Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự Long Chi Ảnh

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

Chương 8: Cự Long Chi Ảnh

Triệu Thanh Nhã đưa ngón tay chạm vào giọt nước đọng kia cảm thấy dinh dính, sau đó đưa lên mũi mà ngửi thử, sau khi ngửi ra được đây là nước gì Triệu Thanh Nhã lập tức nổi giận nói: - “Buồn nôn!”

- “Đúng, thật là buồn nôn, một cái thanh niên già đầu như thế còn chảy nước miếng, quả thực hết sức buồn nôn!” Vừa nói Lâm Hoan tung liền mấy cước vào Trần Minh với vẻ mặt đầy ý ghét bỏ.

- “Làm sao ngươi biết là nước bọt?” Triệu Thanh Nhã hồ nghi nhìn chằm chằm Lâm Hoan hỏi.

- “...” Lâm Hoan xoay chuyển đầu óc, sau đó nảy số tanh tách: - “Ta đoán.”

- “Ta thấy đây giống như là nước bọt mà ngươi nhỏ à?” Triệu Thanh Nhã sắc mặt khó coi nói.

- “Làm sao có thể? Ta là loại người giống như vậy sao?” Lâm Hoan tự nhiên là sẽ không thừa nhận.

- “Không giống.” Triệu Thanh Nhã giống như là đang cười nhưng không phải cười mà nói.

- “Đúng vậy à, ai ai cũng đều nói ta thành thật đáng yêu như trẻ lên năm, sự tình bỉ ổi như là nhỏ nước bọt lên đùi mỹ nữ quả thực ta không thể nào mà làm được.” Lâm Hoan vỗ bộ ngực thề son sắt nói.

- “Ngươi không phải chỉ là nhìn giống cái loại người này, mà ngươi chính là là cái loại người như vậy.” Triệu Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng sau đó tiếp tục nói ra: - “Đừng có quên, đêm hôm qua ta như vậy mà cùng ngươi... Cùng ngươi hôn môi, cái hương vị này của ngươi ta mãi mãi không quên được à!”

- “...” Lâm Hoan giờ phút này không biết là nên cao hứng hay là nên lo lắng, cao hứng là Triệu Thanh Nhã nói nàng vĩnh viễn không quên được hương vị của bản thân, lo lắng chính là... không phải Triệu Thanh Nhã sẽ trả thù bản thân a?

- “Ta muốn mặc y phục, ngươi trước tiên xoay người sang chỗ khác.” sắc mặt Triệu Thanh Nhã không tốt, chỉ là ngữ khí bình thản để Lâm Hoan xoay người sang chỗ khác.

Lâm Hoan đối với yêu cầu hết sức hợp tình hợp lý của Triệu Thanh Nhã thì tự nhiên là vô cùng phối hợp, chờ hắn xoay người sang chỗ khác sau liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt.

Qua một hồi thật lâu mới nghe được Triệu Thanh Nhã nói ra: - “Được rồi.”

Lâm Hoan xoay người hỏi: - “Tại sao lâu như thế?”

- “Ta bị Trần Minh hạ độc, toàn thân không có khí lực, cho nên mới chậm chạp như vậy.” Triệu Thanh Nhã tràn đầy bất đắc dĩ giải thích một chút.

- “Bà mẹ nó, hạ độc mỹ nữ, sự tình như vậy cũng có thể làm ra, quả nhiên là cầm thú!” Lâm Hoan ở trong lòng lại hung hăng mà khi bỉ Trần Minh một phen.

- “Ngươi làm hắn tỉnh lại giúp ta, ta có mấy lời muốn hỏi hắn.” Triệu Thanh Nhã chỉ chỉ Trần Minh đang nằm dưới đất, ngữ khí băng lãnh nói.

- “Này này, cầm thú, tỉnh.”

Lâm Hoan dùng mũi giày đá Trần Minh mấy cước, chắc vừa nãy viên gạch đầu vào đầu kia quá ác, dù là Lâm Hoan dùng lực khá lớn để đá, Trần Minh vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.

- “Bà mẹ nó, thích bất tỉnh đúng không?”

Lâm Hoan phát cáu, hắn đi vào nhà vệ sinh, khi trở ra thì trên tay có thêm thùng nước lạnh, dội trực tiếp lên đầu Trần Minh.

- “A!” Một tiếng kêu như rít vang lên, Trần Minh dưới cái lạnh của nước mà tỉnh lại.

- “Kêu la cái gì, cầm thú!” Lâm Hoan làm ra một bộ mặt hổ thẹn dùm cho Trần Minh, cùng ánh mắt ghét bỏ mà nói.

- “Ngươi là ai?!” Trần Minh nhìn tay chân bị dây thừng trói chặt, đầu tiên là sắc mặt đại biến, sau đó dùng lực để thử thoát khỏi dây thừng.

- “Ta tại sao phải nói cho ngươi ta là ai? Mặt khác hữu nghị nhắc nhở một chút —— ta buộc rất chắc, vô luận ngươi giãy giụa thế nào đi nữa cũng không thoát ra được đâu.” Lâm Hoan tràn đầy trào phúng nói.

- “Lúc nãy là ngươi đánh ngất ta?” Trần Minh rất nhanh liền nhận rõ hiện trạng, không giãy dụa nữa, bắt đầu bình tĩnh mà hỏi.

- “Chính là bổn đại gia đây làm đó.” Lâm Hoan nhún vai, không thèm để ý hồi đáp.

- “Cửa sổ cũng là bị ngươi đập vỡ?”

- “Ngoại trừ bổn đại gia ta thì còn ai?”

- “Ngươi làm cách nào mà đi vào được?”

- “Nếu như ta nói ta đường đường chính chính ngay dưới mắt ngươi mà đi vào, ngươi tin không?”

Hai người một hỏi một đáp, giống như là bằng hữu lâu ngày không gặp, tay bắt mặt mừng mà hỏi thăm nhau.

- “Ngươi nói là... Ngay cả bóng dáng của Lâm Hoan cũng chưa thấy, đã bị đánh cho ngất xỉu?” Triệu Thanh Nhã ở một bên nghi hoặc mà hỏi.

- “Hắn tên là Lâm Hoan?” Trần Minh đầu tiên là hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Hoan một hồi, giống như là muốn đem cái bộ dạng này nhớ kỹ, sau đó Trần Minh mới uể oải hồi đáp: - “Rất rõ ràng, đúng thế.”

- “Vậy ngươi thật đúng là vô dụng.” Triệu Thanh Nhã trào phúng tiếp tục nói: - “Bây giờ ngươi thành thật mà khai báo đi, tại sao làm ra chuyện này? Chắc hẳn không phải chỉ vì đạt được thân thể của ta, thứ mà ngươi muốn nhất là món đồ kia mà ta đang nắm giữ à?”

Có lẽ là bị hai chữ “Vô dụng” trào phúng làm cho nóng mặt, sắcc mặt Trần Minh liền trở nên rất khó coi, nhưng hắn không có trả lời vấn đề Triệu Thanh Nhã hỏi.

- “Này này, ta muốn hỏi một lần, hai người các ngươi là quan hệ như thế nào?” Cho tới bây giờ Lâm Hoan vẫn không thể hiểu nổi, giữa Triệu Thanh Nhã và Trần Minh rốt cuộc là quan hệ như thế nào, hắn chỉ khẳng định là hai người này nhận biết lẫn nhau, nhưng quan hệ chắc chắc tuyệt đối không phải là người yêu của nhau.

- “Chúng ta xem như đồng nghiệp đi.” Triệu Thanh Nhã day nhẹ mi tâm, thần thái có chút mỏi mệt.

- “Đồng nghiệp? Nói vậy thì hắn ta là phản đồ hay sao?” Nói đến đây, Lâm Hoan nhìn về phía Trần Minh trong ánh mắt lại nhiều thêm mấy phần khinh bỉ.

Từ nhỏ đến lớn, trong đám người Lâm Hoan khinh bỉ nhất liền có phản đồ loại này, giống như là loại phản bội trong phim chiến tranh hoặc phim tình báo, bởi vì bọn hắn biết quá nhiều cơ mật bên trong tổ chức, bởi vậy tạo thành phá hư so với kẻ địch còn muốn lớn hơn nhiều, bọn hắn chính là loại người mà khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Có lẽ ánh mắt khinh bỉ của Lâm Hoan làm Trần Minh kích thích, hắn không bảo trì trầm mặc nữa: - “Ngươi biết công việc của ta nguy hiểm cỡ nào sao? Từ khi gia nhập Cự Long Chi Ảnh, mỗi ngày ta đều đứng trên ranh giới của sự sống và cái chết, không biết sẽ phải chết lúc nào, mỗi ngày trong lòng run sợ, loại giày vò này ta đã nhận lấy quá đủ rồi!”

- “Cự Long Chi Ảnh?” Lâm Hoan đem cái tên này nhớ kỹ, tự thì thầm với bản thân: - “Đây chính là tên gọi của tổ chức mà Triệu Thanh Nhã đang hoạt động sao, nghe rất ngưu bức à.”

- “Vậy vậy ngươi lựa chọn phản bội?” Triệu Thanh Nhã giọng mang sát khí mà hỏi.

- “Không, ta không có lựa chọn phản bội, ta chỉ vì tương lai của ta mà đánh cược một lần.” Trên mặt Trần Minh hiện ra một loại cuồng nhiệt, tiếp tục nói ra: - “Chỉ cần ta có được món đồ kia, ta liền có được một tỷ đô la Mỹ, ngươi biết một tỷ đô la Mỹ là như thế nào không?”

Triệu Thanh Nhã lắc đầu, không nói chuyện.

- “Tiểu tử, ngươi biết không?” Trần Minh lại quay đầu hỏi Lâm Hoan.

Lâm Hoan lau nước miếng, bắt đầu mơ tưởng mà nói ra: - “Siêu cấp biệt thự, du thuyền sanh chảnh, máy bay cá nhân, mỹ nữ diện bikini, siêu xe, ta tạm thời chỉ nghĩ đến những thứ này.”

- “Tiểu huynh đệ không tệ, có mộng tưởng!” Trần Minh hướng Lâm Hoan giơ ngón tay cái lên, miệng khẽ cười như gặp được đồng đạo.

- “Phi, vô sỉ!” Triệu Thanh Nhã gắt một cái, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.

Lâm Hoan ngây ngô đứng cười, không thèm để ý tới ánh mắt khi bỉ mà Triệu Thanh Nhã ném tới.

Trần Minh cười cười nói ra: - “Chỉ cần ngươi thả ta đi, ta có thể chia cho ngươi một trăm triệu đô la Mỹ, có được một trăm triệu đô la này, những thứ ngươi vừa nói ban nãy đều có thể đạt được.”

- “Ngoại trừ một trăm triệu đô la Mỹ, ngươi còn có thể đạt được Triệu Thanh Nhã, nàng bị ta hạ thuốc mê G-9, nếu như không có thuốc giải thì toàn thân sẽ không có tí sức lực nào, đối ngươi không có bất kỳ cái gì uy hiếp.”

- “Bên trong Cự Long Chi Ảnh, Triệu Thanh Nhã nổi danh là nữ thần lạnh lùng, không biết bao nhiêu nam nhân thương thầm trộm nhớ, đương nhiên, trong này cũng bao quát ta, có thể cùng nàng vui vẻ một đêm xuân là mộng tưởng của không biết bao nhiên nam nhân.”

Trần Minh vừa nói vừa mong đợi nhìn về phía Lâm Hoan.

- “Ta có thể được biết nón đồ gì mà đáng giá tới một tỷ đô la Mỹ không?” Lâm Hoan tràn đầy hiếu kì mà hỏi.

- “Không được nói!”

Đột nhiên Triệu Thanh Nhã hô to một tiếng, nàng không muốn để cho Lâm Hoan biết việc này!

Trần Minh cười cười, căn bản không có để ý tới Triệu Thanh Nhã ngăn cản: - “File code virus Pandora!”

Bạn đang đọc Thần Cấp Đặc Công Hệ Thống ( Bản Dịch ) của Thanh Sơn Đào Cốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phantrithanh.tps
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.