Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRÙNG SINH

Tiểu thuyết gốc · 1857 chữ

Lờ mờ mở mắt, song vũ thấy mình đang ở một nơi mờ ảo. Dưới chân là nước, trên đầu là sao, ngoài hắn ra ở đây chả có ai. Đang còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, một giọng nói vang vọng không gian cất lên:

-Tiểu tử, đến rồi đấy à ?

-AI!? AI ĐANG NÓI ĐẤY!?

Song vũ đứng bật dậy, dáo dác xung quanh đầy đề phòng. Từ trên những ngôi sao, một bóng người dần hạ xuống. Đó là một người đàn ông cởi trần với cơ thể đầy cơ bắp, khuôn mặt nghiêm nghị với đôi mắt sáng ngời, trên thân ông ta chi chít những vết sẹo lớn nhỏ nhiều không đếm nổi. Ông ta nhìn song vũ đầy mong chờ, cất giọng khàn khàn như kẻ bệnh đồng thời cũng trang nghiêm như tướng quân:

-Là ta. Tiểu tử ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy.

-Ông là ai? Đây là đâu? Chờ tôi là thế nào?

Cùng một lúc song vũ rặn ra tới 3 câu hỏi, cũng phải thôi, cậu đang bối rối lắm mà. Người đàn ông nhấc tay lên, một khung cảnh vũ trụ hiện ra trước mắt cậu. người kia mở lời:

-Ta là ai không quan trọng, tên họ của ta đã phai mờ theo dòng lịch sử, không ai còn nhớ tới ta nữa.

-Tên họ phai mờ trong lịch sử? Chẳng lẽ ông là người của thời đại thần linh?

-Thời đại thần linh? Đó là thời đại thế nào?

-Thời đại thần linh là thời kì thịnh vượng nhất của loài người, lúc ấy lưu tinh giả nhiều lắm, người ta còn có câu “ thời đại thần linh, vương giả ngộ tính, lưu giả thần minh “ để nói về nó nữa. ( đại ý câu nói là thời đại của thần linh, ai cũng có đế vương ngộ tính, thần có rất nhiều)

-Vương giả ngộ tính? Lưu giả thần minh? Hay! Hay lắm!

-Vậy là ông từ thời đại thần linh thật? Song vũ bất ngờ.

-Thời đại thần linh của người nói cách đây bao nhiêu năm?

-Tầm 1 vạn 5 ngàn năm.

-Thế thì đúng rồi, ta từ lúc chết đi tới giờ cũng đã khoảng 1 vạn 9 ngàn năm rồi.

-Lâu như vậy!!

Lão vuốt râu gật gù, lão kể rằng thời đại lão đúng là có rất nhiều lưu tinh giả thật, đến nỗi đi chợ vớ đại có khi được cả một đám. Bỗng lão lại hỏi về cảnh giới của lưu tinh giả, song vũ cũng nhẹ nhàng trả lời. Trải qua vài phút gặp mặt, cậu biết lão già này không có ý xấu, nếu có cậu cũng chả làm gì được, không thấy người ta nói tới từ thời đại thần linh à, đó là thời đại lưu tinh giả nhiều như chó đấy. Sau một hồi hàn huyên bất đắc dĩ, lão cũng hiểu được đôi chút, lão nói:

-Vậy về cơ bản các lưu tinh giả các người chia ra làm phá thạch cấp, bổ sơn cấp, trảm thiên cấp và dời địa cấp ?

-ừm, trên dời địa câp là siêu phàm cấp, những người cấp đó có thể một mình chống lại cả một hạm đội xenos, họ không khác gì vũ khí hạt nhân di động cả.

-Siêu phàm? Đó là cách ngươi gọi cường giả nguyên anh kì ?

-Nguyên anh kì? Nguyên anh kì là cái khỉ gì?

-Đến cả nguyên anh cũng không biết!? Tu luyện thời nay sa sút thật . lão cảm thán một lúc rồi tiếp lời:

-Nếu ngươi không biết thì triệt để không biết đi, biết sớm không có lời cho ngươi, cũng là do hiện tại ngươi... quá yếu.

Nghe tới đó song vũ nghiến răng nghiến lợi, dù gì cậu cũng có sức mạnh hơn hẳn người thường, đã đấm gãy xương gần cả trăm tên côn đồ. Vậy mà lão lại nói mình yếu, mà không phải yếu thường, là QUÁ YẾU. như nhìn được nội tâm của vũ, ông ta cười thâm thúy nói:

-Tiểu tử, trò chuyện thế đủ rồi, nói tới chính sự thôi.

-Chính sự? Là lí do lão lôi ta vào đây?

-Phải, ngươi dù gì cũng là hồn độn huyết mạch, vậy mà lại bị một cái yếu đuối nữ tử đâm chết, quá nhục nhã!

-Do cô ta tấn công bất ngờ! Chứ nếu đánh trực diện, một quyền là đánh chết cô ta.

-Sai! Là do ngươi yếu, nếu thân thể ngươi đạt đến đao thương bất nhập thì ngươi đã sống.

-Đao thương bất nhập? Đùa, ta còn là con người đó, đến cả con dao nhíp cũng đâm ta được chứ đao thương bất nhập. Mà khoan đã, lão nói huyết mạch ta sao cơ?

-Hỗn độn huyết mạch, sinh ra trong hỗn độn chết đi trong trật tự và tái sinh tại tận thế.

-Nghe ngầu vậy? Sao giờ ta mới biết à?

-Bởi huyết mạnh này rất đặc thù, cần cá thể có nó chết một lần, mà phải trước khi chết đi thổi bùng ngọn lửa cầu sinh, thế thì trong tro tàn tận thế, dục hỏa trùng sinh.

-Vậy là ta vượt qua rồi? – song vũ miệng há to.

-Phải! Kể từ bây giờ, ngươi chính là hỗn độn sinh linh.

Vừa nói người đàn ông vừa bay lên. Cuồng phong từ hư không cuốn tới không ngừng. Ánh sáng từ người đàn ông ngày càng mãnh liệt, trong đôi mắt ấy tỏa ra kim quang. Trong vũ trụ không ngừng rộng mở này, tiếng nói của ông như vang vọng thiên hà. Song vũ chết lặng nhìn người đàn ông nay, trong lòng đang vang vọng tiếng nói của ông:

-Song vũ tại thế, đến giờ chưa nở, mãi đến hôm nay. Chính hôm nay, ngày hỗn độn thức tỉnh, ta – chấp pháp của vạn thần trật tự ban cho ngươi giọt máu hỗn độn đầu tiên của trời đất, giúp ngươi trở thành kẻ trên vạn người, áp đảo thần linh. Sau này song vũ người sẽ trở thành hỗn độn chi chủ, vạn vật chi giả, bảo vệ chúng sinh.

-Bảo vệ chúng sinh – song vũ lẩm bẩmVũ bỗng dần bay lên, ở giữa ngực cậu tỏa ra một làn khói đen bao phủ cả cơ thể. Từ bóng đên tối tăm ấy, ánh sáng xuất hiện, len lỏi vào từng thớ thịt của cậu, vẽ nên những đường vân lan đến cả tay chân. Trên trán vũ mọc lên một chiếc sừng dài hướng về phía trước. Cả cơ thể cậu co lại, tạo nên một chiếc kén lớn. Vằn vèo những đường vân ánh sáng tụ hội về trái tim của cậu. Vũ nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp lan tỏa đến từng mạch máu, bỗng một cơn nhói nổi lên nhanh chóng như một luồng điện chảy thẳng. Cơn đau sốc lên não như một tên lửa siêu thanh, cậu gào lên trong đau đớn. Cảm giác bây giờ của vũ như thể cả cơ thể cậu, từng sợi cơ, từng mạch máu, từng tế bào của cậu bị xẻ ra hàng trăm mảnh rồi lại ghép lại như cũ rồi lại xé ra. Tất cả những việc đó được thực hiện trông từng micro giây, đến cả một con người cứng rắn như vũ cũng đang chết lặng. Mặc cho tâm trí đang mờ dần, cổ họng vẫn phát ra những âm thanh la hét khủng khiếp, vũ vẫn kiên cường chịu đựng, cố gắng để bản thân không ngất đi. Quá trình này diễn ra trong gần 30 phút, đến khi vũ có ý thức lại thì đã qua 2 tiếng. Cảm nhận cơ thể, cậu phát hiện ra cả cơ thể mình đã biến hóa nghiêng lệch trời đất. Cơ bắp vạm vỡ hơn, tay cậu được bao bọc trong một lớp vảy cứng cáp như vảy rồng sáng loáng, bàn tay mọc ra những chiệc móng vuốt sắc nhọn. Mái tóc dài ra đến tận ngang lưng, gương mặt cậu càng thêm góc cạnh tuấn tú tiếp cận hoàn mĩ. Giữa ngực cậu là một đồ văn kì lạ mặt trời trăm cạnh ghép với mặt trăng thanh khiết. Trong đầu vũ hiện lên hình ảnh của những hỗn độn chi chủ đời trước hùng vĩ tiếng vang:

-Ta – Trần Hồ Duệ nguyện ý trở thành hỗn độn chi chủ, áp đảo chư thiên.

-Ta – Du Phượng Hoàng nay tế thiên để trở thành hỗn độn chi chủ, quyết tâm đẩy lùi toàn bộ kẻ ngoại xâm ra khỏi bờ cõi.

-Ta – Vũ Trọng Phong, đế vương của Thần long đế quốc quyết tâm bảo hộ con dân, để Thần long mãi mãi trường tồn.

Chúng khiến vũ há hốc mồm mà nhìn, mãi mà không hoàn hồn về được. Tiếng của người đàn ông vang lên:

-Giờ cậu đã chính thức là hỗn độn sinh linh rồi, cảm giác thế nào?

-Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ lắm, mà lại cảm giác lực lượng lớn hơn trước không chỉ gấp đôi gấp ba.

-Giờ huyết mạch của cậu mới chỉ ở hạ giai hỗn độn thôi, còn phải cố gắng hơn nữa đấy.

-Hạ giai huyết mạch?

-Phải, huyết mạch được chia ra hạ giai, trung giai, thượng giai, địa giai và thiên giai.

-Vậy bây giờ cấp độ huyết mạch của tôi là cấp tháp thấp nhất á!? Sao có thể? Song vũ bất ngờ mếu máo, cậu run rẩy hỏi lại ông lão:

-Không phải ông nói là hỗn độn là huyết mạch cao quý và mạch mẽ nhất trong thiên hà ư?

-Phải, chỉ có đứa trẻ của trật tự mới sánh được với nó.

-Thế tại sao của tôi chỉ là hạ giai!?

-Bởi vì huyết mạch của người là huyết mạch đặc biệt.

-Đặc biệt?

-Cho dù ở cấp hạ giai, sức mạnh của ngươi đã so sánh được cấp thượng giai của nhân loại rồi, chưa kể huyết mạch của người có thể tiến hóa. Mỗi lần tiến hoá là một lần trùng sinh mạnh mẽ hơn.

Nói đến đây, người đàn ông nhìn vũ với vẻ chờ đợi, ông tiếp lời:

-Hãy cố gắng hơn nữa, vì ngươi và vì toàn nhân loại, đừng nghĩ răng mình chỉ đơn giản là thức tỉnh huyết mạch ngẫu nhiên.

-Cố gắng hơn nữa để tiếp nhận vận mệnh của người đi

Còn chưa kịp hỏi câu nào, một luồng xoáy bỗng hiện ra bên cạnh vũ và hút cậu vào trong nó. Tai cậu còng vănng vẳng cầu nói của người đàn ông kia:

-Đừng làm ta thất vọng, chiến thần.

Chiến thần! Chiến thần là sao!? Ông ta nói thế là thế nào? Trả lời taaaa.

Bật dậy từ chiếc giường, vũ thở hổn hển, cậu nhận ra đây là phòng của cậu. Từ của số, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào tron phòng, báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu.

Bạn đang đọc THẦN MA TÁI THẾ sáng tác bởi sovanova

Truyện THẦN MA TÁI THẾ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sovanova
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.