Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứng Ra.

1543 chữ

Nghĩ đến đây Dược Phong đứng ra cao dọng nói:

- Ta không thể đứng nhìn được nữa. nội viện là nơi chúng ta học tập, tiếp bước chúng ta trên con đường cường giả. mà giờ đây nó đang bị tấn công và đang đứng trước nguy cơ bị hủy diệt. Thân là 1 nội viện học sinh ta không thể đứng nhìn được. Do đó. Chiến!!!!!!1 Nói rồi mở đôi cánh sau lưng bay thẳng vào vòng chiến.

Mà hiện tại Dược Phong mạnh dạn bước ra, không thể nghi ngờ là đã trở thành đại diện cho bọn họ... vì thế từng đạo âm thanh trợ uy đinh tai nhức ó, cũng từ trong hàng ngàn đệ tử nội viện xa xa kích động hò hét sôi động, giờ khắc này, không thể không nói, Dược Phong danh vọng, lúc này đã chân chính vượt qua đám người Diệp tu,!

Nơi xa Hàn Lãnh quan sát nơi này khẽ cau mày. Bây giờ 2 thế lực thì bọn họ nhỉnh hơn 1 chút nhưng nếu có học sinh tham gia thì khác. Hắn cũng không điên cuồng đến mức có thể đánh giết tất cả học sinh ở đây a. thế lực sau lưng bọn họ liên hợp lại có thể phá hủy cả Hỗn Loạn vực ấy chứ. Thậm chí chỉ cần lỡ giết 1 con cháu có bối cảnh to lớn thì chỉ sợ hắn cũng không có đường mà chạy a. Học sinh liên hợp lại không đáng sợ nhưng việc không giết mà đánh bọn họ tê liệt lại không dễ chút nào a. Do đó Hàn Lãnh nghĩ đến 1 biện pháp. Giết kẻ đầu đàn.

Thế là hắn quay sang Phàm Lao, tông chủ Huyết tông, thực lực đạt đến nhị tinh đấu tông. Dư sức miểu sát con kiến hôi đấu linh kia.

- Ngươi ra giết con kiến hôi đang hô to gọi nhỏ kia.

Nghe vậy Phàm Lao mỉm cười đầy man rợ. Giết thiên tài là hắn thích nhất a. thế là tung chưởng đẩy lùi vị trưởng lão đang đấu với hắn rồi tung người bay về phía Dược Phong -Ta sẽ làm cho ngươi ở trong lòng bọn họ mất hết danh vọng, một cái nho nhỏ đấu linh, mà có thể thật sự lật trời ? Phàm Lao cười lạnh, bàn tay lập dlI3O tức mạnh mẽ huy động, ngay lập tức, phục hồi từng tia huyết sắc năng lượng ở quanh thân, trong giây lát ùn ùn áp đảo quét đến, tiếng xé gió bén nhọn, âm thanh xuy xuy không ngừng.

Tia huyết sắc năng lượng kéo đến làm nghiêng trời lệch đất, cơ hồ đem tất cả không gian tránh né của Dược Phong hoàn toàn bao trùm, Phạm Lao cũng rõ ràng, hắn phải dùng thủ đoạn tàn ác nhất để răn đe chúng học sinh. Trước hết cần hạn chế con mồi rồi từ từ tra tấn nó mới đủ khoái thú.

Ánh mắt gắt gao nhìn năng lượng huyết ti đang ùn ùn đến, Dược Phong hít sâu một hơi. Khí, đột nhiên quát khẽ một tiếng, thanh sắc hỏa diễm mãnh liệt bạo dũng mà ra, cuối cùng đem thân thể bao vây ở bên trong ngọn lửa bên trong.

Thanh sắc hỏa diễm xuất hiện, nhất thời làm cho Phàm Lao sắc mặt đại biến, lấy lịch duyệt của hắn, tự nhiên có thể liếc mắt một cái nhìn ra chi tiết của hoả diễm, bất quá lúc này thế công đã triển khai, mặc kệ đối phương thi triển loại nào công kích, hắn cũng chỉ có thể tiếp chiến, huống hồ, cho dù Dược Phong thật sự có được dị hỏa, nhưng muốn phát huy được lực lượng, cũng là phải xem thực lực bản thân, bởi vậy, thanh sắc hỏa diễm xuất hiện tuy rằng làm cho Phạm Lao chấn động, nhưng lại không phải làm cho cảm thấy bối rối.

Huyết ti mang khí thế áp đảo nhanh như chớp xuyên thủng không gian, trong chớp mắt, liền xuất hiện ở trước mặt Dược Phong, nhưng mà, ngay lúc huyết ti đến gần Dược Phong còn khoảng cách ba thước, nhiệt độ nóng cháy đột nhiên bùng nổ, thuộc tính huyết ti vốn chủ yếu là âm hàn, nhất thời bị hòa tan thành hư vô!

Mặc dù thanh sắc hỏa diễm đối với âm hàn huyết ti có một ít tác dụng khắc chế, nhưng huyết ti lại mãnh liệt không hề suy giảm, do đó, ngọn lửa của Dược Phong bị huyết ti cuồn cuộn không ngừng đánh lên, đang lui dần dần.

Cười lạnh nhìn hoả diễm của Dược Phong lui dần dần, Phàm Lao bàn tay vung lên, huyết ti đầy trời quỷ dị vặn vẹo, chợt quấn quanh với nhau, cuối cùng tạo thành một cái huyết cầu võng, mà trong võng, chính là Dược Phong đang nguy hiểm chống lại!

-Có Dị hỏa thì đã làm được gì? Bằng thực lực của ngươi, căn bản không phát huy được sức mạnh của nó. Cười một cách âm lãnh, nhìn Dược Phong đang đau khổ kiên trì bên trong huyết ti, Phàm Lao nắm chặt bàn tay, huyết sắc năng lượng ngưng tụ, một lát sau, đọng lại thành một thanh huyết sắc trường mâu mũi nhọn lấp lánh. - Tiểu tạp chủng, đi tìm chết đi!

Khóe miệng hiện lên một chút oán độc, Phàm Lao cười một tiếng âm lãnh, cánh tay mạnh mẽ run lên, nhất thời, huyết sắc trường mâu giống như tia chớp cắt qua không gian, kèm theo kình phong bén nhọn, hướng tới Dược Phong bên trong huyết cầu võng mạnh mẽ phóng tới.

-Lão gia hỏa, đấu tông cường giả cùng đấu linh chiến đấu, ngươi cũng không xấu hổ sao? Ngay lúc huyết sắc trường thương sắp đâm vào bên trong huyết cầu võng, đột nhiên ở bầu trời thanh âm non nớt vang lên, ở bên ngoài huyết cầu võng chợt một đạo thân ảnh nhỏ xinh đột ngột xuất hiện, đung đưa bím tóc đuôi ngựa màu tím, nắm tay nhỏ nhắn mảnh khảnh hung hăng hướng phía trước vung lên, nhất thời, lúc này không khí phía trước mặt bị đè ép thành một đoàn vô hình không khí bắn tới, tức khắc, cùng huyết sắc trường thương ầm ầm va chạm!

-Thình thịch! Trong tiếng nổ mạnh trầm thấp, sóng khí âm thầm cấp tốc khuếch tán, đem tất cả không gian hơi hơi chấn động rung chuyển

Ánh mắt như độc xà, gắt gao tập trung trên người tiểu hài nhỏ xinh xuất hiện ở bên ngoài huyết cầu võng, Phàm Lao khuôn mặt trầm xuống, quát:

-Ngươi muốn chết? Tử Y bĩu môi, nắm tay nhỏ trước mặt đánh mấy quyền uy vũ sinh phong, dưới nắm tay tạo ra âm thanh trầm thấp, nàng ngẩng cao đầu lên, không một chút sợ hãi đối với Phạm Lao:

-Lão già, ngươi đem Dược Phong giết chết, ngươi tới chế kẹo mút cho ta ăn sao? Sắc mặt từ từ âm trầm, Phạm Lao cũng không bận tâm một cách vô nghĩa, lấy tính tình của hắn, đừng nói trước mặt chính là một tiểu cô nương, ngay cả một em bé, có lời nói chọc cho hắn tức giận, cũng giết chết không chút nương tay, bởi vậy, lập tức nơi bàn tay, huyết sắc năng lượng lại lần nữa hung mãnh ngưng tụ.

Có vẻ cảm ứng được trong cơ thể Phạm Lao sát ý bốc lên cao, Tử Y trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc cũng hơi hơi ngưng trọng, nắm tay nhỏ chậm rãi nắm chặt.

-Xuy! Ngay khi Phạm Lao sắp động thủ, đột nhiên có hai tiếng xé gió vang lên, lưỡng đạo thân ảnh bay lên trên không, xuất hiện ở bên cạnh Tử Y, thoáng nhìn mục tiêu, không nghĩ tới chính là nhị hoàng của nội viện Hỏa vũ và Băng Ngưng -Nội viện đại nạn, nhưng không phải là việc của một mình ngươi Băng Ngưng quay đầu lại nhìn Dược Phong đang cố gắng hóa giải huyết ti cầm cố, trong ánh mắt nàng, thậm chí có một tia nhàn nhạt kính phục.

-Ha ha, Băng Ngưng nói đúng, ngươi trước giải quyết phiền toái của ngươi đi, chúng ta đến lôi kéo hắn một chút. Hỏa Vũ trong tay trường kiếm thon dài nhẹ nhàng chấn động, chợt thêm một câu:

-Bất quá nói thật ra, gia hoả nhà người thật là không biết sợ là gì, nếu ngươi không động thân dẫn đầu, chỉ sợ ta cũng không thế nào trong trường hợp này dám nhúng tay. Kinh ngạc nhìn ba người bên ngoài, Dược Phong lắc lắc đầu cười khổ, hắn đâu phải cố ý muốn làm cánh chim đầu đàn a. Chỉ là tình thế bắt buộc a. Không có chim đầu đàn thì làm sao có đàn chim.

-Xem ra chỉ có thể dốc hết toàn lực a nhìn ánh mắt Phạm Lao tràn ngập oán độc cùng sát ý, Dược Phong thấp giọng lẩm bẩm nói.

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.