Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 67

Phiên bản Dịch · 2686 chữ

Edit: Mộc Tử Đằng

Khương Tri Ngật đọc ra tên của vài nhà hàng thế mà Thư Dao vẫn còn bối rối, chưa bình ổn lại. Cuối cùng Khương Tri Ngật quyết định chọn một nhà hàng tư nhân, nghe tên không phải là một nơi nổi tiếng, Thư Dao bị khơi gợi tò mò. Ấy vậy sau khi đến địa điểm, cô ngồi im bất động, lộ ra một nụ cười khôn khéo, cố gắng gượng lần cuối: “Chúng ta nên về thôi Tri Ngật à.”

Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, tỏ vẻ mình rất thản nhiên ung dung.

Khương Tri Ngật đã xuống xe, anh giữ cửa xe, dịu dàng nói: “Muốn anh ôm em xuống hả?”

Thư Dao trừng mắt với anh, xác nhận anh không nói đùa mới ngoan ngoãn bước xuống.

Hiểu Hiểu ngồi ở ghế phụ vẫy tay: “Thầy Khương, chị Thư Dao, hai người cứ từ từ dùng bữa nhé! Sau khi ăn xong thì em đến đón hai người!”

Khương Tri Ngật gật đầu, xe lập tức rời đi. Thư Dao trợn mắt há hốc mồm nói: “Này…chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”

Khương Tri Ngật cười: “Đúng vậy.”

Thư Dao nhìn xung quanh, nơi này không ở trong trung tâm thành phố phồn hoa, kiến trúc không thu hút. Trên bảng tên nhà hàng bên ngoài có đề hai chữ “Thực Quang”, nhìn từ bên ngoài vào cũng không bắt mắt. Trong mắt Thư Dao đầy tò mò và tìm tòi…nơi này rất đặc biệt ư? Từ sau khi thành danh đến giờ, cô cũng chưa tới những nhà hàng có vẻ ngoài bình dị thế này.

Xe chạy ngoài đường không nhiều, hai người nắm tay. Thư Dao đột nhiên bừng tỉnh, cô thu mắt lại, dừng chân.

Khương Tri Ngật quay đầu hỏi: “Sao vậy em?”

Thư Dao theo thói quen muốn tìm khẩu trang và kính mác, nhưng trong túi xách không có, cô nhìn bốn phía xung quanh, vô ý thức muốn lấy tay mình ra khỏi tay Khương Tri Ngật.

“Không an toàn lắm,” Thư Dao hơi sốt ruột, “Chúng ta đi hai người sẽ bị nhận ra mất thôi.”

Khương Tri Ngật nhìn cô chằm chằm mấy giây, Thư Dao tìm trong túi quần của anh, rồi giơ tay lên che miệng và cằm của anh, nói: “Anh cũng phải che lại chứ? Cũng không mang khẩu trang theo sao?”

“Ối!” Thư Dao kêu nhỏ một tiếng, kéo cổ áo khoác của anh lên cao, lần này đã che được nửa gương mặt.

Khương Tri Ngật không biết làm sao, kéo cổ áo xuống, Thư Dao lập tức trở nên gấp gáp.

Khương Tri Ngật bật cười, nắm tay cô, kéo cô vào trong, nói: “Không phải nữ thần Dao Dao của chúng ta rất thường hay bị chụp lén sao?”

Con đường đi của Thư Dao và Khương Tri Ngật trái ngược nhau, lúc trước khi không có công việc, cô thường hay cùng Hiểu Hiểu hoặc vài người bạn bè âm thầm đi dạo phố, việc bị chụp lén đúng là rất thường gặp phải, theo lý thuyết mà nói cô sẽ không có phản ứng lớn như thế.

Thư Dao còn đang gắng gượng, bước chân rất chậm, cô nhỏ giọng giải thích: “Nhưng anh không thích bị chụp lén mà!”

Con đường sự nghiệp của Khương Tri Ngật rất đặc biệt, vừa ăn khách vừa có diễn xuất, bất luận là cố ý hay vô tình, từ khi anh xuất đạo, ở bên ngoài luôn là hình tượng lạnh lùng cấm dục. Thế nhưng sau khi kết hôn, đột nhiên lại thường hay cùng Thư Dao xuất hiện trước công chúng, không để ý tới bản thân trước nay ‘lớn’ thế nào. Người quen biết anh nhất là người ngoài giới luôn mạnh mẽ áp đặt lên người anh, còn công chúng thì không biết! Nhất là fan của Khương Tri Ngật và những cư dân mạng giỏi việc đào bới tận gốc rễ…

Thư Dao rất lo lắng khi Khương Tri Ngật cách hai ba hôm thì lộ mặt cạnh cô sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh, làm fan bất mãn.

Trên mặt Khương Tri Ngật lộ ra vẻ ngây ngẩn, mấy giây sau liền khôi phục lại như thường, thở dài một hơi, nắm tay cô thật chặt.

“Anh đã nói rồi, ngoại trừ thân phận là người nổi tiếng, chúng ta cũng chỉ là vợ chồng bình thường.” Khương Tri Ngật dịu dàng nói.

Thư Dao còn chưa tiêu hóa hết, mấy phút sau hai người đã đi tới cửa nhà hàng. Thư Dao hết nhìn đông lại ngó tây, sợ bắt gặp ánh sáng lóe lên của máy ảnh.

Khương Tri Ngật bật cười, lắc lắc đầu. Trực tiếp dắt cô vào cửa, vừa vào, sự khẩn trương và hốt hoảng trong lòng Thư Dao biến mất, ánh mắt nhất thời bị khung cảnh trước mặt hấp dẫn.

Hoàn cảnh bên trong và bên ngoài khác nhau một trời một vực, bên trong rất tao nhã, mang theo nét cổ điển, ấp áp và thoải mái.

Hai người bước vào, nhân viên phục vụ chào hỏi. Khương Tri Ngật gật đầu, dẫn Thư Dao đi vào trong.

Cạnh mỗi bàn ăn trong đây đều có một chậu hoa lớn cô lập, còn cả núi giả có nước chảy, vô cùng ý tứ. Nét mặt Khương Tri Ngật rất thản nhiên, lúc đầu Thư Dao vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng dần bị sự bình tĩnh của anh lây lan, vẻ mặt cô cũng bình tĩnh lại, bước nhanh hơn, cùng sóng vai với Khương Tri Ngật. Khương Tri Ngật cúi đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười tươi.

Hai người đi thẳng một đường, một lúc sau thực khách ở đó mới nhận ra, lúc này mới xuất hiện cảnh tượng lấy di động chụp lén tận đến khi hai người bước vào phòng bao.

Bên trong phòng bao rất cổ kính, ở vách bên là cửa vòm tròn, ở giữa có một ngọn núi giả có nước chảy và hoa cỏ xanh tươi.

Nhân viên phục vụ vừa rời khỏi, Thư Dao đã xoay người ôm cổ Khương Tri Ngật, chớp mắt cười nói: “Thoải mái quá đi!”

Khương Tri Ngật ôm eo cô, cười nói: “Hửm?”

Mặt Thư Dao đầy sinh động: “Lâu rồi không có cảm giác thoải mái giữa đám đông.”

Mặc dù trong nhà hàng không đông khách, nhưng dường như đây là lần đầu Thư Dao xuất hiện ở nơi công cộng mà không dẫn theo trợ lý và đôi ngũ.

Là người nổi tiếng có nhiều chỗ tốt cũng nhiều hạn chế. Thư Dao đã sớm quen với việc ra cửa phải đeo khẩu trang và đội mũ, cũng không có cách nào ăn mặc xinh đẹp đi chơi bên ngoài. Hóa ra cũng không phải như cô nghĩ, chẳng qua cô tự treo nhiều xiềng xích cho mình mà thôi, tự giam cầm lấy bản thân.

Ra ngoài ăn cơm dạo phố như người bình tường..hình như cũng không khó như trong tưởng tượng mấy?

Thư Dao cong mắt cười vui vẻ, cô nhón chân hôn lên môi Khương Tri Ngật một cái.

Con ngươi Khương Tri Ngật biến hóa, cánh tay dời lên nhấc bổng người Thư Dao, cô ối một tiếng, dưới chân trống rỗng.

Khương Tri Ngật trằn trọc hôn cô, cánh tay vững vàng đỡ eo cô. Thư Dao sắp thở không thông, kế đó cả người bị dời đi, lưng tựa vào tường, Khương Tri Ngật cúi người đè cô, một tay kê sau gáy, một tay chậm rãi lần mò vào áo cô…

“Ưm…” Thư Dao phát ra một tiếng rên khẽ khàng đứt quãng, ngực phập phồng lên xuống.

Cửa đột nhiên bị gõ, Khương Tri Ngật thở hổn hển, lấy tay ra, hai má Thư Dao đỏ ửng, trong mắt đầy sương mù, sắc mặt Khương Tri Ngật khôi phục lại rất nhanh. Anh đáp một tiếng sau đó sửa sang lại đầu tóc và quần áo cho Thư Dao, còn dùng ngón cái lau môi cô.

Thư Dao che mặt, nhanh chóng đi đến bàn ngồi xuống.

Người phục vụ đi vào đưa trà, cũng không mang theo thực đơn, sau khi châm hai ly trà liền rời đi.

Khương Tri Ngật giải thích: “Chỗ này không cần gọi đồ ăn, mỗi ngày sẽ có những món khác nhau.”

Thư Dao gật đầu đã hiểu.

Lực chú ý của cô không thể bị phong cảnh nơi này hấp dẫn, giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bàn tay kia của Khương Tri Ngật trên người cô…khụ.

Cô cầm tách trà lên, nhằm che giấu uống một ngụm. Khương Tri Ngật còn chưa kịp cản lại thì cô đã uống, ngay sau đó bị nóng kêu ra một tiếng, may mà cô không phun trà ra, cảm giác đau rát ở đầu lưỡi và môi lan đến dây thần kinh.

Khương Tri Ngật đau lòng không thôi, anh giữ cằm cô nói: “Bị bỏng ở đâu? Anh xem chút nào.”

Thư Dao há miệng, Khương Tri Ngật nhìn kỹ, đầu lưỡi đỏ một mảng nhỏ, không có vấn đề gì lớn. Anh bất đắc dĩ nói: “Hoành Hoành cũng sắp một tuổi rồi, mà mẹ còn lơ đãng như thế.”

Thư Dao trừng mắt với anh, tỏ vẻ vô tội.

Khương Tri Ngật không yên tâm, bảo cô há miệng lần nữa, nhìn một lúc, mày nhíu cả lại.

Thư Dao le lưỡi, nói không lưu loát: “Hông sao dâu, chút nã sẽ ổ chôi mà.” (Không sao đâu, chút nữa sẽ ổn thôi mà.)

Khương Tri Ngật thở dài một tiếng, không có cách nào với cô. Anh gọi nhân viên phục vụ mang đá vào, để Thư Dao ngậm trong miệng.

“Có lạnh không em?” Khương Tri Ngật lo lắng nói.

Thư Dao lắc đầu, hai giây sau lại gật đầu.

“Như vậy à?” Khương Tri Ngật chặn môi cô lại, viên đá lăn lộn giữa môi hai người, giọng nói anh khàn khàn gợi cảm: “Còn lạnh nữa không?”

Thư Dao không nhịn cười được, ôm lấy cổ anh, khẽ gật đầu.

Đến tận khi viên đá tan hết hai người mới tách ra. Đầu lưỡi đau gì chứ, giờ cô không thấy đau, mà là miệng đau, còn sưng đỏ.

Thư Dao không dám náo loạn nữa, cô ho nhẹ một tiếng, bắt đầu hỏi chuyện con ở nhà. Thật ra thì mỗi ngày cô đều gọi video call với con, cậu nhóc nhỏ mập mạp bây giờ đã có thể gọi bố mẹ theo người lớn, tuy không được rõ ràng, Thư Dao luôn chọc cười cậu nhóc, còn cậu thì bập bẹ gọi mẹ mẹ văng cả nước bọt.

Nhắc đến đứa bé, không khí ái muội trong phòng lập tức biến mất, hai người cười nói, nhắc tới con suýt nữa đã cười chảy cả nước mũi, Thư Dao không nhịn được cười ha hả trong ngực Khương Tri Ngật, cười đến mức chảy nước mắt.

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhân viên phục vụ mang thức ăn vào, Thư Dao ngồi thẳng người dậy, gò má hồng hào, cố nhịn cười.

Khương Tri Ngật nắm tay cô, vẻ mặt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên nhưng không rời đi ngay, Thư Dao đang cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn cũng phát hiện ra điều bất thường. Nhưng trong suy nghĩ của cô cũng rất dịu dàng và thân thiện.

Vẻ mặt Khương Tri Ngật nhàn nhạt, không lên tiếng. Thư Dao mỉm cười với người phục vụ, nhẹ giọng hỏi: “Còn có việc gì vậy?”

Người phục vụ nhìn cô, lại nhìn Khương Tri Ngật một chút, biểu cảm trông như đang đấu tranh. Cô ấy nhỏ giọng nói: “Cô Thư, cô có thể ký tên cho tôi được không ạ? Em, em gái của tôi là fan của cô..”

Thư Dao hơi sửng sốt, tùy tiện nói: “Ừ, được chứ.”

Cô cười rất tự nhiên, giọng nói ôn hòa. Nhân viên phục vụ không dám tin, vội lấy giấy bút ra, còn thiếu mỗi cái khom người thôi.

Thư Dao bật cười, cúi đầu nghiêm túc ký tên mình, còn hỏi thêm: “Tên em gái của bạn là gì vậy?”

Nhân viên phục vụ đọc ra một cái tên, Thư Dao nghiêm túc viết: Chúc em mỗi ngày đều vui vẻ, thật nhiều sức khỏe và hạnh phúc.

Sau cùng còn viết tên em gái đó vào. Nhân viên phục vụ rất kích động, ánh mắt cũng đỏ, rồi lại nhìn sang Khương Tri Ngật.

Thư Dao đưa giấy bút cho anh, vẻ mặt Khương Tri Ngật không có gì thay đổi, chỉ cúi đầu nhanh chóng ký tên mình lên và viết lời chúc giống Thư Dao.

Nhân viên phục vụ muốn khóc tới nơi rồi, không ngừng nói cảm ơn rồi lui ra.

Việc xảy ra bất ngờ vừa nãy làm Thư Dao chưa hồi thần được. Cô nhìn ngón tay mình, cười nói: “Giống như đã lâu rồi em không ký tên cho fan hâm mộ ở ngoài ý.”

Đúng là vậy thật, lịch trình cá nhân của cô được bảo mật tuyệt đối, thỉnh thoảng mới bị chó săn chụp được, bên cạnh cũng có Hiểu Hiểu và nhân viên công tác đi theo nên chưa đợi fan hâm mộ tiến lên xin chữ ký thì cô đã rời đi rồi.

Dĩ nhiên cô cũng không biết Khương Tri Ngật chưa từng ký tên cho fan bao giờ, hôm nay chính là lần đầu tiên.

Do ngày mai còn phải quay phim nên Thư Dao chỉ ăn mỗi món một ít, cô khen không ngớt, nói: “Ôi, thầy Khương giỏi quá đi.”

Khương Tri Ngật bật cười, cầm khăn giấy lên lau miệng cho cô, nói: “Thức ăn ngon, sao khen anh hửm?”

Thư Dao mỉm cười: “Vì thầy Khương tìm được chỗ ăn nogn thế này mà.”

Ồ…

Môi Khương Tri Ngật cong lên, quyết định thưởng cho cô.

Bữa ăn kéo dài hai tiếng trong đó trong không biết Khương Tri Ngật đã ‘ăn’ mấy lần, cô đầu vắng mắt hoa tựa vào ngực anh, khóc không ra nước mắt.

….

Thư Dao tuyệt đối không thừa nhận Khương Tri Ngật làm mình mất hết sức lực, cô tựa vào người anh, Khương Tri Ngật cười khẽ nói: “Anh ôm em ra ngoài nhé?”

Thư Dao ngồi bật dậy, nghiêm túc từ chối: “Không muốn đâu.”

Mười mấy phút sau, hai người rời đi, trên mặt cũng không che đậy gì, nắm tay nhau đi như một cặp vợ chồng bình thường.

Hiểu Hiểu và tài xế đã đợi ở cửa, hai người ra cửa liền lên xe rời đi.

Khách ăn trong nhà hàng hết sức kinh ngạc, bàn luận với nhau: Vừa rồi là Thư Dao và Khương Tri Ngật đúng chứ? Sao họ lại tới đây ăn? Thật sự là hai người họ à? Trời ơi thật vi diệu! Tôi lại gặp được minh tinh! Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè/Weibo.

Không thể không nói đến, mặc dù Khương Tri Ngật chỉ mới quen biết Thư Dao hơn một măn, nhưng hiểu cô cũng không kém gì Hiểu Hiểu và Trần Băng. Sau khi Thư Dao lên xe, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, cũng nói nhiều hơn, ngồi ghế sau nói không ngừng với Khương Tri Ngật.

Hiểu Hiểu nhìn cô qua kính chiếu hậu, cảm thấy tinh thần của cô khác nhiều với tháng trước. Giống như một sợi dây đàn bị kéo căng hết nấc cuối cùng được thả lỏng. Con người không phải máy móc, không thể luôn trong trạng thái căng thẳng, cần phải được thả lỏng và nghỉ ngơi thích hợp mới duy trì được sự ổn định.

Bạn đang đọc Thần Hồn Điên Đảo của Điềm Mật Sinh Hoạt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.