Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín hiệu SOS.

Tiểu thuyết gốc · 2024 chữ

Đức từ từ mở mắt, toàn thân đau nhói Đức cố gượng dậy nhưng không tài nào xử động chân được. Có vẻ là trật khấp rồi. Phía bên kia Vinh vẫn bất tỉnh nhân sự. Đức với cánh tay của mình ra lay người Vinh.

- Vinh ! Dậy đi mày !

Ngoài xe đám ma vừa nãy đã vây kín xung quanh, nhưng cái xe này đã được thiết lập kết giới với đám ma quỷ mỗi khi có tai nạn xảy nên chính không tài nào vào được. Đám ma đó già có, trẻ có, gái có, nam có mà hình như có cả bê đê nữa :).

Lay mãi Vinh vẫn không tỉnh Đức tức quá bèn nghĩ ra một kế.

- Vinh ơi ! Bạn gái mày đến thăm kìa ! Xoá lịch sử máy tính chưa ?

Nghe xong Vinh đang bất tỉnh bỗng cuống cuồng bật dậy, khua tay xung quanh miệng nói :

- Đâu ? Đâu ? Sao không bảo tao trước ? Bỏ mẹ tôi rồi ! Chưa xoá lịch sử máy tính !

Đức gõ cho Vinh một cái đánh cốp vào đầu, Vinh ôm đầu :” Sao đánh tao ?”

- Tỉnh chưa thằng cú đêm ! Nhìn xung quanh đê !

Chú thích : Cú đêm giải thích ở demo rồi nhé.

Vinh nhìn xung quanh bỗng nhớ lại mọi chuyện. Vinh quay sang hỏi Đức :

- Giờ sao mày ? Chân tao trật khớp rồi không đi được.

- Tao cũng khác gì mày. Mà kể cả giờ có ra ngoài cũng chằng giữ nổi tính mạng đâu.

- Thế giờ sao ?

- Gọi cho tiếp viện thôi chứ làm gì ? Cứ để hỏi lo hết là được.

- Nhưng đội chúng ta đến Hà Nội hết rồi mà ? Còn ai đâu ?

Đức lại gõ thêm một cái đánh cốp nữa vào đầu Vinh. Vinh ôm đầu nhăn mặt :

- Đậu xanh mày ! Lại đánh tao ! Thích cà khịa à ?

- Tại mày ngu tao mới đánh ! Quên còn ai vẫn túc trực 25/24 à ?

- Ờ nhỉ sao tao lại quên được nhỉ ?

- Tao chịu mày ! Biết rồi thì gọi đi.

- Được rồi để tao gọi cho cô ấy.

Lúc này tại một căn nhà nhỏ, Lan Chi đang ngồi chơi PUBG trên dàn PC 200 triệu của cô ấy. ( Giàu quá ! Ước gì tôi cũng vậy.)

Một cuộc gọi đến đúng lúc bộ cuối. Lan Chi giật mình. Thế là tên địch lao tới sấy vào nhân vật của Lan Chi.

Top 2 - 99 kill.

- Nà NÍ ? Tên nào gọi vậy ? Chuẩn bị top 1 rồi. Tại sao ?

- A lô ? Mô si ? Mô si ? Lan Chi đó à ? Ăn cơm chưa bạn tôi ? - Giọng Vinh cất lên.

- Ăn cái đầu cậu ! Lại phá game của tôi !

- Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Tôi có việc cần cô giúp đây.

- Việc gì ? Bao trà sữa thì tôi làm.

- :v Cái gì cũng trà sữa ! Thôi bỏ đi. Cô đến cứu bọn tôi được chứ ?

- Cứu cậu ? Lại để vượt đèn đỏ hả ? Ở trạm nào tôi tới trả phí cho ?

- Trời đến nước nào mà cô còn đùa được vậy ? Thực sự là có chuyện đó ! Một đám ma đang vây quanh chúng tôi này.

- Hả ? Mà chúng tôi là ai ?

- Cả thằng Dog nữa. Tôi gửi vị trí rồi đó.

- Được rồi tới ngay !

Lan Chi khoác lên người cái áo khoác nhẹ rồi ngồi lên chiếc xe Exciter phi đi.

Cùng lúc..... tại đồn cảnh sát Hồng Hà. Dân ngồi trước chiếc bàn hỏi cung phía đối diện là ông anh cảnh sát bắt hắn vừa nãy.

- Trả lời đi ! Tôi bảo cậu trả lời tôi ! Cậu là một kẻ đã truyền bá cái tư tưởng mê tín dị đoan ở nơi đây phải không ?

- Em đã nói là em là đạo sĩ 100% mà anh Can.

- Hừ nói dối không chớp mắt. Đạo sĩ phải như Lâm Chánh Anh chứ có đạo sĩ nào lại mặc cái áo kẻ sọc và quần đùi như cậu ?

“ Cha này nghiện phim linh dị hài rồi, ảo tưởng vãi. Giờ lôi ra thằng đạo sĩ như mình còn khó lại còn đòi hỏi phải thần thái !”Dân nghĩ thầm.

Rồi từ túi quần mình Dân rút ra một cái khăn tay màu xanh xanh.

- Cái gì đấy ! Bùa hả ? Cậu định yểm ngải tôi ư ? Má ơi cứu con !

Vừa chạy vừa hét ! Anh cảnh sát chạy thục mạng ra ngoài đồn. Dân đuổi theo, hai tay vẫn bị còng số 8 siết xung quanh.

- Anh cảnh ơi ! Chạy thì tháo còng cho em với anh ơi !

- Má ơi ! Có thằng đạo sĩ định yểm ngải con ! Cứu tôi làng nước ơi !

- Trời ơi đứng lại ! Đấy là cái khăn tay thôi mà ! Đứng lại.

Hai người thằng ngu những tỏ ra nguy hiểm và thằng nguy hiểm những ngu đuổi nhau trên khắp con phố Hồng Hà.

Chạy được một lúc anh cảnh bác dừng lại đưa khoá còng cho Dân van chí chết :

- Tha tôi đi ! Xin cậu đấy, đây chìa khoá đây ! Tha tôi đi !

- Ơ ?

Rồi ông cảnh sát chạy mất hút. Dân vẫn ngớ người ra không hiểu chuyện gì. Sau khi tháo còng xong, Dân nhìn trời rồi bấm độn tay, miệng nói :

- Không ổn rồi ! Mà cái khăn tay của mình giống ngải lắm à ? Đúng là cái lão cảnh sát “ngáo phim”. Haiz...cứ có cái gì đó sai sai í. Thôi kệ tới xem chuyện gì xảy ra đã.

Dân bước vội trên con đường dài và tối, đằng xa anh cảnh sát vừa nãy đang đứng cùng một lão già lạ mặt hướng mắt tơi phía Dân đang chạy.

- Tôi câu giờ đủ chứ ?

- Ờ ! Làm tốt lắm ! - Lão già lạ mặt trả lời.

- Mà sao ông không giết quách bọn nó cho xong ? Làm thế này mệt bỏ cha ra.

- Ta lầm gì cũng có nguyên do. Cứ từ từ sắp có kịch hay để xem rồi. Khà khà khà......

Dân chạy đến chỗ mà hắn suy nghĩ. Ngay đó một cái xe ô tô đã đâm vào cột điện. Vây quanh cái xe là một lũ hồn ma, không chính xác hơn chúng là một lũ âm binh cấp thấp chưa qua tu luyện gì cả.

Vận lấy một hơi, khiển lực chạy khắp lục phủ ngũ tạng. Dân đưa tay kết ấn :

- Hoả phong sát hồn lệnh ! Gư....a...a...a !

Từ tay Dân một luồng lửa cháy dữ dội phóng về phía đám âm binh như súng phun lửa vậy ! Chưa kịp phản ứng lũ âm binh đã cháy sạch không còn gì.

Dân làm một động tác quay lưng đi về thật ngầu ! Cả 10 chương rồi mà thằng tác giả chưa cho hắn làm động tác này. Giờ mới có cơ hội thể hiện. Đang định quay về nhà đánh một giấc tới sáng thì trong xe vọng ra tiếng gọi :

- Cha mẹ thằng kia ! Kéo tao ra cái.

- Ấy ! Quên mất còn người !

Dân quay lại mở cửa ra lôi hai tên ăn hại bên trong ra ngoài. Có vẻ cả hai người này đã bị trật khớp chân không đi được.

Nhìn kĩ hoá ra là Đức Dog và thằng đồng nghiệp của nó. Dân phì cười, không hỏi lí do cũng biết tại sao bọn nó bị vậy rồi. Dân tranh thủ nắn cái khớp của Đức lại.

Một tiếng kêu đau vang trời, rồi Dân nói :

- Có tý cũng kêu đau.

- Giỏi đưa chân đây tao bẻ khớp mày. - Đức nói.

- Tao đâu bị thương ? Đưa làm gì ?

- Thôi tao thua. Còn thằng Vinh nắn nốt cho nó đi.

- Đợi tao tý.

Đang định nắn khớp cho Vinh thì một cái xe máy tiến lại.

- Lan Chi giờ này cô mới tới à ? - Vinh nằm dưới đất nhưng vẫn kêu được.

- Cậu nghĩ là dễ ? Đi thôi ở lâu nguy hiểm lắm.

- Đợi tôi nắn khớp cho nó đã. - Dân nói.

- Ờ ờ nhanh lên. 3 giờ sáng rồi.

- 3 giờ sáng ? - Dân hỏi.

- Ờ ? Có gì sao ?

- Không ổn rồi. Có cái gì đó không hay đang đến.

( Giờ chuyển ngôi sang “Dân sị đáo” của chúng ta nhé.)

Tôi cảm thấy không ổn. Có cái gì đó sai sai ở đây. Rõ ràng là......

Chữa kịp nghĩ thì từ đằng xa một cái gì đó phi tới, tôi chỉ kịp hét :

- Nguy hiểm !

Mọi người đều tránh được thứ đó. Thứ đó vừa cắm xuống đất thì khói bụi mờ mịt bay lên. Lúc khói tan, thứ đón hiện rõ là một con đạo mổ lợn. Mẹ kiến thằng nào phi dao gắt vậy ?

Như trả lời cho suy nghĩ của tôi, từ đằng xa một cách từ từ và chậm chạp. Một tên người không ra người quỷ không ra quỷ tiến tới. Hắn đội một cái đầu lợn, người mặc bộ quần áo chuyên đi giết mổ heo. Tay hắn cầm con dao bầu sắc lẹm, sau lưng đeo một cái cưa máy siêu to siêu khổng lồ.

Thấy đám người bọn tôi, hắn lao tới. Lan Chi thấy thếp liền hét :

- Bắn đi hắn không phải con người đâu.

Lập tức tiếng xả đạn cùng mùi khói súng hoà lẫn vào nhau. Sau loạt đạn bất ngờ thay tên kia vẫn đứng vững mặc cho cơ thể lỗ chỗ lỗ đạn. Hắn cầm cây dao vỗ vào ngực giống kiểu kiêu khích :” Mày giỏi thì xả đạn nữa đi.” Má nó thằng này ăn sh*t à mà trâu vậy ? - Bắn nữa đi. - Lan Chi nói.

- Nhưng hết đạn mất rồi. - Đức và Vinh nói.

- Thay đạn đi còn nói tôi làm gì ?

- Bọn tôi mang mỗi một băng đạn.

- :v Giờ sao Dân ?

- Về đây anh lo ! - Tôi thách thức tên quái vật.

Hắn cầm con dao lao tới. Tôi né sang một bên, cái thân thể ục ịch kia lại tiếp tục lao tới. Chơi với hắn một lúc lâu, tôi mới nói :

- Trình mi còn kém ông Đông lắm. Không địch được ta đâu.

Nghe xong hắn nổi điên rút con dao thứ hai ra. Tốc độ nhanh hơn lúc này nhiều. Nhưng thế có thấm gì với tốc độ của tôi. Kết thúc cho nhanh vậy. Tôi rút hai lôi phù ra :

- Hiệu triệu song lôi ! Giúp con đánh tan yêu ma quỷ quái.

Trên trời đánh ruỳnh một cái ! Hai tia sét phóng xuống, tuy không phải Thiên lôi nhưng nó vẫn có một sức mạnh vừa đủ để hạ hắn.

Sau tiếng sét, tên kia cháy rụi, tỏa ra mùi khét lẹt.

- Chắc chết rồi. - Tôi nói.

Ấy mà trái ngược với lời tôi nói. Tên kia từ từ đứng dậy, bỏ cái đầu lợn ra lộ ra khuân mặt xấu xí đầy sẹo, trông rất tởm đã thế mặt hắn còn cháy đen từ lôi phù của tôi.

Bây giờ tên kia rất tức giận, hắn lôi cái cưa máy ra. Tiếng động cơ phát ra rất to. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng khí hắn tỏa ra làm bay xa mấy mét. Mọi thứ lướt qua một phát đầu tôi đập ngay xuống mặt đường. May kim cang kịp không chắc bay màu khởi chuyện rồi. Mấy người kia cũng đang chống trả hắn, có vẻ chẳng thấm vào đâu.

Mọi chuyện không ổn rồi, giờ phải nghiêm túc thôi.

To be continued......

Lời kết : Dạo này càng viết tôi càng dở thì phải đọc nhớ góp ý cho tôi viết hay hơn nhé. :D

Bạn đang đọc Linh Sĩ Hà Thành sáng tác bởi MCD-Tigar

Truyện Linh Sĩ Hà Thành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.