Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Con Gái Cưng! Đế Quốc Thái Khang

4772 chữ

Một giây sau, người thiếu nữ này trực tiếp xé đứt dây thừng trên cổ, hướng Đỗ Biến vọt tới, lao vào lòng và ôm hắn thật chặt. Tràn đầy hân hoan kích động, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.

"Ba, ba, con không phải đang nằm mơ chứ, con không phải đang nằm mơ chứ!"

"Những năm gần đây mỗi ngày con đều ở hướng về trời cao cầu nguyện, chỉ cần để ba tỉnh lại, chuyện gì con cũng nguyện ý làm, giá phải trả thế nào con cũng chịu."

Thiếu nữ kia khí lực rất lớn, thân thể này của Đỗ Biến vừa mới thoát ly đời sống người thực vật không lâu sau, lại bị nàng ôm chầm lấy, xương cốt toàn thân đều kêu lách cách, dường như muốn gãy vậy.

Ở trong ấn tượng Đỗ Biến, thân thể con gái cưng của hắn là vô cùng suy nhược lắm bệnh, mà bây giờ tuy rằng cô gái nhỏ này vẫn gầy nhưng lại có vẻ vô cùng khỏe mạnh, trên người nàng mặc cũng là giáp da, vừa rồi nàng tiện tay xé đứt dây thừng, có thể thấy được sức mạnh lớn phi thường.

"Hiểu Hiểu, ba của cô sẽ bị siết nát mất." Nữ thủ lĩnh sau lưng nói.

Con gái Đỗ Hiểu lúc này mới phản ứng được, giảm lực lượng của hai cánh tay, nhưng vẫn ôm thật chặt Đỗ Biến như cũ, đầu nhập trong ngực của hắn, hưởng thụ cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, liền mỗi ngày rúc vào trong lòng ba kể chuyện cổ tích.

Nàng mỗi ngày đều khát vọng ba mình có thể tỉnh lại, ôm lấy nàng.

Hiện tại tâm nguyện mười mấy năm cuối cùng đạt thành, ba tỉnh lại, cứ ôm nàng như vậy.

Quá hạnh phúc, dù cho lập tức chết đi cũng không đáng tiếc chút nào.

Mà Đỗ Biến thì trải qua gần như hoàn toàn không cách nào hít thở, hiện tại thời khắc này nước mắt tuôn trào như chưa bao giờ từng biết khóc là gì.

Khi hắn có thể biết được con gái cưng tồn tại, hắn ở trong vô số giấc mơ đều ôm con gái.

Mà bây giờ chân chính đem con gái ôm vào trong ngực, thật sự có một loại cảm giác ôm toàn thế giới.

Cái loại hạnh phúc này, vượt qua bất luận cái gì trước kia gộp lại.

Khí lực con gái rất lớn, gần như muốn đem khung xương của hắn cắt đứt, thế nhưng Đỗ Biến đều luyến tiếc gián đoạn loại cảm giác này.

Trọn nửa khắc đồng hồ sau, hai người mới thoáng buông ra.

Đỗ Biến vươn hai tay nâng con gái gương mặt xinh đẹp, hai tay run nhè nhẹ.

"Cục cưng của ba, lại lớn như vậy."

"Cục cưng của ban thật xinh đẹp, so với trong tưởng tượng của ba còn xinh đẹp hơn."

"Thật xin lỗi con yêu, ba lại bỏ lỡ con lớn lên, bỏ lỡ lúc con còn sơ sinh, lúc con bé thơ. . ."

Giọng của Đỗ Biến hoàn toàn run rẩy.

Phía sau nữ thủ lĩnh xoay mặt đi, ngẩng khuôn mặt lên, không để nước mắt của mình chảy xuống.

"Không, ba không có lỗi gì." Con gái Đỗ Hiểu thích cảm giác được ba mình vuốt ve khuôn mặt, cô nàng nói: "Ba thời thời khắc khắc đều làm bạn ở bên cạnh con, ngươi vẫn luôn bên con đến khi trưởng thành."

Đỗ Biến hiểu con gái lời nói.

Bản thân cho dù là một người thực vật , nhưng vẫn là sống, đối với Đỗ Hiểu chính là một trụ cột tinh thần to lớn và một người bạn thân.

"Cục cưng, mẹ đâu rồi?" Đỗ Biến dịu dàng mà lại cẩn thận từng li từng tí bèn hỏi.

Đi tới cái thôn làng này, hắn chỉ thấy được con gái cưng, lại không có nhìn thấy vợ chưa cưới Nhâm Dạ Tiểu, cho nên hắn e sợ sẽ nghe được cái tin dữ gì đó.

Đỗ Hiểu lắc đầu nói: "Xin lỗi ba, con đã bỏ rơi mẹ."

Đỗ Biến nói: "Lúc nào?"

Đỗ Hiểu nói: "Lúc tận thế tới, năm đó con năm tuổi, con chạy về nhà nằm trong lòng ba chờ mẹ trở về, đợi chừng mấy ngày mẹ đều chưa về. Ngay từ đầu con còn tắm rửa cho ba, sau đó tới đồ ăn trong nhà cạn kiệt, thức ăn lỏng cho ba cũng không còn, ngay cả tã giấy cho người lớn cũng hết sạch."

Lời này vừa ra, nước mắt của Đỗ Biến lại một lần nữa trào ra.

Năm đó con gái cưng của chính hắn đã trải qua cái gì vậy?

Nàng thấy mẹ chăm sóc cho ba quá nhiều lần, cho nên nàng cũng thuộc làu, lại sẽ tắm cho Đỗ Biến, sẽ cho Đỗ Biến thức ăn lỏng.

Năm đó cô gái này chỉ mới năm tuổi.

Đỗ Hiểu nói: "Con luôn luôn ở nhà chờ mẹ trở về, bên ngoài luôn luôn rất ồn ào, rất nhiều người đều chết hết, rất nhiều người đều đột biến trở thành Undead. Những Undead mỗi ngày đều tới va chạm cánh cửa nhà của chúng ta, con vô cùng sợ, thế nhưng nằm ở trong lòng ba nên cái gì cũng không sợ. Thế nhưng đợi chừng mấy ngày, mẹ chưa có trở về, con liền ngất đi."

Lúc đó cô bé là đói đến bất tỉnh.

Đỗ Hiểu nói: "Lúc con tỉnh lại, đã ở trên xe trường mẫu giáo, cô Tưởng Vũ Hàm đã cứu ta, cô ấy là cô dạy trẻ, chồng của cô mở ra xe trường trốn khỏi thành phố HZ, tiếp đó chúng ta luôn luôn lưu lạc!"

Lời kế tiếp, Đỗ Hiểu còn chưa nói hết.

Nhưng Đỗ Biến hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, con gái cưng dọc theo đường đi ăn bao nhiêu đắng cay.

Ở sau tận thế, người sống thực vật như Đỗ Biến hoàn toàn là một trói buộc, thế nhưng con gái từ năm tuổi liền mang theo bản thân cùng nhau lưu lạc, đương nhiên còn có cô dạy trẻ Tưởng Vũ Hàm.

Đỗ Hiểu nói: "Suốt mười mấy năm nay, con cùng với ba, cô Tưởng Vũ Hàm cùng một chỗ. Sau tận thế, con đều chưa gặp mẹ."

Tiếp đó, Đỗ Hiểu từ phía trong túi áo chìm trong ngực lấy ra một tấm hình được bọc plastic.

Cùng ảnh Đỗ Biến đã xem giống hệt, đây là ảnh selfie một nhà ba người .

Hiện tại Đỗ Biến đã tỉnh lại, trong hình ba người chỉ còn lại hai người.

Đối với con gái, Đỗ Biến có nợ nần vô tận.

Thế nhưng đối với vợ chưa cưới Nhâm Dạ Tiểu, Đỗ Biến còn món nợ lớn hơn.

Chính hắn một người cặn bã không chịu nổi sự mê hoặc bên ngoài, phản bội tình cảm của nàng, đưa đến nàng tự sát.

Sau, nàng có lẻ loi một mình sinh con.

Khi bản thân biến thành người thực vật bị mọi người vứt bỏ sắp chết, lại chính nàng đem mình nhận về nhà, mỗi ngày chăm sóc bưng bô đổ tiểu.

Món nợ này, thực sự cả đời cũng không sao trả nổi.

Cảm thụ được con gái bi thương, Đỗ Biến đem nàng ôm vào trong ngực nói: "Cục cưng, mẹ con là một người đàn bà vô cùng kiên cường, nàng chắc chắn không chết, nàng cũng chắc chắn đang liều mạng tìm chúng ta. Ba xin thề, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu nữa, mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, đều sẽ đem mẹ tìm trở về, để chúng ta một nhà đoàn tụ."

"Ừ." Đỗ Hiểu ra sức gật đầu.

Đỗ Hiểu nhìn sang nữ thủ lĩnh nói: "Lãnh chúa, nể tình con trước đây làm vùng Phong Diệp lập được công lao, xin ngài sau đó chăm sóc ba của con. Ta đem tất cả điểm công lao liền chuyển cho ba con. Nếu như có thể, thỉnh ngài nghĩ biện pháp cứu ra cô Tưởng Vũ Hàm."

Nữ thủ lĩnh gật đầu nói: "Nếu như hắn sống lại, chính là con dân vùng Phong Diệp của ta, ta nhất định bảo hộ hắn đến một khắc cuối cùng, trừ phi ta chết."

Đỗ Hiểu nói: "Cám ơn thủ lĩnh, năm đó không phải ngài xuất thủ cứu giúp, ta và cô Tưởng Vũ Hàm đã sớm chết rồi, sau ngài lại nhận ta làm đồ đệ, dùng hết tài nguyên của ngài bồi dưỡng ta, nếu như không có ngài, ta vẫn còn là bé gái mềm yếu lắm bệnh, nói không chừng đã sớm chết đói, bệnh chết."

Nữ thủ lĩnh vành mắt đỏ hoe nói: "Con đã biết rõ, vì sao còn muốn làm như vậy? Vì sao con phải giết chết Từ Húc? Chẳng lẽ con không biết treo cổ con, chẳng khác nào ở cắt đi một phần trong trái tim ta sao?"

"Hắn đáng chết!" Đỗ Hiểu nói: "Con đã cứu tính mạng hắn, hắn vừa đáng thương lại mềm yếu vô lực, cho nên con dùng giá trị công lao của mình nuôi hắn, để việc duy nhất hắn làm là chăm sóc ba con, ai biết hắn lại thừa dịp lúc ta không có mặt ngược đãi ba, không chỉ bóp xén đồ ăn của ba, lại còn tiểu luôn trên người ông ấy, sau khi con phát hiện quá mức căm phẫn bèn xuất thủ. Con chỉ muốn dạy dỗ hắn, thế nhưng con quá tức giận, không khống chế được lực lượng của chính mình, đem hắn đánh chết."

Lại là bởi vì mình.

Đỗ Biến nghe được lòng đau như cắt, tuy rằng không biết tiền căn hậu quả, nhưng có thể suy đoán ra.

Suốt mười mấy năm qua cũng là cô giáo nhà trẻ Tưởng Vũ Hàm, Đỗ Biến, Đỗ Hiểu ba người sống nương tựa lẫn nhau. Ngay từ đầu là Tưởng Vũ Hàm ra sức nuôi sống ba người, sau đó con gái cưng Đỗ Hiểu lớn lên, ở dưới sự bồi dưỡng nữ thủ lĩnh trở thành một người chiến sĩ, nàng bắt đầu nuôi sống một nhà ba người.

Lúc trước vẫn là Tưởng Vũ Hàm đang chăm sóc người thực vật Đỗ Biến, chăm sóc cũng tốt.

Thế nhưng không biết vì cái gì, Tưởng Vũ Hàm bị người bắt đi. Con gái cưng Đỗ Hiểu phải nuôi sống Đỗ Biến, nhất định phải đi ra ngoài chiến đấu kiếm lấy giá trị công lao, cho nên liền đem nhiệm vụ chăm sóc Đỗ Biến giao cho một thiếu niên nàng cứu tới.

Kết quả người thiếu niên kia bởi vì nguyên nhân nào đó, lại ngược đãi người thực vật Đỗ Biến, bị con gái Đỗ Hiểu phát hiện sau đó lỡ tay giết gã.

Vị nữ thủ lĩnh này đặc biệt yêu tha thiết coi trọng Đỗ Hiểu, thế nhưng giết người đền mạng, cho nên phán xử Đỗ Hiểu hình phạt treo cổ.

Thế nhưng, sau tận thế không phải cá lớn nuốt cá bé sao? Không nên có cái luật pháp nghiêm khắc gì.

"Ở bên trong lãnh địa đế quốc Thái Khang giết người đền mạng, đây không có gì đáng nói." Đỗ Hiểu nói: "Tuy rằng con không muốn giết chết hắn, nhưng nếu lặp lại một lần nữa con vẫn sẽ động thủ."

Tiếp tục con gái Đỗ Hiểu ngẩng đầu nhìn Đỗ Biến nói: "Ba, giá trị công lao con kiếm được trước đây, đủ cho ba ở trong lãnh địa sinh sống hai năm. Thừa dịp hai năm ba dưỡng thân thể cho tốt, tiếp đó ở bên trong lãnh địa tìm một phần công việc. Ba nhất định phải sống sót thật tốt, đồng thời tìm được mẹ, có thể ở trước khi chết nhìn thấy ba tỉnh lại, đây đã là trời cao thương tiếc con, con đã đặc biệt thỏa mãn."

Nàng có thói quen chăm sóc cho Đỗ Biến, cho nên dù lúc này, vẫn bản năng muốn đi bảo hộ Đỗ Biến, chiếu cố cuộc sống sau này của hắn.

Nhưng mà, Đỗ Biến vừa mới tìm con gái cưng, tại sao có thể để mất đi?

Nhất là con gái cưng này xinh đẹp, đáng yêu, chính trực như vậy!

Nàng giết chết một người nhỏ yếu, lại chuẩn bị giết người đền mạng, nàng từ nhỏ tiếp nhận là loại giáo dục gì vậy?

Đỗ Biến ở trên trán con gái hôn một cái, tiếp đó xoay người sang nữ thủ lĩnh nói: "Giết người đền mạng đây là luật pháp nơi nào."

"Đế quốc Thái Khang." Nữ thủ lĩnh nói.

Đỗ Biến lần thứ hai nghe được cái từ ngữ này.

Đây là trái đất hiện đại, lại xuất hiện cái đế quốc Thái Khang gì.

"Thánh chỉ của đại đế Thái Khang, ở bất luận cái gì bên trong lãnh địa, bất luận kẻ nào không được ỷ mạnh hiếp yếu, bất luận chiến sĩ nào dù cho võ công cao hơn nữa, công lao lớn hơn nữa, chỉ cần hắn vô cớ giết chết một tên ăn mày, cũng phải bị treo cổ." Nữ thủ lĩnh nói: "Văn minh nhân loại đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, Undead đã thống trị đại bộ phận thế giới. Chúng ta ở dưới sự che chở của đại đế Thái Khang mới lấy sinh tồn. Luật pháp này là căn cơ của đế quốc Thái Khang, một khi này luật pháp bị động dao động, vậy toàn bộ trật tự đế quốc Thái Khang coi như không còn tồn tại nữa. Vậy toàn bộ nhân loại yếu nhược sẽ như là chó lợn bị tàn sát, vậy ánh sáng văn minh cuối cùng loài người cũng sẽ hoàn toàn diệt vong."

Tiếp tục, nữ thủ lĩnh nói: "Đỗ Hiểu giết Từ Húc, mọi người đều biết. Nếu như cô ấy không đền tội, vậy trật tự trong cái lãnh địa của ta cũng không còn sót lại chút gì, từ nay về sau bên trong lãnh địa đem chém giết không ngừng, loạn thế mới càng cần nữa dùng trọng điển."

Loạn thế dùng trọng điển!

Đây là quy luật của thiên cổ.

Từ trình độ nào đó, đây là tuyệt đối chính xác.

Ở bên trong lãnh địa, luật pháp giết người đền mạng nàytuyệt đối thi hành, mới có thể để cho người ta cảm thấy cảm giác an toàn, mới sẽ cho người có lòng trung thành cùng lực ngưng tụ.

Nếu như là Đỗ Biến làm thủ lĩnh, cũng nhất định sẽ ban bố pháp luật này.

Thế nhưng hiện tại. . . giết người đền mạng là con gái của hắn.

"Cường địch xoay quanh đế quốc Thái Khang xung quanh." Nữ thủ lĩnh nói: "Có Undead, có đạo tặc Đột Biến, có Liên Minh Khôi Lỗi, có bộ lạc Ác Mộng, nếu là chấp pháp không nghiêm, không cần địch nhân đến tiến đánh, toàn bộ bản thân đế quốc liền sụp đổ. Đến lúc đó hơn ba nghìn vạn người được che chở ở đế quốc này sẽ chết không có chỗ chôn."

Đỗ Biến nói: "Chính phủ trước kia của trái đất đâu?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Sớm tiêu rồi, sau tận thế trong vòng một năm đại đa số quốc gia toàn thế giới đều diệt vong, đế quốc Thái Khang là hy vọng duy nhất của loài người!"

Đỗ Biến đặc biệt nghi ngờ.

Văn minh thế kỷ 21 trái đất hiện đại vẫn phi thường cường đại, vì sao không đến ngay cả một năm đều chống đỡ toàn bộ diệt vong?

Hơn nữa chắc chắn đã từng bùng nổ chiến tranh hạt nhân, bởi vì đến bây giờ đều có phóng xạ nghiêm trọng.

Còn có cái đế quốc Thái Khang này, đến tột cùng là thế lực nào? Lãnh địa của nó bao nhiêu? Vị đại đế Thái Khang là ai?

Những bí ẩn này đều không được biết.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm hỏi mấy vấn đề này, hiện tại Đỗ Biến duy nhất quan tâm là như thế nào cứu con gái.

Trực tiếp vận dụng vũ lực, đem con gái cướp đi?

Đây là không thể nào, Đỗ Biến mới vừa thức tỉnh, cổ thân thể này của hắn cơ bắp héo rút, ngay cả chạy bộ đều khó khăn.

"ta không có con, Đỗ Hiểu là học trò xuất sắc nhất của ta, ta xem nó thành người thừa kế." Nữ thủ lĩnh viền mắt đỏ hoe nói: "Treo cổ nó, người cực kỳ đau lòng là ta!"

Đỗ Biến nói: "Là cái gọi sự cố Từ Húc trước đây, Hiểu Hiểu là ngộ sát, lẽ nào thì không thể một lần nữa xét xử, một lần nữa xử lý à? Ở trước tận thế, cái này cũng tuyệt đối sẽ không xử tử hình."

Nữ thủ lĩnh nói: "Ngài Đỗ, anh cảm thấy chúng ta bây giờ có toà án đi xét xử những chuyện nhỏ nhặt phiền phức à?"

Đúng vậy, không có!

Đây là sau tận thế, mỗi người đều vùng vẫy sống, vì nước sạch cùng đồ ăn đều phải bỏ ra tất cả nỗ lực. Nào có người đi nghiên cứu pháp luật? Nào có người đi làm lễ nghi phiền phức.

Cũng chỉ có thể dùng luật pháp nghiêm khắc, không có khu vực xám, không phải đen tức trắng.

"Ba, con không muốn chết, con muốn cùng ba sống chung một chỗ, thế nhưng con cũng không sợ chết." Đỗ Hiểu nói: "Giết người xong, con vốn là có thể đào tẩu, thủ lĩnh cùng tất cả tuần tra chiến sĩ cũng đều cố ý thả con để trốn đi. Thế nhưng. . . con không có đào tẩu. Đây là nhà của chúng ta, đây là hy vọng loài người chúng ta, nếu như giết người không thể đền mạng, vậy toàn bộ trật tự xã hội đem không còn sót lại chút gì. Nếu để cho con sống sót giá phải trả lớn như vậy, vậy con tình nguyện chết đi!"

Đỗ Biến nhìn phía con gái.

Phía trên gương mặt xinh đẹp thon gầy, tràn đầy quật cường cùng chính trực.

Đỗ Biến yêu thương vô cùng: "Con gái cưng ngốc nghếch của ba!"

Tiếp đó, hắn nhìn phía nữ thủ lĩnh nói: "Liệy có bất kỳ biện pháp nào, ở trong phạm vi luật pháp đế quốc Thái Khang, để con gái của tôi miễn chết hay không?"

Đỗ Biến đi tới trái đất hiện đại, chính là vì cứu thế giới này, vì cứu văn loại văn minh.

Mà cái đế quốc Thái Khang này là có trật tự, hơn nữa dường như đây là một trong những miếng đất bằng cuối cùng văn minh loài người.

Mặc dù nó tràn đầy nỗi băn khoăn, thế nhưng nó cũng tràn đầy hy vọng. Cho nên, nếu như có thể ở bên trong dàn giáo luật pháp đế quốc Thái Khang cứu con gái, đó là tốt nhất...nhưng mà...

"Có!" Nữ thủ lĩnh nói: "Thế nhưng. . . Hoàn toàn không thể nào làm được."

Đỗ Biến nói: "Cái gì?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Công lao cấp S!"

Đỗ Biến nói: "Cụ thể ra sao."

Nữ thủ lĩnh nói: "Tính theo số lượng chính là cứu tính mạng một nghìn người, có thể miễn đi tử tội một người! Nói cụ thể, chính là hoàn thành một nhiệm vụ cấp S, có thể được một lần miễn tử, đây cũng là luật pháp viết ở đế quốc Thái Khang."

Đỗ Biến nói: "Vậy lãnh địa của ngài hiện tại có cái nhiệm vụ cấp S nào không?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Lãnh địa của ta căn bản không có quyền ban bố nhiệm vụ cấp S, chỉ có thành chủ mới có quyền lực."

Thành chủ?

Lại là một chức quan gì?

Nữ thủ lĩnh nói: "Vùng Phong Diệp chúng ta thuộc về thành Băng Khê, thành chủ Băng Khê thống trị mấy chục lãnh địa xung quanh vài trăm dặm."

Đỗ Biến nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, cái gọi là thành Băng Khê, ở trước tận thế là thuộc về chỗ nào?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Huyện Ngọc Sơn tỉnh Giang Tây, huyện Khai Hóa tỉnh Chiết Giang, huyện Thường Sơn, một khu vực ở thị trấn Giang Sơn, có thể tương đương với hai phân nửa huyện lớn nhỏ, hơn năm ngàn cây số vuông."

Đỗ Biến biết cái chỗ này.

Đỗ Biến nói: "Vậy bây giờ thành chủ Băng Khê có thể có tuyên bố cái nhiệm vụ cấp S gì?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Có, giết chết một quái vật không rõ, con quái vật này đã tru diệt một nghìn người thuộc hai vùng. Thành chủ phái ba đợt võ sĩ đi bắt giết này Undead quái vật, mấy chục Võ Sĩ Cao Cấp toàn bộ có đi không về."

Đỗ Biến nói: "Nó là quái vật gì?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Không biết! Thế nhưng lúc nó giết chết một nghìn người thuộc hai cái lãnh địa, không có một chút tiếng động, không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào, trong một đêm những người này toàn bộ chết, ngay cả vùng vẫy dấu vết cũng không có, thế nhưng mỗi người trên mặt đều tràn đầy sợ hãi, toàn bộ thất khiếu chảy máu mà chết, khuôn mặt đều bóp méo không còn hình người. Chúng ta không biết nó hình dạng thế nào, là quái vật thuộc tính nào, thậm chí là nó là chủng tộc gì cũng không biết."

Kỳ lạ đáng sợ thế này?!

Nữ thủ lĩnh nói: "Hai cái lãnh địa nàycó ba Võ Sĩ Cấp 9, mười mấy Võ Sĩ Cấp 8, mấy chục Võ Sĩ Cấp 7. Nhưng mà không có bất kỳ sức phản kháng, bọn họ đã bị giết sạch. Thành chủ phái đi mấy chục Võ Sĩ Cao Cấp, càng là ngay cả một chút tin tức chiến đấu cũng không có truyền tới."

Đỗ Biến không biết cái gì là Võ Sĩ Cấp 9, thế nhưng hắn biết mình hiện tại ngay cả Võ Sĩ Cấp 0 cũng không.

Thân thể hắn mới vừa từ người thực vật tỉnh lại, gầy yếu tới cực điểm, thậm chí ngay cả hai ba mươi cân gì đó cũng không nhấc lên nói.

Cho nên cái này không biết quái vật đối với hắn mà nói, hoàn toàn là cường đại đến trình độ cao nhất.

Thế nhưng từ tình hình nó tàn sát hai cái lãnh địa một nghìn người im hơi lặng tiếng mà xem, đây là một loại quái vật tinh thần, giết người với vô hình.

Đỗ Biến nói: "Cái gì là Võ Sĩ Cấp 9?"

Nữ thủ lĩnh đã không có nói, trực tiếp giang hai tay, bàn tay liền từ bên trong vách tường lấy ra một cục gạch, nhẹ nhàng sờ.

Trong nháy mắt, cục gạch này trực tiếp nát bấy.

Tiếp tục, nàng lấy tới một cái xích sắt lớn, vận lực bằng hai tay, chợt xé ra.

"Bốp!"

Xích sắt lớn, trực tiếp bị xé đứt!

Đỗ Biến cũng hít một hơi khí lạnh!

Đây, mạnh mẽ như vậy? Đây là sức mạnh khiến khiến loài người còn sống?

Thảo nào tận thế hạ xuống đã qua mười lăm năm, nhưng loài người còn chưa có hủy diệt, nguyên lai đã tiến hóa đến mức mạnh mẽ như vậy.

Nói cách khác võ sĩ mạnh mẽ thế này, thành chủ Băng Khê phái đi mấy chục người đi bắt giết con quái vật không rõ kia, toàn bộ đều có đi không về.

Con quái vật không biết kia, đẳng cấp cường đại ra sao?

Đỗ Biến nói: "Nhiệm vụ cấp S, chỉ có một à?"

Nữ thủ lĩnh nói: "Đương nhiên, là thân lãnh chúa ta hy vọng loại này nhiệm vụ cấp S càng ít càng tốt, tốt nhất không có, bằng không chính là tai họa ngập đầu."

Tiếp tục, nữ thủ lĩnh nói: "Hơn nữa, con quái vật này vừa mới tiêu diệt vùng Lan Hồ, cách chúng ta chỉ có ba mươi dặm, ngay trước mười lăm ngày bị diệt, vẫn là im hơi lặng tiếng, trong một đêm bị chết sạch."

Đỗ Biến nói: "ta vừa mới nhìn lính gác trên tường như lâm đại địch, hơn nữa mỗi người bên trong thôn làng đều có ánh mắt tuyệt vọng, không lẽ vì sợ hãi đối với con quái vật này sao?"

"Đúng!" Nữ thủ lĩnh nói: "Mục tiêu kế tiếp con quái này, rất có thể chính là vùng Phong Diệp chúng ta. Chúng ta không có cường đại như vùng Lan Hồ vậy, cho nên con quái vật kia có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt bọn họ, cũng có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt chúng ta."

Đáng sợ hơn là, gần như mọi người ngay cả mặt con quái vật này đều chưa từng thấy qua.

Hoàn toàn không biết nó có bộ dáng gì nữa, cái thuộc tính gì. Loại không biết này là rất dọa người.

Đỗ Biến nói: "Chỉ cần tiêu diệt con quái vật này, hoàn thành cái nhiệm vụ cấp S này, con gái Hiểu Hiểu của ta có thể vô tội đúng không?"

"Đúng." Nữ lãnh chúa đáp.

Đỗ Biến nói: "Vậy ta nhận cái nhiệm vụ cấp S này, con quái vật kia ở nơi nào? ta sẽ đi gặp nó!"

Lời này vừa ra, toàn bộ hoàn toàn khiếp sợ.

Ngài Đỗ à, ngài mới vừa từ trạng thái người sống thực vật tỉnh lại, tay trói gà không chặt a.

Mấy chục Võ Sĩ Cao Cấp đều có đi không về, một nghìn người ở hai lãnh địa bị giết chết im hơi lặng tiếng. Quái vật mạnh như vậy, ngài Đỗ lại muốn đi giết nó sao?

Bộ bị điên thật à?

Đỗ Biến nói: "Ta biết đây như chuyện Nghìn lẻ một đêm, thế nhưng đây là lựa chọn duy nhất của ta. Ta nhất định phải đi, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản ta."

Con gái cưng Đỗ Hiểu nhìn ba, đôi mắt đẹp bên trong tuôn ra vô tận hạnh phúc.

Đây là ba! Người cha trước mắt và trong tưởng tượng của nàng giống hệt nhau.

Mặc kệ nhỏ yếu thế nào, mặc kệ nguy hiểm ra sao, nhưng vì con gái đều có thể không chút do dự đứng ra.

"Ba, con thực sự không ngăn cản được ba sao?" Đỗ Hiểu rung giọng nói.

Đỗ Biến nói: "Đương nhiên, con có thể ngăn cản tình yêu của ba đối với con à?"

Đôi mắt Đỗ Hiểu hiện ra sự sôi nổi, nói: "Vậy ba cũng không cản được tình yêu của con với ba, con cũng đi, hai cha con mình cùng đi!"

Nhưng mà vào lúc này!

Trong không khí truyền đến một giọng vô cùng quỷ dị, như là ma quỷ vậy, bay bổng ở bầu trời.

"Ha ha, tìm được ngươi, tìm được ngươi rồi."

Năng lượng cường đại vô cùng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ lãnh địa bầu trời.

Trong nháy mắt, mọi người toàn bộ bị đông lại, hoàn toàn không cách nào hoạt động.

Kể cả Đỗ Biến, cũng toàn thân bị dừng hình ảnh, không cách nào mảy may hoạt động.

"Khặc khặc kéc. . ."

Con quái vật này cười the thé.

Tiếp đó, Đỗ Biến nhìn thấy mấy người trước mặt, khuôn mặt bắt đầu bóp méo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi vô cùng.

Thất khiếu chảy máu mà chết.

Con quái vật đáng sợ này, đến đây!

Con quái vật kinh khủng giết hơn một nghìn người này, đã đến rồi!

"Ha ha, tìm được ngươi, tìm được ngươi rồi. . ." Mục tiêu của nó, chính là Đỗ Biến.

. . .

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cảm ơn mọi người a! Cảm ơn bạn ngươi dư sanh il vạn tiền khen thưởng.

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.