Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Sinh

Tiểu thuyết gốc · 1892 chữ

Trên bầu trời đại nhật hừng hực hỏa nhiệt, mang theo vô tận ánh sáng chiếu rọi thế gian.

Hai ngọn đỉnh núi to lớn đứng song song với nhau, tựa như hai con người đang đứng cạnh nhau mà không thể chạm tới.

Ở phía dưới khe núi, ánh sáng xoa dịu, đối với thực vật nơi đây thì tia nắng là thứ quý trọng nhất.

Phía dưới khe núi trung tâm, một thân ảnh nam tử máu me đầm đìa, nằm bất động trên mặt đất.

Hắn chính là Hoàng Dương!.

Bên cạnh của hắn có một cây cột đá ước chừng năm mét, phía trên khảm nạm hoa văn rồng bay phượng múa.

Cũng tại chính cột đá phía dưới, dòng nước nho nhỏ chậm rãi trào lên.

Nhưng dòng nước này cực kỳ quái dị, một bên bốc lên khói trắng hơi nước, một bên thì thỉnh thoảng ngưng kết những tảng băng nhỏ.

Hiện tượng này chỉ xảy ra trong phạm vi nhỏ, khi dòng nước chảy được hơn hai mươi mét liền biến mất, xuôi theo lộ trình đi ra khe núi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiếng chim quanh quẩn bốn phía, tia nắng cuối cùng thoát khỏi sườn núi, đứng ngay chính giữa khe núi mà chiếu rọi đi vào.

Lúc này Hoàng Dương thân thể bắt đầu run rẩy, mí mắt giật giật như muốn cố gắng mở ra.

Nhưng cơ thể đâu đớn, khí huyết suy yếu đến cực hạn, một cảm giác bên bờ sinh tử để hắn toàn thân la liệt.

Dù không mở ra đôi mắt, hắn ý thức suy yếu vẫn có thể cảm nhận xung quanh, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu rọi trên thân.

Giờ phút này hắn đã không nghĩ đến sinh tử, trong đầu hắn suy diễn miên man.

Kiếp trước một thân một mình trẻ mồ côi, một người bình thường sống trong xã hội bình thường.

Kiếp này vẫn là một thân một mình trẻ mồ côi, một người bình thường sống trong thế giới tiên nhân.

Hắn chỉ muốn thường thường không có gì lạ, chỉ muốn bản thân yên ổn làm việc, hưởng thụ nhân sinh kiếp này.

Thế nhưng, vô luận như thế nào đều bị vận mệnh công kích, nhỏ yếu sâu kiến chỉ có thể mặc định như vậy.

Hắn tư chất yếu kém, hắn khí vận càng kém còn có, hắn không có gia thế kinh khủng.

Hắn từng muốn cố gắng đấu tranh, từng lén tìm qua công pháp tu hành, cố gắng đoạt lấy tài nguyên.

Hết thảy cách gì có thể dùng được để bản thân mạnh lên hắn đều thử, nhưng không thể thành công.

Ọe ọe!

Rốt cuộc không chịu đựng được, hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu lớn, văng bừa bãi khắp nơi.

Trong đó còn có một ngụm lớn phun lên cột đá.

Ầm ầm ầm!.

Mặt đất rung động kịch liệt, một cỗ không cách nào hình dung tà ác khí tức xông lên, chấn động khe núi, chấn động đại sơn.

Lấy vị trí cột đá làm trung tâm, khuếch tán toàn bộ khe núi, nhưng chưa kịp thoát ra ngoài liền bị màn sáng vô hình chặn lại.

Bên trong phát sinh hết thảy, phía bên ngoài không một động tĩnh.

Giờ phút này trên thương khung bắt đầu nổi lên lôi kiếp, một luồng ý thức nào đó khóa chặt mảnh lục địa này.

Ý thức này mông lung, nó cảm nhận được có thứ gì đó khiến nó kinh hãi, khiến bản năng của nó tuyệt vọng.

Có thể không xác định được, không thể tìm ra vị trí chân thực, không thể truy xét đầu nguồn.

Chỉ cảm nhận đến thứ kia vô cùng vô thượng, vô cùng thần bí, vô cùng mênh mông vô tận, đã siêu việt nó quá nhiều, quá quá nhiều.

Giờ khắc này thiên hôn địa ám, vô tận kiếp lực phủ xuống lục địa, phía trên thương khung truyền ra gào thét giận dữ, thiên uy bàng bạc long trời lỡ đất.

" Thiên Đạo "

Thế nhân kinh hãi, thiên địa rung chuyển!.

Trong khe núi.

Một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ dưới truyền lên, mang theo giận dữ, mang theo tang thương năm tháng vang vọng.

" Ha ha ha ha.... ha ha ha... "

" Ba vạn năm a, cuối cùng bản Đế cũng thoát ra " Thanh âm cuồn cuộn vang vọng làm cho linh khí xung quanh tự hành thiêu đốt, không gian cũng không thể chịu đựng được toái diệt, tràng cảnh cực kỳ khủng bố.

Thao thiên ma khí xông phá đại địa, không gian biến sắc, nếu không phải bị trận pháp khắc chế, hắn đã một mạch hướng lên trời cao, phủ xuống thiên địa.

Ma khí khủng bố như thâm uyên nhanh chóng ngưng tụ thành một cái cực lớn đầu lâu, hai mắt ánh đỏ bốc ra khói đen ma khí, cực kỳ kinh người.

Nhưng không đợi hắn làm phản ứng tiếp theo, bên trong đại địa bộc phát vĩ ngạn thánh lực thao thiên phóng lên.

Trong phút chốc không gian hủy diệt, thời gian đình trệ, thâm ảo quy tắc lực lan tràn.

Thánh lực xuất hiện xuất hiện khoảnh khắc, mang theo bá đạo uy thế ép lại ma khí thao thiên, phủ xuống một bên không gian.

Lúc này một lão giả tướng mạo gầy gò, nét mặt tiên phong đạo cốt, đôi mắt ẩn chứa tang thương vô bờ.

" Ba vạn năm trước ta đã nói, ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội đi ra nơi này " Lão giả lắc đầu thở dài, trong mắt chỉ toàn hồi ức.

Nói xong hắn liền không có nhảm nhí, đưa tay một chỉ, hư vô đình trệ, phía dưới đại địa chấn động mãnh liệt.

Từ trên cột đá bên trong tản mát phong thiên cấm địa khí tức, vô số phù văn huyền ảo, vô số quy tắc thần bí ngưng tụ thành dây xích phi về phía đầu lâu.

" Lão già ngu xuẩn, đến bây giờ còn cố chấp ý nghĩ này sao "

" Ta thật không hiểu tại sao ngươi lại bò lên được Thánh Tộc chi chủ "

Đầu lâu cười lạnh, lời nói mang theo khinh miệt, sau đó vận chuyển quy tắc đánh bay xích sắt.

Hắn mặc dù có chút kiêng kỵ lão già này, nhưng cũng không hoàn toàn sợ hãi, năm đó sơ suất cho nên mới bị đối phương phong ấn, cá chết lưới rách thủ đoạn.

Lần này xuất thế, chắc chắn cầm lại vật kia, trực tiếp chúa tể một thời đại.

Lão già cau mày, bây giờ đối phương trạng thái như mình đồng dạng, muốn cường thế trấn áp thì hoàn toàn không có khả năng.

Cũng không phải như ba vạn năm trước bị hắn bố trí sẵn sàng trận pháp, hiện tại theo thời gian trôi qua, trận pháp suy yếu, cùng lắm theo mấy hiếp giao thủ thì nơi này chắc chắn sẽ hóa thành bình địa.

Tài nguyên cùng trữ vật theo năm tháng cũng bị hắn dùng triệt để sạch sẽ, hiện tại hai bên không sai biệt là một thân một mình.

" Không phải ngươi muốn thần thạch sao " Lão già cuối cùng thở dài.

Trên bàn tay hắn xuất hiện một viên đá nhỏ bằng hạt đậu, màu sắc đen kịt, thoạt nhìn phổ thông vô cùng.

Đầu lâu nhìn thấy thần thạch liền lộ ra cực hạn tham lam, hết thảy toàn bộ phát sinh đều từ nó mà ra.

Nguyên bản hai người bởi vì tranh đoạt thần thạch cho nên mới tạo ngộ thành cục diện này

" Thần thạch là của ta, đưa thần thạch cho ta " Đầu lâu gào thét xông tới.

Thứ tồn tại duy nhất trong mắt hắn chỉ có thần thạch.

Lão giả cũng nhìn trong bàn tay mình, nhưng khác với đầu lâu tham lam, hắn chỉ một mãnh vắng lặng, phức tạp, minh ngộ, cuối cùng hóa thành thở dài, nhắm lại con mắt.

Lúc mở ra đã khí định thần nhàn, nhìn bên cạnh cột đá người thanh niên.

" Vị thanh niên này, ta nhìn ngươi bình thường không có gì lạ, giờ phút này sáng tạo cho ngươi tuyệt thế cơ duyên, hy vọng về sau chiếu cố một chút tộc ta "

" Lão phu Trần Hưng Đạo, Thánh tộc chi chủ, Cổ Việt Đạo Vực vực chủ "

Lão giả mang theo uy nghiêm, mang theo vinh dự, bá đạo truyền khắp não hải thanh niên.

Sát na, hắn ngồi tại thanh niên bên cạnh, đưa thần thạch trên tay ép xuống mi tâm của thanh niên, máu tươi cũng lan tràn đi vào.

Thần thạch lại không có phản ứng gì, hiển nhiên muốn triệt để kích hoạt vẫn chưa đủ.

Đúng lúc này, Đầu lâu gào thét mà tới, hắn hóa thành một bàn tay muốn đem thần thạch móc ra, vừa mới động chạm đến thần thạch lúc.

Nhưng khoảnh khắc này lão giả động, ngón tay của hắn cũng chạm vào thần thạch, toàn thân tinh hoa cực nhanh ngưng tụ truyền vào thần thạch.

Sát na, thần thạch như cảm nhận được vật đại bổ, một cỗ khủng khiếp lực hút thôn thiên phệ địa bạo phát.

Càng có một luồng khí tức chí cao vô thượng thức tỉnh, hỗn độn mà sơ khai tân sinh.

Đầu lâu nhanh chóng phản ứng lại nhưng đã muộn, hắn không nghĩ đối phương thế mà đồng quy vu tận.

" Đáng chết, dù ta có thành ma cũng không tha cho ngươi" Cuối cùng hắn mang theo không cam lòng gào thét thế lương thảm thiết.

Lão giả không quan tâm đầu lâu, dù cho hắn không bị thần thạch hút tinh hoa cũng bị át chủ bài của hắn tiêu diệt.

Trên tay kia lão giả nhanh chóng xuất hiện một tầm truyền tin lệnh, linh quang lóe lên liền biến mất.

" Hãy nhớ, chiếu cố tộc ta, một ngày nào đó đạp vào Cổ Việt Đạo Vực, sẽ có thứ thuộc về ngươi " Lão giả một hơi cuối cùng truyền vào ý thức thanh niên nói.

Giờ phút này hai người toàn bộ hóa thành hư vô, trước khi chết thì tất cả tinh hoa dùng đến kích hoạt thần thạch.

Thần thạch chấn động, cảm nhận đến máu tươi lan tràn, tân sinh vô thượng khí tức tựa như đứa trẻ mới sinh, liền cùng thanh niên sản sinh cộng minh.

Hỗn độn khí tức bạo phát nhanh chóng thẩm thấu toàn thân ngọn nguồn của thanh niên, mỗi nơi đi qua cọ rữa từng tấc tế bào, từng tác máu thịt xương cốt, đan điền, thần hồn,... Toàn bộ đang theo thời gian thuế biến.

Xung quanh không còn ma lực, không còn thánh lực, cũng không phải linh lực, nhưng lại tân sinh đi ra khí tức còn kinh khủng hơn vô số lần, đây là hỗn độn thần lực.

Còn người thanh niên là ai, hắn chính là Hoàng Dương!.

Bạn đang đọc Thần Ma Điên Đảo sáng tác bởi kinhthiendongdia

Truyện Thần Ma Điên Đảo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kinhthiendongdia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.