Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tru Tiên Kiếm

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Vật sáng đó tỏa ra khí tức vô cùng quen thuộc!

Nó khiến tim Bạch Phàm nhảy ngày càng nhanh hơn, y tiến lên bắt lấy vật kia, phủi đi bụi đất mới thấy trong tay là thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa.

Vỏ kiếm nhìn có chút rách nát cũ kỹ như bị mài mòn nghiêm trọng nhưng chuôi kiếm lại thập phần hoàn hảo, nhìn rất xa xưa, giống như ngọc chất vật.

Từ khi cầm lên, tim Bạch Phàm dần dần đập chậm lại, sau đó trở nên bình tĩnh hơn.

- Tru Tiên kiếm!

Bạch Phàm rút thanh kiếm ra thì thấy trên thân kiếm có khắc hai chữ Tru Tiên vô cùng nhỏ.

Trong mắt của y lóe ra hào quang rồi nhớ lại thời điểm lúc trước y luyện chế thanh kiếm.

Mấy ngàn vạn năm trước vào thời kỳ sơ khai, vì thưởng cho tam đại đồ tôn của Thông Thiên giáo chủ, Bạch Phàm cố ý ngay trước mặt mọi người luyện chế ra Tru Tiên Tứ Kiếm.

Khi đó các kho báu do chúng thần hiến tặng có ích hay vô ích đều được Bạch Phàm luyện thành vật có ích, luyện chế được bốn thanh thần kiếm tuyệt thế - Tru Tiên Tứ Kiếm.

Còn nhớ rõ lúc ấy Nữ Oa nói Tru Tiên kiếm luyện thành màu bạch kim sẽ đẹp, y chợt nghe được liền luyện thành màu bạch kim.

Bạch Phàm nhìn Tru Tiên kiếm trong tay, toàn bộ thân kiếm đều màu trắng, bạch kim sáng bóng trông vô cùng cao quý.

Cổ Thần văn phía trên cũng do chính tay y khắc lên!

Bạch Phàm cất thanh kiếm lại, rù rì nói:

- Đồ chơi này đã cho tiểu tử thông thiên kia rồi, sao hắn lại ném loạn đi khắp nơi thế này? Mà thôi, tạm thời ta cũng thiếu binh khí, cứ dùng nó trước đã!

Bạch Phàm mím môi, bắt đầu lau dấu ấn Thông Thiên giáo chủ bên trên. Thời điểm y luyện chế ra Tru Tiên cũng luyện chế ra trận pháp bên trong.

Hiện tại mặc dù bản thân không mạnh như kiếp trước nhưng khí tức vẫn còn, y vẫn có chút quen thuộc với Tru Tiên kiếm.

Chỉ cần Bạch Phàm bằng lòng, chỉ với một ý niệm trong đầu đã đủ để lợi dụng trận pháp rồi lau đi dấu ấn, sau đó thêm vào ý niệm của mình.

Lúc này, trên vách đá Cửu Trọng Đại La Thiên phía xa, Thông Thiên giáo chủ đang cảm ngộ kiếm đạo bỗng nhiên mở mắt ra, rù rì nói:

- Vì sao một tia liên hệ cuối cùng của ta với Tru Tiên lại biến mất nhỉ?

Hắn đứng lên, nhíu mày hỏi:

- Trên thế gian bây giờ, người có năng lực này chỉ có một ít. Rốt cục là ai lấy được Tru Tiên kiếm?

Bên trong kho lúa, Bạch Phàm đeo Tru Tiên kiếm lên hông, xem nó chả khác nào bội kiếm tùy thân mà sử dụng.

Y mang theo vài loại trái cây bỏ vào trong tay áo, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện thật sự không có thứ gì tốt mới xuyên tường mà ra, trở lại vị trí của mình.

Thời điểm Bạch Phàm trở về chỗ gác xuất hiện lão Binh kia vẫn còn đang ngủ say.

Trời đã sáng.

Một đêm bình yên.

Thực lực của Bạch Phàm được nâng cao cũng không ai biết.

Nhưng một đám lão binh cùng lều trại với Bạch Phàm lúc ngồi ăn cơm với y lại nói thầm:

- Sao ta cảm thấy khí tức hôm nay của tên tân binh này không giống ngày hôm qua nhỉ.

Lúc ăn cơm binh trưởng mang theo đội tuần tra đi sang nhìn Bạch Phàm một cái.

Lúc hắn nhìn thấy cổ kiếm bên hông Bạch Phàm, trong mắt xuất hiện vẻ khinh miệt:

- Kiếm mẻ như thế còn mang trên người, lên chiến trường chỉ có con đường chết.

Thấy Bạch Phàm không để ý hắn cũng rời đi.

Những người khác lúc này mới chú ý kiếm bên hông Bạch Phàm, nhìn thấy vỏ kiếm đã bị rách, hơn nữa chuôi kiếm còn vô cùng cổ xưa, xem ra có chút lâu đời.

Gã gác đêm với Bạch Phàm ngày hôm qua nói:

- Hắc, này người mới, thanh kiếm kia của ngươi phỏng chừng đều rỉ sét, nên thay đi!

Bạch Phàm cười không nói, chỉ lắc đầu.

Những người khác nhìn thấy y là một người khó hiểu cũng cảm thấy không thú vị, không nói thêm nữa.

Người ta cam tâm tình nguyện lấy kiếm rỉ sắt chiến đấu, chết cũng xứng đáng, bọn họ cũng không muốn nói nhiều.

Lại trôi qua hai ngày bình an vô sự.

Tối hôm đó, vẫn là Bạch Phàm gác đêm.

Y vẫn thừa dịp lão binh ngủ tiến vào bên trong kho lúa, y tiến vào là để ăn một bữa ngon, bên trong có chút linh quả ăn rất tốt.

- Địch tập kích!

- Ô ô ô ô!

Bỗng nhiên một tiếng gào to xé rách màn đêm hắc ám, từng tiếng kèn truyền khắp trong ngoài miếu Cổ Đế.

Sau đó bên ngoài kho lương liền vang lên âm thanh la giết, còn có tiếng kêu thảm thiết.

Yêu khí ngút trời, sát thế tràn ngập miếu Cổ Đế.

Đại địa đang chấn động, phảng phất như có thiên quân vạn mã xung trận. Sau đó là tiếng kim thiết giao kích, tiếng kêu thảm thiết và la hét đan xen cùng một chỗ.

Bạch Phàm ở bên trong kho lương khẽ bỏ linh quả ra, nắm Tru Tiên kiếm bên hông.

Thần trí của y vượt xa Thiên Tiên, cho dù là Chân Tiên cũng kém xa y. Đây cũng là chỗ tốt lớn nhất của việc tu hành Đại Diễn Thiên Đạo Quyết.

Thời điểm y phóng xuất ra thần thức, trong phạm vị mười dặm, bất luận là gió thổi cỏ lay gì cũng không thể thoát khỏi ý thức của y.

Miếu Cổ Đế đã rối loạn!

Yêu ma giết đến rồi !

Thậm chí ở ngoài miếu Cổ Đế cũng đã bị yêu ma tấn công, vô cùng rách nát. Cự lộ mã bị đánh bay, liễu vọng tháp bị đẩy ngã, tường vây bị đánh nát, tất cả như đang thông báo : Yêu ma đột kích !

Miếu Cổ Đế có hơn hai ngàn thiên binh, còn có hai ngàn phụ binh.

Dù sao cũng là kho lương, dù là mồi cũng phải có đủ vốn chứ.

Yêu ma tấn công cũng không nhiều, nhưng ít nhất cũng có ba ngàn. Nhưng mà yêu ma trời sinh tính tình tàn nhẫn, tác chiến dũng mãnh, hơn nữa còn có tâm tính vô tâm cùng ba gã yêu ma Chân Tiên đi đầu, nháy mắt liền đánh tới kho lương.

Bạch Phàm không trực tiếp đi ra ngoài, y đi tới cửa lớn kho lương, cả người hòa thành một thể với màn đêm, khí tức cũng lắng xuống.

Kho lương cuối cùng sẽ bị mở ra, đến lúc đó thiên quân vạn mã tiến vào kho lương, Bạch Phàm y chắc chắn đứng mũi chịu sào!

Nhưng Bạch Phàm vẫn có ý định làm như vậy, bởi vì nếu y muốn chiến thắng trong chiến loạn chỉ có thể giết ba yêu quái Chân Tiên kia.

Cơ hội chỉ có một lần!

Có lẽ y chỉ có thể giết một Chân Tiên, sau đó bỏ chạy!

Bên ngoài hò hét càng ngày càng yếu, nhưng lại vang lên thanh âm lửa cháy, có lẽ do đám yêu ma phóng hỏa!

- Cổ khí tức này???

Bạch Phàm bỗng nhiên nổi da gà, y cảm ứng được một khí tức khiến người ta da đầu tê dại, đây không phải khí tức Chân Tiên sơ cấp nên có, mà là của bán Kim Tiên!

Ba gã Chân Tiên còn chưa đủ, bây giờ còn có thêm một gã bán Kim Tiên!

Thiên binh đã chết hơn nửa, số còn dư lại đều không chống cự, chuẩn bị chạy trốn hoặc là đầu hàng!

- Mở kho lương ra!

Thanh âm hùng hậu truyền đến khiến thân thể Bạch Phàm căng thẳng, vẻ mặt cũng vô cùng lạnh lùng!

Tay trái của y nắm lấy vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút kiếm, rút kiếm thức một kích tất chết chỉ có thể dùng một lần.

- Kẽo kẹt!

Thanh âm đẩy cửa truyền đến, ánh sáng chiếu vào.

Sau đó dưới ánh sáng xuất hiện một thân thể cao lớn kéo theo một cái bóng thật dài, bóng dáng kia đầu có hai sừng, cầm nĩa xiên thép trong tay.

- Ha ha ha! Thật nhiều lương thảo, lần này còn không phải là lão ngưu ta lập công đầu sao?

Xuyên thấu qua ánh sáng, Bạch Phàm nhìn thấy đứng ở giữa nhất là một Ngưu Đầu Quái cao một trượng, cầm nĩa xiên thép trong tay đang mừng như điên.

Khí tức bán Kim Tiên kia chính là truyền tới từ trên người hắn.

Bạch Phàm đi ra từ trong bóng tối, âm thanh lạnh như băng truyền tới:

- Công đầu là của ngươi, thủ cấp cũng là của ngươi.

Bạch Phàm cầm kiếm chỉ lên trời, một đạo hàn quang hiện lên!


Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Bạn đang đọc Tây Du Thí Thiên Ký của TGĐT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 196

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.