Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Tích Cứu Quốc Vương Của Đỗ Biến! Nụ Hôn Của Vương Hậu

4941 chữ

Còn chưa tới vương đô Thuận Hóa, Đỗ Biến liền cảm nhận được bầu không khí chúc mừng mãnh liệt.

Nguyên nhân trước đó vài ngày, đánh một trận thắng thật lớn, vua phản họ Nguyễn hao tổn mấy vạn đại quân, lúc này đã lui binh, vòng vây vương đô Thuận Hóa đó đã giãn ra.

Đỗ Biến cũng không khỏi được mừng rỡ, rõ ràng trời phù hộ đế quốc Đại Ninh a.

Trấn Nam công tước dẫn đầu mười vạn đại quân xuôi nam đã gần nửa năm, khai chiến cũng đã mấy tháng, hôm nay cuối cùng lấy được giai đoạn thắng lợi.

Vua phản họ Nguyễn lần này vì tiến đánh vương đô Thuận Hóa cũng đem hết toàn lực, sau khi bị nhục thua trận muốn tổ chức cuộc phản công đại quy mô tiếp theo sẽ không có dễ dàng như vậy.

Tính ra, phương diện này cũng có cha nuôi Lý Văn Hủy, còn có công lao thật lớn của Đỗ Biến. Bọn họ trước sau vì Trấn Nam công quyên giúp quân phí hơn một trăm vạn lượng bạc, tiền không chỉ là can đảm của anh hùng, cũng là can đảm của quân đội.

Đi tới cửa thành vương đô Thuận Hóa, Đỗ Biến đem ra quan điệp bản thân.

Quan tướng thủ vệ sau khi nhận lấy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng kính nể, trực tiếp quỳ một chân nói: "Bái kiến đại nhân."

Gã nói tiếng Hán.

"Tiểu nhân là quân đội hồi môn của trưởng công chúa điện hạ, bởi vì phạm sai lầm, cho nên cách chức đến trông giữ cửa thành." Thập trường kia ngượng ngùng nói.

Hóa ra là người của vương hậu Ninh Thần công chúa.

"Ngươi phạm sai lầm gì vậy?" Đỗ Biến bèn cười hỏi.

"Tụ tập đánh bạc gây hỏng việc, công chúa điện hạ lúc đầu muốn chém ta, còn là bệ hạ tự mình xin tha thứ ta mới may mắn sống một mạng, ở trên chiến trường lập công, cuối cùng từ tiểu binh cất nhắc đến thập trường."

Đỗ Biến nói: "Cha nuôi ta Lý Văn Hủy đại nhân, hôm nay có ở phủ Thuận Hoá không?"

"Giám quân đại nhân là cha nuôi của ngài?" Giọng thập trường này đều run rẩy, giám quân đại nhân, nhân vật lớn, trước mắt tên thái giám trẻ tuổi như vậy cũng đã là Đông Hán quyền Thiên hộ, nguyên lai có chỗ dựa vững chắc hung hãn như vậy, là quả thật khiến người ta tức chết.

Đỗ Biến kinh ngạc, lúc nào cha nuôi biến thành giám quân?

Cấp bậc giám quân của mười vạn đại quân của Trấn Nam công tước rất cao, cha nuôi dù cho đề bạt làm Quảng Tây trấn thủ thái giám, cấp bậc cũng không đủ lớn đi.

Hắn đương nhiên sẽ không biết, hoàng đế bệ hạ sau khi đi qua một cửa quỷ môn quan, đã hoàn toàn thông suốt, hôm nay ông ta và văn võ quan viên tập đoàn đã gần như quyết liệt, ông ta đã giành giật từng giây mà cất nhắc những người theo mình.

"Đúng, Lý Văn Hủy đại nhân đang ở phủ Thuận Hoá à?" Đỗ Biến bèn hỏi.

"Đang ở. . ." Thập trường kia nói: "Hôm nay là đại thắng chúc mừng, lễ tế tự kỷ niệm tướng sĩ chết trận, giám quân đại nhân, Trấn Nam công tước chắc cũng sẽ ở đó."

Đỗ Biến nói: "Vậy ngươi dẫn ta đi."

Thập trường kia nói: "Tiểu nhân nằm mộng cũng muốn mang người đi, nhưng tiểu nhân tuyệt đối không có tư cách này, mời đại nhân chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo quan trên."

Sau đó, gã chạy như bay.

Bọn binh sĩ dưới tay gã lập tức bưng tới cái ghế cho Đỗ Biến, hơn nữa tạm thời phong bế một bên cửa cổng vì Đỗ Biến, vì cam đoan Đỗ Biến an toàn.

Đỗ Biến chính là một Thiên hộ, đương nhiên không dám hưởng thụ đãi ngộ như vậy, lập tức đứng ở dưới cổng vào thành chờ đợi, đỡ phải nhiễu dân ngăn trở ra vào cổng thành.

Một lát sau, thập trường kia mang theo hai gã Thiên hộ chạy như bay đến, một tên là quân đoàn Trấn Nam công tước, một tên là quân đoàn vương quốc An Nam.

Hai gã Thiên hộ còn chưa có tới gần, trực tiếp quì một gối nói: "Bái kiến Nam tước đại nhân."

Đỗ Biến vội vàng hoàn lễ, nói: "Ta chỉ là một quyền Thiên hộ, hai vị tướng quân không cần có đại lễ này."

Tên kia đế quốc Đại Ninh Thiên hộ nói: "Đại nhân là Đông Hán Thiên hộ, cùng chúng ta loại này trong quân Thiên hộ là tuyệt đối bất đồng. Hơn nữa đại nhân còn là hoàng đế bệ hạ tự mình sắc phong Nam tước, hạ quan cái này quỳ lễ là phải làm."

Mà tên kia vương quốc An Nam Thiên hộ nói: "Ta cảm tạ đại nhân, là bởi vì đại nhân đứa mười vạn lượng vàng làm quân phí. Lần này Thuận Hóa đại thắng, có đại nhân ngài một phần cự công lao lớn. Ta vương quốc An Nam quân dân, suốt đời khó quên."

Hán ngữ của gã nói rất khá, trên thực tế vương quốc An Nam từ quốc vương đến quan viên phía dưới, gần như mỗi một người đều tinh thông Hán ngữ.

Kế tiếp, hai gã Thiên hộ mang theo hơn mười kỵ binh, hộ tống Đỗ Biến đi vương cung.

Bởi vì hai gã Thiên hộ này vừa mới tham gia xong lễ tế tự, chính mắt thấy được Lý Văn Hủy đại nhân cùng đi quốc vương bệ hạ tiến vào vương cung.

Nhưng mà Đỗ Biến xem như ngoại thần, muốn đi vào vương cung, vẫn là phải đi qua quan bên trong bẩm báo, cái này đã vượt lên phạm vi quyền hạn của hai Thiên hộ này.

. . .

Lý Văn Hủy cùng Trấn Nam công Tống Khuyết, lúc này chân chính là lòng nóng như lửa đốt.

Vương hậu Ninh Thần công chúa bất tỉnh sau nửa canh giờ tỉnh lại, sau đó ngồi ở bên giường phía trên cầm lấy tay của quốc vương Lê Xương.

Quốc vương Lê Xương lúc này sắc mặt như là giấy nến, mồ hôi lạnh toàn thân không ngừng tuôn ra, không chỉ quần áo ướt, ngay cả chăn đơn ra giường đều ướt đẫm.

Không giống như là Thiên Duẫn Đế chứng bệnh thần bí khó lường, bệnh quốc vương Lê Xương vô cùng dễ nhìn ra được, gần như chỉ chốc lát, tất cả thái y cùng luyện đan sư đều xác định.

Quốc vương Lê Xương bị viêm ruột thừa.

Cái bệnh này cũng chính là viêm ruột thừa cấp tính hiện đại chúng ta, ở Trung Quốc cổ đại gần như là bệnh nan y tuyệt đối.

Đương nhiên, nghe đồn Đại Hoàng Mẫu Đơn Bì (*) thần y Trương Trọng Cảnh có thể chữa viêm ruột thừa, trên thực tế là không thể. Công thức thuốc này quả thực tốt, có thể trị liệu rất nhiều chứng đau bụng, toa thuốc này tốt đến mức cho tới hiện đại vẫn còn dùng.

(* Mèo Thầy Mo chú thích: Đại Hoàng Mẫu Đơn Bì: là 1 phương thuốc trong Kim Quỹ Yếu Lược của Trương Trọng Cảnh, thành phần gồm Đại Hoàng (18g), vỏ rễ Mẫu Đơn (9g), nhân hạt đào (12g), hạt bí đao (30g), muối Natri sulfat thiên nhiên (9g) dùng để giảm tiêu sưng, nhất là sưng mủ)

Nhưng muốn chữa viêm ruột thừa là không thể.

Huống chi, ở thế giới này không có Đông Hán, cũng không có Trương Trọng Cảnh (*). Bị viêm ruột thừa, là hẳn phải chết, hơn nữa còn là nhận hết đau đớn dằn vặt mà chết, kêu rên mấy ngày sau chết đi.

(*Trương Cơ: tự Trọng Cảnh là một thầy thuốc Trung Quốc hoạt động vào cuối đời Đông Hán. Ông được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất của lịch sử Đông y vì những đóng góp mang tính hệ thống về cả lý luận và thực nghiệm. Tác phẩm quan trọng nhất của ông, Thương hàn tạp bệnh luận, tuy đã thất lạc trong giai đoạn Tam Quốc nhưng sau đó đã được tổng hợp lại thành hai tập sách Thương hàn luận và Kim quỹ yếu lược, đây là hai trong bốn bộ sách quan trọng nhất của Đông y.)

Võ công quốc vương Lê Xương tạm được, nhưng thân thể nhưng lại đặc biệt suy yếu, sau khi bị viêm ruột thừa thậm chí chống đỡ không nổi mấy ngày.

Vừa rồi ông ta đau đến hoàn toàn áp không chế trụ được, nhưng ông là quốc vương, không thể lăn mình, không thể hét thảm, cho nên đau đến gân xanh toàn thân đều nổi lên, hàm răng cắn chặt, chảy máu lợi, miệng đầy máu tươi.

Nhưng từ đầu tới đuôi, ông ta không có lăn mình vùng vẫy một chút, cũng không có kêu đau một tiếng.

Lòng Ninh Thần hoàng hậu đều phải nát, Trấn Nam công tước cùng Lý Văn Hủy cũng lòng đau như cắt.

Quốc vương Lê Xương không chỉ là cuộc chiến tranh này tuyệt đối lãnh tụ, hơn nữa còn là Lý Văn Hủy cùng Tống Khuyết bạn tri kỉ bạn tốt.

Bởi vì thực sự không đành lòng nhìn thấy quốc vương Lê Xương thống khổ như vậy, cho nên để thái y chuẩn bị Ma Túy Tán (*không phải ma túy heroin gì đâu mà mà thuốc mê trích từ một loài thực vật, thuốc mê nguyên thủy), khiến quốc vương Lê Xương uống vào sau đó tạm thời ngủ mê man, để tránh khỏi chống đỡ đau đớn vô cùng này.

Loại đau nhức này, thực sự vượt qua đàn bà sinh nở rất nhiều lần, là căn bản không thể chịu đựng được.

Dù cho Ma Túy Tán, cũng chỉ chẳng qua là khiến quốc vương Lê Xương ngủ mê man nửa canh giờ mà thôi, rất nhanh lại bị đau nhức đáng sợ hành hạ đến tỉnh lại.

Loại đau đớn này, thực sự để cho người ta hận không thể lập tức chết đi.

Vương hậu Ninh Thần công chúa rõ ràng hận không thể lấy thân thay thế, bà bất lực, chỉ có thể cầm tay chồng thật chặt.

"Tống huynh, Lý huynh. . ." Quốc vương Lê Xương gian nan mở miệng, tốc độ mồ hôi lạnh ông ta tuôn ra, gần như đã vượt qua tốc độ nước uống, cho nên đôi môi gần như khô nứt, sắc mặt khô vàng cực kỳ, mỗi lần nói ra một chữ đều vô cùng gian nan.

"Ngoại thần ở đây!" Trấn Nam công Tống Khuyết lập tức quỳ gối trước giường.

Lý Văn Hủy cũng quỳ gối trước giường.

Kỳ thực mặc kệ là Trấn Nam công Tống Khuyết, hay thân phận của Lý Văn Hủy, bình thường cũng không phải quỳ lễ, nhưng bây giờ là thời gian đặc biệt.

Bởi vì, quốc vương Lê Xương muốn nói chuyện hậu sự.

"Hai vị huynh trưởng nên xem trọng chiến sự miền Nam, vương thái tử ở phía bắc Thăng Long phủ lên ngôi, nên tổ chức đơn giản một chút."

Trấn Nam công Tống Khuyết cùng Lý Văn Hủy dập đầu nói: "Vâng."

Quốc vương Lê Xương nói: "Nếu như Quế Vương thế huynh lúc rảnh rỗi, liền, để hắn chủ trì điển lễ vương thái tử lên ngôi."

Lý Văn Hủy dập đầu nói: "Ngoại thần nhất định dập đầu mời hoàng đế bệ hạ, mời hoàng thái tử điện hạ tới chủ trì lễ lên ngôi vương thái tử điện hạ."

Lê Xương run rẩy nói: "Cảm ơn, cảm ơn huynh trưởng."

Vương hậu Ninh Thần công chúa dịu dàng nói: "Phu quân, không cần nói. Ngươi làm lụng vất vả cả đời, sau khi lên ngôi làm vua gần như chưa từng có ngày lành từ sáng đến tối, hôm nay coi như giải thoát rồi, gánh nặng trên người để xuống đi."

Quốc vương Lê Xương nhìn vợ, tròng mắt tuôn ra thâm tình vô cùng cùng không muốn xa rời, nước mắt tuôn ra nói: "Thần, đừng chết, con còn nhỏ!"

Vương hậu Ninh Thần công chúa lắc đầu nói: "Không thể nào! Mân nhi liền giao cho Lý Văn Hủy bạn bạn, Tống Khuyết sư huynh chiếu cố."

Lê Xương nghìn vạn lần nói không nên lời, ra sức muốn ngăn cản vợ tự tử, thế nhưng nửa câu đều nói không nên lời, chẳng qua là vô số nước mắt trào ra.

Đau đớn vô biên vô tận lại kéo tới, mỗi một cơ bắp, gân xanh vặn vẹo nổi lên toàn thân quốc vương Lê Xương, toàn thân ướt sũng lạnh lẽo.

Nhìn thấy chồng đau đớn thế này, vương hậu Ninh Thần gần như tan nát, khóc thút thít nói: "Thêm Ma Túy Tán, đừng cho hắn đau đớn như vậy."

Thái y khó khăn vô cùng, Ma Túy Tán này không thể uống nhiều.

Người bình thường mắc viêm ruột thừa cấp tính còn có thể kiên trì mấy ngày, thân thể quốc vương Lê Xương tiêu hao quá nhiều, hơn nữa ông tận lực áp chế vùng vẫy cùng kêu thảm thiết, tất cả đau đớn đều bên trong thân thể điên cuồng thả ra.

Cho nên, sức sống trong mắt ông ta dần dần suy yếu tiếp nữa.

Trấn Nam công Tống Khuyết nước mắt đong đầy, rung giọng nói: "Thái y, mau cứu, thực sự không thể trị sao?"

Tên thái y kia cũng trong mắt rưng rưng, quỳ xuống nói: "Công tước đại nhân, ngài nên biết, viêm ruột thừa không trị được."

Trấn Nam công Tống Khuyết thực sự thống hận phải nghiến răng.

"Trời không giúp người tốt, trời không giúp đế quốc Đại Ninh a!"

Quốc vương Lê Xương là lãnh tụ tuyệt đối cuộc chiến tranh này, sau khi hắn ngã xuống, trời chắc chắn sụp đổ.

Vương thái tử dù cho lên ngôi, cũng chỉ mới chín tuổi thôi, căn bản cũng không có đầy đủ uy vọng chống đỡ trận chiến tranh xảy ra. Tống Khuyết tuy rằng uy vọng cao, nhưng dù sao cũng là ngoại thần, như thế nào mà thống lĩnh hơn mười vạn đại quân vương quốc An Nam?

Quốc vương Lê Xương là tín ngưỡng của toàn bộ dân chúng quân đổi nửa giang san phía bắc, một khi ông ta ngã xuống, đối với hơn mười vạn quân đội sĩ khí là hủy diệt, thậm chí hơn mười vạn đại quân đều tìm không được đối tượng ký thác tinh thần cùng thuần phục, vương thái tử dù sao cũng quá nhỏ.

Trận đại chiến này vốn chính là nam mạnh bắc yếu, nguyên bản họ Nguyễn thế như chẻ tre cướp đoạt nửa giang san.

Bởi vì mười vạn đại quân đế quốc Đại Ninh gia nhập trận đại chiến này, trong nháy mắt đề chấn sĩ khí, mới có trận đại thắng này. Mà một khi quốc vương Lê Xương ngã xuống, đối với trận chiến tranh này là có tính chất huỷ diệt tai hoạ.

Cuộc chiến vận mệnh quốc gia!

Vương quốc An Nam họ Lê một khi huỷ diệt, minh hữu duy nhất phía Nam của đế quốc Đại Ninh đã không có. Họ Nguyễn cùng họ Lệ lập tức đối với đế quốc Đại Ninh hình thành nửa trạng thái vây quanh phía Tây Nam, đối với toàn bộ đế quốc Đại Ninh là tai họa ngập đầu.

"Đế quốc Đại Ninh chúng ta, thực sự sắp mất nước à? Trời cao không giúp, trời không giúp a. . ."

Nhưng mà vào lúc này, thái giám tâm phúc bên ngoài quốc vương Lê Xương hạ giọng nói: "Lý Văn Hủy đại nhân, nghĩa tử Đỗ Biến của ngài tại vương cung ra cầu kiến."

Lời này vừa ra, toàn bộ bên trong yên tĩnh như chết.

Lý Văn Hủy gần như không thể tin được lỗ tai của mình?

Con trai Đỗ Biến của ông ta, lúc này làm sao có thể sẽ đến Thuận Hóa? Là ảo giác à?

Không chờ đến khi ông phản ứng kịp.

Vương hậu Ninh Thần công chúa buông lỏng tay chồng ra, vội vàng liền xông ra ngoài.

Vọt ra khỏi phòng, một hơi chạy ra khỏi vương cung, trực tiếp vọt tới trước mặt Đỗ Biến.

"Cậu bé, ngươi, ngươi chính là Đỗ Biến?" Vương hậu Ninh Thần bèn hỏi.

Đỗ Biến ngạc nhiên, bởi vì một làn gió thơm, sau đó một phu nhân phong tư tuyệt đại, tuyệt sắc đẹp đẽ quý giá, nhưng lại tiều tụy cực kỳ liền vọt tới trước mặt. Khuôn mặt loáng thoáng cùng công chúa Ninh Tuyết có một chút điểm tương tự.

Đỗ Biến gật đầu nói: "Đúng, ta là Đỗ Biến."

Vương hậu Ninh Thần nói: "Ngươi, ngươi chính là tên Đỗ Biến từng chữa lành cho anh của ta?"

Đỗ Biến gật đầu nói: "Đúng, là ta! Thần bái kiến trưởng công chúa điện hạ!"

Hắn sẽ phải hành đại lễ!

Thế nhưng một giây sau, vương hậu Ninh Thần trực tiếp dắt tay hắn, thật nhanh hướng bên trong vương cung phóng đi.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Đỗ Biến giống như con diều, cơ hồ bị kéo hổng hai chân trên đất.

Vương hậu Ninh Thần mang theo Đỗ Biến, trực tiếp vọt vào quốc vương Lê Xương bên trong căn phòng, sau đó cửa phòng đóng kín.

"Đứa trẻ ngoan, đây là chồng của cô, ngươi xem có thể cứu hay không? Có thể cứu hay không?" Vương hậu Ninh Thần rung giọng nói, sau đó hai tròng mắt như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng nhìn chằm chằm Đỗ Biến, sợ hắn lắc đầu.

Lúc này Đỗ Biến mới phát hiện, cha nuôi Lý Văn Hủy, Trấn Nam công Tống Khuyết đều ở đây.

Nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, Lý Văn Hủy cùng Tống Khuyết đều mừng rỡ, lại vô cùng khẩn trương.

"Biến nhi, đây là quốc vương Lê Xương, phạm vào bệnh bất trị, quan hệ quốc gia xã tắc, có thể cứu hay không?" Cha nuôi Lý Văn Hủy nói.

Chuyện quá khẩn cấp, thậm chí hoàn toàn không kịp thể hiện tình cảm cha con.

Đỗ Biến đi tới trước giường, nhìn trên giường con người mặt như giấy nến, mồ hôi lạnh tuôn ra, toàn thân đều đang run rẩy.

Ông ấy. . . Chính là quốc vương Lê Xương? Thật gầy, ông ấy mới hơn bốn mươi tuổi, so với Thiên Duẫn Đế còn nhỏ hơn mấy, vì sao tóc bạc quá nữa?

Ngưng tụ Tinh Thần Lực ở tuyến tùng, quang ảnh màu đỏ sáng lên, mắt của hệ thống mở ra.

Gần như đầu tiên nhìn thấy, Đỗ Biến liền thấy ruột thừa trong bụng quốc vương Lê Xương sưng to lên đến mức dọa người.

"Viêm ruột thừa? Viêm ruột thừa sao?" Đỗ Biến nói.

"Đúng, Nam tước đại nhân." Tên thái y kia tiến lên phía trước nói: "Đúng là viêm ruột thừa, qua nhiều thế hệ cũng là bệnh bất trị, Nam tước đại nhân có thể diệu thủ hồi xuân, tái hiện thần tích hay không?"

Tất cả mọi người vô cùng khẩn trương mà nhìn hắn.

Quốc vương Lê Xương tuyệt đối không thể chết được a, ông ấy không chỉ có quan hệ đến vận mệnh vương quốc An Nam, cũng quan hệ đến vận mệnh Đại Ninh đế quốc.

Đỗ Biến nói: "Có thể trị, nhưng. . . Xác suất thành công chỉ có năm thành!"

Lời này vừa ra, mọi người thở phào nhẹ nhõm, dâng lên hy vọng vô hạn.

Nhất là vương hậu Ninh Thần nói: "Đừng nói năm thành, dù cho một thành hy vọng cũng là trời cao phù hộ. Đứa trẻ ngoan, ngươi lập tức động thủ, lập tức động thủ. . ."

Đỗ Biến không phải bác sĩ, có thể bởi vì hiếu kỳ đã từng đọc sách y học căn bản, nhưng không phải là vì học y, mà là vì tăng sự hiểu rõ đối với cơ thể người.

Đối với viêm ruột thừa, hắn chỉ chỉ biết là ruột thừa cần trực tiếp cắt bỏ, còn lại hiểu liền không nhiều lắm.

Thiên Duẫn Đế chứng bệnh tuy rằng thần bí quái dị, nhưng dù sao cũng là một cực kỳ phi thường tiểu nhân giải phẫu.

Mà cắt bỏ ruột thừa, ít nhất phải ở bụng mở ra một lỗ hổng, hơn nữa cắt bỏ ruột thừa sau đó còn muốn tiến hành khâu lại, đã chưa tính là giải phẫu nhỏ, vượt lên trước Đỗ Biến năng lực phạm vi. Thế này vết thương lớn, không có chất kháng sinh, cũng chỉ có Bồ Công Đan, có thể hay không chống lại thuật hậu cảm nhiễm?

Đỗ Biến hoàn toàn không được biết.

Cho nên hắn nói năm thành, rõ ràng an ủi, hắn ngay cả ba thành chắc chắn cũng không có.

Rất nhanh, hắn gặp được một người quen, chính là thái y lúc đó chứng kiến hắn cứu Thiên Duẫn hoàng đế, thật không ngờ hoàng đế đem hắn phái đến bên người quốc vương Lê Xương.

Đỗ Biến triệu tập mấy vị thái y cùng luyện đan sư đi tới một góc, tiến hành hội chẩn.

"Chứng bệnh của quốc vương bệ hạ là bởi vì vị trí đoạn cuối của ruột sinh mủ nhiễm trùng, biện pháptrị liệu duy nhất, chính là đem vị trí sưng to nhiễm trùng cắt bỏ." Đỗ Biến nói: "Vừa rồi ta và vương hậu nói có năm thành chắc chắn, kỳ thực ta ngay cả hai thành chắc chắn cũng không có. Cắt bỏ ruột thừa không khó, nhưng sợ là sau khi cắt bỏ khâu lại, còn có thân thể quốc vương bệ hạ quá yếu, sợ rằng khó có thể chống lại cảm nhiễm sau phẫu thuật, chỉ Bồ Công Đan có đủ hạ sốt hay không?"

Lúc này Đỗ Biến thực sự nghĩ tới thế kỷ mười bảy mười tám, những thầy thuốc Châu Âu, hoàn toàn là danh từ chỉ những kẻ đồ tể (*vì mổ xẻ không có thuốc mê, thuốc kháng sinh, thậm chí phẫu thuật cắt bỏ xong để cầm máu bằng cách đốt cháy). Tại trong hoàn cảnh ác liệt, hung tàn mà làm các loại giải phẫu, có thể cứu sống hay không hoàn toàn nhìn mệnh trời, thậm chí chết tại chỗ khi chữa trị còn xác xuất lớn hơn được cứu sống.

Đỗ Biến lúc này thật sự là không trâu bắt chó đi cày.

"Nam tước đại nhân, đối với khâu lại vết thương, hạ quan có kinh nghiệm nhất định." Một tên thái y nói: "Bình thường hạ quan liền thích dùng một ít động vật đến xem quan sát cấu trúc cơ thể bên trong."

Tức khắc, ánh mắt những người khác nhìn phía gã trở nên quái dị, quá hung tàn.

"Tốt, tốt. . ." Đỗ Biến nói: "Sau khi ta cắt đứt ruột thừa, công việc khâu lại liền giao cho ngươi."

Luyện đan sư khác nói: "Ta đối với dược lý tiêu sưng của Bồ Công Đan , có lý giải nhất định, có thể bổ sung ma dược khác, chống lại hiện tượng vết thương sưng tấy hoại tử mà ngài nói."

Đỗ Biến nói: "Tốt lắm, chống lại cảm nhiễm sau phẫu thuật liền giao cho ngươi."

Cứ như vậy, một ekip liền được thành lập.

Bởi vì Đỗ Biến là Nam tước, hơn nữa đã từng dùng bản lĩnh như ma thuật cứu Thiên Duẫn hoàng đế, toàn bộ thái y cùng luyện đan sư ở đây đối với hắn phục tùng vô điều kiện.

Kế tiếp, chuẩn bị vô số nến, chuẩn bị một cái gương lớn.

Chuẩn bị rất nhiều dao nhỏ bí kim, dùng nước sôi cùng rượu mạnh khử trùng.

Nấu sôi vô số băng gạc, chuẩn bị vô số thuốc.

Đám người Trấn Nam công Tống Khuyết, Lý Văn Hủy đám người, trực tiếp dùng nội công làm sạch phòng, tận lực đuổi tất cả bụi.

Sau đó đem vương hậu Ninh Thần công chúa đưa ra ngoài, lưu hai cao thủ nội công là Lý Văn Hủy cùng Trấn Nam công tước Tống Khuyết ở lại.

Ninh Thần công chúa nhìn Đỗ Biến, đôi mắt đẹp nghiêm túc nói: "Đứa trẻ ngoan, ngươi mặc dù có dũng khí đi làm, dù cho tại chỗ đem chồng của ta chữa chết, ta cũng cảm động và nhớ nhung ân đức của ngươi, nghìn vạn lần không nên lo lắng."

Đỗ Biến khom người nói: "Vâng, trưởng công chúa điện hạ."

Ninh Thần công chúa đang nâng mặt của Đỗ Biến, ở hắn cái trán trịnh trọng hôn một cái nói: "Đứa trẻ ngoan, tính mạng chồng của ta, tính mạng của cô, liền toàn bộ giao cho trên tay ngươi."

Đỗ Biến khom người đến cùng nói: "Thần, nhất định đem hết toàn lực."

Sau đó, Ninh Thần công chúa đi ra ngoài, ở đất trống bên ngoài quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực vì chồng cầu khẩn.

Đỗ Biến cảm giác được trách nhiệm trên vai bản thân, như là nặng nghìn cân.

. . .

Loại giải phẫu này, dùng Ma Túy Tán (*thuốc mê) là không đủ, Trấn Nam công Tống Khuyết trực tiếp dùng nội công, trực tiếp khiến quốc vương Lê Xương hoàn toàn ngủ mê man.

Sau đó, Đỗ Biến bắt đầu giải phẫu!

Trước hết để cho tên thái y có trình độ đối với giải phẫu cùng khâu vá mở ổ bụng của quốc vương Lê Xương ra.

Bởi vì có mắt của hệ thống, Đỗ Biến rất nhanh ở trong một đống ruột phức tạp bên trong tìm được ruột thừa nhiễm trùng sinh mủ sưng to lên.

"Xoẹt. . ." Một đao nhanh gọn, trực tiếp cắt bỏ.

Sau đó, thái y tiếp nhận.

Đối với vết thương hở tiến hành khâu lại tỉ mỉ.

. . .

Toàn bộ quá trình, vừa nguyên thủy, vừa tinh vi.

Đỗ Biến là một người lãnh đạo, nhưng những người khác đều là người chuyên nghiệp.

Ở dưới sự chỉ đạo của Đỗ Biến, mỗi người đối với công việc của mình độ hoàn thành đều đặc biệt cao, thậm chí khiến Đỗ Biến đặc biệt không ngờ.

Những thái y cùng luyện đan sư, thiếu tuyệt đối không phải kỹ thuật, mà là tầm mắt.

Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng phối hợp gần như hoàn mỹ.

Không có run tay, sau khi nhận được mệnh lệnh, mỗi người đều động tác tinh vi mà lại nhanh nhẹn.

Khoảng chừng nửa giờ sau, giải phẫu kết thúc!

Ổ bụng của quốc vương Lê Xương, đều được khâu lại tỉ mỉ hoàn tất.

Kế tiếp, liền nhìn quốc vương Lê Xương có thể tỉnh lại đúng lúc hay không, cái này là dấu hiệu thành công bước đầu.

Mà dấu hiệu thành công thứ hai, cũng là dấu hiệu quan trọng, chính là có thể thành công hay không chống lại cảm nhiễm hậu phẫu, vết thương có xuất huyết hay không, quốc vương có sốt hay không.

Mà vương hậu Ninh Thần, trước sau quỳ ở trên quảng trường bên ngoài, hai tay chắp tay trước ngực, nhắm mắt hướng về trời cao cầu nguyện!

Mà Đỗ Biến, cũng chỉ có thể cầu nguyện! Chuyện hắn có thể làm hết thảy đều xong, tất cả kế tiếp hoàn toàn cần nhờ thiên ý.

Cầu nguyện trời cao phù hộ, chờ mong ý chí sinh tồn của quốc vương Lê Xương mạnh mẽ đến cùng, cầu nguyện ekip của hắn có thể thành công cứu lại tính mạng quốc vương.

Cầu xin trời cao có thể quan tâm vương quốc An Nam cùng đế quốc Đại Ninh.

Nhưng mà, lúc đầu Đỗ Biến chỉ có hai thành chắc chắn, nhưng là bởi vì những thái y cùng luyện đan sư đều đặc biệt chuyên nghiệp, cho nên hy vọng tăng lên tới bốn thành.

. . .

Hai canh giờ sau!

Bên trong bỗng nhiên truyền đến giọng ngạc nhiên.

"Quốc vương bệ hạ tỉnh rồi!"

Vương hậu Ninh Thần đứng dậy rất nhanh, vọt vào phòng như gió.

Đỗ Biến cũng thân thể chấn động, hướng vào phòng bên trong.

Quốc vương Lê Xương mở mắt sau khi tỉnh lại nói câu đầu tiên là: "Ồ? Sao không còn đau nữa. . ."

. . .

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ngày hôm nay hai chương gần một vạn hai, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cảm ơn mọi người a!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Muốn xem giải phẫu của châu Âu trong cùng khoảng thời gian thì mọi người có thể tham khảo bộ phim truyền hình Người Ngoại Tộc - Outlander. Đây là phim xuyên không rất hay về khối liên hiệp Anh :)

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.