Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 23.2

Phiên bản Dịch · 943 chữ

"..." đầu dây có tiếng bắt máy, cô vui mừng hồi hộp

"Em có chuyện..."

Cạch! Tua...tua... Chưa kịp nói gì đối phương đã lạnh lùng ngắt máy. Boyoung hụt hẫng cố gắng gọi lại nhưng không thể, không liên lạc được. Phía bên kia, chiếc iphone lềnh bềnh trong bồn nước... Vòi sen vẫn xối xả tuôn... Những mảnh ghép của con tim tan vỡ, trôi và trôi...


Những ngày sau đó dù tìm mọi cách, Boyoung vẫn không thể liên lạc hay gặp được Junhuyng. Hắn đột nhiên trở nên lầm lì đáng sợ, chỉ chuyên tâm lo mọi thủ tục truyền thông từ trả lời phỏng vấn đến họp báo, phối hợp với cảnh sát, công tố viên và nhiều lực lượng khác điều tra vụ tai nạn, cuối cùng là làm đại tang lễ cho cha. Junhuyng luôn đi cùng vệ sĩ, từ chối gặp bất cứ ai nên để đến được gần hắn là cả vấn đề lớn.

Doojoon cũng tối mắt tối mũi vừa an ủi bạn vừa lo quản lí cả 2công ti nên không thể đi tìm Gina, anh đã cố gọi, nhắn tin, dành chút thời gian ít ỏi của riêng mình để tìm cô nhưng đều không tìm ra, làm sao anh có thể ngờ cô không ở đâu xa xôi mà trong chính bệnh viện trung tâm Seoul.

Một tuần rồi, hằng ngày Boyoung đều vào thăm Yoseob đều đặn, một mặt cố liên lạc với Junhuyng. Đa phần thời gian Yoseob chỉ ngủ, rất nhiều lần cô thấy cậu khóc, hỏi ra cậu chỉ lắc đầu. Nhưng có đánh chết Boyoung cũng không tin cậu là kẻ giết người vì có lần mua hoa vào thăm, trong lúc cắm vô tình làm vỡ bình hoa, khoảnh khắc cô hét lên khi bị mảnh vỡ cứa vào, Yoseob vội đến mức lao từ trên giường xuống mà quên mất mình không thể cử động. Kết quả là cú ngã làm vết mổ rách toạc, nhiễm trùng, cậu mê man gần cả ngày rồi khi tỉnh lại chỉ yếu ớt cười hỏi tay cô có sao không!

"Seobie à, tôi hỏi cậu câu này được chứ" Boyoung biết Yoseob bằng tuổi mình nên xưng hô cũng tự nhiên hơn

"..."

"Tôi tìm thấy cậu gần đám cháy, cậu có quan hệ thế nào với thượng nghị sĩ Yong? Tôi nhớ ông ấy chỉ có một người con trai là Yong Junhuyng"

"..." Yoseob vẫn im lặng

"Tôi không biết gì về cậu, chỉ bằng cảm nhận của mình, tôi tin cậu là người tốt. Nhưng cảnh sát và FBI vẫn đang điều tra về vụ tai nạn..."

"Đừng..."

"Ngày mai tôi cùng cha mẹ sẽ đến dự lễ tang, tôi nghĩ Junhuyng oppa cần biết còn một người nữa trong vụ tai nạn"

"..."


Đêm, Yoseob lặng yên trên giường bệnh, cứ hễ nhắm mắt, khoảnh khắc kinh hoàng đó lại hiện ra khiến con tim đau đớn khôn cùng. Không thể gặp hắn, cậu không có can đảm đối diện ánh mắt căm hận của người mình yêu, hơn nữa lời hứa với cha hắn chỉ vừa bắt đầu. Trò chơi này biết mình đã thua nhưng vẫn phải tiếp, cậu đã nhận lời nên để cha hắn yên lòng nhắm mắt, không còn cách khác ngoài giữ lời hứa.

"Đổi lại sinh mạng của người, con sẽ xa anh ấy... Từ bỏ mãi mãi..." nuốt nghẹn nước mắt mặn đắng, Yoseob kêu chị mình

"Gina, chị rút tiền từ tài khoản của em, mua giúp em vé đi đâu đó, đâu cũng được, thật xa nơi này, em không thể ở đây nữa"

"Em nói gì vậy? Vết thương còn chưa lành. Sao em phải chạy trốn, wae? Tại sao em nhận số tiền đó? Hu...hu..."

"Chị...dù em là đứa xấu xa, chị vẫn yêu em đúng không? Tin em...Hu...hu...Em muốn rời khỏi đây..."

Gina phải nhanh lên mới kịp, ai biết được sáng mai Junhuyng sẽ không phá tan cả bệnh viện để tìm cậu chứ?


Tại lễ tang, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Junhuyng. Hắn trông tuấn dã, cô độc và lạnh lùng hơn bao giờ hết trong bộ vest đen, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

"Oppa... Anh ổn chứ, em đã cố gọi cho anh..."

"Tôi ổn, có chuyện gì?" hắn nhàn nhạt trả lời

"À...Em..." đối diện người mình thầm yêu, hoa rơi cố ý mà nước chảy vô tình không khỏi làm Boyoung bối rối lắp bắp

"Không có gì quan trọng thì tôi phải tiếp khách bây giờ" hắn lách người định bỏ đi

"Em vô tình tìm thấy một người trong vụ tai nạn!" cô vội vàng lên tiếng

"..."


Nam nhân còn mặc nguyên bộ tây trang đen điên cuồng lao vào bệnh viện, kích động dập mạnh cánh cửa phòng bệnh! Bên trong...

TRỐNG KHÔNG!

"Bệnh nhân đã trả phòng lâu rồi ạ!"

"..." đi rồi sao? Sợ bị vạch trần bộ mặt giả dối nên bỏ trốn? Hắn còn ngu xuẩn lo lắng như điên lao đến đây, nắm tay đấm rầm vào tường, cậu đã đặt dấu chấm hết cho tình yêu này!

Giữa sân bay, có thân ảnh nhỏ bé gục khóc nức nở. Tiếng khóc thống thiết đến tái tê lòng người, khóc trong tuyệt vọng đau đớn. Đôi vai gầy yếu run bần bật, vết thương không ngừng chảy máu...

"Seobie, hu hu đừng làm chị sợ hu hu..."

"Chị, hu hu tim em đau,hu hu...rất đau...đau đến chết được hu hu..."

Hồi ức vỡ ra như sóng nước

Huyngie, tạm biệt...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.