Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốc Thăm Vòng Cuối.

2291 chữ

Quảng trường rộng lớn như cũ, nhưng chỉ một thời gian ngắn đã đông nghịt người, những tiếng ồn xôn xao ầm ĩ không ngừng vang lên, một bầu không khí sôi động, làm cho mỗi một người trong cuộc cũng đều có chút bị cuốn theo.

Khi bọn người Dược Phong đi tới đài cao thì quảng trường cũng đã kín người hết chỗ. Tuy rằng trải qua hai ngày đào thải, đã có một nửa số người dự thi bị loại bỏ đi, nhưng những trận chiến đấu cấp bậc cao như vậy, cho dù không thể tham gia, có thể ở bên quan sát một chút cũng là vô cùng tốt ..

Lúc này Dược Phong, không thể nghi ngờ đã trở thành ngựa ô trong giải đấu Huyền Vũ Bảng lần này. Tiến vào nội viện thời gian không đến một năm, liền có được tư cách để đánh sâu vào mười vị trí đầu tiên trên Huyền Vũ Bảng,tuy là dùng thủ đoạn không quang minh chính đại nhưng đủ để làm cho thường nhân cảm thấy hoảng sợ. Bởi vậy, hắn vừa vào sân đấu, đã hấp dẫn hầu hết ánh mắt của mọi người không biết hắn sẽ dở thủ đoạn nào nữa đây.

Không để ý ánh mắt xung quanh, đoàn người Dược Phong đi tới vị trí hôm qua, sau đó ngồi xuống, thấp giọng cười nói cùng đợi trận đấu bắt đầu.

Mấy người Dược Phong vừa mới ngồi xuống, một thân ảnh nhỏ xinh liền quỷ dị xuất hiện ở trước mặt, tóc đuôi ngựa thật dài màu tím nhạt, cùng với bộ dáng đáng yêu như bạch ngọc, cho dù là đối với nam nhân hay nữ nhân, đều cũng có lực sát thương không nhỏ.

Tử Y vừa xuất hiện, liền hướng về phía Dược Phong hắc hắc hắc cười.

Dược Phong liếc mắt nhìn Tử Y một ngày không gặp, chợt thần tình có chút kinh ngạc, Trông nàng bây giờ quần áo có điểm rách nát, tuy cánh tay mảnh khảnh đã cố che đậy, thế nhưng cũng không thể che kín toàn bộ được.

-Ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy Tử Y bộ dáng đáng thương, Dược Phong nhịn không được hỏi.

-Đi vào thật sâu trong núi, thật vất vả cuối cùng mới tìm được ít linh dược, nhưng lại gặp một đầu ma thú cấp đấu tông bảo hộ, ta cùng hắn đánh một trận, đánh không lại, bỏ chạy trở về . Tử Y bĩu môi, chẳng hề để ý nói.

Thấy thế tứ nữ ngây người rồi. Còn Dược Phong thì hừ lạnh

- Đi lấy linh dược mà không gọi ta phạt ngươi 1 tuần kẹo que.

- Đừng mà, lần sau ta không vậy nữa.

Tử Y hối lỗi cúi đầu, nhỏ dọng cầu xin.

Thấy thế Dược Phong mới hài lòng nói:

- Biết thế là tốt. thế tên kia có sao không.

-Hừ, tên kia so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị ta đánh trúng 4piTt một quyền rất mạnh, cũng bị trầy vi tróc vẩy đó chứ. Nhắc đến đó Tử Y vênh mặt lên nói. Mới vừa vào đấu hoàng mà có thể đánh bị thương đấu tông thì không khỏi quá khủng bố đi.

-Hắc hắc, Dược Phong, chúng ta lần sau cùng đi được không? Ta cầm chân tên kia, ngươi lẻn vào lấy linh dược thì tốt rồi. Tử Y bỗng nhiên bước tới, dí sát khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần Dược Phong, hắc hắc cười nói.

- Biết thế liền tốt. quy củ cũ, dược thảo quy ta còn tùy độ hiếm mà cho ngươi số kẹo que tương ứng.

Lúc này Tử Y mới thỏa mãn gật đầu a.

- Huynh ấy à, đừng có bắt nạt Tử Y như vậy.

Tam nữ kéo Tử Y ra đằng sau rồi lên tiếng chỉ trích Dược Phong khiến hắn lệ rơi đầy mặt. Là tiểu cô nương đề xuất a

Sao mình lai bị chửi a. con gái đúng là loại động vật không nói lý a.

Trong lúc đoàn người Dược Phong đang nói truyện rôm rả thì đoàn người do Diệp Tu cũng tiến vào sân.

Đoàn người Diệp Tu sau khi tiến vào sân thi đấu, liền đi thẳng đến chỗ Dược Phong đang đứng.

-Hy vọng hôm nay tuyển ra 6 cặp đấu, chúng ta sẽ không ở cùng một cặp, ta cũng không muốn tại thời khắc mấu chốt lại gặp phải ngươi. Người chưa đến, nhưng tiếng cười sang sảng đã rơi vào tai Dược Phong, trong thanh âm có phần rất coi trọng đối với Dược Phong, làm cho đám người chung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Bên trong nội viện này, có thể làm cho Diệp Tu coi trọng như thế, cơ hồ là tồn tại như phượng mao lân giác.

Nếu quả là như vậy, ta sợ là không được hay ho a.

Dược Phong cười cười, hắn đồng dạng cũng cũng không muốn tại thời điểm này mà gặp phải Diệp Tu, mục tiêu của hắn chỉ là trong mười vị trí đầu. Không cần gây sự với vị đứng thứ 2 Huyền Vũ bảng làm gì cho mệt a.

Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào mười vị trí đầu, đến lúc đó hắn sẽ không cần phải kiêng kị gì, cũng không cần lo lắng gặp phải đối thủ cực kỳ khó giải quyết nữa.

-Có ta bảo kê cho ngươi, ai dám không cho ngươi mặt mũi? Một thanh âm có vẻ rất nghĩa khí ở sau Dược Phong vang lên, Tử Y nhảy lên trên ghế, từ trên cao nhìn xuống vỗ vỗ bả vai Dược Phong, chợt kiêu căng nhìn Diệp Tu, hai nắm tay nhỏ nhắn giơ giơ lên, nói:

-Tiểu tử, chúng ta đợi ngươi đó, nhưng đừng có chạy nha, bằng không cho dù ngươi có nhảy xuống tràng ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đánh một trận. Đột nhiên nhảy ra một Tử Y, làm cho ý cười trên mặt Diệp Tu nhất thời thu liễm rất nhiều, xấu hổ nói:

-Đó là tự nhiên, bên trong nội viện này, còn có thể có ai cùng Tử Y học tỷ đối kháng? -Ngươi cũng thức thời đó . Tử Y lúc này mới đắc ý cười, vừa định nói tiếp, thì Dược Phong ở bên vội vàng kéo lại, ôm xuống dưới ghế dựa, không để ý đến nàng giãy dụa, ấn ở sau người, hướng về phía Diệp Tu cười khổ nhún vai Nhìn Tử Y bị Dược Phong mạnh mẽ kéo lại đằng sau, tuy rằng không ngừng giãy dụa, nhưng rõ ràng lại giống như tiểu hài tử đang làm nũng, Diệp Tu chỉ biết há hốc mồm, khóc không ra tiếng.

Kẻ chuyên cậy mạnh như nàng, lúc này lại bị người đối xử như vậy mà cũng không phát hỏa ? Nếu là trước kia, ai dám ấn đầu nàng xuống, chỉ sợ cho dù chạy trốn tới ngoại viện, cũng sẽ bị lôi đi đánh cho mặt mũi tới bầm dập mới thôi. - Tiểu tử Dược Phong này không biết đã cấp cho bạo chúa này cái gì mà lại có thể cùng hắn quan hệ như thế được?

Trong lòng than thầm vài câu, Diệp Tu cũng không dám dừng lại, nếu Tử Y lại ngay tại đương trường chỉ vào mặt hắn lớn tiếng chửi mắng, cho dù ở đây mọi người đều biết tính nữ hài khủng bố này, chỉ sợ cũng sẽ làm trò cười cho người khác.

Bởi vậy, hắn chỉ nói với Dược Phong rất nhanh mấy câu, sau đó dẫn người chạy thẳng về phía ghế của mình.

Nhìn Diệp Tu chạy trối chết, bọn người Dược Phong cũng nhịn không được bật cười, không nghĩ tới hắn danh vọng chói sáng, nhưng đối với Tử Y lại úy kỵ như thế, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.

Khi bọn Diệp Tu vào sân đấu không lâu, ở một nơi khác, một tổ đội Vip khác là nhóm người Liễu Kình cũng tiến vào giữa sân. Lộ tuyến của hắn vốn cũng cần đi qua trước mặt bọn người Dược Phong, nhưng khi hắn đảo mắt qua đó liền nhìn thấy ngồi bên cạnh Dược Phong một tiểu cô nương tóc đuôi ngựa màu tím nhạt, sắc mặt vốn rất bàng quang liền khẽ biến, chợt điềm nhiên như không chuyển qua hướng khác, tránh qua chỗ bọn người Dược Phong.

Tuy rằng lộ tuyến Liễu Kình biến hóa rất là vi diệu, nhưng vẫn bị một ít người tinh tế phát hiện, lập tức đều có chút buồn cười, cái đám hoành tráng này, ở trước mặt tiểu cô nương đáng yêu kia, lại đều mất đi phong thái của cường giả a.

Theo thời gian trôi qua, số người trong sân cũng càng lúc càng nhiều, thanh âm xôn xao, hỗn tạp nháo nhào, lan tràn ra rất xa.

Khi các trọng tài lên đài các vị trưởng lão cũng theo thứ tự ngồi xuống, cuối cùng là một tiếng chuông ở giữa sân vang lên.

Khi tiếng chuông vang lên, trong chốc lát, tiếng xôn xao ầm ĩ khắp quảng trường cũng chậm rãi hạ xuống, từng đạo ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào các trọng tài phía trên.

Ở giữa toàn trường, TôThiên sửa sang lại y bào, chậm rãi đứng lên, cất cao giọng nói:

-Trải qua ba ngày đấu loại, Huyền Vũ Bảng đại tái lần này còn lưu lại mười ba người, mà muốn tiến nhập mười vị trí đầu tiên, phải có ba người hôm nay sẽ bị loại, dựa theo quy củ đại tái, chúng ta sẽ ngẫu nhiên chọn ra sáu người tiến hành tỷ thí, người thắng tiến vào mười vị trí đầu, mà người bại, chỉ có thể xếp ở phía sau. Nói xong, Tô Thiên đem một cái ống trúc đặt ở trước mặt, trong ống trúc có mười ba cái thẻ tre.

-Trong mười ba thẻ có tên mười ba người dự thi, ta sẽ ngẫu nhiên chọn ra người tiến hành sáu trận đấu. Theo ống trúc bày ra, giữa sân không khí nhất thời trở nên khẩn trương hơn rất nhiều, mọi người đều tập trung nhìn về phía trọng tài phía trên, việc có ý nghĩa quyết định đến tên của mười người đầu tiên, cuối cùng cũng bắt đầu.

Ở trước mắt bao người, Tô Thiên chậm rãi rút ra một thẻ, liếc liếc mắt, chợt lớn tiếng đọc ra:

-Nghiêm Hạo. Thanh âm Tô Thiên hạ xuống, mọi người đều là có thể thấy rõ ràng, trên đài cao khuôn mặt thanh niên tên Nghiêm Hạo liền trở nên căng thẳng mãnh liệt.

- Tiếp theo, sẽ là đối thủ cùng Nghiêm Hạo tranh đoạt một trong mười vị trí đứng đầu.

Thản nhiên nói xong, Tô Thiên lại lần nữa rút thẻ, mở ra, ánh mắt thoáng nhìn, nói:

-Tiễn Mạch. Từng đạo ánh mắt theo thanh âm chuyển tới đài cao trên người một vị nam tử hơi có chút mập mạp, Tiễn Mạch, Huyền Vũ Bảng bài danh thứ tám, thực lực cũng là rất mạnh, cùng Nghiêm Hạo đồng dạng bát tinh đấu vương, nhưng tổng lực chiến đấu lại kém hơn Nghiêm Hạo không ít, bởi vậy, vừa nghe chính mình gặp đối thủ là Nghiêm Hạo, lông mày nhất thời trở nên nhíu chặt Không để ý đến ánh mắt mọi người, Tô Thiên tiếp tục rút thẻ, mở ra, hơi rùng mình, chợt có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

-Tử Y. -Waaa . Cái tên này vừa mới vang lên, liền làm cho bọn người Diệp Tu, Liễu Kình giật mình thon thót.

Đối với tâm tình của bọn họ, Tô Thiên thật ra cũng hiểu, âm thầm cười cười, càng chậm rãi rút lá tiếp theo làm cho những người này quả thực rất buồn bực:

-Tần Phong . -Hô

Trên đài cao, mọi người thở ra một hơi thật dài, chợt mang vẻ mặt đồng tình nhìn về phía một nam tử sắc mặt đã trở lên tái nhợt, tên đáng thương, cho dù hắn Huyền Vũ Bảng bài danh thứ sáu, nhưng gặp bạo chúa chỉ sợ cũng không có cửa.

-Thẻ cuối cùng. Trên chỗ ngồi của trọng tài, Tô Thiên vung tay hút lấy một chiếc thẻ, chậm rãi mở ra, lần này có chút kinh ngạc mở miệng:

-Liễu Kình. Sân đấu lại một lần nữa trở lên yên tĩnh, một ít người trong lòng than thở, xem ra lại sẽ có thêm một tên xui xẻo a.

Vẻ mặt Liễu Kình lúc này không có nửa điểm dao động, chỉ cần đối thủ không phải Tử Y, cho dù là lần này gặp Diệp Tu, hắn cũng sẽ không có nửa điểm e ngại.

Giống như kích thích lòng hiếu kì của mọi người, Tô Thiên rất chậm rãi lấy ra tấm thẻ cuối cùng, hướng về phía mọi người vẫy vẫy, lúc này mới cười khẻ mở ra, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt liền nhanh chóng thu liễm, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, dưới sân mọi người lại trở lên xao động.

-Khụ Một lát sau, Tô Thiên rốt cục cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt chậm rãi đầu hướng tới một vị trí trên đài cao, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

-Dược Phong!

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.