Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tranh Thế Giới! Bắc Minh Tông Chủ Phu Nhân Mang Thai

4218 chữ

Sâu dưới lòng Bắc Minh kiếm phái.

Đây là một phòng thí nghiệm, có chi chít trận tinh thạch, vượt qua mấy chục cái.

Ở giữa phòng thí nghiệm có một cái giường, phía trên có một cô gái đang nằm, thanh lệ vô song, đúng là nữ vương não tàn Mạc Hàn.

"Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Thiểu quân Phương Trần bèn hỏi.

Mạc Hàn nữ vương nói: "Không thể nào chuẩn bị tốt, loại vật này vĩnh viễn cũng không thể chuẩn bị cho tốt. Nhưng là vì đoạt lại vương quốc An Nam thuộc về ta, vì lấy lại vương triều họ Mạc, vì tiêu diệt Đỗ Biến, cái gì ta đều nguyện ý làm, ta có thể nỗ lực bất luận hi sinh cái gì."

Thiểu quân Phương Trần nói: "Ta nhất định phải nói cho, đây là một loại tiến hóa biến dị đáng sợ, thậm chí là ma hóa. Lấy huyết mạch trăm triệu người có một như ngươi, xác suất thành công cũng đại khái chỉ có chừng ba thành."

"Chỉ cần có thể đủ tiêu diệt Đỗ Biến, chỉ cần có thể đủ đoạt lại những thứ thuộc về ta." Mạc Hàn nữ vương nói: "Đừng nói là ba thành, dù cho chỉ có một thành, ta cũng bằng lòng!"

Thiểu quân Phương Trần gật đầu, nói: "Lật thân thể lại."

Mạc Hàn nữ vương chuyển động thân thể mềm mại, nằm ở trên giường thí nghiệm.

Thiểu quân Phương Trần phất phất tay, hai cô gái tiến lên, kéo quần áo Mạc Hàn, lộ ra phía sau lưng một đoạn eo thon nhỏ, tuyết trắng mảnh dẻ.

"Động thủ đi." Thiểu quân Phương Trần nói.

Một cô gái ở vị trí xương sống thắt lưng Mạc Hàn vẽ một vòng, tiếp đó đưa tay nói: "Chủ nhân, kim sắc huyết mạch."

Thiểu quân Phương Trần xuất ra một cái hộp, mở ra từng tầng, lấy ra một ống tinh thể cuối cùng, bên trong lưu động năng lượng thể kim hoàng sắc.

"Đây là Hoàng Kim Huyết Mạch Biến Sắc Long của thế giới khác." Thiểu quân Phương Trần nói: "Ngươi nhất định phải tiêm vào loại huyết mạch này, không lựa chọn huyết mạch khác, ví như huyết mạch Giao Long lực lớn vô hạn, đao thương bất nhập?"

Mạc Hàn nữ vương nói: "Ta muốn chính là huyết mạch Biến Sắc Long." (*Biến Sắc Long là tắc kè hoa)

Thiểu quân Phương Trần nói: "Huyết mạch Biến Sắc Long sẽ tàng hình, hơn nữa tốc độ nhanh nhẹn kinh người."

Mạc Hàn nữ vương nói: "Ta muốn chính là cái này."

Thiểu quân Phương Trần đem huyết mạch Biến Sắc Long đưa tới, một cô gái tiếp nhận, tiếp đó đút ngay một cây kim dài vào ống tinh thể nhắm ngay vị trí xương sống thắt lưng của nữ vương Mạc Hàn, đem huyết mạch hoàng kim Biến Sắc Long tiêm vào tủy sống của của nữ vương Mạc Hàn.

"Ư. . ." Mạc Hàn nữ vương hơi rên một chút, tiếp đó cười nói: "Cũng không có quá đau đớn như trong tưởng tượng."

Thiểu quân Phương Trần nói: "Ngươi nói lời này được quá sớm."

Quả nhiên một giây sau, thân thể mềm mại Mạc Hàn nữ vương chợt cong xuống, phát ra tiếng hét thảm thiết trước nay chưa từng có.

Đau nhức, vô cùng đau nhức, đau đớn trước nay chưa từng có.

Tuy rằng Mạc Hàn nữ vương chưa từng sinh con, thế nhưng loại đau đớn gấp trăm lần đau đẻ.

Mạc Hàn nữ vương ra sức vùng vẫy, ra sức thét chói tai, ra sức hét thảm.

Da trên người, gân mạch của ả, từng tấc vỡ vụn ra.

Ngắn ngủi chỉ chốc lát, toàn thân ả đều máu tươi nhễ nhại, máu thịt không rõ.

Bởi vì huyết mạch Biến Sắc Long vàng óng đáng sợ, chính đang điên cuồng cải tạo gân mạch, đan điền của ả.

Không chỉ có như thế, tiếng kêu thảm thiết của ả còn càng ngày càng nhỏ dần, sức sống càng ngày càng yếu.

Khuôn mặt thiểu quân Phương Trần hơi hơi co giật, lấy tay xoa xoa cái mũi của mình.

Hy vọng có thể thành công!

Loại huyết mạch lột xác này, xác suất thành công biến dị tiến hóa thực sự thật quá thấp, có loại tiềm chất này trăm triệu người có một. Mà Mạc Hàn nữ vương chính là một người trong đó, hơn nữa huyết mạch thiên phú của nàng là hiếm thấy nhất, cực kỳ thuần túy, lẽ ra xác suất thành công phải rất cao.

Nhưng lúc này xem ra, ả giống như cũng không gánh nổi mà chết đi.

Tầm sau nửa canh giờ, tiếng hét thảm Mạc Hàn nữ vương đã ngừng, cũng ngừng vùng vẫy.

Cô gái kia ấn xuống một cái vào động mạch cổ của Mạc Hàn, tiếp đó lật mắt ả ra, nói: "Chủ nhân, lại thất bại, nàng lột xác thất bại."

Khuôn mặt thiểu quân Phương Trần co giật một hồi, nhưng không nói gì, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hai nữ tử lui ra phía sau vài bước, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngay cả thở dốc cũng không dám.

Tầm một lúc lâu sau.

"A. . ." Mạc Hàn nữ vương chợt hô to, mở hai mắt ra, tiếp đó ngụm lớn mà hít thở.

Ả thực sự cảm giác mình đã chết qua một lần, mới vừa từ địa ngục trở về.

"Ta chết rồi sao?" Mạc Hàn nữ vương nói.

Thiểu quân Phương Trần thở hắt ra nói: "Đây chỉ chẳng qua là lần đầu tiên mà thôi, kế tiếp ngươi nếu có thể sống tiếp, mới coi là thành công hơn phân nửa."

"Đến đây đi. . ." Mạc Hàn nữ vương nói.

Thiểu quân Phương Trần nói: "Bước thứ hai, biến dị phóng xạ mở ra."

Một cô gái tiến lên, nhấn một cái cái nút.

Tức khắc một kim thăm dò tinh thạch vươn đến, treo trên cách trên thân thể Mạc Hàn một mét. Phía trên kim thăm dò tinh thạch có một cái hộp, trong hộp là những thứ để cho người ta gặp là biến sắc, đá uranium, đá uranium nồng độ cực cao.

Loại đá uranium cấp bậc này, có thể dễ dàng giết chết mấy vạn người, có phóng xạ kinh người.

Chỉ bất quá toàn bộ bên trong phòng thí nghiệm cũng không có phóng xạ đặc biệt cao, bởi vì khối đá uranium này đã bị phong bế trong hộp tinh thể đặc biệt.

"Bắt đầu!"

Thiểu quân ra lệnh một tiếng.

Cô gái mở ra đủ loại nút trên trận năng lượng tinh thạch.

Tức khắc, các loại trận năng lượng tinh thạch khởi động, bắt đầu vận chuyển.

"Xẹt, xẹt. . ."

Mấy tia, mười mấy tia, trên trăm tia năng lượng ánh sáng hội tụ tại nơi phía trên khối đá uranium.

Hơn một trăm tia năng lượng ánh sáng, toàn bộ hướng vào bên trong khối đá uranium này.

Khối đá uranium này càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, phát ra quang mang xanh lục rực rỡ, gần như khiến người ta không mở mắt ra được.

Tràn đến trình độ cao nhất.

"Vù. . ."

Một đường lục quang chợt từ kim thăm dò tinh thạch bắn ra, soi sáng ở phía trên thân thể mềm mại của Mạc Hàn.

"A. . . A. . ."

Mạc Hàn phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi trước nay chưa từng có.

Ánh sáng xanh lục là một trăm loại năng lượng tinh thạch, hòa lẫn lượng lớn năng lượng phóng xạ từ đá uranium.

Ánh sáng phóng xạ chiếu xạ qua mỗi một tấc thân thể Mạc Hàn.

Gần như trong nháy mắt, thân thể ả bị ánh sáng phóng xạ chiếu xạ qua, toàn bộ mất đi sức sống.

"Xoẹt. . ."

Chỉ chừng một giây đồng hồ, toàn thân Mạc Hàn đã bị ánh sáng phóng xạ cường đại chiếu xạ qua một lần.

Tiếp đó, thiểu quân lập tức đóng kín tất cả thiết bị tinh thạch, ánh sáng phóng xạ biến mất.

Mà Mạc Hàn hoàn toàn mất đi hô hấp và nhịp tim, toàn thân đều tản ra hào quang xanh lục, da thịt lộ ra bên ngoài hoàn toàn là trong suốt, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Nhìn qua, giống như hoàn toàn chết đi.

Thiểu quân nhấn vào một cái nút.

"Ùm!"

Thân thể Mạc Hàn rơi xuống, lọt vào bên trong một quan tài.

Bên trong quan tài trang bị đầy đủ chất lỏng màu vàng, cùng nước giếng thánh thành phố ngầm Tuyệt Thế giống hệt nhau, cả người đều Mạc Hàn ngâm trong chất lỏng hoàng kim này.

Thiểu quân Phương Trần nói: "Kế tiếp có thể thành công hay không, liền xem thiên ý!"

Tiếp đó, gã xoay người rời đi.

Mà thân thể phát sáng màu xanh lục của Mạc Hàn, liền lẳng lặng nằm ở bên trong quan tài tinh thạch, vẫn không nhúc nhích.

. . .

Bên trong lầu trên đỉnh Phiếu Miểu Phong cao nhất Bắc Minh kiếm phái , ở đây như là tiên cảnh.

Bên trong lầu ở một tiên nữ.

Một cô gái so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn, gương mặt của nàng giống như tỏa ra hào quang, so với Nghê Thường còn mỹ lệ hơn.

Nàng chính đang vẽ tranh.

Trong bức tranh kia là Đỗ Biến.

Vẽ được vô cùng y như nguyên bản, hoàn toàn là tranh cực thực. Giống như một tấm ảnh chụp toàn thân, ngay cả đồng tử của Đỗ Biến đều vẽ được vô cùng rõ ràng sáng rực.

Vẽ ra khí phách thần bí của Đỗ Biến, tà mị mà lại nôn nóng, lông mày hơi hơi nhăn lại giống như thời thời khắc khắc đều ở đây nói cho người khác biết, hắn thực sự không nhịn được.

Dù cho từ nét vẽ trong đó cũng có thể cảm giác được sức hấp dẫn đàn ông kinh người của Đỗ Biến, thực sự có một loại cảm giác như xuân dược.

Vẽ xong Đỗ Biến.

Nàng lại vẽ một cái gương.

Vẽ trong đó là Đỗ Biến đang soi gương.

Kế tiếp, nàng đang vẽ hình dáng trong gương. Thế nhưng đây cũng không phải là bộ dáng của Đỗ Biến, mà là một con quái vật.

Trên người đầy vảy giao long, trên đầu lại mọc sừng quái vật Ác ma.

Cường đại, đáng sợ!

"Ừ!" Bỗng nhiên người đàn bà cất một tiếng thở nhẹ, tiếp đó không khỏi che che cái bụng.

Cúi đầu vừa nhìn, bụng của nàng đã rất lớn, mang thai đã vượt qua tám tháng.

Đứa bé trong bụng cực kỳ khỏe mạnh, thậm chí mỗi một lần dùng chân đạp, cũng làm cho người cảm thấy đau.

Cô gái này, làm lại chính là phu nhân Bắc Minh tông chủ Kỷ Niệm Niệm.

Hơn nữa từ sau khi mang thai, nàng trở nên trẻ hơn tuổi thật, xinh đẹp hơn.

Lúc này nếu như nàng cùng Nghê Thường tiên tử đứng chung một chỗ, thậm chí xinh đẹp hơn một chút, hơn nữa hoàn toàn là hai chị em, nhìn qua tối đa so với Nghê Thường lớn hai ba tuổi mà thôi.

"Con yêu, con cứ khẩn cấp như vậy à?" Kỷ Niệm Niệm vuốt ve cái bụng ôn nhu nói.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Vào đi." Kỷ Niệm Niệm nói.

Bắc Minh tông chủ Ninh Đạo Huyền đi đến, đầu tiên là lẳng lặng đứng sau lưng Kỷ Niệm Niệm, nhìn tác phẩm của nàng.

"Vẽ thật đẹp." Ninh Đạo Huyền nói.

Kỷ Niệm Niệm cười, sau đó tiếp tục vẽ quái vật trong gương kia.

"Ngươi cuối cùng vẫn lựa chọn Phương Trần." Kỷ Niệm Niệm nói.

Ninh Đạo Huyền nói: "Ngươi cũng lựa chọn Đỗ Biến."

Kỷ Niệm Niệm nói: "Hắn có thể làm cho ta mang thai."

Tiếp tục, Kỷ Niệm Niệm nói: "Thế giới này cuối cùng là hai người kia sao?"

Ninh Đạo Huyền nói: "Là Phương Trần."

Kỷ Niệm Niệm ngẫm nghĩ lại một hồi nói: "Dùng cái gì thấy rõ?"

Ninh Đạo Huyền nói: "Tất cả của Đỗ Biến đã bị nhìn thấu, Phương Trần đối hắn mà nói cơ hồ là trong suốt. Nhưng mà Phương Trần thấy hắn chỉ là móng vảy của một con rồng nho nhỏ mà thôi."

Kỷ Niệm Niệm không nói gì thêm, mà là tiếp tục vẽ tranh.

Ninh Đạo Huyền cũng không nói gì thêm, mà là lẳng lặng nhìn Kỷ Niệm Niệm vẽ tranh.

Ước chừng một lúc lâu.

Kỷ Niệm Niệm nói: "Đỗ Biến cùng Phương Trần, ai mới là chúa tể của số phận trong tiên đoán của Bắc Minh tổ tiên? Ngươi có phán đoán gì không?"

Ninh Đạo Huyền lắc đầu nói: "Hai người kia hoàn toàn phù hợp Bắc Minh tổ tiên tiên đoán, không thể nào phán đoán. Thế nhưng ta đã lựa chọn Phương Trần, cho nên cũng không cần phán đoán."

Kỷ Niệm Niệm nói: "Quyết chiến giữa bọn họ chẳng bao lâu sắp đến, người nào sống đến cuối cùng, ai mới là chủ của số mệnh, chúa tể của số phận chân chính."

Ninh Đạo Huyền nói: "Ta có quan điểm của mình, dựa vào tiên đoán cái gì? Dựa vào chủ của số mệnh cái gì? Đều không đúng, người chỉ có thể dựa vào bản thân."

Tiếp tục, Ninh Đạo Huyền lại thở dài nói: "Đương nhiên, người thế hệ này chúng ta có lẽ là không có hi vọng, hy vọng có thể ở trong bụng của ngươi?"

Kỷ Niệm Niệm vươn ngọc thủ, tiếp đó một đạo kim quang hiện lên, nguyên bản ngọc thủ tuyệt mỹ, xuất hiện một hoa văn quỷ dị.

Hoa văn này tuyệt đối không thuộc về loài người, càng giống như là một loại yêu thú cường đại nào đó. Không phải giao long của Đỗ Biến, cũng không phải biến sắc long của Mạc Hàn, một loại chủng loài xa lạ cường đại.

Kỷ Niệm Niệm nói: "Bọn họ tới thật nhanh!"

Ninh Đạo Huyền nói: "Đúng, sắp tới. Chiến tranh thế giới muốn bạo phát."

Kỷ Niệm Niệm nói: "Ngươi cảm thấy Đỗ Biến biết Thánh Hỏa tổng giáo cùng hội Chữ Thập Máu liên thủ tiến công Bắc Minh kiếm phái chúng ta à?"

Ninh Đạo Huyền nói: "Nên biết là, cuối cùng Lệ Loan Loan ở bên người hắn một đoạn thời gian."

Kỷ Niệm Niệm nói: "Vậy hắn vì sao không ngăn cản?"

Ninh Đạo Huyền nói: "Hắn không ngăn cản được, hơn nữa ở trong lòng hắn, Bắc Minh kiếm phái là thuộc về Đỗ Biến."

. . .

Trên mặt biển!

Thánh Hỏa giáo, hội Chữ Thập Máu, hơn một nghìn tên cấp đại tông sư cường giả, tiếp tục lướt sóng mà đến.

Từ bầu trời nhìn xuống tiếp nữa, một màn này rõ ràng vô cùng xinh đẹp.

Giống như những ngôi sao băng xẹt qua đường này đến đường khác phía chân trời. Giống như những vệt sáng dài, trượt nhanh trên mặt biển.

Khoảng cách Bắc Minh kiếm phái càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Một trăm dặm!

Năm mươi dặm!

Ba mươi dặm!

Mười dặm!

Phía trước chính là năng lượng giới tuyến Bắc Minh kiếm phái.

Nếu như đại trận năng lượng Ngũ Tinh Bắc Minh kiếm phái hoàn hảo vô khuyết, một khi tiến vào năng lượng giới hạn này, vậy đúng là thảm họa.

Một nghìn tên cường giả cấp đại tông sư là phi thường cường đại.

Thế nhưng đại trận năng lượng Ngũ Tinh của Bắc Minh kiếm phái, là do mười một quả năng lượng thiên thạch thế giới khác tạo thành, trong đó ẩn chứa năng lượng không gì so nổi.

Đó là lực trời đấ thế giới kháct, căn bản cũng không phải là chính là loài người có thể ngăn cản, cho dù là cường giả cấp đại tông sư.

"Đi điều tra một chút, đại trận năng lượng Ngũ Tinh Bắc Minh kiếm phái có phải hoàn toàn mất hiệu lực hay không?" Một tên Thánh Hỏa Giáo đại trưởng lão nói.

"Vâng!"

Một tên cường giả cấp đại tông sư Thánh Hỏa Giáo lướt đi như gió.

Chẳng bao lâu, liền tiến vào ranh giới năng lượng Bắc Minh kiếm phái, tiếp đó nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận toàn bộ trận năng lượng Ngũ Tinh.

Sau một lúc lâu, ông ta mở mắt ra nói: "Không sai, trận năng lượng Ngũ Tinh đã có tác dụng trong thời gian hạn định, thiếu một viên."

"Toàn bộ thành viên, một phần ba tiến vào năng lượng giới tuyến!" Thánh Hỏa giáo đại trưởng lão nói.

Ba trăm ba mươi ba tên tuân lệnh, sẽ phải nhảy vào giới hạn bên trong trận năng lượng Bắc Minh kiếm phái.

Thế nhưng một giây sau!

"Vù vù vù vù vù. . ."

Đối diện trên mặt biển, vô số quang ảnh ẩn hiện.

Cầm đầu đúng là Bắc Minh kiếm phái tông chủ Ninh Đạo Huyền, phía sau ông ta chi chít mấy trăm người!

Bắc Minh kiếm phái tất cả cao thủ cấp đại tông sư, dốc toàn bộ lực lượng, tầm sáu trăm chín mươi ba người, trong đó liền bao gồm mẹ của Đỗ Biến Cơ Mẫn Chi.

Thế nhưng, phu nhân Bắc Minh tông chủ Kỷ Niệm Niệm không ở đó.

Đây sáu trăm chín mươi ba tên cường giả cấp đại tông sư, rất nhanh lướt sóng mà đến.

Đôi bên giằng co cách nhau mười dặm!

Ninh Đạo Huyền nói: "Các vị bằng hữu của Thánh Hỏa Giáo, hội Chữ Thập Máu, chúng ta chân vạc, tường an vô sự, vì sao hôm nay các ngươi liên thủ xâm phạm Bắc Minh kiếm phái của ta?"

Thánh Hỏa tổng giáo đại trưởng lão nói: "Là liên hiệp các vương quốc phương Đông thiểu quân Phương Trần phá vỡ sự cân bằng này, nếu hôm nay không ra tay, ngày khác ngươi Bắc Minh kiếm phái cùng Liên hợp đế quốc phương Đông sẽ phải nhất thống toàn bộ thế giới."

Ninh Đạo Huyền nói: "Phương Trần là Phương Trần, Bắc Minh kiếm phái là Bắc Minh kiếm phái, hai bên cũng không liên quan."

Hội Chữ Thập Máu phó tông nói: "Ngài Ninh Đạo Huyền, bên trong đỉnh cấp võ đạo thế giới không tha cho dối trá. Ngôn ngữ ngài như thế, đối với chúng ta đã là một loại nhục nhã, cũng là sớm kết thúc đối thoại."

Ninh Đạo Huyền thở dài nói: "Ninh Đạo Huyền khẩn cầu các vị lui về, mọi việc đều có thể qua đàm phán để giải quyết. Phía trước chính là ranh giới năng lượng Bắc Minh kiếm phái, một khi bọn ngươi lướt qua, liền ý nghĩa chiến tranh thế giới!"

Thánh Hỏa Giáo đại trưởng lão nói: "Đó chính là chiến tranh thế giới."

Hội Chữ Thập Máu phó tông nói: "Không sai, nếu muốn tới chiến tranh thế giới, như vậy thì cũng không ngăn cản được."

"Tiến tới!" Đại trưởng lão Thánh Hỏa Giáo hạ lệnh.

"Tiến tới." Phó tông Hội Chữ Thập Máu hạ lệnh.

Tức khắc, một nghìn tên đại tông sư cường giả hướng ranh giới năng lượng Bắc Minh kiếm phái xung phong tiến lên, hướng sáu trăm chín mươi ba tên đại tông sư Bắc Minh kiếm phái lướt đi.

"Vù vù vù vù. . ."

Giống như hơn một ngàn ngôi sao lao đến.

Đỉnh phong võ đạo chiến tranh thế giới, bạo phát!

. . .

Trái đất hiện đại thế kỷ 21, thành phố Z phong cảnh như tranh vẽ vừa sầm uất phát đạt.

Bên trong một khu phố nhỏ.

Một bé gái trắng ngần, có hình dạng chỉ bốn năm tuổi, đeo một cái cặp đáng yêu, cúi đầu đi về nhà.

Ngoại hình cô bé thực sự quá đẹp, dù cho ở trong đám người, cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, thực sự như là búp bê sống vậy.

Chỉ bất quá cô bé có vẻ hơi gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn, so với bạn cùng lứa tuổi lùn gần nửa cái đầu.

"Đỗ Hiểu, mẹ con đâu? Ngày hôm nay vừa không có tới đón con về nhà sao?" Cô dạy trẻ ngồi xổm xuống dịu hỏi.

Bé gái trắng trẻo nói: "Mẹ bận lắm ạ."

Cô dạy trẻ nói: "Vậy cô đưa con về nhà có được hay không?"

"Không nên, con có thể tự về nhà." Bé gái trắng ngần đáp.

Nhà trẻ ngay trong một khu vực nhỏ cho nên cũng không có nguy hiểm gì.

Tiếp đó cô bé này không có chờ đến cô giáo đáp lại, trực tiếp liền cúi đầu hướng đi về nhà.

Cô dạy trẻ yêu thương nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, đứa trẻ này rõ ràng quá đáng thương, đặc biệt thông minh, thế nhưng hướng nội lầm lì.

Mỗi lần nhà trẻ tan học, những người bạn nhỏ khác đều có người lớn tới đón, có thậm chí cha mẹ cùng ông bà cùng đi rước, mà hầu hết thời gian cô bé cũng chỉ có thể một mình về nhà.

Hơn nữa dáng dấp cô bé xinh đẹp như thế, như thường lệ hay bị những đứa con gái khác đố kỵ.

Thân thể của cô bé còn chưa phải khỏe mạnh lắm, cho nên mặc dù đã năm tuổi, nhưng nhìn qua chỉ có hình dạng bốn tuổi.

Bình thường cô bé căn bản không nói, cũng làm cho người hoài nghi bé có chứng tự kỷ. Nhưng mà chỉ cần nhìn cô bé tô vẽ, cũng biết nội tâm của nàng phong phú đến cỡ nào, nhạy bén đến cỡ nào.

Mỗi một giáo viên đều rất thích cô trò nhỏ này, thế nhưng cô bé cũng không nguyện ý cùng người khác tiếp xúc.

Cô bé cúi đầu hướng về nhà, luôn luôn cúi thấp đầu nhìn đường.

"Đỗ Hiểu, Đỗ Hiểu, đứa con hoang không cha!"

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền tới giọng của một thằng nhóc, đây là bạn cùng lớp, tên gọi Từ Khang, lớn hơn nửa tuổi so với cô bé, lại vô cùng cao to, ước chừng cao hơn bé hơn nửa cái đầu, thể trọng cơ hồ gấp đôi thân thể bé nhỏ của cô bé.

Ngoại hình Đỗ Hiểu quá đẹp, hơn nữa lầm lì ít nói, cho nên mấy bé gái trong lớp đố kỵ, còn những cậu bé vì khiến cho cô nhóc chú ý, thường thích ăn hiếp bạn, chú gấu con này càng như thế.

Đỗ Hiểu nghe xong lời thằng nhóc, chu cái miệng nhỏ nhắn, chạy nhanh về nhà hơn, còn vừa che lỗ tai, không để ý đến nó, thế nhưng đã nhanh muốn khóc lên.

Thằng nhóc kia thấy thế, trực tiếp vọt tới trước mặt cô bé lớn tiếng nói: "Đỗ Hiểu, Đỗ Hiểu là đứa con hoang không cha."

"Đỗ Hiểu, Đỗ Hiểu là đứa bé không có ba!"

Tiếp đó, nó trực tiếp giang hai tay ra ngăn cản lối đi của cô bé, không cho cô bé đi tới.

Đỗ Hiểu ngẩng đầu, la lớn: "Ta có ba, ta có ba, ba ba của ta gọi Đỗ Biến!"

Tiếp đó, thân thể nho nhỏ cô bé trực tiếp xông lên, hướng trên mặt cậu bé cường tráng cao to tát mạnh tới, tức khắc liền để lại mười đạo vệt máu.

Tức khắc, thằng nhóc to con hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, ước chừng sau một lúc lâu, bộc phát ra khóc thét kinh người.

"Mẹ, mẹ. . ."

Mà cô bé cũng gào khóc, ra sức lau nước mắt chạy vọt về nhà.

Vọt tới cửa nhà, bé vẫn còn khóc, xuất ra chìa khoá mở rộng cửa, khóc đến mức thở không được, nước mắt như châu sa không ngừng từ đôi mắt to chảy xuống, làm hoen mi khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh xắn, gần như đều mở cửa không ra.

Sau khi vất vả mở cửa, cô bé đem cặp ném xuống đất, hướng một cái phòng vọt vào, nhào vào trong ngực của một người đàn ông khóc lớn nói: "Ba, ba, bạn ăn hiếp con, bọn họ nói con không có ba."

"Hiểu Hiểu có ba, Hiểu Hiểu có ba!"

. . .

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ngày hôm nay hai chương hơn một vạn mốt, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, khấu tạ mọi người!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thế quái nào mà con Mạc Hàn sắp thành con hi-fi Khuê Song Song trong Diệt Thế Ma Đế vậy TT . WTF?!! Hình như xác của Đỗ Biến thời hiện đại vẫn còn TT

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.