Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ đứng sau.

Tiểu thuyết gốc · 1677 chữ

Vừa mới mặc xong cái áo sơ mi tôi vội đi ra điểm hẹn..... vừa gặp con quỷ tối qua xong thì đủ thứ kì quái dính tới tôi. Móa nó chỉ là vô tình thôi mà đã rắc rối thế này rồi. Chẳng hiểu tôi đã có lỗi gì với mấy tên quỷ tha ma bắt chứ ?

Quán ông Ba lúc nào cũng mở sớm hơn mọi quán khác và luôn có một tên mặt dày ở đó. À hắn là ai thì mọi người cũng đoán ra ngờ ngợ rồi phải không.Phải là thằng đạo sĩ tối qua đấy.Vừa thấy tôi thằng Dân vẫy tay gọi tôi vào. Tôi lấy cái ghế gỗ ngồi xuống, một buổi sáng mát trời nhờ vào cơn mưa tối qua, một vài người tản bộ, những ánh nắng sớm chiếu xuống long lanh. Một cảnh đẹp bình dị và vô cùng phù hợp để làm khung nền ảnh cho tôi nếu bên cạnh tôi không có một kẻ mặc quần đùi và cái áo ba lỗ ngồi cùng. Tôi đếch tưởng tượng được đấy là thằng đạo sĩ tối qua. Hư cấu vãi :) !

- Xem chừng mày có chuyện cần hỏi tao nhỉ ? - Dân nói.

Nó hỏi như vậy giờ cũng đành trả lời thật lòng với nó bởi vì ngoài nó ra không có ai mà tôi nghĩ hiểu được chuyện của tôi. Thế là tôi kể hết mọi sự tình lại cho nó. Nghe xong nó trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Chuyện cô gái xuất hiện trong giấc mơ cảu mày thì tao không rõ. Nhưng truyện lũ quỷ và cái bùa hộ thân bị cháy thì xem ra đã có câu trả lời rồi.

- Mày biết chuyện gì ? - Tôi hỏi nó.

- Có kẻ đã tấn công chúng ta vào tối qua.

- Chúng ta ư ? Mà kể cả thế kẻ tấn công chúng ta là con quỷ mà ?

- Mày bị ngu à ? Tao nói có là có, cái đấy dựa trên quan điểm một đạo sĩ đại tài như tao thì kẻ tấn công chúng ta biết sử dụng âm binh.

- Âm binh ?

- Ừ ! Tên đó không chỉ tấn công mày mà còn tấn công tao tối qua mà.

- Sao mày biết là cùng một người ?

- Hỏi lắm thế ? Tất nhiên tao biết rồi vì sao thì mày tự đi mà tìm hiểu.

- Quách Thị Phụng ? Are you kidding me ?

Và rồi sau một trang câu hỏi cứ như "Ai là triệu phú phiên bản Thám tử linh dị" thì kết cục tôi cũng chẳng biết chuyện quái gì xảy ra tối qua ngoài việc mình đang bị kẻ khác nhắm vào.Thật là vô ích khi hỏi tên này. Tốt nhất từ lần sau khỏi phải hỏi cho đỡ tốn nước bọt. Giờ mà ngồi cãi nhau với nó để tra hỏi thêm thông tin thì người ta sẽ nhìn tôi như nhinf thằng trẻ trâu mất.

Có vẻ thằng Dân cũng không lo lắng gì về việc nó bị tấn công. Riêng với tôi thì câu trả lời là có vì căn bản tôi đếch phải đạo sĩ mà ra solo kill với mấy kẻ kia. Bây giờ nếu thằng Dân không trả lời cho tôi thì cũng chỉ còn một cách như nó nói : "Tự điều tra lấy". Nhưng giờ lại có một câu hỏi khác xuất hiện đấy là..... điều tra cái gì ? Căn nguồn mọi chuyện cũng bắt đầu từ con quỷ mà giờ nó đi bán muối rồi thì biết làm sao ? Đang suy nghĩ thì thằng Dân hỏi tôi :

- Đi với tao tới nơi này không ?

- Này mày bị "ấy ấy" hả ?

- Ấy ấy cái cc. Đi hay không đi nói một lời ?

- Ờ thì đi.

Nó kêu tôi ngồi đợi ở quán nước ông Ba, một lát sau nó mang con xe Dream tới .Đi xe với mấy thằng bạn lúc nào cũng là một trải ngiệm mà bạn không bao giờ quên được. Sau khi trải ngiệm cái đó bạn sẽ chỉ ước rằng mình chạy bộ cho lành. Tôi cũng chẳng kém đâu. Đi trên cái xe của thằng ocs chos Dân thì...... cứ kiểu như chuyến xe tới địa ngục vậy. Lộn lên, nhào xuống, bay ngang ,bay dọc và kết quả sau một hồi vật lộn thì cuối cùng tôi cũng tới được nơi cần tới. Trước mặt tôi là một công ty có vẻ bỏ hoang từ lâu, trên cái biển treo trước cổng nó ghi : "Công ty cổ phần xuất nhập khẩu Minh Khang." Tôi biết cái công ty này, do không đủ tiền trả lương cho công nhân nên cái công ty này đã đóng cửa, giám đốc thì chạy trốn nơi đâu không ai biết nên chỗ này từ có chủ thành vô chủ, vài người tới đây sau đó còn nói nơi đây có ma nên chẳng ai dám mò vào, từ lúc đó tới bây giờ đã hơn 5 năm. Thằng Dân nhìn vào cái công ty nó cười :

- Thế này mà cũng kêu có ma ư ? Còn chẳng có lấy một tý âm khí nào. Đúng là mấy bà hàng xóm.

- Kể cả có ma hay không có ma thì ta tới đây làm gì ?

- Có việc mới tới chứ không có tới làm gì tao đâu rảnh.

- Ờ thì tới rồi tiếp theo làm sao ?

- Nhìn kĩ xem có gì lạ không ?

Tôi nhìn xung quanh gần như chẳng có cái gì là với một cái công ty bình thường cả, đấy là công ty bình thường còn đây là công ty bỏ hoang. Cái này là công ty đã bỏ hoang 5 năm ấy mà cỏ cây vẫn được cắt tỉa gọn gàng, mọi thứ cứ như vừa có người ở đây vậy.Các cửa kính cũng không bị vỡ, tường cũng không có lấy một vết tróc sơn. Thật kỳ lạ !

- Theo tao thì có kẻ đã từng ở đây, có lẽ không phải là nhân viên hay bảo vệ của công ty. - Tôi nói.

- Phải !

- Vậy kẻ đó có liên quan tới chuyện của chúng ta ?

- Mày đoán nhanh đấy, chỉ tiếc là chúng ta đã đến muộn hắn đã rời đi rồi. Có lẽ tên này đã đánh hơi được việc chúng ta sẽ biết hắn ở đây.

- Sao mày biết hắn từng ở đây.

- Dễ thôi tao đã qua đây vài lần và thấy một vài lá bùa kết giới ,thứ mà chỉ có đạo sĩ mới làm được.

- Kẻ kia là đạo sĩ ư ? Có lẽ nào....

- Shh.... Không nên nói ở đây.

- .....

Tôi đã dần hiểu ra mọi chuyện .Nhưng vẫn chưa hiểu lí do mình bị nhắm tới. Chưa có thêm dữ kiện gì thì thằng Dân nói :''Hôm nay chỉ tới đây thôi chúng ta sẽ không điều tra thêm được đâu."Tôi cũng chỉ đáp ừ với nó, chuyện này mấy tên đạo sĩ như nó hiểu hơn tôi. Thằng Dân chở tôi đến quán nước cũ rồi ra về. Làm gì tiếp đây nhỉ, đằng nào thì cũng phải hai, ba tiếng nữa mới tới giờ cơm trưa. Trời sắp bão nên cũng chẳng có nắng, và cũng không dễ chịu gì là mấy. Đi trên con đường gần bờ ao tôi cũng có cảm giác kì lạ, một cái cảm giác khó chịu tới lạ thường. Kiểu như mình bị thương mà không nhận ra vậy. Ấy thế mà tôi đã kiểm tra toàn thân nhưng còn chẳng lôi ra nổi một vết xước. Đang đi trên đường,thì tôi thấy điện thoại mình reo lên một tiếng chuông :

- A lô ? Ai bên kia vậy ?

- Phía trước ...

- ?

- Đi về phía trước ....

- Hả cái gì vậy ?

- .....Bíp...bíp...bíp.!

Đầu dây bên kia đã dập máy. Đi về phía trước, để làm gì ?Tôi đi về phía trước, đúng cái chỗ mà hôm qua đánh nhau với con quỷ có một cái hộp. Tiếng điện thoại tiếp tục vang lên, lần này là tin nhắn :"Mở cái hộp ra. Vẫn cùng một số. Người này muốn gì ở tôi.Mở cái hộp ra bên trong là ......một khẩu súng loại bán tự động. Khẩu M9 hay còn được gọi với một cái tên thông dụng hơn Barettia.

- Cái oắt dơ pắc ? Chơi nhau à, Việt Nam éo cho sử dụng súng đâu.

Đang bàng hoàng thì một cái gì đó chọc vào lưng tôi, tôi quay lại :

- Ai vậy ! Súng này không phải của tôi.

- Hì hì cứ yên tâm mà sử dụng đi. - Một bé loli nói mặc cái áo của mấy nhà khoa học nói với tôi.

- Loli ? Nà ní ?

- Loli cái gì tôi 16 tuổi rồi . - Cô bé nói.

- 16 ? Bằng tuổi tôi ư ? Mà khoan cái đấy không quan trọng. Cô là người để khẩu súng này ở đây ư ?

- Bingo. Đúng rồi đó anh giai, khẩu súng này là do tôi để ở đây cứ lấy mà dùng nó chỉ để bắn quỷ mà thôi.

- Để bắn quỷ ?

- Nó là một khẩu súng dùng đạn bạc mà.

Tôi ngó xuống cái hộp, giờ nhìn kĩ ngoài khẩu súng còn có cả mấy cái băng đạn có chứa đạn bạc nữa. Đúng là một món hàng ngon dù dùng với mục đích nào. (Đạn bạc chuyên dùng để chống quỷ nhé. Nguồn: Wiki tác)

- À mà cô tên gì vậy ?- Tôi hỏi cô bé.

- Tên ư ? Anh thích gọi thế nào cũng được. Giờ thì.... ngủ ngon nhé.

Chưa kịp làm gì tôi đã bất tỉnh nhân sự mà chẳng hiểu lí do gì và cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ.

To be continued....

"Lời kết : Vì sắp tới tôi sẽ rất bận nên lịch ra truyện sẽ không đều đặn đâu. Nhưng vẫn mong anh em ủng hộ."

Bạn đang đọc Linh Sĩ Hà Thành sáng tác bởi MCD-Tigar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.