Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

6. Kết thúc

Phiên bản Dịch · 967 chữ

6. Kết thúc

Trong lúc đó, Thành hớt hải chạy đi tìm nó, bỗng thấy bên góc hè, có một bóng vai nhỏ bé quen thuộc. Thành chỉ đứng cách Linh một khoảng cách nhỏ, đủ để thấy đôi vai ấy đang run mạnh.

Thật sự Thành cũng không hiểu mình đang làm gì. Khi định thần lại đã thấy Linh bỏ chạy giữa trời mưa tầm tã, Thành cũng đuổi theo Linh một cách vô thức. Bàn tay muốn với tới đôi vai ấy nhưng vẫn ngập ngừng. Thành không hiểu tại sao ngay lúc này một thằng con trai như anh lại nhát cáy như vậy. Anh bất lực nhìn bóng dáng Linh dần khuất trong làn mưa.

- Chết tiệt!

Thành về nhà, bất ngờ vì điện trong nhà sáng trưng. Cảm giác hồi hộp len lỏi trong trái tim của anh, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Thành. Một thằng hèn nhát như anh nên đối mặt với Linh thế nào đây? Liệu Linh có còn giận anh nữa không? Liệu anh còn cơ hội để giải thích với Linh không? Liệu....

- A Thành, cháu về rồi à, sao dầm mưa ướt hết thế kia?

- Dạ, cháu không sao, Linh... Linh có liên lạc với cô không ạ?

- Linh đang ở nhà, cô về thì thấy nó ngồi trước sân nhà, dầm mưa ướt hết cả, hai đứa có chuyện gì à?- Mẹ Linh tò mò về thời gian hai đứa ở chung, bà với ông bạn đã cố tích hợp hai đứa với nhau, vậy mà khi về đã thấy hai đứa thế này. Thấy Thành không có phản ứng gì, bà tiếp- Trông con bé tím ngắt không biết có làm sao không, mà giờ cô lại phải đi công chuyện luôn không về chăm sóc nó được.

- Vậy để cháu đến xem thế nào được không ạ?

- Thế thì tốt quá, chìa khóa đây, nhờ cháu nhé!- Mẹ Linh nói rồi xách túi đi ra cửa

Thành cầm chiếc chìa khóa trên tay, rồi cũng lấy xe máy phóng đến nhà Linh.

Ngôi nhà của Linh chỉ le lói chút ngọn đèn vàng yếu ớt,anh đang phân vân không biết nên vào hay không thì bàn tay đã bất giác..bấm chuông.

- Ai đấy ạ - Linh ra mở cửa, nó rất sửng sốt khi thấy Thành, và theo phản ứng, nó lập tức đóng sầm cửa lại nhưng Thành đã nhanh tay giữ lấy nắm cửa.

- Em có sao không? – Rồi như muốn giải thích thêm – Mẹ..mẹ em nhờ anh tới!

- Tôi không sao cả, anh hài lòng chưa?

- Em có thể nghe tôi giải thích được không, con bé đó không phải…

- Ra anh đến đây là để nói về con bé đó à, vậy thì xin lỗi tôi không muốn nghe!! – Linh nói rồi cố đẩy anh ra và đóng cửa lại, hóa ra là mẹ nó nhờ anh chứ không phải anh tự nguyện. Tự nói rồi tự dưng cảm thấy đỏ mặt, nó sao lại giận anh vì con bé đó chứ, đúng là xấu tính mà!

Thành chịu chết vì sự bướng bỉnh của Linh, anh càng ngày càng cảm thấy con gái đúng là sinh vật khó hiểu chết được, lúc khóc lúc cười lúc đỏ mặt…Nhưng thực ra lại rất đáng yêu…Linh rất đáng yêu

Và hôm đó cũng là hôm kết thúc chuỗi ngày ở chung của Linh và Thành, dù học cùng trường nhưng lại khác khóa nên Thành và Linh hầu như không gặp mặt nhau, có đụng thì Linh cũng cố tình tránh mặt anh. Thành cảm thấy cô bé này quá ấu trĩ, chẳng nhẽ vì lý do con em gái anh nên Linh vẫn giận.

- Huhuhuuuh… Linh ơi, anh ấy đá tao rồi…- Con bạn Linh lại nước mắt ngắn dài kể về cuộc tỏ tình lần thứ n của nó.

- Haizzz.. giờ lại anh nào đây, mày cứ suốt ngày làm tao đau đầu thế này.

- Anh Thành năm trên chứ ai, anh ấy bảo có người yêu rồi!

Lại Thành, cái tên nó không muốn nghe chút nào, nhưng hình như nó nghe nhầm hay sao mà hắn bảo có người yêu rồi.

- Thằng nào từ chối mày tao cũng không tha, đợi tao lên giải quyết hắn!- Nói là làm, nó đi luôn.

- Ơ, Linh, Linh chờ nghe tao nói đã….

Linh đi lên khóa mà anh đang học, anh nhìn thấy nó, tim nó bỗng đập mạnh, anh vẫn thế, vẫn cái vẻ ngạo nghễ coi thường đấy, vẫn như thế…

- Này, anh…

- Con này, mày lên đây làm gì, chưa nghe nói hết mà đã chạy rồi! Không phải Thành này, cái anh tao nói là anh Thành Năm bốn mày ơi!- Nó đang nói thì con bạn nó níu mạnh vai áo nói.

Nó đứng im, trời ơi, mày ngu quá Linh ơi, cứ nhắc tên Thành là đầu mày loạn cả lên.

- Em gọi tôi?- Cái bóng anh đến gần nó.

Đầu óc nó quay cuồng, giờ đây trí óc nó lại hiện lên hình ảnh của mấy tháng trước. Nó và anh cùng đứng đây…

- Tôi..tôi..thích….- Nó chưa nói hết thì anh đã đặt lên môi nó một nụ hôn, nhẹ và ngọt…

- Tôi thích em

*Đôi lời tâm thần từ tg : Cảm ơn các bạn đã đọc cái truyện dở hơi của mình, chờ thì lâu mà truyện càng ngày càng chán =))))

Truyện cuối cùng cũng kết thúc, nhạt nhẽo hơn cả nước ốc :">

Mong các bạn sẽ ủng hộ mình trong truyện hài sắp tới ^^ Cảm ơn ạ ^^

Bạn đang đọc Tên Chết Tiệt, Bảo Ghét Tôi Sao Lại Hôn Tôi ? của trangbi97
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.