Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước Thiến Sau Giết, Thảm Vô Cùng! (4 Lại Thêm)

2297 chữ

Chung Đình toét miệng nói: "Giết, cũng không phải không thể, chỉ bất quá sẽ có phiền toái. Hắn là con nuôi Tôn Lâm, là cháu nuôi trấn phủ sử Vương Dẫn. Không có mệnh lệnh của Lý đại nhân, chúng ta không thể tự ý hành động."

Đỗ Biến nói: "Ở Quế Lâm, Vương Dẫn muốn giết ta, kết quả cha nuôi nói Vương Dẫn già rồi, để cho hắn về nhà đi. Vương Dẫn lập tức thu hồi lời nói, sau đó tự phun nước bọt vào mình, khi làm không nói gì. Mấy ngày hôm trước xảy ra án gian lận Chung thúc thúc nên biết đi, Vương Dẫn ngay trước mặt ta, giết chết nghĩa tử của hắn."

"Đó chính là trở mặt?" Chung Đình nói.

"Đúng, trở mặt." Đỗ Biến nói.

Chung Đình nói: "Vậy được, vậy có thể giết."

Đỗ Biến nói: "Chung thúc thúc, võ công ta rất thấp. Ngươi giúp ta đè hắn lại, ta tới giết."

"Vậy được rồi." Chung Đình nói.

Hứa Xương Điền giận tím mặt, nhìn Chung Đình nói: "Nguyên bản nhìn ở ngươi là Đông Hán Thiên hộ phân thượng ta kính ngươi ba phần, đừng cho là ta sợ ngươi. Ở Ngô Châu ta chính là thổ hoàng đế, ngay cả tri phủ cũng không dám đụng đến ta, Quế vương phủ cũng không dám đụng đến ta. Nếu xé rách da mặt, vậy cũng chớ nói ta không khách khí, ta ngay cả ngươi cũng sẽ diệt trừ ."

Gã Hứa Xương Điền này thật là rắn độc ngồi lâu, vẫn thật sự không coi ai ra gì.

Chung Đình vung tay lên nói: "Động thủ."

Tức khắc, Đông Hán cao thủ hắn mang tới xuất kiếm như điện, Lý Tam, Lý Tứ hai người càng là giống như quỷ mị vậy.

Xoẹt xoẹt xoẹt. . .

Ngắn ngủi một phút đồng hồ, đem hơn mười tên hộ vệ Hứa Xương Điền mang tới giết sạch.

Tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ giận dữ nói: "Dám ở Phiêu Miểu Lâu của ta dương oai, cũng không nhìn một chút xem ta là ai, sứ giả, động thủ!"

Chung Đình nhìn hắn, lắc đầu nói: "Ngu ngốc, đừng có gây chuyện cho cha ngươi, hắn mới vừa từ đường ranh sinh tử nhặt trở về một cái mạng, hay là chúng ta Đông Hán giúp hắn nhặt về, người không biết không sợ chính là ngươi."

Quả nhiên, những võ sĩ kia Phiêu Miểu Lâu tất cả không dám nhúc nhích, vị tiểu hầu gia này ngu ngốc, nhưng bọn họ thì không. Đông Hán đáng sợ dường nào, những thứ võ sĩ này biết rất rõ ràng, không có cần thiết đem mạng cho liên lụy.

Lý Tam Lý Tứ tiến lên bắt Hứa Xương Điền, vị tuần kiểm đại nhân này quanh năm luyện võ, võ công rất cao, lực lớn vô cùng.

Bất quá, hắn vẫn như cũ không phải Lý Tam cùng Lý Tứ đối thủ.

Cho nên, ước chừng đánh hai phút, hắn bị hai tên Lý Tam Lý Tứ đặt tại trên bàn, liều mạng vùng vẫy gào thét.

"Chung Đình, nghĩa phụ của ta là Tôn Lâm, ta là cháu nuôi trấn phủ sử Vương Dẫn công công, ta là đệ tử Bắc Minh kiếm phái, ngươi không được gây chuyện." Hứa Xương Điền quát: "Quế vương phủ cũng không dám giết ta, Tri phủ đại nhân cũng không dám đụng đến ta, các ngươi dám sao?"

Chung Đình tiến lên phía trước nói: "Không sai, Quế vương phủ bị vô số mắt nhìn chằm chằm, bọn họ ai cũng không dám giết, không có Vương tước chí cao vô thượng."

Đâu chỉ không dám giết, thế tử Quế Vương Ninh Sung Diệu quả thực cẩn thận ngay cả con kiến cũng không dám giết chết.

Chung Đình lại nói: "Tri phủ đại nhân là quan văn, cần bọn rắn độc như các ngươi đi xử lý một số chuyện người không thấy được, cho nên hắn cũng không dám giết. Thế nhưng Đông Hán chúng ta giết người như ngươi vậy, thật cùng một con chó không có khác biệt, tuần kiểm ti nói là cửu phẩm quan viên, nhưng nhưng thật ra là triều đình trấn an hắc đạo bọn rắn độc dựng lên mà thôi, thứ thuộc về ngươi chính là một thủ lĩnh hắc bang a."

Sắc mặt của Hứa Xương Điền tái nhợt một chút, giãy giụa nói: "Ta là con nuôi của Tôn Lâm công công, cháu nuôi Vương Dẫn công công."

Chung Đình lắc đầu nói: "Bọn họ nhận ngươi làm con nuôi, cháu nuôi, chỉ là muốn dùng địa phương của ngươi quan hệ mà thôi, hơn nữa hàng năm cũng có thể nhận một số bạc lớn hiếu kính, ngươi cho là bọn họ thật coi ngươi là hồi sự a? Cũng chính là một con chó mà thôi. Lại nói ngươi ngay cả Quảng Tây Yêm đảng hình thức đều thấy không rõ lắm a, còn tưởng rằng Vương Dẫn lớn nhất? Đừng nói ngươi là cháu nuôi Vương Dẫn, coi như là con trai ruột của hắn, chúng ta đem ngươi giết, hắn cũng không thể tránh được."

Chung Đình đứng lên nói: "Ai, dạy kẻ ngu si làm người thật khó, nhất là những con báo đất ngồi giếng trông trời, cùng uống mấy chén rượu lẽ nào thật sự coi ngươi là người anh em, lời trên bàn rượu thì sao có thể cho là thật? Trên bàn rượu xưng huynh gọi đệ làm sao có thể cho là thật thế? Được rồi, cháu Đỗ Biến ngươi động thủ đi."

"Vậy được." Đỗ Biến nói: "Chị Bình Nhi, ngươi xoay người sang chỗ khác."

"Không, ta muốn xem cho rõ." Đỗ Bình Nhi nói.

"Vậy được rồi, chỉ có điều ta động thủ quá tàn nhẫn, không cho ngươi vặn ta, cũng không cho đánh ta a." Đỗ Biến nói.

Sau đó Đỗ Biến đi tới trước mặt của Hứa Xương Điền, lấy ra dao găm Hoàng Kim Tuyết của công chúa Ninh Tuyết tặng, thoáng do dự sau đó có một lần nữa nhét vào trong lòng.

"Lý Tam, đem dao găm của ngươi cho ta." Đỗ Biến nói.

Lý Tam đem một con dao găm đặt ở trong tay Đỗ Biến.

Đỗ Biến nhìn gương mặt run rẩy của Hứa Xương Điền, dùng dao găm cạo mặt của hắn, nói: "Sợ không?"

Hứa Xương Điền run rẩy nói: "Ta là cháu nuôi Vương Dẫn công công, ngươi không dám đụng đến ta, ngươi không dám đụng đến ta."

Đỗ Biến nói: "Ta gần nhất thích thiến người ta, luyện rất lâu, tay nghề không tệ, cho ngươi thử xem?"

Đỗ Biến vung tay lên!

Ngô Châu tuần kiểm Hứa Xương Điền chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, rõ ràng bị thiến.

"A. . ." Hắn gần như hồn phi phách tán, phát ra tiếng tru thê lương không gì sánh được.

Sau khi bị thiến, tất cả lo lắng, dũng khí Hứa Xương Điền biến mất sạch sẽ, nước mắt nước mũi đều xuất hiện, gào khóc nói: "Bỏ qua cho ta đi, bỏ qua cho ta đi, ta chịu thua, ta chịu thua. . . Ta nguyện ý giao tất cả tài sản , rất nhiều rất nhiều bạc, van cầu các ngươi bỏ qua cho ta đi."

Đỗ Biến nói: "Ngươi cho là ngươi chết, gia sản của ngươi có thể giữ được?"

Chung Đình nói: "Nhất định là không giữ được, chúng ta giết ngươi, nhất định là nắm giữ một chút chứng cứ phạm tội, cho nên là muốn tịch biên gia sản."

Hứa Xương Điền tuyệt vọng, khóc lớn nói: "Cha nuôi ta là Tôn Lâm công công, ta là cháu nuôi trấn phủ sử Vương Dẫn công công, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi, van cầu ngươi thả ta đi. . ."

"Ngươi a, quá trẻ con, ngây thơ. . ." Đỗ Biến nói: "Ngươi ngay cả lão đại Yêm đảng ở Quảng Tây là ai cũng không rõ ràng lắm, thì dám dựa vào năm sáu người này, oai phong tám hướng, bộ não như ngươi thế nào sống đến bây giờ a?"

"Phập, phập, phập, phập. . ." Đỗ Biến dùng dao găm rất nhanh đâm xuống tứ chi của Hứa Xương Điền, đem tứ chi gân mạch của hắn toàn bộ phá hủy.

"Hảo đao pháp, cuộc thi nhanh nhẹn nhất định tối đa." Chung Đình vỗ tay.

"Luyện thật lâu." Đỗ Biến nói: "Cuối cùng có cơ hội khoe khoang."

Lúc này, Hứa Xương Điền vẫn như cũ lại hét thảm.

Đỗ Biến nói: "Đem hắn từ lầu bốn ném xuống đi, chú ý góc độ."

"Vâng!" Lý Tam Lý Tứ nâng lên Hứa Xương Điền hồn phi phách tán, hướng cửa sổ đi tới.

"Đỗ Biến công công, ngài Đỗ Biến, buông tha ta, buông tha ta. . ." Hứa Xương Điền kêu rên, sau đó kéo thật dài âm cuối, trực tiếp bị ném từ lầu bốn xuống.

Một, hai, ba!

Rầm!

Âm thanh nện xuống đất và tiếng tru của hắn kết thúc, bên tai cuối cùng an tĩnh.

Vị tuần kiểm này làm nhiều việc ác, nợ máu chồng chất, Ngô Châu phủ thổ hoàng đế cứ như vậy bỗng nhiên giữa chết, ngay trước mấy trăm người giống như ngã chết.

. . .

Đỗ Biến móc móc lỗ tai nói: "Chung thúc thúc, hắn kêu khóc ồn quá."

"Ừ." Chung Đình cười khổ nói: "Tiểu tổ tông, hiện tại ngươi thoải mái, lại mang cho ta tới một đống phiền phức. Đông xưởng chúng ta cũng không thể ương ngạnh thế này, giết người cũng phải cần có lý do, có chứng cớ."

Đỗ Biến nói: "Gã Hứa Xương Điền này tội ác chồng chất, mất đầu mười lần cũng không đủ đi."

"Vậy cũng được." Chung Đình nói: "Thế nhưng cũng muốn xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật a, tính toán một chút, chúng ta buổi tối bàn thêm một hồi, đem tội của hắn trách quyết định tới, nhất định phải nghiêm trọng, dính đến mưu phản, chúng ta mới có quyền tại chỗ giết chết."

"Mưu phản?" Đỗ Biến nói: "Cấu kết vua phản của An Nam (*) thì thế nào?"

(Mèo Thầy Mo: Có mấy thím nghe câu này bèn giật ngược. Trong bối cảnh truyện này, vì ở 1 thế giới khác, phía An Nam và Đại Ninh chưa hề có mâu thuẫn gì. Chỉ là nội bộ nước An Nam có 1 vị vương gia họ Nguyễn muốn làm phản, tự ý xưng làm vua và liên kết với thế lực của nước Xiêm La. Nghe đến đây thì hẳn có người dễ nghĩ đến... Gia Long Nguyễn Phúc Ánh. Tuy nhiên bối cảnh của truyện là Đại Ninh - 1 phiên bản khác của nhà Minh, khi nhà Minh tấn công nước mình là rơi vào nhà Hồ, kế đến là khởi nghĩa Lam Sơn, thành lập nhà Hậu Lê. Còn chuyện Gia Long cầu vua Xiêm trong lịch sử là Rama I, lúc ấy ở phía Trung Quốc là Càn Long nhà Thanh. Còn có mấy chuyện râu ria kiểu như nhà Hồ sụp đổ, 1 đống thanh niên tài tuấn trong đó có kiến trúc sư Nguyễn An bị thiến sang nhà Minh xây Tử Cấm Thành thì chắc chả xuất hiện trong truyện này rồi. Thậm chí trong bối cảnh truyện này còn bỏ luôn Champa, chẳng buồn nhắc đến dù cùng mốc thời gian.)

"Được." Chung Đình viết tội danh này xuống bản cung xong, nói: "Còn chưa đủ a."

Đỗ Biến nói: "Mấy năm trước cấu kết thổ ty làm phản, tội này thế nào?"

"Được." Chung Đình lại đem tội danh này viết xuống, nói: "Còn chưa đủ, còn phải thêm một tội nữa."

Đỗ Biến nói: "Cấu kết giặc Oa, tập kích châu phủ vùng duyên hải vương triều Đại Ninh, tội danh này thế nào?"

Chung Đình toét miệng nói: "Chính là, giặc Oa tập kích chính là vùng duyên hải châu phủ Giang Chiết a, chúng ta Quảng Tây cách hơn mấy ngàn dặm, cấu kết thế nào?"

"Bọn họ cấu kết ở nước ngoài , Hứa Xương Điền đem bố phòng vùng duyên hải Giang Chiết đều tiết lộ cho bọn họ, hơn nữa đem vùng duyên hải châu phủ Quảng Tây bố phòng cũng ra bán cho giặc Oa, mời bọn họ tới công kích cướp bóc." Đỗ Biến nói.

Chung Đình nói: "Ừ, chuyện thứ nhất này thì nói xuôi được. Thỏa mãn, ba tội lớn, mỗi một cái cũng là tội mưu phản lớn, cho phép tại chỗ giết chết. Tới đây, để cho Hứa Xương Điền lăn một cái vân tay, coi như là đồng ý định tội."

Cái này có chút rắc rối, thi thể Hứa Xương Điền ở dưới lầu, bị ném xuống.

Chung Đình oán giận nói: "Ngươi vừa rồi phải giết trên lầu, còn muốn phiền phức ta phái người đem xác hắn mang lên."

"Sứ giả, đem xác Hứa Xương Điền lên đây." Chung Đình hạ lệnh: "Cách xử lý mặt đối ngoại nhất trí a, Hứa Xương Điền mưu phản bắt bớ, đang trong quá trình lẩn trốn từ Phiêu Miểu Các rơi xuống, té chết."

"Vâng." Toàn bộ Đông Hán võ sĩ cùng nhau hô vang.

Thế là, xác Hứa Xương Điền lại được cõng lên, dùng tay dính máu hắn, ở bản cung phía trên đè xuống vân tay.

Cái này, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.