Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (20)

Tiểu thuyết gốc · 2234 chữ

Chương 29: Đại náo dị giới (20)

Đám người độ kiếp vừa vượt qua loạt sét thứ tư, đang nhắm chặt mắt dẫn dắt linh khí chạy khắp cơ thể, nhằm giảm bớt đau đớn do chùm sét gây ra, đồng thời vận động linh lực chuẩn bị đón chùm sét thứ năm sắp bổ xuống.

Quần áo của bọn họ lúc trước bị thái cực đồ nhả sét đánh cho rách bươm, khi vào bí cảnh cả bọn đã lập tức uống thuốc trị thương và thay đồ mới, nhưng còn chưa qua nổi một ngày lại tiếp tục bị sét oanh tạc, quần áo một lần nữa thành mớ rẻ rách đen xì, vết thương cũ do thái cực đồ gây ra còn chưa kịp lành, vết thương mới đã nối nhau chồng lên, khiến cả bọn đau đớn vô cùng.

Chùm sét thứ năm vừa thành hình, đám thái cực đồ nhanh như chớp lao thẳng vào bên trong, hoà làm một thể với nó.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 421 đến từ Lãnh Như Nguyệt."

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 424 đến từ Trình Tố Vân.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 422 đến từ Tần Vũ Phong.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 425 + 426 + 428...”

- Thần linh ơi! Ta vừa nhìn thấy bọn thái cực đồ!

- Ta cũng nhìn thấy!

- Bọn nó đâu rồi?

Cả bọn vừa đau, vừa sợ gào lên kinh hoàng.

- Ta thấy chúng nó lao vào bên trong chùm sét.

Như Nguyệt run rẩy lên tiếng, nghĩ đến bọn biến thái kia đang núp lùm ngay trên đỉnh đầu, cả người cô ta lạnh toát như nước đá đóng cục.

Đám người nghe vậy mặt tái thêm vài phần, lúc này mà bị bọn thái cực đồ bồi thêm vài tia sét, bọn họ chắc chắn là sẽ thăng ngay và luôn.

- Mẹ nó, con ranh con Yến! Bà đây nhất định sẽ băm mày ra thành nghìn mảnh!

Cô ả Tố Vân điên cuồng kêu gào.

- Tất cả bình tĩnh nào!

Vũ Phong gào lên trấn định mọi người.

- Chưa thấy con ranh kia xuất hiện, chắc là nó không ở gần đây. Chúng ta...

Hắn dừng lại thở khó nhọc.

- Chúng ta phải tập trung vượt qua lần độ kiếp này... đến lúc đó lo gì không sử được con ranh con kia!

Đám người được hắn thông não lập tức bình tĩnh lại, cùng lúc đó chùm sét phía trên lao thẳng, bổ xuống đầu bọn họ, tất cả vội vàng vận động linh lực, phóng ra công kích đối đầu với uy lực khủng khiếp của chùm sét. Hai luồng khí lực va vào nhau, ánh sáng loá mắt với đủ màu sắc toả ra bốn phía, bí cảnh lại thêm một lần nữa rung chuyển dữ dội.

Năm con đầu đàn, con chạy dưới đất, con bay trên trời, cả năm đều nhìn thấy bọn thái cực đồ, nhưng vì chúng bay quá nhanh, nhìn từ xa chỉ giống như vài đốm sáng xẹt qua, nên bọn chúng không để tâm lắm.

- Cha... cha ơi!

Con giun được phái đi kiểm tra kho thuốc đã quay trở lại, nó bay thẳng tới chỗ giun Vương, giọng đầy hốt hoảng:

- Kho thuốc, mất... mất sạch rồi!

Thấy sự nghi ngờ của mình được thằng con xác nhận, giun Vương hoàn toàn bùng cháy.

- Con mẹ nó! Lần này thì ba năm rõ mười rồi nhá!

Nó vươn cái đầu dài ngoằng, gào lên với bọn giun con phía sau:

- Các con! Giờ thì mẹ nó không cần chần chừ gì nữa, xông thẳng tới bắt mấy con bọ chét kia nôn thuốc ra, chúng nó không nôn được thì lóc thịt xẻ xương chúng nó làm thịt muối cho mấy con bọ ăn dần!

Đám giun biết thuốc quý của bọn chúng đã bị trôm sạch, bọn trộm thuốc không những không trốn đi lại còn ngông nghênh dùng thuốc muốn thăng cấp ngay trên địa bàn của dòng tộc chúng nó, mối nhục này làm sao chúng có thể nhịn.

- Xông lên! Bắt lấy chúng nó!

Cả bọn giận dữ gầm rú.

Bọn gà Tinh lúc này mới hiểu thuốc mà bọn giun nhắc đến là cái gì, cả bốn đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, bọn nó không ngờ có kẻ gan lớn tới mức dám trôm chỉa đồ của lũ giun khủng bố này.

Trong khi đó, bọn linh thú trên mặt đất bị tụt lại phía sau, đang không ngừng kêu gào ầm ĩ, những con chạy chậm nếu không bị đông thành băng thì cũng bị nướng chín, không bị nướng chín thì cũng bị mưa tên và kiếm khí của bốn lão khọm biến thành thức ăn nằm trong nhẫn trữ vật, những con lọt lưới chưa kịp vui mừng vì vừa thoát nạn, lại đụng độ bộ ba quái dị, cả lũ bị sử đẹp trong vòng một nốt nhạc.

Sáu con đầu đàn và đám giun bay trên trời, lúc này đang dùng tốc độ siêu bão bay thẳng về phía bọn trộm thuốc, chúng hoàn toàn không hay biết thảm cảnh quân đoàn linh thú phía sau đang gặp phải.

Bọn lão Dự chạy được một đoạn xa nhưng không thấy cái thái cực đồ nào bám theo, sáu lão dừng lại nhìn nhau khó hiểu.

- Quay lại xem sao.

Lão Đồng đề nghị.

Năm lão còn lại gật đầu đồng tình, cả sáu xoay người bay vòng trở về.

- Chạy nhanh lên, mẹ mìn đuổi đến sát mông rồi!

- Ahh! Mẹ nó, thằng ranh nào dẫm lên bàn chân xinh đẹp của bà, mau bỏ cái chân thối của mày ra.. ahh!

Sáu lão vừa vòng lại thì gặp ngay cảnh hỗn loạn cùng tiếng kêu gào thảm thiết của quân đoàn linh thú.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 289 đến từ Đỗ Dự."

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 290 đến từ Tĩnh Lạp.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 291 + 287...”

- Lại chuyện quỷ gì nữa thế này? Mẹ mìn là đứa chết tiệt nào?

Lão Lâm trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng bên dưới.

- Ta nghĩ...

Lão Vịnh dơ ngón trỏ, run run chỉ về phía trước.

- Mẹ mìn trong mồm chúng nó chính là con nhóc kia!

Năm lão nhìn theo hướng lão Vịnh chỉ, bọn lão thấy Diễm đứng sừng sững trên Phượng Linh, chỉ huy đám linh thú và bọn lão Tùng trẩu điên cuồng đuổi giết quân đoàn linh thú chạy phía trước.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 290 đến từ Đỗ Dự."

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 293 đến từ Lý Lâm.”

Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 291 + 294...”

- Chúng nó đang làm cái mẹ gì thế? Cả bốn lão già kia nữa, sao lại nhập bọn với con nhóc kia là thế nào?

Lão Lạp toát mồ hôi lạnh, hỏi dồn dập.

- Ai mà biết được!

Lão Lâm buồn bực lắc đầu.

- Ban nãy thấy bốn lão già xuất hiện cùng con nhóc ta kia đã nghi rồi, không ngờ bọn chúng thật sự bắt tay hợp tác với nhau.

Lão Tùng thở dài.

- Xem tình huống loạn như nồi cháo nát thế này, chúng ta chỉ còn cách tìm chỗ nấp, đợi chúng đi qua thì lập tức bám sát, sau đó xem chúng định làm gì rồi mới tính tiếp.

Lão Đồng gật đầu đồng tình.

- Cũng chỉ đành vậy.

Sáu lão nhanh chóng huy động phi kiếm lẩn vào những nơi có cây cối rập rạp.

Mà bên này, con nhóc đứng sừng sững, chỉ huy bọn linh thú trong mắt sáu lão khọm, thật ra là đang vừa cắn hạt hướng dương vừa quan sát bên dưới.

Lúc này Diễm cảm thấy vô cùng nhàm chán, chỉ vì lửa do Phượng Linh phóng ra có uy lực quá khủng, dù đã giảm lực sát thương xuống mức thấp nhất, nhưng những con linh thú bị dính đạn không bị nướng thành tro thì cũng bị nướng thành than khối, nên bọn con hạc nhất quyết yêu cầu cô đứng một bên ngắm cảnh, làm nền cho sự hung mãnh của chúng nó.

- Này, chị đại!

Cá Hổ huỳnh huỵch chạy đến bên cạnh cô, nó cũng không phải là con cá ngu mà gọi cô là quái vật giống mấy con bệnh kia.

Được con cá khổng lồ gọi là chị đại, trong lòng Diễm mới cảm thấy cân bằng một chút.

Từ ngày cô nhận vai diễn này, vấn đề chênh lệch thể hình quá lớn trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh cô. Cứ thử tưởng tượng xem, vừa mới ở một nơi mà nhìn ai cũng na ná bằng mình, đùng một cái bị đóng gói chuyển phát nhanh đến cái nơi mà bản thân còn không to bằng cái móng vuốt của lũ xung quanh, chưa bị tâm thần đã là may lắm rồi.

Hệ thống: “...”

“Ký chủ, cô bị bóng ma tâm lý ám ảnh á?”

Hệ thống đen mặt hỏi.

Mẹ nó, ám ảnh kiểu méo gì mà ngày nào cũng thấy cô không trừng, không quát bọn linh thú thì cũng tẩn cho chúng nó vài trận. Có mà ám ảnh cái qq ấy! Còn nữa, nó thật sự rất muốn nói với cô rằng “Ký chủ, cô thật sự chính là một đứa tâm thần cấp khủng!”

Diễm coi câu hỏi của hệ thống như không khí, giờ cô không rảnh chơi trò tung hứng với bệnh thần kinh.

- Có chuyện gì à?

Cô quăng nắm hạt hướng dương vào túi, quay mặt sang đối diện với cái đầu cá to vật con bà vã.

Diễm công chúa: "..."

Thật là mẹ nó! Dù đã ở cùng với lũ khổng lồ này nhiều ngày, nhưng mỗi lần nhìn thẳng vào chúng nó cô vẫn cảm thấy thốn.

Chẳng hạn như lúc này đây, rõ ràng cô đã huy động Phượng Linh bay lên rất cao, nhưng cái lũ khổng lồ này chỉ cần đứng bằng hai chân sau, nhỏm người lên là có thể mặt đối mặt với cô mà chẳng tốn tí sức nào.

- Hí, trên tầng sáu có rất nhiều linh thú béo mẫm, xong vụ này, chúng ta có lên đó quăng lưới không?

Cá Hổ hai mắt mong đợi nhìn cô.

- Xì, tầng chín chị đây cũng không tha nói gì tầng sáu.

Diễm nhìn nó cười khanh khách.

- Wao! Chơi lớn luôn kìa!

Con cá phấn kích cười toét miệng.

- Ê này!

Nó quay đầu gọi bọn mèo Hồng và nhím Sừng.

- Tầng chín luôn cơ nhá, lần này chúng ta có cơ hội tẩn hai con quái kia rồi, hê hê.

Con mèo trợn mắt.

- Meo ơi, thật á? Tuyệt cú mèo! Chị đây mong chờ ngày này đã lâu, cuối cùng nó cũng đến. Yêu quá đi mất!

Con nhím thì vừa hát vừa bắn công kích về phía lũ lợn lòi:

- Anh em ta xông pha tầng chín ah ah ah, xông pha tầng chín à à à, giết hai con quái ah ah ah, diệt hai con quái à à à...

Gà Tinh và sâu xanh đứng bên cạnh cũng hóng hớt được, cả hai hú lên ầm ĩ:

- A hu hu... à hú hú... tầng chín anh đây cũng không tha nha nha nha!

Hạc toi, trâu đực và sói ba mắt thấy có biến cũng tụ lại hóng hớt, sau đó những con khác cũng kéo đến hóng hớt theo, thành thử chưa đến nửa phút cả bọn linh thú đều hát bài ca "tầng chín anh cũng không tha".

Bốn lão khọm nhận được tin tình báo từ sói ba mắt, cả bốn bay vọt về phía Diễm hỏi han tình hình.

- Này này nhóc con!

Lão Tùng sốt sắng hỏi thẳng.

- Ngươi định một đường đánh thẳng lên tầng chín đấy à?

Diễm chớp chớp mắt.

- Có vấn đề gì à?

Bốn lão xoắn xuýt.

- Có! Đương nhiên là có, lại còn là vấn đề rất lớn là đằng khác.

Lão Phương trợn mắt bắn pháo liên thanh.

- Bọn lão nghe nói tầng chín có cao thủ hợp thể kỳ bảo vệ, chỉ sợ lên được đó cũng không dễ dàng gì, có khi còn chưa ăn được thịt ngon đã ngủm rồi cũng nên ấy chứ.

Lão nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.

- Ớ.

Diễm khó hiểu nhìn bốn lão.

- Các lão không lên cùnh thì sợ cái quái gì?

Bốn lão khọm: "..."

Meo ơi, sao tự nhiên lại nhảy qua vấn đề bọn lão lên hay không lên là thế nào?

- Ý bọn lão không phải vậy.

Lão Bách vội vã phân trần.

Diễm xua tay ngắt lời lão.

- Các lão nên biết rằng, chị đây chưa bao giờ làm chuyện bản thân không nắm chắc, nên các lão để sức lo lắng đấy mà giết thêm vài con linh thú, tích trữ làm của riêng thì hơn.

Bốn lão khọm: "..."

Mẹ nó, nói trắng phớ ra như thế thì bọn lão còn nói tiếp thế nào được nữa, thôi thì mặc xác, nó trẩu như thế chắc chẳng bố con thằng nào qua mặt được nó đâu nhỉ!

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.