Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ Hôn Của Lệ Loan Loan! Ngươi Là Người Xuyên Việt Chăng (quan Trọng)

4733 chữ

(Tiêu đề chương trước chưa xong, suốt đêm từ hừng đông ba giờ viết đến sáng sớm 10 giờ thực sự viết không xong tình huống vả mặt, cái này chương cam đoan kích thích thực sự)

Đỗ Biến nhìn người anh em Đỗ Viêm cùng cha khác mẹ.

Lúc này, cái này Đỗ Viêm đã hoàn toàn không có sự hèn mọn con vợ kế, tràn đầy tự tin sức hấp dẫn như thế giới ở trong tay ta, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt quan văn, vừa lên sẽ phải đem lục phẩm Đông Hán bách hộ Đỗ Biến này đuổi ra ngoài, cho hắn cùng Phương Thanh Y ở nơi ấy.

Mà người từng là vợ chưa cưới của Đỗ Biến, ả đàn bà muốn bức tự hắn, căn bản là sống ở trong xe ngựa lộng lẫy không được, nàng có thể cảm thấy Đỗ Biến không có tư cách nhìn mặt của nàng?

Đỗ Biến cười nói: "Dịch trạm rất lớn, vài người ở không có vấn đề."

Trên thực tế không chỉ nói ba người ở tại một dịch trạm, coi như là ba người ngủ cùng một chăn, Đỗ Biến cũng không có ý kiến.

Làm người quan trọng nhất là muốn hài lòng, phải có ý chí đúng không?

Đáng tiếc Đỗ Viêm nghe không ra sự lưu manh của Đỗ Biến, khuôn mặt chính nghĩa lạnh như băng của hắn nói: "Xin lỗi, chúng ta không muốn cùng Yêm đảng ở cùng một dịch trạm, chịu không nổi mùi hôi sau khi thiến."

Ngươi thanh niên này có cảm giác về sự ưu việc quan văn nổ ra a.

Muốn vả mặt những kẻ như Đỗ Viêm và Phương Thanh Y thì phải để ý cách thức phương pháp, không thể trực tiếp xông lên giết , lại nói đối phương hơn một nghìn người, to phô trương lớn như vậy ngươi cũng giết không nổi.

Đỗ Viêm đắc ý nhất là cái gì? Đương nhiên là tài ba của hắn, mười bảy tuổi nhị giáp đầu danh tiến sĩ, không nên quá lợi hại a.

Cho nên biện pháp vả mặt tốt nhất, chính là ở nơi hắn có cảm giác ưu việt nhất ở trước mặt vợ hắn mà vả vào mặt.

Hơn nữa loại thiên kim quý tộc tâm cao khí ngạo như Phương Thanh Y, một khi trượng phu để cho nàng mất mặt, lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba sau đó, vậy thì chớ có trách ta coi thường ngươi, thậm chí cho đỉnh đầu của ngươi đội cái mũ.

Mà Đỗ Biến muốn biểu hiện là, Phương Thanh Y ngươi xem, ta mặc kệ phương diện nào đều so với chồng ngươi ngon lành hơn!

Nhưng mà, còn chưa có đến khi Đỗ Biến nói ra, em trai Đỗ Viêm thì ra cửa rồi.

Mọi người là anh em, quả nhiên nghĩ là giống nhau a.

"Đỗ Biến, nghe nói ngươi lúc thi quốc học tốt nghiệp ở Yêm đảng Quảng Tây đoạt được hạng nhất, thật là bất ngờ a." Đỗ Viêm nói, trong chất giọng tràn đầy châm chọc lớn lao.

Hắn Đỗ Viêm chính là thi đình nhị giáp đầu danh, cũng chính là hạng thứ tư toàn quốc.

Mà Đỗ Biến chỉ là thủ khoa của một một học viện Yêm Đảng hành tỉnh mà thôi.

Nếu như dùng trái đất hiện đại ví von, chẳng khác gì một giải vàng Oscar với giải thưởng sân khấu điện ảnh tỉnh lẻ.

Cho nên ở trong mắt Đỗ Viêm, cái danh thủ khoa của Đỗ Biến tràn đầy mùi vị sơn trại (*hàng nhái).

Nhưng vào lúc này, Phương Thanh Y từ xe ngựa hoa lệ đi ra, hai tay đan xen đặt dưới bụng, tay ngọc nhẹ nhàng lôi váy dài, cúi đầu chân thành đi tới.

Ánh mắt của nàng, trước sau nhìn dưới chân, không có hướng Đỗ Biến trông lại một cái.

Không phải không thừa nhận, cô gái này quả thực cực đẹp, không hổ là giai nhân tuyệt sắc nổi danh gần như cùng công chúa Ninh Tuyết. Hơn nữa nhất cử nhất động của nàng, đều tràn đầy mỹ cảm vô cùng ưu nhã cao quý.

Từ phương diện khác, nàng so với Ninh Tuyết càng giống như là một công chúa.

Vóc dáng của nàng, thon dài mê người, đường cong chuyển động thích thú, tràn đầy mỹ cảm để cho người ta thèm nhỏ dãi, lại có cảm giác không dám không tôn trọng.

Nàng đi tới bên người Đỗ Viêm, nhẹ nhàng kéo cánh tay của chồng, dịu dàng nói: "Phu quân, dù cho đối mặt với người thô bỉ Yêm đảng, cũng không cần đã đánh mất phong độ, dù cho cản người đi cũng phải có phẩm chất ưu nhã, không nên thô bỉ bạo lực."

Đỗ Viêm mối tình thắm thiết nói: "Yên tâm, dù cho cùng sài lang linh cẩu, ta biết bảo trì phong độ."

Sau đó, hắn hướng trên lầu nói: "Đỗ Biến, nghe nói ngươi thơ từ tài hoa tuyệt đỉnh, không biết thật hay giả?"

Xem ra, hắn nghe qua danh tiếng phương diện này của Đỗ Biến, đặc biệt không cam lòng a.

Đỗ Biến nhún vai, tỏ ý có sự tình thế này là hiển nhiên.

Đỗ Viêm nói: "Lần này ta tới phủ Bách Sắc đảm nhiệm chức huyện lệnh, mang đến rất nhiều đại nho môn khách đọc đủ thứ thi thư, tiện thể cho phép bọn họ làm phán xét. Chúng ta dùng một đề tài làm một bài thơ, ai làm được hay, ngày hôm nay cái dịch trạm này sẽ về tay người đó. Người thua, thì cút ra ngoài được không?"

Quả nhiên là người đọc sách a.

"Tốt, tốt, tốt. . ." Vài tên đại nho môn khách nhà họ Phương những xe ngựa khác xuống, vỗ tay nói: "Cô gia quả nhiên văn nhã, dù cho cùng Yêm đảng cũng bảo trì phong độ như thế, ta đợi có nhĩ phúc (*hạnh phúc khi nghe một cái gì đó hay ho), văn tài cô gia ngay cả hoàng đế bệ hạ đều khen không dứt miệng."

Đỗ Biến gật đầu nói: "Tốt, đàn ông thắng ở bên trong. Đàn ông thua, cút ra ngoài."

Hắn nhấn mạnh hai chữ "đàn ông", đáng tiếc thứ em trai này không có nghe được.

Đỗ Viêm hướng sang vợ Phương Thanh Y dịu dáng nói: "Phu nhân, xin mời ngươi ra đề mục đi!"

Phương Thanh Y cúi đầu nhớ lại một hồi, nói: "Các ngươi vốn là anh em cùng cha khác mẹ, lúc này lại không đội trời chung, thật là làm cho người nắm cổ tay, không bằng thì lấy "Huynh đệ tương tàn" (*) làm đề, mỗi người làm một bài thơ. Người nào thua, thì chủ động rời khỏi đi."

(*Nguyên tác là "Đồng thất thao qua": Dịch chính xác là người cùng nhà mà động binh khí với nhau. Đây là một điển tích thời Xuân Thu, ở nước Trịnh, Từ Ngô Phạm có một em gái xinh đẹp. Công Tôn Sở nạp lễ cưới, còn người anh em Công Tôn Hắc lại muốn cướp lấy. Điều này dẫn đến huynh đệ mâu thuẫn phải động binh đao)

Đỗ Biến nghe được cái đề mục này, không khỏi kinh ngạc.

Không thể nào, đưa tới cửa làm mất mặt không nói, ngay cả tư thế đều mở rất khác biệt thế này?

Ngươi ra cái đề mục này, để cho ta muốn thua cũng quá khó khăn a.

Tuy nhiên không thể không nói, cái đề mục này ra rất khá a, đặc biệt gần hiện trạng hai anh em Đỗ Biến và Đỗ Viêm.

Đỗ Viêm suy nghĩ chỉ chốc lát, nói: "Có!"

Sau đó, một hồn thơ mới của gã dâng lên.

《 Huynh Đệ Tương Tàn》

"Hoàn sơn chi cầm biệt ly khổ, dục khứ hồi tường bất năng chinh.

Điền thị thương tốt cốt nhục phân, thanh thiên bạch nhật tồi tử kinh.

Giao kha chi mộc bản đồng hình, đông chi tiều tụy tây chi vinh.

Vô tâm chi vật thượng như thử, tham thương hồ nãi tầm thiên binh."

(*Chắc Bánh bí lù không tự vắt thơ cho mấy ông ở dị giới này nên "mượn" luôn bài Thượng Lưu Điền hành của Thượng Lưu Điền, thời Thịnh Đường. Nguyên bài thì dài lắm, đây là đoạn gần cuối của bài thôi. Bản dịch thơ của Ngô Văn Phú như sau:

Núi Hoàn, chim biết bay đâu, muốn bay muốn vượt không sao thoát trời.

Họ Điền ruột thịt đôi nơi, thanh thiên bạch nhật chia phôi tan lìa.

Cây đâu còn vẹn dáng xưa, bên đông khô héo, tây thừa tốt tươi.

Vật còn thế, huống chi người, sâm Thương đôi ngả, binh trời tận đâu.)

Bài thơ này vừa ra, đôi mắt đẹp Phương Thanh Y sáng choang, mỗi khi lúc này ả thưởng thức chồng mình nhất, chân chính tài hoa tuyệt đỉnh, để cho ả vui lòng phục tùng, để cho ả cùng có quang vinh này.

Mà vài tên đại nho môn khách Phương gia cũng lớn tiếng reo hò, ra sức vỗ tay.

"Thơ hay, tuyệt đỉnh thơ hay!"

"Thơ mới như thế, toàn bộ vương triều Đại Ninh đều tìm không ra vài bài a."

"Chúng ta cũng coi như đọc đủ thứ thi thư, nhưng lúc này cũng mặc cảm a."

Đỗ Biến bài thơ đó, cũng không khỏi được kinh ngạc.

Một em trai cùng cha khác mẹ với hắn, quả nhiên là hết sức xuất sắc a, thảo nào Đỗ gia sẽ triệt để vứt bỏ Đỗ Biến, mà lựa chọn bồi dưỡng Đỗ Viêm.

Thảo nào Phương gia không ngại Đỗ Viêm là con vợ kế, vẫn như cũ đem Phương Thanh Y gả cho hắn.

Bài thơ này tuyệt đối lợi hại, then chốt thời gian suy nghĩ rất ngắn, không đến năm phút mà thôi.

Khó trách hắn thời thời khắc khắc đều cảm giác về sự ưu việt nổ ra, loại thiên tài này chính là như vậy.

Mặt Đỗ Viêm có sự đắc thắng, hướng Đỗ Biến nói: "Tới phiên ngươi, có muốn ta trở lại xe ngựa chờ hay không? Nửa canh giờ ra sao?"

Đỗ Biến nói: "Không cần, ta đây cũng có một bài 《 Huynh Đệ Tương Tàn 》, ngươi hãy nghe cho kỹ."

Đỗ Viêm vểnh tai.

Phương Thanh Y vẫn cúi đầu như cũ, thả nhẹ váy dài, thế nhưng lỗ tay trong mỏng hơi hơi dựng thẳng lên, chăm chú lắng nghe.

Đỗ Biến hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm:

"Chử đậu trì tác canh, lộc thục dĩ vi trấp.

Ki tại phủ hạ nhiên, đậu tại phủ trung khấp.

Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp?"

(*Đây là Thất Bộ Thi/Thơ Bảy Bước của Tào Thực - thời Tam Quốc, bản dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải:

Nấu đậu để làm canh, lọc đậu chắt nước cốt

Cành đậu đốt đáy nồi, hạt đậu trong nồi khóc

Vốn từ một gốc sinh, đốt nhau sao tàn khốc)

Bài thơ này vừa ra!

Tức khắc, toàn bộ yên tĩnh!

Gương mặt khôi ngô của Đỗ Viêm trong nháy mắt đỏ bừng, sau đó lại trở nên xanh mét, ngẩng đầu không dám tin tưởng nhìn cái tên anh cùng cha khác mẹ này.

Mà Phương Thanh Y cũng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn phía Đỗ Biến.

Hơn mười người đại nho nhà họ Phương cứng họng không trả lời được.

Đều nói văn không hạng nhất, loại như câu thơ vốn là khó nhặt khuyết điểm. Nhưng là có chút thơ chính là lợi hại như vậy, một khi đọc ra chính là nháy mắt hạ gục.

Bài thơ của Đỗ Viêm vốn đã hết sức xuất sắc, nhưng cùng so với bài thơ của Đỗ Biến (Tào Thực) thật sự phai nhạt ảm đạm lắm.

Đỗ Biến nói: "Chị Thanh Y, bài thơ này của ta ra sao? So với chồng ngươi ra sao?"

Phương Thanh Y biến sắc, buông lỏng cổ tay Đỗ Viêm, trực tiếp xoay người rời đi, trở lại trong xe ngựa.

Đỗ Viêm cảm thấy mình bị vợ chê, tức khắc sắc mặt trắng bệch, đứng tại chỗ bất động.

"Còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Mất mặt xấu hổ à?" Phương Thanh Y hạ giọng.

Sau đó, đoàn người Đỗ Viêm, Phương Thanh Y phải rời đi.

Đỗ Biến nói: "Chị Thanh Y muốn đi sao, cái dịch trạm này rất lớn, cho phép ngươi vào ở nha. Ta mới vừa nói, đàn ông thua cút ra ngoài, đại mỹ nhân như ngươi thì có đặc quyền."

Phương Thanh Y nghiến răng nghiến lợi, lại hung hăng trừng chồng mình một cái, rất nhanh bước lên xe ngựa.

Đỗ Biến (lấy tay) làm thành hình cái loa, hô lớn: "Chị Thanh Y, ta mặc kệ phương diện nào cũng đều mạnh hơn em trai ta, không tin móc ra nhiều lần. Khi nào ngươi muốn thoát lễ giáo, nhớ kỹ đi tìm ta nha!"

Sau khi Phương Thanh Y lên xe ngựa, cũng duy trì không được điệu bộ ưu nhã lúc trước, rút ra bảo kiếm chém điên cuồng.

Thế nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác quái dị.

Trượng phu Đỗ Viêm dung mạo tuyệt phẩm, tài hoa tuyệt đỉnh, võ công cao cường đều không thể chê. Thế nhưng. . . Giống như cuối cùng thiếu một một chút.

Mà lúc này, khi Đỗ Biến vừa mới làm xong một thơ hiếm có, lại trở nên thô bỉ hạ lưu như thế.

Loại phức tạp mâu thuẫn này, khiến người ta cảm giác rõ ràng phức tạp vô cùng.

. . .

Ở dịch trạm sau một đêm, Đỗ Biến tiếp tục chạy đi, đến đêm, cuối cùng tiến vào phủ Bách Sắc!

Đây là thành Bách Sắc?

Đỗ Biến kinh ngạc, cực kỳ phi thường sầm uất a, quả thực có thể so với Quế Lâm cùng phủ Nam Ninh.

Đường phố nơi này, quả thực mỗi một chỗ đều chảy xuôi mùi vị vàng bạc a.

Hơn nữa, nhìn qua hoàn toàn ngay ngắn có chữ a, không có một chút mùi vị hỗn loạn.

Đỗ Biến tức khắc nhớ lại Tả Ngang nói, phủ Bách Sắc phía ngoài nhìn qua gió êm sóng lặng, thế nhưng mặt nước phía dưới lại thuỷ triều đen cuộn trào mãnh liệt.

Bằng không, cũng sẽ không có mấy tri phủ, mấy tri huyện, hai Đông Hán Thiên hộ từng nhậm chức chết ở chỗ này, hơn nữa bị chết không minh bạch.

Hơn nữa nước ngầm nơi này phải móc câu định kỳ, bằng không rất nhanh sẽ bị xác chết ngăn thoát nước.

Hơn nữa mới vừa tiến vào thành phủ Bách Sắc, Đỗ Biến rõ ràng cảm giác được, mình bị trên trăm ánh mắt nhìn thẳng. Không hề nghi ngờ, đó là cơ sở ngầm Lệ thị, một khi tiến vào ở đây, Đông Hán đối với bọn họ thì không hề bí mật, tựu như cùng không có mặc quần áo trần truồng vậy.

. . .

Lại đi một đoạn, Đỗ Biến đi tới trước một cái sân, tức khắc kinh ngạc.

Cái này, nơi này chính là Ngô Châu Đông Hán sở Thiên Hộ? Bách Hộ như Đỗ Biến cũng làm việc và ở tại nơi này.

Sở Thiên Hộ Đông Hán phủ Quế Lâm, phủ Ngô Châu tuy rằng chưa nói tới phô trương rình rang, nhưng cũng oai phong tám hướng, mỗi một dinh thực đều diện tích hơn mười mẫu trở lên, hơn nữa đều có hơn mười người võ sĩ gác, nhìn qua thì nghiêm ngặt bức người.

Mà cái sở Thiên Hộ Đông Hán trước mắt này, chính là một cái sân đổ, không có một người gác, cửa nằm mười mấy tên ăn mày đang phơi nắng bắt rận, nhìn thấy Đỗ Biến tới nơi, một lão ăn mày chận cửa lười biếng mở liếc mắt nhìn, bắt được con rận vứt xuống trong miệng nhai một miếng.

Vị thịt gà, giòn, lão ăn mày nhắm mắt hưởng thụ.

Đỗ Biến đi vào sở Thiên Hộ, phát hiện cả viện không có một bóng người.

Thiên hộ đâu? Đông Hán phiên tử đâu?

Ngoài ra hai bách hộ đâu?

Sở Thiên Hộ Đông Hán phủ Bách Sắc dù cho lại nghèo túng, cũng nên có mười mấy người a.

Bây giờ thế nào một người cũng không có a?

Đỗ Biến không khỏi hô lớn: "Người đâu?"

Không ai đáp lại, cái sân trống không có hồi âm.

"Trương thiên hộ đâu?" Đỗ Biến lại hô.

Không ai đáp lại.

"Nhâm bách hộ đâu? Đỗ Biến lại hô.

Vẫn không có người nào đáp lại.

"Đồ bách hộ đâu?" Đỗ Biến lại hô.

"Đây, đây nè ?" Lão ăn mày ở ngoài cửa giơ tay lên, con rận hắn ăn xong rồi, vẫn còn trở về chỗ.

Tức khắc. . .

Đỗ Biến lơ mơ.

Cái này, lão ăn mày vừa ăn rận, chính là bách hộ Đông Hán phủ Bách Sắc tàn sát nghìn dặm? Chính là cái lão anh hùng võ công cao cường?

Cái này. . . Cái này gặp quỷ?

Đỗ Biến nói: "Vậy, Đông Hán võ sĩ, phiên tử đâu?"

Lão ăn mày chỉ vào cửa vậy mười mấy tên ăn mày nói: "Đây, đều ở trong này? Ba tổng kỳ, mười tiểu kỳ đều ở nơi này."

Đỗ Biến thực sự sợ ngây người.

Biết phủ Bách Sắc Đông Hán thảm vô cùng, nhưng. . . Nhưng cũng thật không ngờ sẽ thảm đến nước này.

Từ bách hộ đến tổng kỳ, đến tiểu kỳ, toàn bộ trở thành tên ăn mày?

Đông Hán bách hộ chính là quan lục phẩm a, tổng kỳ cũng là thất phẩm a. Ở địa phương khác hoàn toàn là oai phong tám hướng, nắm giữ đại quyền sanh sát.

Dù cho ở phủ Bách Sắc không cách nào đặt chân, nhưng cũng có thể duy trì thể diện phía ngoài a, cũng không đến mức trở thành ăn mày a.

Đỗ Biến run rẩy nói: "Vì cái gì, tại sao lại như thế?"

Lão ăn mày bách hộ nói: "Nguyện ý đầu hàng, đều đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, đi Lệ thị vì bọn họ xây sở Thiên Hộ, cùng Lý Đạo Sân Thiên Đạo Hội cùng một chỗ. Chúng ta không muốn đầu hàng, bọn họ cũng không giết chúng ta. Thế nhưng mua không được đồ ăn, mua không được áo mặc, mua không được thuốc, mua không được bất kỳ vật gì, có bạc cũng mua không được. Đối phương nói cho ta biết, hoặc là cút ra ngoài, muốn đóng ở cái này sở Thiên Hộ, thì làm ăn mày ở cửa bố thí cho miếng ăn, như thế có thể sống qua ngày."

Lão ăn mày bách hộ vừa tìm được một con rận, ném vào trong miệng nhai, ngon lành làm sao.

"Ta đương nhiên muốn đóng ở sở Thiên Hộ, không thể đầu hàng, cũng không thể làm đào binh, cho nên chỉ có thể làm tên ăn mày." Lão ăn mày bách hộ nói: "Thái giám làm tên ăn mày, cũng không coi là mất mặt."

Tức khắc, Đỗ Biến đột nhiên kính trọng, sau đó móc ra một bánh nướng, cung kính đưa tới.

"Ngươi là Thí Bách Hộ Đỗ Biến mới nhậm chức phải không?" Vậy lão ăn mày bách hộ tiếp nhận bánh nướng, chia làm hơn mười phần cho mười mấy người thủ hạ.

"Là ta." Đỗ Biến nói: "Ta chỗ này còn có rất nhiều bánh nướng, đủ để ăn."

Đỗ Biến lại lấy ra hơn mười cái bánh, vốn là dùng làm lương khô, cũng là bột tinh, sau đó mỡ tràn ra, thơm ngào ngạt.

Cứ như vậy, Đỗ Biến còn cảm thấy dọc theo con đường này ăn không được ngon.

Lão ăn mày ngược lại cự tuyệt, nói: "Nếu như ngươi không muốn đầu hàng, không muốn đi hưởng thụ vinh hoa phú quý của Lệ thị, vậy những thứ bánh nướng này bính không được ăn hết, vài ngày sau ngươi cũng phải đi theo ta đây ra cửa làm tên ăn mày."

Tiếp tục, lão ăn mày bách hộ vỗ vỗ vị trí bên phải, nói: "Tới đây, đế quốc tiểu trung thần Đỗ Biến, ngươi chức quan thứ hai, vị trí bên phải của ta cho ngươi, ngươi trước thích ứng một chút, vài ngày sau chúng ta cùng nhau ăn xin."

Lão nhân này là một trung thần, nhưng bây giờ Đỗ Biến muốn phun hắn một chặp.

Đỗ Biến không nói gì, nói: "Lão nhân gia ngài từ từ ăn xin chứ, ta tiến vào."

. . .

Tiến vào sở Thiên Hộ, Đỗ Biến tìm được phòng của mình, thật là nghèo đến cái gì cũng không có.

Tiền bách hộ Lâm Khải Niên Ngô Châu Đông Hán nơi nơi cướp đoạt, khó khăn mới cướp cho Đỗ Biến một cái bàn, còn có giường chiếu.

Cục diện này so với trong tưởng tượng phải gian nan nhiều lắm a.

"Nô tài ra đi mua một mấy thứ trở về." Lâm Khải Niên nói.

Đỗ Biến đưa qua hơn mười lượng bạc.

Sau một lát, Lâm Khải Niên đã trở về, quỳ xuống thỉnh tội nói: "Chủ nhân, nô tài vô dụng, mua không được bất kỳ vật gì, không có một cửa tiệm cửa hàng cùng chúng ta buôn bán."

Đỗ Biến đối với cục diện này cũng không hề nghĩ tới, đoàn người của hắn còn chưa có tiến vào phủ Bách Sắc đã bị theo dõi.

Đối phương cũng không giết ngươi, cũng không đánh ngươi, chính là để cho ngươi mua không được bất luận cái gì ăn mặc để dùng

Lý Tam nói: "Lương thực vật tư, cho phép từ Quế Lâm vận tới."

Đỗ Biến lắc đầu, con đường này đi không thông, đối phương nhất định sẽ cướp giết, Quế Lâm Đông Hán vận chuyển gì đó không vào thành Bách Sắc.

Bản lĩnh này của Lệ thị cũng rõ ràng ác độc a, người khác cũng không giết ngươi, cũng không đánh ngươi, chính là để cho ngươi mua không được bất luận cái gì ăn mặc. Chính là để cho ngươi trước mắt đói chết ở chỗ này.

Ngươi hoặc là đầu hàng làm chó, hoặc là cút đi, hoặc là trở thành tên ăn mày cho Đông Hán cùng triều đình mất mặt.

Cái nơi phủ Bách Sắc là cực kỳ nguy hiểm, thật là quỷ dị a.

Phải mau chóng phá cuộc, bằng không tuyệt cảnh không đủ ăn mặc duy trì mười ngày nửa tháng, cái gì sĩ khí đều vứt sạch sẽ.

Then chốt để phá cuộc, ở ngay Thanh Long Hội Chủ Quý Thanh Chủ.

Chỉ phải lấy được sự thừa nhận của hắn, Đỗ Biến cho phép trực tiếp ở phủ Bách Sắc đặt chân.

Đại tông sư Ninh Tông Ngô nói: "Đồ nhi, ngươi tạm ở nơi này, ngày hôm nay tủi thân một đêm, ta đi Thanh Long Hội thăm dò ý của Quý Thanh Chủ một chút."

Đỗ Biến gật đầu, Quý Thanh Chủ là đại tông sư, Ninh Tông Ngô cũng là võ đạo đại tông sư, nhất định là cấp cho mấy phần mặt mũi, để cho thầy Ninh đi trước thăm dò một chút danh tiếng cũng tốt.

"Mọi người tối hôm nay thì ăn tạm lương khô, không có giường trước hết ngủ trên mặt đất, tất cả ngày mai lại nói." Đỗ Biến nói.

"Vâng!" Mọi người nói.

. . .

Buổi tối, màn đêm dần dần sâu.

Đại tông sư Ninh Tông Ngô vẫn chưa về.

Những người cùng hắn đã ngồi xuống đất mà ngủ, duy nhất một cái giường để cho Đỗ Biến ngủ.

Nằm ở trên giường, Đỗ Biến lật qua lật lại muốn ngủ cũng không được, đang nghĩ nên như thế nào phá cuộc, trong lòng trình tự lập mưu.

Bỗng nhiên giữa. . .

Trong không khí truyền đến một hương vị vô cùng mê người.

Toàn bộ gian phòng đơn sơ, trong nháy mắt đều trở nên mộng ảo ma lực bừng dậy.

Thế nhưng, rồi lại không có gì cả.

Đỗ Biến chớp chớp mắt.

Tức khắc, trước mắt có thêm một mỹ nhân diễm tuyệt nhân gian, tuyệt thế phương hoa.

Một cô gái còn xinh đẹp hơn Ninh Tuyết.

Thánh Hỏa Ma Nữ trong truyền thuyết Thánh Hỏa Giáo, Lệ Loan Loan!

Đó là cái gọi là Lệ Thiên Thiên xác chết sống lại.

Nàng đã từng thấy qua Đỗ Biến một lần, nhưng là cũng không nói gì cũng không có làm gì liền đi.

Sau đó, nàng mang theo ba nghìn người, chỉ dùng không đến hai ngày, thì đánh bại Sa Long Thạc.

Mà bây giờ tin tức mới nhất, Sa Long Thạc đã thêm vào liên minh thổ ty Tây Nam, làm Phó minh chủ.

Nói cách khác, liên minh thổ ty Tây Nam trừ An Long thổ ty phủ, đã hoàn toàn thống nhất.

Mà hết thảy này, cũng là do Thánh Ma Nữ trước mắt này làm được.

Lần này cách rất gần, Đỗ Biến càng thêm xác định cô gái này không phải Lệ Thiên Thiên.

Nàng so với Lệ Thiên Thiên mỹ lệ hơn, cái này không chỉ là ngũ quan khuôn mặt, lại thêm là một loại cảm giác.

Bất kể là khuôn mặt, hoặc vóc người, đều tràn đầy mị hoặc.

Cái loại ma lực này trên người nàng, là bất kỳ cô gái nào cũng không có, kể cả Ninh Tuyết cùng Ngọc Chân.

Xinh đẹp yêu mị tới cực điểm, cũng thần bí nguy hiểm tới cực điểm.

Thực sự đến cấp bậc hồn xiêu phách lạc.

Đường cong vóc người, càng giống như là nghệ thuật ma quỷ, tràn ngập mộng ảo cảm xúc.

Chỉ có điều, lần trước nàng đã gặp Đỗ Biến, lần này lại tới làm cái gì?

Đôi mắt câu hồn của nàng nhìn Đỗ Biến ước chừng hai phút, sau đó chầm chậm đi lên, vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng kéo cằm Đỗ Biến ra.

Ngón tay ngọc lạnh lẽo trắng mịn, hương thơm làm người ta vui.

Đỗ Biến tức khắc cảm thấy, mình bị hồ ly tinh ôm lấy, bị quỷ hồn cuốn lấy.

Nàng chính là không nói lời nào, căn bản nhìn không thấu nàng muốn làm gì.

Bỗng nhiên, Thánh Ma Nữ Lệ Loan Loan lên tiếng, lúc đôi môi mở ra, thở ra mùi thơm càng thêm mê người.

Nhưng mà, nàng nói trực tiếp chính là long trời lở đất.

"Em trai Đỗ Biến, người ta mấy ngày nay buổi tối đều mơ tới ngươi, hành hạ người ta đến ngủ cũng không yên."

"Đúng rồi, em trai Đỗ Biến thân yêu, ngươi là người xuyên việt phải không?!"

Tóc gáy toàn thân Đỗ Biến gần như đều dựng lên.

Thế nhưng hắn rất nhanh thu thập tất cả kinh hãi, lộ ra nụ cười nói: "Cục cưng, lẽ nào ngươi cũng là người xuyên việt à?"

Thánh Ma Nữ Lệ Loan Loan nũng nịu nói: "Không, người ta không phải."

Ngón tay ngọc xinh đẹp của Lệ Loan Loan nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Đỗ Biến.

Sau đó, nàng mở cái miệng nhỏ nhắn ở trên mặt của hắn hôn một chút, còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.

Sau đó, nàng dùng giọng điệu càng thêm kiều mị nói: "Nhưng sư phụ của ta là người xuyên việt, chỉ bất quá hắn đã bị gạt bỏ, trở thành cái xác không hồn!"

(Chú thích của Bánh: Bài thơ của Đỗ Viêm cũng trong lịch sử trái đất, mượn một chút, coi như làm sáng tác nguyên bản của hắn đi. )

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.