Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (14)

Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

Chương 23: Đại náo dị giới (14)

Diễm nhằm thẳng hướng con lợn quay gần nhất vọt tới, cô cầm Phượng Linh chém mạnh xuống một bên đùi vàng rộm của con lợn, những sợi lông mềm mại của Phượng Linh dựng thẳng đứng, chuyển sang hình thái sắc bén như thần khí, đùi con lợn ngay lập tức đứt lìa khỏi thân thể, vết cắt phẳng lì như đã được mài dũa và đánh bóng từ trước.

Thịt đã về tay, cô hí hửng lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ bàn ăn, dao nĩa, đĩa bát, một ít rau củ tươi cùng vài chai vang lâu năm.

Trong khi đó, Phượng Linh vẫn đang miệt mài diễn vai thợ cắt thịt lợn chuyên nghiệp. Nó tự do bay lượn xung quanh cái đùi lợn, chẳng mấy chốc, những miếng thịt có kích cỡ y hệt nhau, miếng nọ xếp chồng lên miếng kia, tạo thành hình bậc thang đều tăm tắp trên mặt chiếc khay lớn.

Nhìn tác phẩm của nó, Diễm gật đầu hài lòng. Cô lấy kẹp, kẹp một miếng thịt để vào cái đĩa lớn trước mặt, khui nắp chai rượu ra rồi tự rót cho mình một ly.

Chỉ là rượu còn chưa kịp uống, cô đen mặt nhìn lũ thần kinh phút trước còn đang vừa ăn nhồm nhoàm, vừa cướp thịt của nhau, bây giờ đã quây quanh cái bàn nhỏ của cô, hai mắt sáng như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm xuống đồ ăn trên bàn.

- Làm gì?

Cô dang hai tay che đống đồ ăn, trợn trừng mắt nhìn bọn linh thú và bốn lão khọm.

- Cái thứ trong cái chai kia là gì thế quái vật?

Sâu xanh vừa hít hà cái mũi vừa tò mò hỏi.

- Thơm quá! Ngon quá!

Gà Tinh lấy cánh quẹt quẹt cái mỏ, kêu gào ầm ĩ:

- Cho ta ăn cùng với nào nào nào!

Hạc toi cũng bắt chước hít hít, hà hà, hai mắt nó híp lại.

- Đúng nha! Thật thơm, thật ngon, ta cũng muốn ăn nó! Ăn ăn ăn nó!

Vừa nói nó vừa vỗ vỗ hai cánh nhõng nhẽo, mấy con linh thú đứng cạnh trực tiếp bị quạt bay ra xa vài chục mét.

Quần chúng xung quanh: "..."

- Ô!

Hạc toi đưa cánh lên gãi gãi đầu.

- Xin lỗi nhá, ta quên mất các ngươi vẫn còn yếu nhớt như con của bà dớt.

Đám linh thú: "..."

Bốn lão khọm: "..."

Lại còn có cả yếu nhớt như con của bà dớt? Đấy là cái thể loại trâu chó gì?

Diễm nhức đầu, muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng không xong.

Cô đặt ly rượu xuống, lấy trong túi trữ vật ra chục két bia loại ngon quăng cho chúng nó.

- Loại này hợp với bọn bay hơn.

Cô hậm hực.

- Tự chia nhau đi.

Đám linh thú có đồ ăn mới, gầm hú, nhảy nhót kéo nhau về đánh chén tiếp. Con gà và bốn lão khọm không có phần, đứng ngẩn ngơ nhìn theo bọn linh thú.

- Còn có ta nữa nha!

Gà Tinh reo lên bất mãn:

- Ta còn chưa được chia phần đây này.

Hạc toi đứng từ xa, nghe thấy thế liền hóng hớt xen vào:

- Phải lấy khế ước ra đổi mới được chia đồ ăn. Đồ đần độn!

Gà Tinh: "..."

Bốn lão khọm: "..."

- Khế ước? Với ai?

Nó nghẹo đầu khó hiểu.

- Hờ, với chị Diễm xinh đẹp này chứ ai.

Diễm dừng lại động tác cắt thịt, hai mắt cười cong cong nhìn nó.

- Xời, đơn giản!

Gà Tinh lập tức xuất ra một hồn lực màu tím, hồn lực nhận được lệnh, bay thẳng về phía đỉnh đầu của cô, rồi hoàn toàn biết mất.

- Đã xong, mau mau chia đồ ăn cho ta nào nào nào!

Diễm công chúa: "..."

- Mẹ nó, khế ước mà sao mày làm như nước lã vậy? Nói đổi là đổi, còn không định mặc cả luôn à?

Gà Tinh hất đầu vênh váo:

- Xì, chỉ là một cái khế ước ranh, nó còn chẳng đẹp bằng một sợi lông của anh đây thì giữ lại làm cái khỉ mốc gì!

Diễm công chúa: “...”

Bốn lão khọm: "..."

Còn bọn ông đây thì cướp đâu ra khế ước mà đổi với chác hả, hả? Thật mẹ nó không có tí công bằng nào cả!

- Nhanh nào, nhanh nào!

Thấy cô không phản ứng gì, gà Tinh nhảy lên thúc dục.

Cô hít sâu một hơi, lần thứ hai buông dao nĩa xuống, lấy ra một két bia quăng cho nó.

Gà Tinh nhận được hàng, nhanh như chớp ôm lấy két bia chạy tới nhập bọn với đám linh thú.

- Ha hả... Ông mày cuối cùng cũng được chia phần rồi nhá! Ha hả...

Bốn lão khọm: "..."

Diễm công chúa: "..."

Gà cô gặp nhiều rồi, nhưng mẹ nó gà thích ăn thịt lại còn đòi uống bia thì cô chỉ mới gặp con gà thần kinh này!

- Này... này con nhóc.

Lão Bách xoắn xuýt lên tiếng.

- Bọn lão không có khế ước thì lấy gì đổi bây giờ?

Ba lão còn lại khuôn mặt tủi thân nhìn cô.

Diễm công chúa: "..."

Meo ơi, hết sâu, gà, trâu, hạc, sói, giờ lại đến người!

Lấy tiếp ra một két bia quăng cho mấy lão, giọng cô mất kiên nhẫn:

- Đây đây, coi như khuyến mãi thêm cho mấy lão vụ thịt lợn, đừng đứng đây trưng ra cái mặt như mướp héo xúc phạm ánh mắt người nhìn nữa!

Bốn lão khọm hai mắt sáng ngời, bọn lão chẳng quan tâm đến mấy lời xỉa xói của cô, cả bốn khiêng két bia chạy vọt về phía đám linh thú.

- Hê hê... bọn ông đây cũng được chia phần rồi đây này lũ đần kia ơi!

Lão Phương gào lên khoe khoang.

- À, con nhóc.

Lão Thuận chạy được nửa đường chợt nhớ ra, liền xoay nửa người lại.

- Lần sau bọn lão giúp ngươi bắt linh thú làm thịt, ngươi lại chia đồ ăn cho bọn lão nha nha nha!

Diễm công chúa: "..."

Đám linh thú: "..."

Mấy lão già này còn mặt dày hơn cả bọn nó, thật trẩu!

Trong khi cả bọn đang ăn uống vui vẻ, con lợn đầu đàn dẫn theo vài con trinh sát, núp trong cánh rừng đối diện quan sát tình hình.

- Eng éc!

Nó kêu lên phẫn nộ.

- Đám quái vật chó má kia lại dám ăn thịt con cháu của ta, thật không thể tha thứ! Các con...

Nó quay lại nói với đám lợn phía sau.

- Mau lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn gọi quân cứu viện. Lần này chúng ta phải đánh cho chúng nó đến quần trong cũng không còn mà mặc!

Đám lợn gật mạnh đầu.

- Vâng, chúng con xin đi ngay và luôn đây ạ.

Chúng chạy nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã chạy đến gần cửa lên tầng hai, nằm giáp ranh giữa khu vực sa mạc và rừng rậm.

Gần một giờ đồng hồ sau, đám linh thú và mấy lão khọm đã ăn uống no say, cả bọn nằm vật xuống bãi cỏ, xoa xoa cái bụng căng phồng của mình.

Diễm nửa nằm, nửa ngồi trên Phượng Linh quan sát tình hình xung quanh.

Theo cốt truyện miêu tả, tầng một này là một thế giới có ngày đêm luân phiên giống thế giới bên ngoài. Nhưng từ khi bọn cô bước vào nơi này đến bây giờ, cũng đã qua nửa ngày mà mặt trời vẫn treo trên đỉnh đầu, không hề xê dịch một li nào. Việc này đến đứa ngu vừa nhìn cũng biết là không bình thường.

Đang đăm chiêu suy nghĩ, cô thấy từ đằng xa, một đoàn linh thú khổng lồ với các chủng loại, hình thành vòng vây áp sát về phía bọn cô.

- Ô hô!

Cô nhỏm người dậy, nhảy xuống khỏi Phượng Linh.

- Dậy nào mấy đứa!

Cô gào lên:

- Trò chơi bắt đầu rồi, hôm nay bà đây mở tiệc linh thú nướng chiêu đãi bọn bay!

Đám linh thú và bốn lão khọm nghe đến tiệc nướng, kích động nhảy vọt dậy.

- Ah ha, ah ha! Chúng ta bắt đầu tiệc nướng nào, ah ha, ah ha...

Gà Tinh vỗ cánh kêu gào.

- Anh em, mau mau sắp xếp đội hình để nhập tiệc nào!

Sâu xanh uốn éo hô hào. Sói ba mắt, hạc toi và trâu đực đang nằm thảnh thơi cũng nhanh chóng bật dậy, chạy lại nhập bọn.

Hạc toi hí hửng sải cánh bay vút lên trời quan sát.

- Ôi, ôi! Nhiều thịt quá xá ta ơi!

Nó gào lên hưng phấn.

Bốn lão khọm cũng lập tức huy động phi kiếm bay lên, con ngựa và đám linh thú có cánh thấy thế liền bay theo nhập bọn.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 234 đến từ Chu Tùng."

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 235 đến từ Chu Bách.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 234 đến từ Hà Phương.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 234 đến từ Lâm Thuận.”

- Sao có thể?

Lão Bách trợn mắt gào lên.

- Kia chẳng phải toàn bọn linh thú từ tầng hai đến tầng bốn sao? Thế mà mẹ nó lại xuất hiện ở đây là thế nào?

Lão Tùng vẻ mặt nghiêm trọng.

- Xem ra trong thời gian này bí cảnh đã có thay đổi lớn rồi!

Mấy lão còn lại nhíu chặt mày quan sát tình huống.

Lợn lòi đứng từ xa nhìn về phía này, thấy bọn quái vật kia không những không sợ lại còn nhìn bọn nó như nhìn thấy thức ăn, nó hoàn toàn bùng nổ.

- Mẹ nó! Các ngươi xem đi, bọn chó má kia lại dám coi chúng ta thành thức ăn của chúng nó, thật đáng hận!

Nó căm phẫn nói với ba con đầu đàn khác đang đứng bên cạnh.

- Ể!

Con bò hai đầu quay sang hỏi con gà:

- Kia có phải con gà Tinh đang bị truy nã trong tộc của ngươi không?

Vừa nói nó vừa hất hất cái đầu ra vẻ chỉ điểm.

- Đó đó, nó đang đứng với lũ quái vật chết dẫm kia kìa.

Con gà hai mắt nhìn chằm chằm về phía con bò chỉ.

- Chính là con chết bằm đó.

Nó rít từng chữ qua kẽ mỏ.

- Thật là đúng dịp, hôm nay ta nhất định phải bắt nó về tộc quy tội.

Bên kia gà Tinh cũng cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của kẻ thù, nó trừng mắt, ngoạc mỏ ra chửi:

- Nhìn nhìn cái con em mày! Có tin ông đây mổ mù luôn hai mắt chó của mày không?

Gà Lôi: "..."

Đám linh thú: "..."

- Ha hả...

Con sâu cười như điên.

- Chửi hay lắm! Anh khoái chú em rồi đấy!

Gà Tinh: "..."

Quần chúng xung quanh: "..."

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.