Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 - Part 01

Phiên bản Dịch · 2338 chữ

Chương 10

Cô dâu chú rể vừa vào đến khách sạn liền vội vàng đi vào phòng nghỉ của cô dâu dặm lại lớp trang điểm, sửa sang trang phục.

A Tiệp cũng vội vã bố trí hội trường, đem khung hình cưới đã phóng lớn đặt trước cửa vào phòng tiệc, lấy kẹo, thiệp cám ơn, sổ ghi tiền biếu, thuốc lá… bày biện lên bàn. . .

Phàn Đức Phong cũng xoay mòng mòng theo cô. Cô không thèm để ý đến gã, gã cũng không biết làm sao mà bắt chuyện với cô, giống một bức tượng gỗ siêu bự đứng như trời trồng bên cạnh cô.

Cuối cùng mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi, A Tiệp cũng không còn lý do gì để tiếp tục giả vờ bơ gã như không thấy nữa.

Cô nhìn gã khẽ nhếch khóe miệng. “Đã lâu không gặp.”

Thực sự đã rất lâu, một tháng, bọn họ chưa từng xa nhau một khoảng thời gian dài như thế.

“Đúng vậy.” Gã khàn giọng trả lời, bình tĩnh nhìn A Tiệp.

“Sao anh không dẫn bạn gái tới?”

“. . .”

Giọng điệu của A Tiệp thực xa xôi thực khách khí, thái độ giống như nói chuyện với người xa lạ, khiến gã hơi khó chịu.

Thế nhưng, A Tiệp đối với sắc mặt u ám của gã tựa hồ chẳng mấy để ý, cô tự mình cởi áo khoác ra, vắt lên trên ghế.

Phàn Đức Phong trợn tròn mắt. “Em, em, em. . . Đây, đây thứ y phục quỷ quái gì vậy? !”

Đã không có áo khoác che phủ, trên người A Tiệp là bộ lễ phục dạ hội vai trần, bầu ngực gợi cảm táo bạo hầu như lộ ra phân nửa. Đường cắt may vừa khít người lộ ra phần eo thon mảnh dẻ, đôi chân thon dài màu mật nõn nà của cô.

A Tiệp lại còn mang giày cao gót, đúng vậy, là đôi giày gót nhọn màu hồng cánh sen khiến chân của cô có vẻ quyến rũ chết tiệt. . .

Gã phút chốc cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, caravat dường như thít chặt lấy cổ gã.

Nhưng, gã lập tức bị sự phẫn nộ điên cuồng bao phủ! !

Cô, cô ăn vận đẹp đẽ như thế để làm cái gì? ! Nghĩ đến bao nhiêu tên đàn ông nhìn thấy cô, sẽ hệt như gã nổi lên ham muốn đè cô xuống ngay lập tức, cả người gã liền nổ tung.

“Thay ra ngay! Em đi thay bộ quần áo này ra ngay cho anh!”

Cô quay mặt xoay người đi không để ý tới gã.

Xấu hổ sao? Lục Vịnh Tiệp khổ sở nghĩ. Gã thấy hổ thẹn sao?

Không thể phủ nhận, trong lòng cô còn mơ hồ chờ mong gã khen ngợi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của gã, khiến cô cảm giác thực sự rất đau xót.

“Chờ một chút, em không được đi!” Gã làm sao có thể để cho cô ăn mặc như vậy mà chạy loạn khắp nơi chứ.

Chết tiệt! Lúc cô mang giày cao gót bước đi như vậy, xoay eo lắc hông, căn bản là dụ dỗ hắn phạm tội!

“Quay lại!” Gã đuổi theo đi vào trong. “Ít nhất cũng phải mặc áo khoác vào chứ. . .”

——————————–

“Con có nguyện ý yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, bất luận nghèo khổ hay giàu sang, bất luận ốm đau hay mạnh khỏe, cả đời chăm sóc cho cô ấy, mãi cho đến khi cái chết chia lìa hai con không?” Mục sư đứng trước bục đọc lời tuyên thệ.

Chú rể lớn tiếng: “Con nguyện ý!”

Cô dâu e thẹn cúi đầu, ấy mà vẫn không che giấu được nụ cười hạnh phúc ánh trên gương mặt rạng rỡ.

“Con có nguyện ý yêu thương anh ấy, quan tâm anh ấy, bất luận nghèo khổ hay giàu sang, bất luận ốm đau hay mạnh khỏe, cả đời chăm sóc cho anh ấy, mãi cho đến khi cái chết chia lìa hai con không?”

Cô dâu đáp: “Nguyện ý.”

Phàn Đức Phong thấy A Ngạn nắm tay bà xã, nắm thực chặt. . .

“Được rồi, con có thể hôn cô dâu của con.”

Đỗ Thừa Ngạn hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy vợ yêu, dường như cuối cùng mình đã được đặc xá, hôn lấy cô dâu thật sâu.

Nè, căn bản là không có ai yêu cầu cô dâu chú rể diễn xuất nhiệt tình như vậy đâu chứ!

Phàn Đức Phong muốn nói với bạn mình như vậy, thế nhưng nhìn bốn phía, cũng chẳng có người phản đối, ngược lại, thấy mấy cô gái nở nụ cười cảm động, len lén lau nước mắt. . .

Khoa trương quá đi mà!

A Ngạn trong ấn tượng của gã là một người đàn ông lạnh lùng lý trí, gã không biết hắn đã thay đổi từ bao giờ. Phàn Đức Phong có chút ngạc nhiên há hốc mồm.

Vô thức quay đầu, nhìn ánh mắt của A Tiệp khoá chặt vào bóng dáng hai người trên thánh đường, ánh mắt của cô. . . nói không nên lời, là ước ao, là vì bằng hữu cảm thấy vui sướng, còn có. . . nỗi bi thương nhàn nhạt không tên. . .

Gã ngây ngẩn cả người.

Nét mặt bi thương không thích hợp với một A Tiệp luôn luôn cười to lớn tiếng đang đứng ở trước mặt hắn, vậy mà tại sao cô lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Nói khác hơn, là ai khiến cô lộ ra biểu tình như vậy?

Hay trong những lúc gã chẳng hay biết gì, A Tiệp cũng thường thường có biểu cảm như vậy ư?

Đương khi gã còn hoảng thần, không biết lúc nào A Tiệp đã biến mất.

Tiệc cưới theo dạng tiệc đứng, không có chỗ ngồi cố định, cho nên thoáng cái đã không nhìn thấy cô chạy đi đâu rồi.

Gã bắt đầu lo lắng tìm kiếm.

Gã phải tìm thấy cô mau mau một chút, gã còn chưa khuyên cô mặc áo khoác vô mà!

“A Đức, đã lâu không gặp! Nghe nói cậu — “

Dọc theo đường gã gặp phải không ít “chướng ngại”, ngăn cản đường đi của gã.

Tuy rằng A Ngạn là ông chủ của một công ty lớn, thế nhưng hắn không muốn hôn lễ của mình biến thành buổi tiệc tùng cho giới làm ăn, cho nên cố hết sức đơn giản hoá, khách mời đều là bạn học cũ trước đây, bạn bè trong hội nhóm, đương nhiên cũng đều là người A Đức quen biết

“Cậu có thấy A Tiệp không?”

Gã không có thời gian mà thở dốc, thầm nghĩ nhanh lên một chút tìm được cô.

Thật vất vả thoát thân, đương nhiên cũng phải nhờ công bạn bè cung cấp manh mối, gã đi tới gần phòng nghỉ của cô dâu mới nhìn thấy A Tiệp.

Cô đưa lưng về phía gã, đang nói chuyện với A Ngạn.

“A Ngạn. . . Cám ơn anh, em vẫn muốn nói với anh, mấy năm nay, anh là người duy nhất hiểu em.”

“Nói cái gì vậy? Thực không giống em chút nào! Bằng hữu để làm cái gì?”

“Ha ha. . .”

Bầu không khí tựa hồ là lạ, Phàn Đức Phong vốn định mở miệng gọi A Tiệp, đột nhiên mím chặt môi.

“Anh có thể ôm em một cái không?” Đỗ Thừa Ngạn mỉm cười nhìn cô gái mình đã từng yêu. Ngày kết hôn tựa hồ cực kì dễ dàng khiến kẻ khác sầu não, hắn muốn ôm cô, giống như là một nghi thức tạm biệt với quá khứ của mình.

“Đương nhiên!”

Nghe được A Tiệp trả lời, Phàn Đức Phong đang núp trong một nơi bí mật gần đó, hầu như muốn nhảy ra rống to lên.

Thế nhưng không còn kịp rồi, thấy bóng hai người hoà vào làm một, Phàn Đức Phong giận muốn nổ tung.

Trước khi gã kịp làm ra bất cứ hành động gì, hai người đã rời nhau.

“Đối xử tốt với em họ em đó!” A Tiệp đấm hắn một quyền.

“Anh biết. . . Hê?” Đỗ Thừa Ngạn tới giờ mới nhìn thấy A Đức mặt mày âm trầm từ chỗ tối bước ra. Gã như vậy là biểu tình gì chứ? Bộ dạng như muốn giết người. “A Đức — “

Phàn Đức Phong đến để ý cũng không thèm, trực tiếp chen vào giữa hai người, kéo tay A Tiệp.

“Theo anh đi!”

Thần sắc khủng bố như gió giật trước giông bão của gã khiến A Tiệp giật mình, mãi đến lúc cánh tay của cô sắp bị gã bẻ gẫy, mới khổ sở phản kháng lại.

“Anh bị điên hả? Đau quá! Buông tay ra!”

Gã thoáng nới lỏng tay, dù sao gã vẫn sợ làm bị thương đến cô, ấy nhưng ý định ép cô rời khỏi ở trong đầu gã vẫn kiên quyết không thay đổi.

“Em đang nói chuyện với A Ngạn, mắc gì anh kéo em đi vậy? !”

“Anh không cho phép em nói chuyện với A Ngạn!”

“Sao chứ?”

Còn cần phải nói sao? A Ngạn từng thích cô. Chỉ cần nghĩ đến A Ngạn vẫn dùng loại ánh mắt đó nhìn A Tiệp, gã liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Còn cô vợ mới cưới của hắn nữa chứ. . . Ghê tởm, gã cũng không biết A Tiệp có một cô em họ giống cô đến vậy. Tình cảm của A Ngạn và vợ mình đương nhiên không phải giả, người có mắt đều nhìn ra được, hai người bọn họ ân ái thắm thiết bao nhiêu.

Thế nhưng. . . Thế nhưng, ai có thể đảm bảo rằng, hắn không phải tưởng tượng cô ta thành A Tiệp!

Gã bình tĩnh không nói lời nào. Gã biết rõ, nếu đem suy luận của gã nói ra, nhất định sẽ bị A Tiệp chế nhạo.

“Tâm thần.” Cô xoay người muốn đi, gã không buông tay.

“A Tiệp — “

“Rốt cuộc anh muốn cái gì?”

“Anh. . .” Muốn? Gã không muốn gì cả, chỉ là gã nuối tiếc phải buông tay cô. “Em không thể đi với anh một lúc được sao?”

Gã bỗng mềm giọng. “Sau này rồi em sẽ đi đến nơi thật xa. . .”

Lời gã nói khiến lòng cô đau xót.

Đúng vậy! Không biết sau này còn có thể gặp lại không. . . Nói không khó chịu là gạt người. . .

Cô theo gã trở về hội trường, hai người chọn một góc khuất yên tĩnh ngồi uống rượu, không ai buồn cất tiếng trước. . .

“A Tiệp, sao em lại trốn ở chỗ này?”

Muốn an tĩnh là không có khả năng, mấy tên trong đội bóng chày trước đây đã tìm tới bọn họ.

“Không phải em là người yêu quậy phá nhất sao? Sao hôm nay lại im ắng vậy?”

“Em van anh! Em họ em kết hôn với bằng hữu tốt của em, cả ngày hôm nay bận muốn chết.” Cô vin lấy một cái cớ chính đáng nhất.

“Hê! A Tiệp nhìn em ngon lành cành đào thế, hôm nay anh mới phát hiện ra nha.”

“Đúng đó! Bọn anh đều bị em lừa hết trọi. Hồi học đại học, làm thế nào cũng không để bọn anh biết thì ra em quyến rũ như vầy? Đáng ghét! Sớm biết vậy anh đã theo đuổi em rồi.”

“Anh cũng vậy! Anh cũng vậy!” Lập tức có người phụ họa.

“Gì? Hiện tại cũng không muộn mà! A Tiệp, ngày mai em có rảnh không? Anh mời cơm!”

“Đủ rồi! Các cậu câm miệng hết đi!” Bầu không khí vốn vui vẻ náo nhiệt bị một tiếng gầm giận dữ cắt đứt, ánh mắt mọi người đều ngạc nhiên dính lấy khuôn mặt A Đức đương tức giận bừng bừng.

“Các cậu cũng không được phép có ý đồ với A Tiệp!”

Im lặng đến mức xấu hổ. . .

Ánh mắt mọi người hết nhìn A Đức, lại đảo sang A Tiệp. . . Không cần suy nghĩ cũng biết, tình hình giữa hai người kia không hề tầm thường, cho nên mình khôn nhất là đừng làm bia đỡ đạn. . .

“Tớ đi lấy đồ uống. . .”

“Tớ đi WC. . .”

“Tớ ra gọi điện thoại. . .”

Thoáng cái mấy gã trai đó đã chuồn mất tăm.

Rốt cuộc, lại chỉ còn hai người bọn họ.

“Hôm nay anh bị làm sao vậy?” A Tiệp nhíu mày.

Không cần A Tiệp nói, Phàn Đức Phong cũng biết mình rất quái lạ. Trước đây gã chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày A Tiệp có thể hẹn hò với người đàn ông khác, thế nhưng, sự bình tĩnh của gã hôm nay lại không ngừng tiếp nhận sự khiêu chiến.

Gã rất hoảng, càng bị chính những biện giải cuồng loạn của mình làm chấn động.

“Anh không biết.” Gã trả lời A Tiệp.

Gã không biết. . . Đó có phải cái gọi là. . . “ghen tuông” không?

Đối với một người bằng hữu, gã sẽ có loại cảm giác như thế sao? Bạn tốt của gã có bạn trai, không phải là gã nên vì cô mà vui vẻ sao? Trừ phi, cảm giác của gã đã không còn giản đơn là tình “bằng hữu” nữa rồi. . .

“Em phải đi.”

A Tiệp vỗ vỗ vai gã, gã đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình bỗng choàng tỉnh.

“Phải đi sao?”

“Vâng.”

Phàn Đức Phong lúc này mới chú ý tới, cô dâu chú rể không biết từ lúc nào đã đứng trước cổng phòng tiệc tiễn khách, đã có vài người lục tục ra về.

A Tiệp rời khỏi gã, tới cửa giúp họ nhận phong bì, thiếp cảm ơn lung tung, gã vội vã đuổi theo.

“Chụp ảnh, chụp ảnh!” Liên tục có người gào to.

“Cô dâu chú rể hôn một phát!”

Bạn đang đọc Thầm Yêu Anh (Đan ái hữu hiệu kỳ hạn) của Lục Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.