Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn bệnh kỳ lạ tái phát

Phiên bản Dịch · 1751 chữ

Gió lồng lộng, sỏi bên ngoài đập vào lều phát ra âm thanh lạch cạch. Người đàn ông nhìn vào đôi mắt như con sói đói chờ mồi của Ninh Triết, lựa chọn thỏa hiệp:

“Thứ cậu muốn nằm trong hộp sắt trên bàn!”

Sau khi Lâm Tấn nghe xong liền lục tung trên bàn, ngay sau đó tìm thấy một khối pha lê cỡ bao diêm đầy hoa văn kỳ lạ:

“Anh Triết, em lấy được rồi!”

Ninh Triết khẽ nâng cánh tay lên, định đánh vào đầu người đàn ông.

“Chờ đã! Cậu có thể để tôi nói một chút được không?”

Người đàn ông nhìn thấy hành động của Ninh Triết, vội nói:

“Cậu chỉ là người tị nạn, lấy con chip này chẳng có ích lợi gì, hơn nữa tôi đến từ công ty Hắc mã Nhân dân! Cậu đã nghe nói đến Công ty Hắc Mã chưa? Chúng tôi kiểm soát thị trường cung cấp nước của hơn 20 pháo đài và là công ty kinh doanh nước lớn nhất ở vùng đất hoang phía bắc! Chỉ cần cậu sẵn sàng trả lại con chip cho tôi, tôi có thể đưa cậu vào pháo đài và cho cậu một thân phận để sống trong thành phố! Cậu thấy đề nghị này như thế nào?”

Khi Lâm Tấn nghe thấy lời nói của người đàn ông, cậu ấy nuốt nước bọt và cơ thể run lên vì phấn khích. Có thể rời khỏi khu tị nạn cằn cỗi, vượt qua rào cản ngăn cách hai thế giới, tiến vào pháo đài để trở thành một thành viên của thành phố là ước mơ ấp ủ từ lâu của hàng chục triệu người tị nạn. Pháo đài được đồn đại có nguồn tài nguyên vô tận và nước uống không giới hạn, tốt hơn khu tị nạn gấp trăm lần.

Ninh Triết không nói lời nào, cánh tay anh đập mạnh vào sau gáy khiến người đàn ông khiến anh ta bất tỉnh. Vài phút sau, bóng dáng của Ninh Triết và nhóm sáu người của anh biến mất trong gió và cát như những bóng ma, cứ như họ chưa từng xuất hiện ở lều trại này. Khi gió ngừng, thực vật rải rác trong sa mạc phát ra ánh huỳnh quang mờ ảo, bầu trời nhuốm màu mực in đầy sao sáng, có thể nhìn rõ cả Dải Ngân Hà.

Ở lối vào của một vách đá, Ninh Triết nhìn Lý Đông Bảo đang ở bên cạnh mình:

“Đông Bảo, anh có chắc chắn những người giao dịch với chúng ta là đáng tin cậy không?”

Lê Đông Bảo cười thật lòng:

“Đừng lo lắng, người liên lạc với tôi lần này là anh họ của tôi, cha mẹ anh ấy qua đời vì bệnh tật khi anh ấy còn rất nhỏ, và chính bố mẹ tôi đã nuôi dưỡng anh ấy, để kiếm thêm miếng ăn, bố tôi đi bán máu còn mẹ thì đi bán sữa, anh nghĩ quan hệ kiểu này có vấn đề gì không?”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lý Đông Bảo, Ninh Triết không hỏi thêm câu nào nữa, sáu người họ là anh em với nhau và Lý Đông Bảo sẽ không bao giờ nói dối anh.

“Anh Triết, có điều em thực sự không hiểu. Người đó đã hứa với chúng ta rằng chỉ cần anh trả lại con chip cho anh ta, anh ta sẽ đưa chúng ta vào thành phố. Tại sao anh lại từ chối?”

Lâm Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều và trăn trở về vấn đề này, cuối cùng cậu đã chọn cách hỏi riêng Ninh Triết để không ảnh hưởng xấu đến anh ấy.

“Pháo đài rất hùng vĩ, nhưng sự bình yên mà nó mang lại không thuộc về chúng ta. Dù có bước vào pháo đài, cậu cũng chỉ có thể là người xây dựng nó chứ không phải người tận hưởng nó. Hơn nữa, tôi không tin lời người đó. Đôi khi, anh ta sẽ phục tùng chúng ta, nhưng một khi anh ta vào thành phố, chúng ta sẽ trở thành thứ bé nhỏ bị anh ta nắm trong lòng bàn tay.”

Ninh Triết nhìn về phía trước và bình tĩnh nói tiếp:

“Cuộc sống trong thành phố có thể không thực sự thích hợp với chúng ta, mọi người đều nói rằng có một Thiên đường nơi mọi người đều bình đẳng, nhưng làm sao có thiên đường nào trên mảnh đất hoang tàn này được? Thay vì đi vào và làm nô lệ bị giam cầm, thà sống trong vùng đất hoang, ít nhất bằng cách này, cậu có thể tự do sống cuộc đời của riêng mình.”

“Chúng ta chưa từng vào thành phố, làm sao anh biết người trong thành đều là nô lệ?”

Lâm Tấn liếc mắt hỏi.

“Nhiều năm qua, người có thể ra vào pháo đài đều là những người có chức quyền, đã từng thấy người thường đi ra chưa?”

Ninh Triết hùng hồn đáp trả câu hỏi của Lâm Tấn.

“Uầy... thật đáng tiếc, vốn tưởng rằng anh sẽ đồng ý yêu cầu của người đó rồi đưa em vào thành phố! Trong trường hợp này, anh cũng có thể nhìn thấy Tiểu Vũ, thành thật mà nói, chúng ta đã cùng nhau sống ở nơi tị nạn nhiều năm như vậy, em thật sự không ngờ cô ấy lại là con gái của một ông lớn trong thành phố, lại bị lính đánh thuê đưa vào pháo đài.”

Lâm Tuấn nói xong, đột nhiên nhìn Ninh Triết:

“Anh Triết, em nghĩ chị Tiểu Vũ chắc đã quên anh rồi! Bằng không, sao lại không có tin tức mà sai người đến đón chúng ta vào thành phố! Tình cảm thuở nhỏ đều là dối trá!”

“Đừng nói nhảm, Tiểu Vũ không phải loại người như vậy!”

Vẻ mặt Ninh Triết bình tĩnh:

“Trong thế giới hỗn loạn này, rất nhiều chuyện đều không tự chủ được.”

…….

Một đoàn người diễu hành trong bóng tối, và chẳng mấy chốc đã đi sâu vào hẻm núi, đứng trước một ngã ba đường.

“Anh Triết, chúng ta đến rồi, đi lên sườn đồi phía trước, có một căn nhà gỗ, đầu nối đang đợi chúng ta ở đó!”

Lý Đông Bảo quan sát phương hướng thông qua địa hình và chỉ về phía bên trái của một ngã ba trên đường.

“Đi thôi, giao dịch càng sớm càng tốt, sau đó trở về thôn lánh nạn, đừng qua đêm ở bên ngoài.”

Ninh Triết nghe thấy tiếng sói tru vang vọng trong hẻm núi, cảnh giác gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước, nhưng vừa mới đi vài bước, bước chân đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ.

“A Triết ?!”

“Anh Triết! Anh không sao chứ ?!”

Vài người bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Triết, đều vây quanh anh ấy.

Giờ phút này, Ninh Triết đã ngã quỵ xuống đất, không chỉ mặt đầy mồ hôi lạnh, thân nhiệt cũng tăng cao đáng sợ, con ngươi đen hơi lóe lên tia sáng đỏ giống như dã thú, trông vô cùng kỳ quái.

“Mẹ kiếp! Căn bệnh lạ kia lại tìm đến anh sao?”

Lâm Tấn nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Triết, liền gầm lên với mấy người bên cạnh:

“Nước! Mau mang nước tới!”

“Tôi có mang theo nước đây!”

Thấy vậy, Lý Đông Bảo cởi bọng nước ra khỏi thắt lưng của mình.

“Cởi áo của Anh Triết ra đi! Dùng nước làm mát anh ấy!”

Lâm Tấn đối mặt với Ninh Triết đột nhiên ngã bệnh, bắt đầu hướng dẫn mọi người cách sơ cứu cho Ninh Triết.

Mọi người vội vàng giúp Ninh Triết cởi áo, cơ thể anh lộ ra cơ bắp cường tráng và khắp người là những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, đặc biệt là vết móng vuốt cực lớn trên lưng lan từ vai trái xuống eo phải khiến bất kì ai trông thấy cũng không khỏi kinh ngạc.

Sự chênh lệch nhiệt độ ở sa mạc này là rất lớn, nhiệt độ bề mặt vào ban ngày vượt quá 50 độ, trong khi nhiệt độ vào ban đêm gần đến mức 0. Lý Đông Bảo đổ nước lên người Ninh Triết và một làn sương mờ ảo bất ngờ xuất hiện.

Trên vùng đất hoang vu này, dường như không có gì quý hơn nước, và không ai sẵn sàng chia sẻ nguồn nước quý giá của mình cho người khác chứ nói gì đến chuyện dội nước làm mát cơ thể như Đông Bảo đang làm cho Ninh Triết. Đây dường như là một điều hết sức xa xỉ đối với những người tị nạn ba năm bốn tháng không dám dùng nước để rửa mặt. Ấy vậy mà tất cả đều chẳng có chút ngần ngại nào mà trực tiếp dùng hết chỗ nước hiện có cho Ninh Triết.

Ninh Triết được mặc định là thủ lĩnh của nhóm thợ săn này không chỉ vì anh ấy có thể đưa nhóm người này đi ăn thịt, mà còn vì anh ấy là người mạnh nhất trong số họ. Ngoài ra, anh ấy là người duy nhất đã đi săn gấu ở khu tị nạn gần Pháo đài 87.

Sau sự đột biến của phóng xạ, loài gấu ngày nay không còn là loại sinh vật của thế giới cũ nữa, không chỉ có kích thước khổng lồ mà chúng còn được gia cố bằng xương sắt và không thể phá hủy. Ngay cả đội vận tải được trang bị tốt trong pháo đài thì việc chọc tức một con gấu cũng không phải là dễ dàng.

Không ai biết Ninh Triết đã làm điều đó như thế nào, mọi người chỉ thấy anh ấy dùng xe trượt kéo xác một con gấu to lớn trở về sau chuyến đi săn rồi ngã xuống với thân thể bê bết máu ngay lối vào thị trấn.

Chính Lâm Tấn đã bán da gấu để đổi lấy loại thuốc đã cứu sống Ninh Triết.

Kể từ đó, căn bệnh quái lạ này liên tục xuất hiện và dày vò Ninh Triết, mỗi lần lên cơn là mắt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trông vô cùng hung dữ. Ngay cả bác sĩ giỏi nhất trong thị trấn cũng không rõ nguyên do.

Bạn đang đọc Thảm Khốc của Lưu Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luna97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.