Liên Tục Chiếm Hai Thành! (2)
Một gã dân bản xứ chạy tới trước mặt Phổ La Tư lớn tiếng quát:
- Đại nhân, phía trước bị bại. Đại bại, tất cả mọi người đã bại. Hiện tại
trong trấn lâm vào trong hỗn loạn rồi. Đại nhân, làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Phổ La Tư không thể tin nổi nói:
- Cái gì? Nhanh như vậy? Trong tay Kiệt Bản Đốn không phải có ba ngàn quân
đội sao? Vì sao bại nhanh như vậy?
Ngày đó bị chiến bại, Phổ La Tư dùng phương thức kéo tráng đinh nhanh chóng
gầy dựng một đội ngũ ba ngàn người phòng thủ thị trấn. Hắn dự tính ba ngàn
người dù sao cũng có thể ngăn cản được Nhạc Trọng một ngày, đợi sau khi Nhạc
Trọng phải trả giá thật nhiều thương vong thì hắn lại cùng Nhạc Trọng đàm
phán.
Phổ La Tư làm sao cũng không nghĩ tới đội quân của hắn không chống đỡ nổi một
giờ đã bị hỏng mất.
Tên bản xứ kia lớn tiếng nói:
- Đại nhân, tướng quân Kiệt Bản Đốn đã bỏ chạy!
Chính bởi vì Kiệt Bản Đốn nắm binh quyền trong tay lại đột nhiên bỏ chạy mới
làm đội ngũ của phục hưng hội Indo tan tác thật nhanh, đương nhiên do sức
chiến đấu của bọn hắn quá kém cũng là một nguyên nhân trong đó.
Phổ La Tư mắng một câu xoay người chạy ra ngoài:
- Tên vương bát đản Kiệt Bản Đốn kia! Lôi Văn, đi theo ta!
Tên bản xứ hô:
- Dạ!
Phổ La Tư vừa trốn, phục hưng hội Indo không còn sức chống cự. Nhưng dân bản
xứ trong trấn nghe tin nếu đầu hàng vẫn bị Nhạc Trọng xử lý những kẻ từng phạm
tội ác tra tấn ăn thịt người, vì vậy hơn hai vạn dân bản xứ bị dọa đến khủng
hoảng, bỏ chạy vào rừng.
Tại Indo không thiếu rừng rậm, trong rừng có thật nhiều biến dị thú hung mãnh,
căn bản không phải hoàn cảnh mà nhân loại có thể sinh tồn. Hơn hai vạn dân bản
xứ trốn vào trong rừng rất nhanh đã biến thành con mồi của biến dị thú, tử
thương thảm trọng.
Thế lực phục hưng hội Indo cũng rơi vào trong tay Nhạc Trọng.
Lai Ni chứng kiến cả hai thế lực của Bản Tư Đặc cùng Phổ La Tư đã bị Nhạc
Trọng dễ dàng đánh bại gồm thâu, lập tức mang theo đội ngũ di chuyển về hướng
nam Indo.
Gồm thâu xong hai thế lực lớn bản địa, Nhạc Trọng đã trở thành vua của phương
bắc Indo, cơ hồ không còn mấy thế lực đủ sức đối kháng cùng hắn.
Sau khi thế cục thoáng ổn định, Nhạc Trọng gọi Bạch Tiểu Thắng nói:
- Bạch Tiểu Thắng, anh có bằng lòng ở lại Indo, làm tổng đốc Indo hay không?
Chỉ cần anh ở lại nơi này, toàn bộ mỹ nữ nơi này mặc cho anh lựa chọn!
Ngoài ý liệu của Nhạc Trọng, hắn vốn nghĩ Bạch Tiểu Thắng sẽ mừng rỡ đáp ứng,
dù sao đây là cơ hội tốt tự mình thống trị một phương.
Bạch Tiểu Thắng lộ ra vẻ mặt do dự hồi lâu mới lắc đầu nói:
- Nhạc lão đại, tôi tự biết khả năng của chính mình. Nếu như nói giết người,
giết biến dị thú, chơi nữ nhân, tôi là một hảo thủ. Nhưng áp lực làm chủ một
phương đối với tôi thật sự quá lớn, tôi không làm được đâu. Làm vậy quá mệt
mỏi, cần lo lắng quá nhiều, một khi bận rộn căn bản không có thời gian chơi
đùa, chém giết. Điều này đối với tôi là một loại tra tấn. Tôi vẫn thích làm hộ
vệ của anh cùng anh đi nơi nơi chinh chiến, mãi cho tới khi nào tôi chết mới
thôi!
Bạch Tiểu Thắng mới nghiêm chỉnh chưa đầy một phút thời gian liền lộ ra diện
mạo sắc lang của mình, nhìn Nhạc Trọng nịnh hót cười nói:
- Đương nhiên mỹ nữ bản xứ tôi vẫn cần, xem tình tôi lập chiến công, thưởng
cho tôi hai mỹ nữ bản địa đi!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hắn lắc lắc đầu cười nhẹ:
- Anh thật là…thôi được, đi tìm Nhã Tử để nàng đưa cho anh hai mỹ nữ bản xứ
vậy!
- Lão đại vạn tuế!
Bạch Tiểu Thắng hoan hô một tiếng, thân hình chợt lóe biến mất tại chỗ.
- Phải cho ai làm tổng đốc Indo mới tốt đây?
Bạch Tiểu Thắng vừa rời đi, Nhạc Trọng khẽ cau mày lâm vào trong suy tư.
Lúc này trong tay Nhạc Trọng nắm giữ gần sáu vạn nhân khẩu, đây xem như một cỗ
thế lực không nhỏ trong cuối thời, hắn phải giao phó cỗ thế lực này cho người
nào có thể tin tưởng được.
- Giao cho nàng tốt lắm!
Nhạc Trọng nhắm mắt tự hỏi một lúc cuối cùng mở mắt xác định người được chọn.
Lý Dĩnh trong bộ quân trang, tóc cắt ngắn, làn da tiểu mạch sắc, hai mắt linh
động hữu thần đi nhanh tới trước người Nhạc Trọng hành lễ:
- Báo cáo thủ lĩnh, thanh niên cấm vệ quân Lý Dĩnh đến!
Nhạc Trọng ý bảo Lý Dĩnh ngồi xuống, cẩn thận đánh giá.
Làn da Lý Dĩnh màu tiểu mạch, cắt tóc ngắn, dáng người gầy yếu, thân cao chừng
1m45, gương mặt cũng không phải là loại hình tuyệt mỹ. Khác với vẻ xinh đẹp
của Quách Vũ, Trần Dao hay Hải Lan, ngũ quan của nàng đoan chính, mơ hồ mang
theo cỗ khí thế oai hùng, là một cô bé thập phần khí khái anh vũ.
Lý Dĩnh cảm nhận được ánh mắt của Nhạc Trọng, ngồi ngay ngắn, đón nhận ánh mắt
của hắn, dùng đôi mắt tràn ngập sùng bái lẫn kính ngưỡng nhìn hắn.
Không đến một tháng thời gian, Nhạc Trọng dẫn bọn họ đánh bại ba thế lực cường
đại nhất phía nam Indo, không chút lưu tình chém giết mấy vạn địch nhân tàn
hại Hoa kiều, cường giả truyền kỳ như vậy thật sự làm Lý Dĩnh vô cùng ngưỡng
mộ.
Nhạc Trọng đánh vỡ trầm mặc, nói thẳng:
- Lý Dĩnh, từ hôm nay trở đi cô là tổng đốc Indo, phụ trách thống lĩnh hết
thảy mọi việc nơi này!
- Dạ, thủ lĩnh!
Lý Dĩnh không chút do dự lên tiếng sau đó mới hỏi:
- Thủ lĩnh, ngài phải về sao?
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Lý Dĩnh nói:
- Đúng vậy! Tôi phải quay về nước. Nơi đó mới là gốc rễ của tôi, tôi cần một
người giúp tôi trông coi hết thảy nơi này. Cô có thể làm được không?
Lý Dĩnh đứng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Có thể! Tôi dùng tính mạng của tôi hướng ngài cam đoan. Chỉ cần tôi còn
sống tuyệt đối sẽ không làm cơ nghiệp mà ngài đánh xuống bị những người khác
nhúng chàm. Toàn bộ đội ngũ nơi này vô luận là hiện tại, hay là tương lai đều
chỉ thuần phục một mình ngài!
Lý Dĩnh cùng thanh niên cấm vệ quân đều là người sùng bái Nhạc Trọng cuồng
nhiệt nhất, bọn hắn đều nguyện ý chiến đấu đến chết vì hắn. Thành viên thanh
niên cấm vệ quân đều được Nhạc Trọng cứu sống từ trong miệng của người bản xứ,
Nhạc Trọng không chỉ cứu sống bọn họ còn trợ giúp bọn họ trở thành cường hóa
giả, hơn nữa dẫn dắt bọn họ đi giết kẻ thù, vì vậy những đứa trẻ kia đối với
hắn một lòng kính ngưỡng.
- Ân!
Trên mặt Nhạc Trọng nở nụ cười, mở một thùng kim loại, lộ ra một trăm năm mươi
tễ thuốc tiến hóa, nói:
- Những thứ này là một nhóm vật tư trợ giúp cuối cùng tôi đưa cho cô, bên
trong là tễ thuốc tiến hóa. Người thường dùng một ống liền thức tỉnh trở thành
tiến hóa giả. Ngoại trừ nhóm vật tư này trong thời gian ngắn tôi không thể cho
cô thêm viện trợ gì. Cô nhất định phải bằng vào sự cố gắng của mình duy trì sự
thống trị của chính mình. Một mặt khác tôi cần cô tận khả năng tiêu diệt thế
lực đối địch tại Indo, phát triển thêm thế lực của mình!
- Dạ, thủ lĩnh!
Lý Dĩnh nhìn thùng tễ thuốc trong mắt hơi xao động, trong lòng mừng như điên.
Hiện tại nàng đã hiểu rất rõ ràng tiến hóa giả là người như thế nào. Một trăm
năm mươi tễ thuốc tương đương một trăm năm mươi tiến hóa giả, đây là một chi
bộ đội đáng sợ như thế nào.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 160 |