Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hậu hoạ

Phiên bản Dịch · 1731 chữ

Trong căn nhà gỗ đẫm máu ở hẻm núi.

Lâm Tấn nhìn Ninh Triết, người đã ở bên mình từ nhỏ, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái:

“Anh Triết, anh thật sự không nhớ gì sao? Kể cả chuyện anh đã làm vừa nãy?”

“Khụ khụ!!!”

Ninh Triết chưa kịp trả lời, Lý Đông Bảo ở đằng xa đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó yếu ớt mở mắt:

“Anh Triết, anh Triết...”

“Đông Bảo!”

Ninh Triết vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Đông Bảo, vừa nhìn thấy bộ dạng của Đông Bảo, trái tim anh như đông cứng lại.

Lý Đông Bảo bị bắn vào phổi. Lúc này, khóe miệng anh đã tràn ra màu nâu đen của máu.

Ở vùng đất hoang vu này, những vết thương và cảm lạnh đơn giản nhất cũng đủ để giết chết những người tị nạn, và những vết thương nghiêm trọng chẳng khác gì một bản án tử hình.

“Anh Triết ... Tôi xin lỗi ... Tôi đã làm tổn thương mọi người ... Nhưng…nhưng đó không phải là ý định của tôi ...”

Do mất máu quá nhiều, tầm nhìn của Lý Đông Bảo trở nên tối tăm, anh vô hồn nhìn vào khoảng không một cách vô định.

“Đừng tự trách mình, tôi biết anh không phải người xấu.”

Ninh Triết nắm lấy lòng bàn tay Lý Đông Bảo, đây là niềm an ủi cuối cùng mà anh có thể dành cho Đông Bảo.

“Anh Triết…Nếu như…có…nếu có thể…Xin hãy chăm sóc cho em trai tôi…Em ấy là Lý Đông Phát…đang ở cổng phía bắc pháo đài của…thị…thị trấn. Đừng để ... gia đình chúng tôi tan đàn xẻ nghé ...”

Lý Đông Bảo dùng hết sức lực cuối cùng để nói lời trăn trối rồi thân thể anh trở nên mềm nhũn và bất động hoàn toàn.

“Tôi hứa với anh!”

Trước cái chết của Lý Đông Bảo, Ninh Triết vô cùng suy sụp, nhưng anh ấy không hề tỏ ra đau buồn hay phẫn nộ, những người dân tị nạn như anh, từ lâu đã chẳng còn biết rơi lệ là gì.

Không chết thì phải sống, chết chưa chắc đã là sự giải thoát.

Một lúc lâu sau, Ninh Triết lấy miếng thịt nướng trên người mình ra, bỏ vào túi Lý Đông Bảo, Lâm Tấn thấy vậy cũng làm theo.

Không trở thành một hồn ma chết đói là phước lành tốt nhất mà những người ở lại dành cho người đã khuất.

Tiếng sói tru trầm đục và thê lương vang lên từ mặt đất như tiếng sấm khiến người ta muốn nổi cả gai óc.

“Chết tiệt! Mùi máu đã hấp dẫn bầy sói!”

Lâm Tấn đột nhiên mở to mắt.

“Đi thôi!”

Ninh Triết liếc nhìn chiếc ví trên thắt lưng của người đàn ông có râu, sau khi kéo nó xuống, anh cùng với Lâm Tấn chạy ra khỏi căn nhà gỗ.

……

Nửa giờ sau, họ đã về đến nhà sau khi vượt qua màn đêm dày đặc.

May mắn cho Ninh Triết, ngoài vài trăm tệ tiền mặt, trong ví Lão râu còn có vài loại thuốc kháng sinh có thể dùng để ngăn vết thương của anh không bị nhiễm trùng. Và sau khi nghe Lâm Tấn kể lại mọi chuyện, Ninh Triết kinh ngạc nói:

“Cậu đang nói Đông Bảo chết vì tôi chặn súng, và tất cả những người trong nhà cũng do tôi giết sao?”

“Đúng vậy! Sau khi người của chúng ta ăn những đồ nướng đó đều ngã xuống, bọn cướp vào cửa giết chết mọi người! Sau đó anh đã đánh trả!”

Lâm Tấn gật đầu.

“Anh Triết, anh thật sự không biết chuyện đã xảy ra lúc nãy sao?”

Ninh Triết suy nghĩ một chút, đầu óc bỗng trở nên choáng váng và trống rỗng như thể Lâm Tấn đang kể chuyện của người khác.

“Em đã nhìn thấy đôi mắt màu đỏ của anh! Nó chính là dấu hiệu của căn bệnh kỳ lạ đó! Nhưng lần này anh lại không ngất đi như mọi khi, anh cứ như bị phát điên ấy!

Lâm Tấn cũng vô cùng kinh ngạc, nhớ lại dáng vẻ khiếp sợ của Ninh Triết, giờ phút này nỗi sợ hãi vẫn còn đeo bám anh.

“Những chuyện đã xảy ra đêm nay,sống bỏ bụng chết mang theo, cậu tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này với ai, cậu hiểu chưa?”

Ninh Triết hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nhìn Lâm Tấn, anh không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, nhưng anh biết rất rõ một khi chuyện này bị lan ra ngoài, người gặp bất lợi chính là anh.

“Đừng lo lắng! Em sẽ không nói chuyện này với bất kì ai !”

Lâm Tấn nhớ tới nguyên nhân tại sao Ninh Triết lại mắc phải căn bệnh kỳ lạ này, không khỏi tò mò hỏi:

“Anh Triết, con gấu lúc trước…anh đã giết nó bằng cách nào vậy?”

“Đừng có tò mò!”

Khi bị hỏi đến chuyện này, Ninh Triết nhất quyết giữ bí mật, kinh nghiệm đêm đó xẹt qua trong đầu anh, nhanh chóng bị anh cố ý đè nén.

Lâm Tấn tức giận dừng đề tài:

“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

“Về nhà ngủ đi.”

Ninh Triết dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:

“Sau đó thức dậy, chúng ta sẽ bắt đầu phục thù!”

……

Xung quanh mỗi pháo đài, có nhiều ngôi làng tị nạn bao quanh dày đặc.

Khoảng cách giữa các pháo đài trong Liên bang là khác nhau, những pháo đài gần nhất cũng cách nhau vài trăm km. Hơn nữa, hành trình đến đó cũng vô cùng nguy hiểm. Ngoài các tập đoàn lớn và những người có quyền kiểm soát pháo đài được tự do đi lại thì phần lớn những người dân tị nạn chỉ có thể quanh quẩn trong làng.

Gió thổi hiu hiu, những lán của làng tị nạn nhìn từ xa dưới ánh trăng như những nấm mồ thấp lè tè, không có nhà gạch ngói ở các làng tị nạn, tất cả đều là những lán thấp và dột nát, đâu đâu cũng là phân và rác, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Khu tị nạn tuy là vùng đất rộng lớn hoang vu, nhưng cũng không phải là nơi có thể an cư lạc nghiệp, bởi vì con người và động vật đều có lãnh thổ riêng, đối với con người, chỉ có sống trong khu tị nạn mới an toàn, nhưng loại an toàn này chỉ là để đề phòng dã thú. Bởi vì thú dữ không dễ dàng đi đến các ngôi làng tị nạn để săn tìm thức ăn, chúng biết rằng ở đây luôn có một vài nhóm người không dễ tấn công.

Khu tị nạn không có thú rừng nhưng con người còn hung ác hơn thú dữ, ở nơi đây không ít vụ cướp, giết chỉ vì một điếu thuốc, một ấm nước.

Ninh Triết và Tần Tiểu Vũ đều là trẻ mồ côi được cha của Lâm Tấn nhận nuôi. Vốn dĩ là một người tri thức hiếm có ở phố chợ, ông Lâm định để một trong số họ nối nghiệp và trở thành giáo viên, nhưng sau đó Tần Tiểu Vũ lại bị một người tự xưng là quản gia đưa về thành phố. Ninh Triết và Lâm Tấn cũng đột nhiên trở thành thợ săn, tuy công việc không ổn định như giáo viên, nhưng nó là một nghề hiếm hoi ở vùng tị nạn có thể ăn thịt và cá.

Nhờ thân phận đặc biệt của ông Lâm trước khi qua đời, hai người họ không phải sống trong một ngôi làng tị nạn đổ nát, mà có thể sống trong một khu phố chợ.

Sau hai giờ đi bộ, Ninh Triết và Lâm Tấn đi qua vô số làng tị nạn và trở về khu chợ bên ngoài thành phố.

Cái gọi là thị trấn chợ là khu vực gần tường ngoài pháo đài nhất, đây là trung tâm mua bán của khu tị nạn, quy mô lớn hơn nhiều so với các làng tị nạn.

Nhìn lên, bức tường thành của pháo đài cao hàng trăm mét như một ngọn núi, những ống khói phía sau cao hơn bức tường thành vẫn không ngừng nhả khói, nhìn lâu sẽ khiến trong lòng người ta dâng lên một cảm giác hụt hẫng.

Ngăn cách bởi bức tường đó có một thiên đường trong truyền thuyết, còn việc thiên đường đó trông như thế nào, e rằng không ai trong khu tị nạn có thể nói rõ ràng. Bởi vì họ không đủ tiêu chuẩn để vào thành phố, và trí tưởng tượng của họ đã bị cản trở bởi những bức tường cao kia.

Những hàng quán quay mặt ra đường trong phố chợ đều là những ngôi nhà gạch, nhà phôi đất hiếm thấy ở vùng đất hoang phía Bắc, hàng dãy nhà lầu được xếp thành hàng dưới bức tường thành phố.

Hầu hết những người có thể kinh doanh ở phố chợ đều là những thương nhân có chút quan hệ trong thành bang, trong tầng lớp tị nạn thì thuộc nhóm thượng lưu giàu có nhất, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng ít nhất, họ sẽ không lo việc bị đói.

Thị trấn bên ngoài pháo đài số 87 rất rộng, có khoảng 30.000 người dân sinh sống, ban ngày đông đúc người qua lại rất náo nhiệt, nhưng sau khi mặt trời lặn thì ít người đi bộ ở đây vì có nhiều mối nguy hiểm rình rập họ trong đêm đen.

Ngay khi cả hai bước vào thị trấn, họ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khác với sự im lặng chết chóc trước đây, thị trấn đêm nay rực lửa bởi những ngọn đuốc đang múa may trong đêm tối, có rất nhiều lính đánh thuê được trang bị súng ống và cưỡi trên những con ngựa cao lớn.

Những kẻ này hiếm khi rời khỏi pháo đài kể cả vào ban ngày, và đây là lần đầu tiên Ninh Triết thấy chúng xuất hiện ở khu tị nạn với quy mô lớn như này vào ban đêm.

Bạn đang đọc Thảm Khốc của Lưu Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luna97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.