Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 26

Phiên bản Dịch · 924 chữ

Trong lòng có cỗ xúc động lạ thường, bồi hồi xao xuyến như kẻ cô đơn xa quê sắp được trùng phùng cố nhân đồng thời cũng ngột ngạt khó thở nơi lồng ngực tức nghẹn...

4năm, lấy được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi ngành thiết kế đá quý từ Đại học Oxford danh tiếng của Anh, trở thành trainee sắp debut của một công ty giải trí lớn... Như thế đã có thể gọi là thành công chưa nhỉ? Yoseob thở dài, vấn đề cũng không phải thành công hay không mà là nếu trở về Hàn Quốc, cậu phải đối diện với hắn thế nào đây? Gián tiếp giết chết cha hắn, bỏ đi không lời từ biệt...

"Mianhae... Vì đã quá ích kỉ! Hyungie...em thề, nếu định mệnh để ta gặp lại nhau em sẽ không trốn tránh dù huyng đối xử với em như thế nào đi chăng nữa..."

Aww không nên nghĩ lung tung. Còn vài tiếng nữa thôi là đến giờ Dave sang đón cậu ra sân bay. Hôm nay phải thật đẹp trai, cho tên chủ tịch chết tiệt kia biết Yang Yoseob này là nam hay nữ. "Phải dùng vẻ đẹp của mình sỉ nhục nhan sắc tên khốn đó" trong lòng cười đắc thắng cậu đi thay đồ chuẩn bị. Nghe đâu 5h sáng hắn đến rồi.


Mùa đông ở đất nước sương mù thật thê lương. 3h30 sáng trời vẫn mưa, những cơn mưa trứ danh của Anh, mạnh mẽ, dai dẳng, rơi mãi không ngừng. Yoseob co rúm người trong chiếc áo khoác lông dày cộm và tấm khăn choàng kín cổ, bước xuống mấy bậc tam cấp, cậu kéo chiếc mũ áo trùm phủ đầu, tránh gió thổi những cơn rét quất vào mặt thô bạo. Xe Dave đang đậu bên đường.

Yoseob chạy ào qua chui tọt vào xe cằn nhằn

"Lão chủ tịch của huyng biết chọn giờ quá. Mà sao mình phải đi sớm vậy?"

Dave khởi động xe vừa điều khiển vô lăng vừa giải thích

"Cánh nhà báo chực sẵn ở sân bay rất đông, đi trễ lát chen không nổi đâu"

"Eww lát em ngồi ở ghế chờ ngủ, anh đợi đi. Em không muốn bị đám "thú đói tin" đó giẫm chết đâu. Cả đêm em chả chợp mắt được tí nào, mùa đông ở đây là nỗi ám ảnh thường niên"

"Này ca sĩ tương lai mà gọi nhà báo là đám thú à nhóc? Được rồi lát tôi sẽ lo, cậu ngủ tí đi"

Mưa rơi lộp bộp trên nóc xe, chiếc cần gạt nước đẩy qua lại liên tục. Yoseob mơ màng chìm vào giấc ngủ nhiều mộng mị.


Xe dừng trước bãi đỗ của sân bay. Dave quay sang, đứa trẻ Yang Yo vẫn đang say ngủ, anh thở dài bất lực vặn tăng nhiệt độ máy sưởi rồi ra ngoài để cậu ngủ lại trên xe.

Bên trong sân bay, phóng viên, thợ săn ảnh đứng đầy ở khu vực chờ gần cổng soát vé, Anh có, Hàn bay sang trước lấy tin cũng nhiều, người nào người nấy đóng bộ dày cộm, tay cầm ly cà phê nóng bốc khói, tay xăm xăm máy ảnh... Tầm ảnh hưởng của JOK quả không nhỏ, trời mưa giá rét mà vẫn lôi kéo đông đảo phóng viên đến tác nghiệp thế này.

Vừa thoáng thấy giám đốc điều hành BEAST, đám phóng viên vội lao đến phỏng vấn líu liên. Anh than thầm trong bụng rồi cũng cố nặn nụ cười "công nghiệp" ứng phó trôi chảy.

"À chủ tịch Yong sang đây để chuẩn bị dự án quảng bá cho mẫu trang sức mới" thông tin không nhiều cũng không quá ít

"Vấn đề cá nhân của anh ấy tôi không có bình luận gì"

Blah blah blah...

Tối mắt tối mũi đối phó đám "kéc lột lưỡi" cuối cùng cũng đến giờ chuyến bay Seoul-Luân Đôn đáp sân. Từ lối cổng soát vé đôi nam thanh nữ tú đi ra, Junhyung nhãn thần lạnh băng qua cặp kính mát đen, hắn mặc chiếc sơ mi xanh ghi cùng áo măng tô đen khoác ngoài, trên cổ quấn khăn len trắng tiêu sái bước. Xung quanh vệ sĩ khốn đốn ngăn đám nhà báo nháo nhào chụp ảnh đòi phỏng vấn.

Đảo tầm mắt một lượt hắn nhếch môi, Dave kia rồi. Nhanh chóng tiến lại cả hai ôm chầm nhau cười sảng khoái.

"Cậu vẫn lạnh như tiền trước ống kính, thằng nhóc" Dave đấm nhẹ vào ngực Junhyung rồi quay sang Boyoung đứng bên gật đầu chào

"Park tiểu thư quả nhiên thanh tú diễm lệ, hân hạnh. Tôi là Dave, giám đốc điều hành BEAST"

Boyoung đỏ mặt vì lối khen phóng khoáng của Anh quốc, cô mỉm cười bắt tay chàng trai cao to.

"Cậu bảo đi cùng con nhóc sáng tác Kí Ức, người đâu?"

"YA muốn gặp thế cơ à, ngủ ngoài xe rồi, mình ra thôi"

Đám nhà báo xô đẩy vệ sĩ, phải mau chóng lên xe về công ty.


Bãi đậu xe, Junhyung mở cửa chiếc Ford đen. Cửa xe vừa mở ra, đập vào mắt là thân ảnh nhỏ nhắn trong chiếc áo lông trùm mũ kín đầu phủ nửa trên khuôn mặt, khăn choàng cổ kéo cao che nốt nửa dưới còn lại,người này đang tựa ghế ngủ ngon lành.

Mùi bạc hà quen thuộc xộc vào mũi,hắn nhíu mày vươn tay định kéo chiếc mũ xuống thì...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.