Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc Bàn

Phiên bản Dịch · 1770 chữ

Chương 10: Phúc Bàn

Triệu Thanh Nhã đương nhiên sẽ không nghĩ đến lúc này Lâm Hoan lại có suy nghĩ xấu xa, nếu như nàng biết, chỉ sợ sẽ vô cùng khinh bỉ Lâm Hoan, không biết chừng còn tẩn cho hắn một trận?

Sau đó hai người liền uống vào giải dược của bản thân mình, sau khi Triệu Thanh Nhã đã khôi phục được phần nào sức lực, nàng mới nói ra: - “Vừa rồi đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta khả năng liền...”

- “Không cần khách khí, ta trước đó cũng đã nói, chúng ta đều là người Hoa, đi ra ngoài thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Mà lại...” Lâm Hoan nói đến đây thì dừng lại một chút.

- “Mà lại cái gì?” Triệu Thanh Nhã có chút hiếu kỳ.

- “Mà lại ngươi xinh đẹp như vậy, ta lại từng chiếm qua mấy lần tiện nghi, có những lý do này ta thì càng phải giúp ngươi.” Lâm Hoan gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói.

- “...”

Nghe Lâm Hoan nói như vậy, Triệu Thanh Nhã không biết là nên khóc hay nên cười, cái gì mà bởi vì ta dung mạo xinh đẹp, ngươi lại chiếm tiện nghi của ta mấy lần, cho nên mới càng phải giúp ta a?

- “Kỳ thật ngươi không cần cảm động như vậy.” Lâm Hoan cúi đầu, vừa nói vừa dùng mũi chân cọ cọ sàn, làm bộ thẹn thẹn thùng thùng.

- “Có ai từng nói qua là ngươi rất tự luyến?” Giờ phút này Triệu Thanh Nhã đã ở biên giới gần như bạo tẩu.

- “Không ai nói qua a, làm sao đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Hoan vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, giống như là không mảy may phát hiện ra Triệu Thanh Nhã sẽ lập tức sẽ bạo tẩu.

- “...”

Triệu Thanh Nhã không chịu nổi, hiện tại nàng liền muốn đi lấy súng.

- “Đúng rồi, lúc nãy ngươi nói sẽ có người tới xử lý Trần Minh, người kia là ai?” Lâm Hoan làm bộ điềm nhiên như không có việc gì hỏi một câu, trong lòng đã sớm đã nở hoa, cảm giác đùa giỡn mỹ nữ coi như không tệ.

- “Hừ...” Triệu Thanh Nhã thở một hơi thật dài, đè xuống xúc động muốn đánh người, sau đó mới nói ra: - “Chuyện này ngươi đừng hỏi nữa, mặt khác ta phải nói cho ngươi một chuyện.”

- “Chuyện gì?” Lâm Hoan hiếu kì mà hỏi.

- “Chỉ sợ ngươi sẽ phải cùng ta đi về Ha Hoạ à.”

- “Cùng ngươi đi về Hoa Hạ? Làm sao, ngươi không nỡ rời xa ta à?”

- “Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều. Chỉ bởi vì ngươi đã biết quá nhiều chuyện, ta nhất định phải mang ngươi về tiếp nhận điều tra của Cự Long Chi Ảnh, đây là quy định của Cự Long Chi Ảnh, không phải là ta cố ý nhắm vào ngươi nha.”

- “...”

Nghe được câu trả lời này, cả người Lâm Hoan đều không dễ chịu, hắn cả vạn lần cũng không nghĩ tới bản thân sẽ nhận được loại đãi ngộ này, chỉ vì cứu được Triệu Thanh Nhã, bị "ép nghe" một số chi tiết sự tình nội bộ, chỉ có vậy thôi mà hắn phải tiếp nhận điều tra của Cự Long Chi Ảnh?

Đây không phải là đang đào hố hay sao?!

- “Ngươi không cần khẩn trương, mang ngươi trở về để điều tra chỉ là cho có lệ theo quy định, nếu không có gì ngoài ý muốn thì rất nhanh ngươi liền có thể khôi phục tự do.”

Nhìn thấy Lâm Hoan bộ dạng giống như vừa nuốt phải ruồi, Triệu Thanh Nhã chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, hừ hừ, để ngươi đùa giỡn bản tiểu thư, hiện tại kinh ngạc đi?

- “Đinh, chúc mừng túc chủ thành công nhận được nhiệm vụ mới —— gia nhập Cự Long Chi Ảnh.”

- “Căn cứ độ khó phán đoán, nhiệm vụ này độ khó cấp B.”

- “Mục tiêu nhiệm vụ: Gia nhập Cự Long Chi Ảnh, trở thành một Đặc Công vinh quang.”

- “Ban thưởng nhiệm vụ:

Điểm kinh nghiệm Đặc công: 200 điểm.

Tích luỹ Hệ thống: 1000 điểm.”

Nghe được Quản gia giới thiệu nhiệm vụ mới, Lâm Hoan kém chút phun ra một ngụm lão huyết.

Cự Long Chi Ảnh là cơ cấu bí mật của Ha Hoạ, khẳng định không phải muốn gia nhập là có thể gia nhập, Hệ Thống vậy mà ban bố nhiệm vụ cho hắn gia nhập vào Cự Long Chi Ảnh, độ khó như vậy mà chỉ phán đoán cấp B?

Xem ra lần này cùng Triệu Thanh Nhã trở về Ha Hoạ để nhận điều tra, có lẽ đây là một cơ hộ để gia nhập Cự Long Chi Ảnh hoàn hảo à?

Trải qua phiền muộn lúc ban đầu, Lâm Hoan rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc, nói ra: - “Nếu như đây đã là quy định, ta tự nhiên là sẽ phối hợp với ngươi thật tốt. Dù sao ta cũng dự định mấy ngày nữa sẽ về nước, có thể cùng mỹ nữ cùng nhau trở về, tự nhiên là cầu còn không được.”

- “A, ta có nghe lầm hay không, ngươi vậy mà đáp ứng thống khoái như vậy?”

Đối với câu trả lời này của Lâm Hoan, quả thật có chút ngoài dự tính của Triệu Thanh Nhã.

- “Ta không phải đã nói sao, ta muốn trở thành một tên Đặc Công, đã muốn làm Đặc Công, vậy khẳng định phải trở về với ngươi tiếp nhận tổ chức thẩm tra a.” Lâm Hoan sờ lên cái mũi, nửa đùa nửa thật nói.

Chớ nhìn bộ dạng nhẹ nhõm của hắn biểu hiện ra bên ngoài, kỳ thật trong lòng đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông người lập trình ra Hệ Thống.

- “Ta khuyên ngươi dẹp ý định này đi, muốn trở thành nhân viên Cự Long Chi Ảnh không có đơn giản như vậy, một phần trăm cơ hội ngươi cũng không có.” Mặc dù Triệu Thanh Nhã không đem lời nói trở thành Đặc công của Lâm Hoan xem là nói thật, nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà dội cho Lâm Hoan một chậu nước lạnh.

Cách thức lựa chọn thành viên của Cự Long Chi Ảnh hết sức hà khác, thậm chi có thể nói là biến thái, mỗi một thành viên Cự Long Chi Ảnh đều là tinh anh trong tinh anh của các ngành nghê, người bình thường căn bản không có cơ hội!

- “Ngươi đã nghe qua câu nói này chưa?” Lâm Hoan cười hỏi.

- “Câu nói gì?” Triệu Thanh Nhã nhướng mày, hiếu kì không biết Lâm Hoan sẽ nói ra câu nói kinh người gì.

- “Người sống nhất định phải có mộng tưởng, nếu không thì có khác gì quỷ?”

- “...”

Triệu Thanh Nhã không tiếp tục tranh luận vấn đều này với Lâm Hoan, bởi vì không có ý nghĩa, muốn gia nhập Cự Long Chi Ảnh cũng không phải cứ nói là được.

Sau đó Triệu Thanh Nhã thông qua điện thoại báo cáo sự tình Trầm Minh phải bội cho tổ chức, sau đó đặt 2 vé máy bay lúc 10 tối đi thành phố Thượng Kinh - Hoa Hạ, sau khi xong xuôi, nàng hỏi: - “Ngươi có cần về nhà thu thập hành lý hay không?”

Lâm Hoan nghĩ nghĩ, sau đó hồi đáp: - “Hộ chiếu của ta, Laptop còn phải mang theo một ít quần áo.”

- “Được, đợi xử lý xong sự tình của Trần Minh, ta sẽ đi cùng ngươi trở về.”

Dù sao Lâm Hoan biết không ít cơ mật, Triệu Thanh Nhã chắc chắn là không thể thả hắn một mình rời đi.

Lâm Hoan đương nhiên biết rõ ý nghĩ Triệu Thanh Nhã, hiện tại hắn cũng không nói cái gì, chỉ là nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý.

Cũng không lâu lắm, liền có hai tên mặc sơmi hoa mang theo dây xích sắt đi tới cổng, Triệu Thanh Nhã mở cửa cho bọn họ đi vào, nói đơn giản vài câu, liền để bọn hắn đem Trần Minh mang đi.

Từ đầu tới cuối, hai người kia ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lâm Hoan một chút, tựa như coi hắn là làm không khí.

- “Không nên hỏi cũng đừng hỏi.”

Triệu Thanh Nhã bất thình lình nói một câu khiến cho Lâm Hoan lập tức bỏ đi suy nghĩ muốn hỏi thăm.

Trên đường về nhà, Lâm Hoan đem mọi chuyện xắp xếp lại một lần.

Nhiệm vụ lần này Triệu Thanh Nhã là nhân viên hành động chủ yếu, mà Trần Minh thì phụ trách hậu cần, bảo hộ căn cứ tạm.

Triệu Thanh Nhã đầu tiên là sử dụng thuật dịch dung, trà trộn vào quân địch, sau khi lấy được File code virus Pandora liền bị phát hiện, lúc này mới bị cảnh sát nơi đó truy nã, tối hôm qua bắn nhau hẳn là Triệu Thanh Nhã cùng cảnh sát giao chiến.

Nhưng Triệu Thanh Nhã là làm thế nào để trốn khỏi cảnh sát đuổi bắt, điểm này Lâm Hoan đoán không được, nhưng Triệu Thanh Nhã lựa chọn trốn ở nhà của Lâm Hoan là nước cờ chuẩn xác, bởi vì chỗ nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất!

Triệu Thanh Nhã cởi bỏ nguỵ trang, để Lâm Hoan thiêu hủy tất cả quần áo, dạng này coi như cảnh sát tìm tới cửa cũng không phát hiện được cái gì, điểm này thông qua phản ứng của ba tên cảnh sát tối hôm qua là có thể nhìn ra.

Sai lầm duy nhất trong lần hành động này mà Triệu Thanh Nhã mắc phải chính là bị Trần Minh hạ thuốc mê, bất quá cái này cũng không thể trách nàng, không ai nghĩ đến chiên hữu thân thiết với mình sẽ phản bội chính mình như vậy.

Mà Lâm Hoan trong lần hành động này chính là một nhân tố X không biết trước, không có Lâm Hoan, Triệu Thanh Nhã coi như cuối cùng trốn thoát được cảnh sát đuổi bắt, cũng khó thoát vận mệnh bị Trần Minh làm hại.

Hiện tại cũng chỉ còn có một điểm Lâm Hoan không hiểu, đó chính là...

“Hiện tại Triệu Thanh Nhã đã an toàn, làm sao Hệ Thống còn không có nhắc nhở ta nhiệm vụ hoàn thành, không biết là nó lại bị treo nữa hay sao à?”

Bạn đang đọc Thần Cấp Đặc Công Hệ Thống ( Bản Dịch ) của Thanh Sơn Đào Cốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phantrithanh.tps
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.