Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Văn Hủy Kháng Chỉ! Điên Cuồng Giết Hàng Loạt

4231 chữ

Đỗ Biến cũng không phải vô cùng đột nhiên giết Ti Lễ giám tam phẩm thái giám Vương Tuyết NÀY.

Bởi vì hắn thấy Lý Văn Hủy chặt đứt hai cánh tay Vương Tuyết, cho nên hướng Lý Văn Hủy nhìn lại hỏi một cái.

Cái này hàm nghĩa có hai cái.

Nếu chặt đứt cánh tay, có nên trực tiếp giết chết hay không? Dù sao cũng kết quả đều giống nhau, đều đã trải qua triệt để đắc tội.

Thứ hai, Lý Văn Hủy là Đông Hán cao tầng, dù cho hắn phạm tội chỉ có thể do Đông Hán phái người đến bắt, vì sao hết lần này tới lần khác là Ti Lễ giám cùng Ngự Mã Giám?

Ngự Mã Giám là mang binh, Ti Lễ giám càng là nội đình, khi nào hai cái cơ quan này chịu trách nhiệm tới bắt người?

Đương nhiên, Ngự Mã Giám Trịnh Lăng có thánh chỉ, cho nên Lý Văn Hủy không thể cãi lời.

Thế nhưng Ti Lễ giám quân lệnh coi là là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa còn chuyên môn phái chỉ một tam phẩm thái giám tới bắt Đỗ Biến?

Đây là một loại thăm dò, một loại khiêu khích, không chỉ là đối với Lý Văn Hủy khiêu khích, là đúng chủ Đông Hán Lý Liên Đình thăm dò.

Hay hoặc là, bên trong có âm mưu càng sâu xa hơn nữa?

Lý Văn Hủy nhìn thấy Đỗ Biến ra tay giết người, hắn đơn giản làm được ác hơn, một đao đem Ti Lễ giám Vương Tuyết chém thành hai khúc, đem tội giết người vừa kéo đến trên đầu của mình.

Cho nên, vị này Vương Tuyết công công trực tiếp được chém thành hai nửa.

Ngự Mã Giám phó Đề đốc thái giám Trịnh Lăng tức khắc hoàn toàn sợ ngây người, thực sự không thể nào tin nổi con mắt của mình.

Biết Lý Văn Hủy thuần tuý ngoan tuyệt, thật không ngờ ác như vậy a, Ti Lễ giám tam phẩm thái giám a, tuy rằng không phải thái giám cầm bút, thậm chí ngay cả chưởng ti thái giám cũng không phải, nhưng đó cũng là cấp trên a, đó cũng là người nội đình a.

Nội đình cùng nội các một dạng, bản năng gặp quan lớn một cấp.

Trịnh Lăng tuy rằng cũng là từ tam phẩm, nhưng thấy đến vị Ti Lễ giám Vương Tuyết này cũng phải cần hành lễ, nhưng mà Lý Văn Hủy dĩ nhiên nói giết là giết?

Tức khắc Trịnh Lăng chợt rút kiếm, lớn tiếng quát: "Lý Văn Hủy, ngươi đây muốn làm phản à?"

Lý Văn Hủy nhẹ nhàng mặc kệ máu phía trên đao kiếm, chậm rãi nói: "Trịnh Lăng, ta ngay cả Thiên Đô phá vỡ. Cái Quế Đông Ương cùng Vương Dẫn đều biến thành là ta giết, vậy thêm Vương Tuyết thì có làm sao?"

Trịnh Lăng ngạc nhiên.

Lý Văn Hủy tiếp tục nói: "Đối với thể chế những người bên đế quốc chúng ta, ta hạng nhất đều khá nói phép tắc, dù cho muốn làm chết một người người cũng sẽ chứng cứ vô cùng xác thực, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật. Thế nhưng cuối cùng có một chút người muốn hủy diệt quy củ này, vậy cũng cũng đừng trách ta."

Tiếp tục, Lý Văn Hủy nói: "Trịnh Lăng, ngươi muốn mang ta đi thì được, thế nhưng Đỗ Biến ngươi không thể động."

Trịnh Lăng cầm kiếm nói: "Nếu như ta cứng rắn muốn dẫn đi thế?"

"Vù vù. . ." Lý Văn Hủy đem đao kiếm vừa buông xuống lại một lần nữa giơ lên nói: "Vậy cũng chớ trách ta lại đại khai sát giới, ta nếu có thể giết được người của Ti Lễ giám, cũng có thể giết người của Ngự Mã Giám các ngươi."

Trịnh Lăng tức khắc toàn thân run, hắn nắm trong tay thánh chỉ, Lý Văn Hủy đều lớn lối như thế.

Ngay sau đó, hắn lộ ra một đường cười gằn nói: "Phải không?"

Ngay sau đó, hắn một tiếng gào to nói: "Bắt khâm phạm Lý Văn Hủy, bắt khâm phạm Đỗ Biến, dám can đảm chống lại lệnh bắt người, giết chết bất luận tội."

Tức khắc, hơn mười tên võ sĩ chợt rút kiếm, hướng Lý Văn Hủy cùng Đỗ Biến vây quanh mà đến.

Trịnh Lăng nói: "Ngươi đã không cho bắt, vậy hiện trường đưa hắn giết chết, ngay trước mặt ngươi giết chết Đỗ Biến ra sao? Nghe nói hắn là vảy ngược của ngươi."

Ngay sau đó, tay hắn chợt vung lên.

Lại có mấy trăm tên Ngự Mã Giám võ sĩ tràn vào nhà của Huyết Quan Âm.

Lý Văn Hủy nói: "Trịnh Lăng, Ngự Mã Giám của ngươi ở Quảng Tây không có nhiều người như vậy chứ? Ngươi cũng không thể nào từ kinh thành mang nhiều người như vậy tới."

Trịnh Lăng cười lạnh nói: "Lúc ngươi tiến đánh Lệ thị biệt viện, cũng có thể có có ba nghìn Đông Hán võ sĩ, lẽ nào ta thì không thể dùng mấy trăm Ngự Mã Giám võ sĩ?"

Cái này lời đã nói xong rất rõ ràng, cái này mấy trăm tên cái gọi là Ngự Mã Giám võ sĩ, căn bản là bọn người dưới trướng của đám văn võ quan liêu tập đoàn Quảng Tây, cải trang biến thành Ngự Mã Giám võ sĩ, nghe Trịnh Lăng sai khiến mà thôi.

Tức khắc, Lý Văn Hủy bỗng nhiên tỉnh ngộ, Đỗ Biến cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Hiểu, hiểu. . ." Lý Văn Hủy nói: "Các ngươi căn bản không muốn mang ta hồi kinh, mà là muốn trực tiếp tại đây giết chết a, muốn thúc ép ta vũ lực kháng chỉ, lấy mưu phản tội danh đem ta tại chỗ tru diệt đúng không?"

Trịnh Lăng cười, hợp lại không nói gì thêm.

Lý Văn Hủy nói: "Tên đồ ngốc Vương Tuyết kia, cũng là Ngự Mã Giám cùng Ti Lễ giám đẩy ra bia đỡ đạn. Các ngươi biết rất rõ ràng Đỗ Biến là vảy ngược của ta, cho nên một lần nữa mà khiêu khích cái miếng vảy ngược này, thậm chí muốn đem nó cắt mất, muốn thúc ta kháng chỉ, đem ta tại chỗ tru diệt, các ngươi sợ hoàng đế không muốn giết ta."

Cái này, thì hoàn toàn đúng.

Vì sao Ti Lễ giám sẽ đưa ra quân lệnh bắt Đỗ Biến, hoàn toàn chẳng ra cái gì cả.

Có người căn bản không kịp đợi vào kinh thành, ở Quảng Tây thì muốn giết Lý Văn Hủy.

Trịnh Lăng cười nói: "Văn Hủy huynh quả nhiên nhạy bén tuyệt đỉnh a, lập tức thì xem thấu chuyện bản chất. Nhưng. . . Thì tính sao?"

Đúng vậy, thì tính sao?

"Trong tay ta có ý chỉ hoàng đế, lại có Ti Lễ giám quân lệnh, ta cứng rắn muốn bắt Đỗ Biến, hắn dám cãi lời ta thì giết chết, ngươi có thể làm như thế nào?" Trịnh Lăng nói: "Ngươi dám chống lại, đó chính là kháng chỉ mưu phản, ta đem ngươi giết chết danh chính ngôn thuận, trừ phi ngươi ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, cũng để cho ngươi nghĩa tử khoanh tay chịu trói. Thế nhưng ngươi cũng biết, nghĩa tử Đỗ Biến của ngươi một khi bị bắt, căn bản không đến được kinh thành, thậm chí không xảy ra Quảng Tây cũng sẽ bị giết chết, bởi vì hắn chẳng qua là một con kiến nhỏ, giết chết hắn trừ ngươi ra, không ai sẽ để ý, dù cho nghĩa phụ Lý Liên Đình của ngươi cũng sẽ không để ý đâu, dù sao hắn cản đường của Lý Nguyên."

Vốn là âm mưu, nhưng nói ra chính là dương mưu.

Lý Văn Hủy đối mặt hai lựa chọn, đầu tiên, tùy ý Đỗ Biến bị bắt bị giết. Thứ hai, kháng chỉ.

Kháng chỉ chính là mưu phản!

. . .

Đại Ninh đế quốc, hoàng cung kinh thành!

"A. . . A. . . A. . ."

Hoàng đế vừa mới cất bước ra khỏi bốn gã thống quân đại soái đế quốc, bốn gã nội các đại thần đế quốc.

Sau đó, một người trước sau ôn văn nhĩ nhã như hắn, hiếm thấy nổi giận phát tác, đem toàn bộ đồ vật bên trong thư phòng đập sạch sẽ.

"Còn muốn ta thế nào? Ta đều bị ép phải hạ chỉ đem Lý Văn Hủy miễn chức, tróc nã vào kinh, còn muốn ta thế nào?"

"Mỗi ngày mấy nghìn tấu chương, mấy trăm huyết thư."

"Mỗi ngày mấy trăm đại thần dập đầu ép buộc."

"Quân đội Sơn Tây bất ngờ làm phản, bao vây tấn công Sơn Tây Đông Hán, bao vây tấn công tấn vương phủ."

"Thái học sinh tuyệt thực, mấy nghìn người ngồi ở trước cửa cung của trẫm, chẳng biết tại sao mỗi ngày chết mười mấy người."

"Thuỷ vận chặt đứt, tào dân (*) tác loạn, kinh thành nguy cơ cạn lương thực, giá cả lương thực tăng gấp ba lần."

(*Tào dân: những người làm nghề vận chuyển bằng đường thuỷ)

"Nói cái gì tào bang nghĩa dân để cho trẫm vì dân trừ hại, tiễn trừ gian đảng. Bọn họ cái này là đem trẫm làm kẻ ngu si à? Đám dân chúng cùng khổ tào bang làm gì biết ai là kẻ phản bội? Bọn họ cùng Quế Đông Ương có quan hệ gì, vì cái gì của hắn bất bình? Bọn họ ngay cả Lý Văn Hủy là ai cũng không biết!"

"Lại thêm buồn cười là, những con chó của quan văn võ tướng hàng ngày dùng đại hải thuyền buôn lậu, ta nghĩ để cho lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ đi hải vận đều không được, nói hơn mười vạn tào dân không cơm ăn muốn tạo phản."

"Thương nhân đình công? Lý Văn Hủy lúc nào chọc đến tiểu thương Nam Kinh? Lúc nào chọc đã từng tiểu thương Sơn Tây? Lúc nào chọc đã từng thương nhân kinh thành?"

"Loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử, sợ cho trẫm có người làm việc trung thành, cứng rắc muốn ép trẫm giết chết trung thần tâm phúc của mình, cứng rắn muốn ép trẫm tự đoạn cánh tay."

Hoàng đế nổi giận gầm thét, sau đó đưa tới một cơn ho khan kịch liệt, căn bản là không ngừng được, dùng một cái khăn màu vàng phai màu che miệng, sau đó buông ra phát hiện đỏ bầm.

Vừa hộc máu.

Hoàng hậu sau khi đi vào, nhìn thấy máu tươiphía trên khăn, tức khắc sợ đến sắc mặt tái nhợt, trực tiếp quỳ xuống, khóc ròng nói: "Bệ hạ nghìn vạn lần không nên nổi giận, nghìn vạn lần không nên nổi giận, thật vất vả dừng lại ho ra máu, tuyệt đối không thể tái phát nữa."

Hoàng đế sa sút tinh thần ngồi ở phía trên long duệ, sắc mặt tiều tụy, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Trẫm vị hoàng đế này, làm như thế nào bị uất ức thế này ? Ngay cả một tâm phúc đại thần đều không giữ được?"

"Văn Hủy, là bạn lúc trẻ của trẫm lúc đó cùng Quế Vương cùng theo đại tông sư Ninh Tông Ngô học võ, trung thần, trung thần a. . ." Hoàng đế thở dài nói: "Đám người Quảng Tây kia hàng ngày cùng Lệ thị cấu kết, hàng năm hút máu từ đế quốc bao nhiêu bạc? Văn Hủy lần này đem Lệ thị thổ ty ở Quảng Tây toàn bộ cứ điểm tất cả nhổ tận gốc, đem Lệ thị mọi người toàn bộ giết. Kể từ đó, Lệ thị gia tộc vòng luân chuyển tiền tệ cắt đứt một phần hai, muốn khôi phục chí ít cần mấy năm, cái này chẳng khác nào đem bọn họ nhất thống tây nam thổ ty liên minh tiến trình kéo dài đã nhiều năm, để cho bọn họ nguyên khí tổn thương nặng nề."

Hoàng hậu nói: "Vậy Lý Văn Hủy vì sao không thừa dịp lúc Trấn Nam công ở Quảng Tây làm chuyện này thế? Khi đó dù cho Lệ thị thổ ty phủ muốn muốn tạo phản cũng khó."

Hoàng đế nói: "Nếu như Tống Khuyết đại quân vẫn còn Quảng Tây, Văn Hủy liền đem Lệ thị ở Quảng Tây sản nghiệp cứ điểm tất cả nhổ, vậy cũng sẽ bị coi là ý chỉ của vị hoàng đế này ý, cho đến lúc này Lệ thị cùng hoàng thất không còn đường cứu vãn, chỉ có gia tốc làm phản. Mà đại quân Tống Khuyết sau khi rời khỏi, hắn làm tiếp chuyện này, có thể biến thành quyết định của chính hắn, là vì nghĩa tử Đỗ Biến báo thù, liền đem ta cách ly ra ngoài, hắn đây là đang vì hoàng đế ta đây gánh nồi."

Hoàng hậu dịu dàng nói: "Thật là. . . Trung thần."

Hoàng đế thở dài nói: "Hắn rõ ràng lập được công không được ghi nhớ, lại bị luôn miệng nói thành gian thần. Còn chân chính gian thần nhưng ở trong triều đình nghĩa chánh ngôn từ, dùng ngòi bút làm vũ khí, rõ ràng thiên hạ sai lầm to, có thể vương triều Đại Ninh của trẫm thực sự. . ."

Hoàng đế năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng tóc đã bạc trắng hơn phân nửa.

Quần áo trên người, thì bên ngoài long bào còn chỉnh tề một chút, áo lót bên trong đã sớm cũ phai màu.

Hơn nữa, hắn cũng không phải là Đạo Quang hoàng đế (*) mua danh chuộc tiếng như vậy, cái gọi là hoàng đế đơn giản chỉ một mụn vá mấy lượng bạc, hắn là thật đã từng vô cùng đơn giản.

(*Thanh Tuyên Tông - Hãn hiệu Thác Nhĩ Cách Lặc Đặc hãn (Tör Gerelt Khaan), cai trị Trung Quốc từ năm 1820 đến 1850. Nguyên thời kì dùng niên hiệu Đạo Quang, còn gọi là Đạo Quang Đế. Sở dĩ Bánh nhắc tới Đạo Quang vì ông này từng thi hành chính sách tiết kiệm khi ban hành “Ngự chế Thanh sắc hóa lợi dụ" vào năm thứ nhất của mình. Theo lệ thường, mỗi bữa ăn của hoàng đế chi hết 800 lạng bạc. Nhưng thấy mức tiền này quá tốn kém nên ông bắt giảm hết cao lương mĩ vị đi. Vì thế, bữa ăn của hoàng đế chỉ còn rau dưa. Thậm chí thèm một quả trứng gà, hoàng đế cũng phải kiềm chế vì mỗi quả giá đến 5 lạng bạc. Có lần, nhà vua còn sai nội thị ra ngoài mua gà mái đem về nuôi để chúng đẻ trứng cho ngài ăn đỡ tốn kém. Song khi nghe nội thị về khai báo rằng, mỗi con gà mua ở ngoài chợ giá cũng 24 lạng bạc. Thế nên nhà vua không dám mua mà đành nhịn ăn trứng gà. Thậm chí ông còn chủ trương mặc áo cũ. Do đó, dưới thời ông, triều thần bá quan văn võ chả khác gì ăn mày, cung tần mỹ nữ không được trang điểm. Chính sách này vô cùng hữu hạn, vì ngoài Bắc Kinh, các quan lại khác mặc sức mà vơ vét)

Hoàng hậu nói: "Chúng ta đây đem Lý Văn Hủy vội vàng đưa kinh thành bảo vệ, bọn chúng dám kháng chỉ, bọn họ không thể giết Lý Văn Hủy."

Hoàng đế trong mắt rưng rưng nói: "Chỉ dựa vào những thứ Quốc Tử Giám đồ ngu học trò tuyệt thực, mỗi ngày dù cho chết thâm mười mấy, cũng đừng hòng trẫm tự đoạn cánh tay. Thuỷ vận chặt đứt thì chặt đứt, ta xem bọn hắn đến tột cùng dám để cho kinh thành loạn đến mức nào? Nếu quả thật đại loạn, vậy cũng chớ trách ta để cho những thứ dân nghèo đói bụng vọt vào những đại thần kia, vây những gia tộc quyền thế trong nhà xin cơm ăn."

Tiếp tục, hoàng đế một tiếng thở dài nói: "Nhưng. . . Nếu như Lệ thị thổ ty thực sự khởi binh xâm phạm biên giới, vậy. . . Vậy trẫm cũng không giữ được Văn Hủy."

Cục diện rất đơn giản, một khi Lệ Như Hải khởi binh vượt biên, chính là Lý Văn Hủy tử kỳ.

Bởi vì tây nam đế quốc gần như không thể dùng binh, đến lúc đó vì để cho Lệ Như Hải lui binh, cũng chỉ có thể đem bức phản thổ ty gian thần tội danh đặt tại Lý Văn Hủy trên đầu, dùng đầu của hắn để cho Lệ Như Hải lui binh.

Hoàng hậu nói: "Chính là Lý Văn Hủy là bạn của ngài, là thần tử trung thành nhất của ngài."

Hoàng đế không nói gì.

Triều Thác (*)chẳng phải từng là tâm phúc thần tử trung thành nhất của Hán Cảnh Đế sao?

(*Triều Thác: ngự sử đại phu thời Hán Cảnh Đế, theo hướng pháp gia. Ông này từng đưa ra "Tước Phiên Sách" nhằm cắt giảm chi phí cho chư hầu. Quyền lực bị động chạm, đầu năm 154, Ngô vương Lưu Tị tập hợp 7 nước lấy khẩu hiệu "Giết Triều Thác, thanh quân trắc" mà khởi binh. Triều Thác bị dụ đến một cái chợ phía đông nhưng cuối cùng bị đẩy tới pháp trường chém ngang, đồng thời người nhà cũng bị chém sạch. Sau đó Hán Cảnh Đế hối hận không thôi.)

Cảnh vương làm sao muốn giết Triều Thác? Nhưng bảy nước hỗn loạn, đám chư hầu phản loạn giơ cao khẩu hiệu "Giết Triều Thác, thanh quân trắc", Hán Cảnh Đế cũng chỉ có thể nhịn đau mà chém Triều Thác.

Đương nhiên, dù cho Hán Cảnh Đế giết Triều Thác, cũng vẫn không khiến cho bảy nước chư hầu vương lui binh.

Bất quá nếu vị này vương triều Đại Ninh Thiên Duẫn Vương nếu giết Lý Văn Hủy, vậy Lệ Như Hải là nhất định sẽ lui binh, hắn bây giờ cũng không muốn làm phản, bởi vì có càng thêm chuyện trọng yếu phải làm, đó chính là âm thầm chiếm đoạt toàn bộ liên minh thổ ty tây nam, lúc này vẫn chưa tới lúc làm phản.

"Nói chung, đám quan văn võ tướng này dù cho huyên náo lợi hại hơn nữa, cũng đừng hòng ta hạ chỉ giết chết Văn Hủy, có lá gan bọn họ dám làm phản." Hoàng đế như đinh chém sắt nói.

Hoàng đế không giết Lý Văn Hủy ý chí cũng đủ kiên quyết.

Thế nhưng. . . Hắn còn đánh giá thấp đại thần vô sỉ ngoan tuyệt dưới tay hắn, thậm chí Yêm đảng mệnh danh trung thành với hắn.

Người khác căn bản sẽ không có muốn để cho Lý Văn Hủy vào kinh, mà là trực tiếp muốn lấy danh nghĩa kháng chỉ mưu phản, trực tiếp đem Lý Văn Hủy ở Quảng Tây tru diệt tại chỗ.

Đến lúc đó Lý Văn Hủy không chỉ chết, Thiên Duẫn hoàng đế của chúng ta còn phải thuộc lòng khẩu hiểu giết người vì ngươi.

Hoàng đế bệ hạ, chúng ta chính là vì ngươi giết chết Lý Văn Hủy, hắn kháng chỉ không tuân kia mà.

. . .

Quảng Tây phủ Liêm Châu, nhà của Huyết Quan Âm.

Mấy trăm tên võ sĩ đem Đỗ Biến cùng Lý Văn Hủy vây quanh.

Ngự Mã Giám phó Đề đốc thái giám Trịnh Lăng trên mặt không chút nào che giấu nụ cười đắc ý, nói: "Văn Hủy huynh, ngươi suy nghĩ kháng chỉ không tuân tội đồng mưu bị tru diệt tại chỗ? Hay chọn vứt bỏ khuôn mặt nghĩa khí ngút trời, thương con như mạng, hi sinh nghĩa tử này của ngươi?"

Lý Văn Hủy vô cùng thống khổ nhắm hai mắt lại.

Nổi thống khổ của hắn không phải là bởi vì muốn làm lựa chọn, mà là bởi vì. . . Ngự Mã Giám cũng bắt đầu lợi dụng bệ hạ, thậm chí đùa bỡn ý chỉ của bệ hạ ý?

Vậy. . . Đây chính là Yêm đảng a, bệ hạ là căn cơ duy nhất Yêm đảng a.

Đây cũng không phải là để cho người ta đau lòng, quả thực là. . . Đế quốc tiến thêm một bước diệt vong nữa.

"Lẽ nào thế cục thực sự đã rách nát đến không cách nào vãn hồi rồi à?"

"Lẽ nào căn bản đợi không được con ta Đỗ Biến lớn lên, đế quốc sẽ phải xong rồi?"

"Thảo nào đại tông sư Ninh Tông Ngô nản lòng thoái chí như vậy."

Trịnh Lăng cười nói: "Văn Hủy huynh, ta là hy vọng ngươi tiếp tục cứ tình nghĩa đến nổi che lấp cả trời (nghĩa bạc vân thiên). Sau đó cha con bị chúng ta giết chết tại chỗ, đối ngươi như vậy ta đều tốt không phải sao? Ngươi tuy rằng chết, thế nhưng danh tiếng lại truyền xuống a, nhân cách không có tan vỡ a."

Lý Văn Hủy mắt vẫn nhắm như cũ.

Trịnh Lăng cười nói: "Ngươi hàng ngày luôn miệng nói, Đỗ Biến là vảy ngược của ngươi, vậy cũng không cần trách người khác đối với ngươi khối này vảy ngược động thủ trêu chọc, thậm chí trước mắt xốc lên đổ máu, ai bảo tác dụng lớn như vậy? Ngươi nếu không chú ý Đỗ Biến chết sống, ai có thể đem ngươi thế nào?"

Lý Văn Hủy mở hai mắt ra, con mắt đã một màu đỏ, hắn gào thét nói: "Trịnh Lăng, dù cho ngươi ta không cùng đương. Tại sao ngươi dám lợi dụng bệ hạ, thậm chí đùa bỡn bệ hạ ý chỉ? Ngươi chính là một thành viên Yêm đảng, các ngươi cảm thấy bản thân thế lực lớn, có thể cùng quan văn võ tướng tập đoàn vậy, cho phép thao túng hoàng quyền phải không? Các ngươi đây là đang tự hủy căn cơ, hoàng đế bệ hạ là căn cơ duy nhất của chúng ta."

"Ồ, chúng ta nào dám a?" Trịnh Lăng cười nói, tiếp tục hắn nghiêm mặt nói: "Chúng ta là Yêm đảng, nếu là đảng, vậy có ý chí độc lập, cùng lực lượng cường đại."

"Hiểu, hiểu." Lý Văn Hủy nói: "Trong các ngươi có vài người vẫn cùng quan văn tập đoàn, võ tướng tập đoàn địa vị ngang nhau, cùng nhau chấp chưởng đế quốc, tam quốc thế chân vạc, có mộng tưởng quyền lực đùa bỡn bệ hạ chứ."

Trịnh Lăng nghiêm mặt nói: "Không được ăn nói bừa bãi, chúng ta đối với hoàng đế bệ hạ trung thành, trời đất có thể hiểu. Bằng không cũng sẽ không bởi vì ngươi Lý Văn Hủy kháng chỉ không tuân mà không vì tình đồng học đem ngươi giết chết, chủ nhục thần tử không phải sao?"

Lý Văn Hủy bình tĩnh lại, cúi đầu, chậm rãi nói: "Ngươi muốn ta kháng chỉ không tuân, muốn đem tội danh tài mưu phản đến trên đầu của ta? Vậy ta thành toàn ngươi, Trịnh Lăng ta muốn giết cả nhà một trăm ba mươi hai miệng ăn, ta muốn đem các ngươi giết được sạch sẽ!"

"Giết, giết, giết. . ."

Lý Văn Hủy một tiếng đoạn gào rú, giống như tiếng dã thú gầm khi thụ thương.

Tức khắc, trên mặt đất rất nhiều cửa mật đạo chợt mở ra.

Hơn một nghìn tên võ sĩ từ bốn phương tám hướng tuôn ra.

"Thình thịch thình thịch. . ."

Bên ngoài, đen đông nghịt "Đông Hán võ sĩ", như thủy triều dũng mãnh vào.

Đem bao vây mấy trăm người Trịnh Lăng mang tới.

Ngự Mã Giám phó Đề đốc thái giám Trịnh Lăng biến sắc nói: "Lý Văn Hủy, trong tay ta có thánh chỉ, ngươi muốn mưu phản à?"

Lý Văn Hủy thản nhiên nói: "Bản thân ta cũng muốn khoanh tay chịu trói, ngươi ép buộc ta, ngươi không phải là muốn ta kháng chỉ à? Vậy như ngươi mong muốn!"

Lý Văn Hủy là thật đau thấu tim, một đám người trong Yêm đảng cũng đau thấu tim.

"Giết, giết, giết, đem những người này giết được sạch sẽ, không chừa một mống!"

"Sứ giả, truyền lệnh xuống, đi bộ tộc của Trịnh Lăng ở Sơn Đông tất cả chém tận giết tuyệt, đem mộ tổ tiên của hắn móc xuống, đem thi hài bên trong nghiền xương thành tro!"

"Giết, giết, giết!"

. . .

Chú thích của Bánh: Phần thứ nhất hơn bốn ngàn chữ đưa lên, ta nói muốn viết sảng văn thì nhất định sảng văn, hơn nữa còn là nhiệt huyết sảng văn. Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, ta xin ngươi!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Bánh bị mang tiếng là "ngược chủ" trên qidian. Vì vậy ra sức thanh minh là mình viết sảng văn(!)

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.