Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

173:

1514 chữ

Trong sự hồi hộp của mọi người. Tên lính kia lôi từ trong túi ra...1 nắm đá. Đúng không phải tiền mà là đá.

Cả đám ngớ người ra nhìn trân trân vào đống đá kia không biết nói gì.

Tên lính gác còn lại không tin vào mắt mình vội giật lấy cái túi rồi cho tay vào mò. Nhưng cũng chẳng thấy gì.

Trong cơn tức giận tên đó xé tan cái túi thì bên trong có 1 mảnh giấy.

1 người gần đó nhặt lên và đọc ta:

- Đá của bổn công tử nhặt ven đường có giá 1 kim tệ 1 viên đó. Cứ giữ lấy mà tiêu.

Không khí chợt tĩnh lặng, mọi người trân trối nhìn mảnh giấy rồi nhìn 2 vị lính canh kia cố nén cười đến đỏ cả mặt.

Có người không chịu được phải bỏ hàng chạy ra đằng xa mà lớn tiếng cười cho đã.

Quá cmn là cực phẩm a. Không ngờ bây giờ chiêu trò đi lậu vé nó đã tiên tiến đến mức này a.Đã đi qua cửa không phải nộp tiền còn được người ta đon đả nhường đường a.

Có người trong lòng đang gào thét tại sao ta không nghĩ đến cách này a. được 1 lần vạn dân chú mục và được UTE5J mấy tên lính canh cổng hách dịch này đon đả đón tiếp thì có chết cũng đáng a.

Cuối cùng 2 tên lính kia không thể chịu được mà hét:

- Người đâu. Mau đi bắt tên đó lại cho ta. Lão tử không chơi chết hắn lão tử không làm người.

Và lập tức nhận được ánh mắt đầy khinh bỉ của người xung quanh. Bắt, bắt thế nào. Người ta đã chìm vào trong đám đông mà đi xa rồi. Hà thành này rộng như vậy tìm làm sai được 1 con người. Mà tên này cũng không đủ thẩm quyền mà ra lệnh truy nã a. chỉ là 1 tên lính quèn mà đòi ra lệnh như vậy không sợ bị chết a.

Đồng thời tên lính đó cũng nhận ra mình xúc động nói những lời không nên.Lập tức không khí lại chìm trong xấu hổ

……………

Còn nhân vật gây ra tình trạng này thì vẫn đang nhởn nhơ thưởng thức cảnh đẹp a.

Đúng thanh niên áo trắng này là Dược Phong vừa rời Huyền Vũ học viện tiến vào đây. Hắn ở lại nội viên 10 ngày nữa đem Phách Địa ấn tu luyện đến có 1 chút thành tựu. Sau đó giải quyết hết rắc rối với em Thải Lân. Tiễn em ấy về nước rồi. Dược Phong cũng lên đường đi tìm lão bà. Mục đích đầu tiên tất nhiên là nhà vợ a. Đi ăn bám mà không đến nhà vợ thì chết, chết.

Mà lần đầu ra mắt tấy nhiên cần chút chỉnh chu a. Thế là Dược Phong chơi nguyên cây thư sinh thế này cho nó giống tiểu bạch kiểm a.

Dược Phong cứ đi đi lại lại 1 vòng quanh Hà thành. Không khỏi cảm khái về độ giàu có nơi đây a.

So với nó thì những tòa thành mà hắn từng đi qua cùng nông thôn không khác nhau mấy a. Thậm chí cả tòa thí luyện thành cũng không lớn bằng a.

Quy mô của nó cũng cực kỳ to lớn. Dược Phong đi dạo 1 lúc mới đi hết 1 khi chợ a.

Mà chỉ nguyên khu trợ này đã đủ để hắn gião chân rồi.

Thế là ý định đi dạo cả tòa thành của hắn lập tức ngâm nước nóng a.

Thôi thì đi thẳng vào vấn đề a.

Mục tiêu của Dược Phong đổi thành tòa lâu đài siêu lớn mà ở đây trong Hà Thành cũng có thể thấy được đồng thời cũng là hoàng cung của Đại Việt đé quốc.

Bây giờ cũng là lúc ra gặp mặt bố mẹ vợ a. Mình là nữ tế tốt mà.

Nghĩ là làm. Dược Phong lập tức rảo bước về phía tòa thành xa xa kia.

Trông vậy mà xa phết. dược Phong đi hết cả tiếng đồng hồ mới đến a.

Nhưng bây giờ hắn lại gặp 1 vấn đề nghiêm trọng.

Hắn không thể xông vào hoàng cung a. Bây giờ mà tự nhiên nhận mình là nữ tế của Đại Việt quốc thì không bị cười rồi đuổi đánh hắn cũng không tin a.

Tức thật .Biết vậy lúc trước xin mấy cái lệnh bài của chúng nữ thì có phải là đơn giả hơn không.

Tất nhiên Cầm có thể gây Sì căng đan ngoài cổng để hấp dẫn Phương Vô Địch ra a. Nhưng làm người ai làm thế. Đường đường là con rể của Đại Việt Đế quốc ai lại đánh nhau với dân thường hay lính gác chứ.

Nhưng cũng chính nó khiến Dược Phong nảy ra 1 ý tưởng a.

Thế là anh chàng lại lôi nồi niêu xong chảo của bản thân ra và bắt đầu nấu nướng gần cửa hoàng cũng.

Lúc đầu cũng không có ai thèm chú ý nhưng theo thời gian. Một mùi thối bay ra lan tỏa khắp nơi quanh đấy a.

Đến đây cũng không khỏi cảm khái tố chất binh lính cao a. bị mùi hôi như thế quấy nhiễu mà mà vẫn cố chịu mà đứng canh được. đúng là thần nhân a.

Tất nhiên mấy tên lính đó cũng muốn truy cội nguồn của mùi thối khủng khiếp nhưng Dược Phong núp kỹ lắm. nếu bọn họ không rời cương vị thì đừng hòng tìm được.

Tất nhiên mấy tên đó cũng không dám rời cương vị a.

Thế là mùi thối cứ lan tỏa trong không khí khiến số người đến khu vực này tìm kiếm tăng cao a.

Nhưng Dược Phong cũng chẳng quan tâm mà vẫn tiếp tục nấu. Ở địa bàn của l.ão cha vợ mà sợ thần dân của lão thì bản thần bám lấy khối đậu hũ đập đầu mà chết đi a.

Và rồi cái gì đến cũng đến, cuối cùng cũng có người tìm đến chỗ của Dược Phong.

Đó là 1 thanh niên sống quanh đây. Sau 1 hồi lần theo mùi thối cuối cùng anh chàng cũng tìm đến chỗ này. Thấy Dược Phong vẫn thản nhiên ngồi nấu, hắn bèn hô: - Bà con ơi. Tên thả mùi hôi thối ở đây này.

Chỉ 1 lúc. Mọi người đã bu lại chật như nêm cuối. Ai cũng phải lấy cái gì đó ra bịt mũi vì quá thối rồi a.

Nhưng lạ kỳ là tên đó vẫn thản nhiên ngồi đó mà nấu cái thứ thúi không có bằng hữu ấy

Và 1 trai hán không chịu đươc nữa nói:

- Bà con cùng lên cho tên khốn ấy 1 trận đi

Mọi người đều đồng ý và xông lên 1 loạt.

Dược Phong đang đứng trước nguy cơ rất lớn bị đánh cho nhừ tử.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đánh động được người mà hắn muốn đánh động a.

Chỉ thấy hắn ngửa lặt mà hô:

- Uy, cha vợ. Ngài còn không ra thì con rẻ quý báu của người sẽ bị người dân đánh chết đó.

Mọi người sững sờ vì không biết tên này gọi ai a. Nhưng chờ mãi không có ai xuất hiện. bọn họ liền ngộ ra là tiểu tử nay đang lừa mấy người a. THế là bọn họ càng giận tím cả mặt mà lại xông lên, quyết chí dần cho Dược Phong 1 trận:

Nhưng Dược Phong cũng không thèm lo sợ mà lại ngửa mặt lên trời nói:

- Uy, lão còn không ra thì có tin ngươi có tin ta sẽ tố cáo với Tuyết Mai để nàng về vặt trụi lông lão không.

Lúc này dường như lời đe dọa của Dược Phong đã có tác dụng. Từ trong, không gian vang lên tiếng thở dài. :

- Ai, tiểu tử ngươi đã vừa đến đã gây phiền phức cho ta rồi.

Và từ đâu đến cơn gió thổi qua khiến mọi người không khỏi phải lấy tay che mắt lại. Mở mắt ra thì không thấy bất cứ ai mà chỉ còn lại mùi thối vẫn còn đọng lại trong không khí mà thôi.

Mọi người khiếp sợ với thủ đoạn của người mà tên tiểu tử kia kêu là cha vợ a. Thủ đoạn bậc này thì người đó chí ít cũng là đấu tông là truyền thuyết mà bọn họ không thể trêu vào a.

Thế là đám người lớn tiếng lập tức tản ra. Còn bọn họ có chạy khỏi thành hay không thì không biết được.

…………

Dược Phong mở mắt ra. Thấy mình đang đứng trước 1 cánh của trông rất bình thường nhưng ảo nghĩ quanh nó lại không bình thương.

Bỗng có tiếng nói truyền ra:

- Vào đi.

Dược Phong lại nở nụ cười thản nhiên rồi bước vào.

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.