Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2586 chữ

Toàn bộ người trong trấn ba tần trong ba tầng ngoài vây Trần Đường Đường bên trong chặt chẽ vững vàng.

Có người cứng ngắc nhét đồ vật vào trong lòng nàng, có người nhân cơ hội mò tay nàng, còn có người quỳ xuống hôn giày nàng, các cô nương bên ngoài chen không vào liền ném cho nàng hoa tươi cùng túi thơm, quả thật đem nàng trang điểm thành một hòa thượng hoa tâm.

“A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.”

Tiểu Thanh ác thanh ác khí nói: “Tránh ra, cẩn thận ta không khách khí.”

Nhưng hắn vốn là hình dáng mềm mại hỗn hợp giữa thiếu nam và thiếu nữ, nào có người sẽ sợ hắn.

Càng có người xem lồng ngực Trần Đường Đường chứa không nổi, trực tiếp nhét vào lòng Tiểu Thanh cùng Trịnh Ngọc Lang.

Chờ ba người đột xuất vòng vây, phân công nhau bỏ rơi mọi người, một lần nữa chạm trán trong hẻm nhỏ, “Phụt” “Phụt” “Phụt” ba tiếng đồng thời nở nụ cười.

Trên đầu Trịnh Ngọc Lang hiên lãng dịu dàng ngọc trên mũ nghiêng, trên y phục còn dính dấu tay đen thùi lùi, trong ngực còn ôm rau dưa còn dính bùn đất chưa rửa sạch sẽ.

Tiểu Thanh ngây ngô tuấn tú thì làm mất dây buộc tóc, một đầu tóc dài lộn xộn rối tung, trong tay còn ôm một con gà trống không ngừng gáy, con gà trống kia tựa hồ cùng hắn không hợp, vẫn liếc mắt nhìn mổ tay hắn.

Mà Trần Đường Đường ôm một đống đồ vật linh tinh vụn vặt, có túi thơm, có ngọc bội, có dải lụa, còn có trong tay áo, vạt áo càng là cắm nhiều hoa tươi, khẽ động, là có hương hoa di động.

“Điều này cũng quá kinh khủng, ngươi đến cùng làm gì trong thôn trấn này, tất cả mọi người làm sao thích ngươi như vậy?” Tầm mắt quỷ dị của Tiểu Thanh rơi vào trên người hắn: “Coi như là yêu tinh cũng không mê hoặc nhân tâm được như đại sư đi?

Trần Đường Đường run lên ống tay áo, cánh hoa màu sắc khác nhau từ trong tay áo rơi ra.

“A di đà phật, bần tăng cũng không biết vì sao người trong trấn đều rất...” Tựa hộ không tìm thấy xưng hô thích hợp, Trần Đường Đường lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa chư vị thí chủ cảm thấy chỉ cần sờ sờ bần tăng, hoặc được bần tăng sờ sờ, là có thể có được rất nhiều phúc khí.”

Mặt Tiểu Thanh lập tức đỏ lên: “Ngươi, ngươi cái hòa thượng hoa tâm này, ngươi có biết chính mình đang nói gì không!”

“Ồ -- là sờ...”

Trần Đường Đường muốn lặp lại một lần, bị Trịnh Ngọc Lang ho sặc sụa đánh gãy.

“Ngươi xà yêu mỗi ngày suy nghĩ cái gì!”

Tiểu Thanh ghìm lại con gà đang gông cổ, gà trống “Quang quác” một tiếng, suýt bị hắn đè tắt thở.

“Cái gì nha, rõ ràng là đại sư tự mình nói.”

Trần Đường Đường không hiểu vì sao hai người bọn họ vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, nhân tiện nói: “Bọn họ sờ sờ tay bần tăng, sờ sờ chân bần tăng, hy vọng bần tăng có thể sờ đầu bọn họ... Có cái gì không đúng sao?”

Trịnh Ngọc Lang cùng Tiểu Thanh sắc mặt hai người đồng thời quái lạ.

Rốt cuộc là tư tưởng bọn họ quá phức tạp, hay là phương thức nói chuyện của Trần Đường Đường có vấn đề, tại sao đều sẽ làm người không biết theo ai?

Hai người không nhịn được đánh giá nàng, tựa hồ muốn tìm một ít duyên cớ.

Trần Đường Đường ngơ ngác mà nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt cxuaats trần lại hồ đồ, tựa hồ rất dễ dụ dễ lừa gạt, nếu dụ dỗ nàng cùng chính mình...

Tiểu Thanh ngơ ngác mà nuốt từng ngụm từng ngụm nước, chờ phục hồi tinh thần lại, hắn đột nhiên như là bị sợ đến, đỏ ửng trên mặt cấp tốc lui bước, đã biến thành hoàn toàn trắng bệch.

Hắn, hắn đây là đang làm gì!

Đây chính là hòa thượng, chú ý của hắn về nàng cũng quá hơi bị quá mức!

Lẽ nào hắn trời sinh là một yêu quái biến thái? Không thích nữ yêu tinh xinh đẹp, không thích nữ tử phàm nhân ấm áp, sống mấy trăm năm, là để coi trọng một hòa thượng ngốc mắt toét?

Tiểu Thanh sợ hãi cả kinh, theo bản năng mà buông tay ra, con gà trống cũng “Quang quác” một tiếng bay ra, lao thẳng về phía Trần Đường Đường.

“Cẩn thận!” Trịnh Ngọc Lang đang muốn đánh bay con gà đột nhiên tập kích kia.

Nhưng Trần Đường Đường lại vượt một bước, chắn ở phía trước Trịnh Ngọc Lang.

Kim Thiền đang bảo vệ ta sao?

Trịnh Ngọc Lang giật mình.

Chỉ thấy Trần Đường Đường duỗi ra cánh tay, con gà trống lớn uy vũ liền trực tiếp ngồi xổm trên cánh tay của nàng, còn cúi đầu, bên trái một lát bên phải một lát thân mật dùng cái miệng nhỏ sượt sượt da thịt nàng.

Trần Đường Đường duỗi tay phải, bàn tay hơi cong, nặng nhẹ vừa phải lướt qua lông chim ánh sáng bóng loáng lộng lẫy đẹp đẽ, con gà trống kia từ trong cổ họng phát ra một tiếng “Quang quác” nặng nề, giống như là bị người gãi ngứa, hết sức thoải mái.

Trịnh Ngọc Lang thậm chí từ cặp mắt đậu đen giống như bệnh mụn cơm kia nhìn thấy đươc một trận ánh sáng tham mộ.

Kỳ quái, con gà này nhìn qua cũng chưa thành yêu quái, lại trước tiên có linh trí.

Hơn nữa, Kim Thiền rốt cuộc là cái thể chất gì nha, hấp dẫn những yêu ma này, đưa đi một bạch xà tinh, lại tới một thanh xà, thanh xà còn chưa đưa đi đâu, con gà trống này còn muốn gây sự.

Trịnh Ngọc Lang tuốt tuốt tay áo, cắm quạt vào trong thắt lưng.

Gà trống lớn đang ngồi xổm trên tay Trần Đường Đường, hưởng thụ kỹ thuật vuốt lông gà cao siêu của hòa thượng có gương mặt đẹp đột nhiên cứng đờ, nó vỗ cánh muốn chuồn khỏi, hai bàn tay đã chụp xuống.

“Quang quác... ác ác... gào gào...”

Tiểu Thanh gãi đầu, đần độn hỏi: “Tiếng gà trống kêu là như vậy sao?”

Gà trống cứng đờ.

Trịnh Ngọc Lang lộ ra mỉm cười hung tợn: “Đương nhiên không.”

Nói hắn bắt phần gáy gà trống, vung một vòng, trực tiếp đem con gà trống ném về phía bầu trời.

“Gào gào... ác ác...” Tiếng kêu cổ quái của gà trống càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành một điểm đen nhỏ xa xa trên bầu trời.

Trần Đường Đường nhìn bàn tay trống rỗng, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng.

Trịnh Ngọc Lang một lần nữa lộ ra vẻ mặt ôn nhu như nước: “Đây là con gà nhà người khác, chung quy là phải trả lại, hơn nữa, Kim Thiền ngươi là tăng nhân, không thể ăn thịt, vì vậy chúng ta nuôi gà cũng vô dụng.”

Trần Đường Đường “Ồ” một tiếng, cũng không truy hỏi.

Sau một lát, nàng như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, chần chờ mở miệng: “JJ (1)...”

Tiểu Thanh: “...”

Trịnh Ngọc Lang: “...”

Chờ chút! Ngươi ngươi ngươi ngươi đang nói cái gì!

Tiểu Thanh cả người đều không khỏe, mặt hắn đỏ bừng lên, cầm lấy đầu bản thân đâm vào tường.

“Thí chủ đang làm gì?” Trần Đường Đường bị hành động của Tiểu Thanh dọa sợ.

Đây chính là bệnh thần kinh trong truyền thuyết đi.

Trịnh Ngọc Lang sờ sờ cổ chính mình, hồi lâu mới tìm được thanh âm: “Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?”

Nàng vừa nãy nói sai cái gì? Những người này tại sao luôn bày ra một bộ một lời khó nói hết.

“Ta nói con gà kia không có vấn đề gì sao? Sẽ ngã chết sao?”

Trịnh Ngọc Lang “Đùng” một tiếng, đánh quạt xếp tới cái trán của mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Không thành vấn đề, nó còn có cánh đây.”

Trần Đường Đường làm bộ tin.

“Hiện tại đi ra ngoài tất nhiên là sẽ bị bao vây, không bằng chúng ta thương lượng một chút nên làm gì bây giờ?” Trịnh Ngọc Lang nhìn xung quanh đề nghị.

Tiểu Thanh ngồi xổm ở góc tường lẩm bẩm: “Ta là một con rắn xấu, ta lại với một hòa thượng...”

Cái bộ dạng ngu xuẩn này nhìn là biết không trông cậy nổi.

Trịnh Ngọc Lang nhìn về phía Trần Đường Đường, Trần Đường Đường đang lật tới lật lui túi tiền trong ngực.

Cái này cũng vô dụng.

Trịnh Ngọc Lang bưng cái trán, đang lo lắng làm sao đi ra ngoài, đột nhiên nghe được Trần Đường Đường thốt lên kinh ngạc.

Hắn vừa ngẩng đầu, cả người đều phải nổ.

“Ngươi cầm cái gì! Mau ném!” Trịnh Ngọc Lang tức giận đến miệng đều run rẩy.

Tiểu Thanh bị giật mình, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, sặc đến bản thân vẫn ho khan.

Trần Đường Đường cũng không biết từ đâu trong túi lấy ra một cái yếm của con gái, trên cái yếm đỏ thẫm thêu một bông mẫu đơn nở rộ, mạt diễm lệ kia giương nănh múa vuốt đều sắp bò lên ngón tay non mịn của Trần Đường Đường.

Quạt xếp trong tay Trịnh Ngọc Lang quét qua, cái yếm diễm lệ trong tay Trần Đường ĐƯờng ngay lập tức đốt cháy sạch sạch sẽ, chỉ chảy xuống một chút tro.

Ngón tay trỏ và ngón tay cái của Trần Đường Đường sượt sượt.

Ngọn lửa thật thần kỳ, không đốt đến nàng.

Hơn nữa, vị cư sĩ cái gì này lại lợi hại như thế, là thần? Là yêu?

Trịnh Ngọc Lang ôm ngực, chỉ cảm thấy Trần Đường Đường quả thật giờ khắc nào cũng quấy rầy hắn, tâm can tỳ phổi của hắn đều bị siết đến phát đau.

Trần Đường Đường chắp tay trước ngực: “A di đà phật, dù sao cũng là mảnh tâm ý của vị nữ thí chủ.”

Gò má như ngọc của Trịnh Ngọc Lang nhiễm phải đỏ bừng tựa hoa đào, hắn trừng mắt nàng, khóe mắt cũng có chút ửng hồng, hắn cắn răng, run rẩy nói: “Ngươi đừng nói nữa.”

Hòa thượng này, thật đúng là biết quấy rối người khác.

Trần Đương Đường tự nhận là giỏi đoán ý người, nếu vị cư sĩ này không cho nói, nàng cũng không nói nữa.

Nàng lại tiếp tục lật tới lật lui đồ vật các thiếu nữ cho nàng.

Mí mắt Trịnh Ngọc Lang giật giật, trực tiếp vung tay lên, vứt tất cả các đồ vật trong lòng nàng sạch sàng sanh.

“Đừng xem, phi lễ chớ nhìn.”

“Cư sĩ nói có đạo lý.”

Nhìn Trịnh Ngọc Lang trầm mặt xuống, một hồi nhìn mình chằm chằm, Trần Đường Đường không hiểu hỏi: “Cư sĩ?”

“Ta nói,” Răng Trịnh Ngọc Lang cũng bắt đầu đau đớn, “Ngươi có phải là đã quên tên ta là gì?”

Trần Đương Đường trầm mặc.

“A!” Hắn đã nói mà, đây chính là khắc tinh trong số mệnh của hắn!

“Kim Thiền,” Trịnh Ngọc Lang nắm quạt xếp “kẽo kẹt kẽo kẹt”, “Ngươi rất tốt... Tốt!”

Hắn nhấc chân liền đi, chỉ chốc lát sau biến mất ở đầu hẻm.

Trần Đường Đường bất đắc dĩ nói về phía không khí: “A di đà phật, cư sĩ chớ nên táo, duy trì tâm tình vững vàng.”

Đáng tiếc không ai đáp lại.

Trần Đường Đường chậm rãi xoay người, phát hiện Tiểu Thanh vốn từ đầu đều không lên tiếng đang nâng mặt, ngây ngốc ngơ ngẩn nhìn nàng, dưới mũi chảy hai dòng hồng hồng.

Nàng ngồi xổm trước mặt Tiểu Thanh, bàn tay trắng nõn nà quơ quơ trước mặt hắn: “Thí chủ?”

Ánh mắt Tiểu Thanh thẳng tắp nhích tới nhích lui theo lòng bàn tay của nàng.

Bàn tay của nàng kích thước vừa phải, tinh tế thon dài, đầu ngón tay hồng nhạt, móng tay trơn bóng, như hoa bánh dày bao bọc lấy nhân bột đậu.

Tiểu Thanh như bị đầu độc, há to mồm, “A” một cái cắn toàn bộ bàn tay không chút phòng bị nào của nàng.

“Xoạt xoạt -”

Trần Đường Đường cùng Tiểu Thanh mắt to trừng mắt nhỏ, trong hẻm lâm vào trạng thái trầm mặc làm người lúng túng.

Hai hàng nước mắt trên mặt Tiểu Thanh cuồn cuộn đổ xuống.

“A? Ngươi đừng khóc.” Trần Đường Đường dùng áo sư thay hắn chùi lệ, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều.

Hu hu --

Tiểu Thanh xác thật khóc không thể tự kiềm chế.

Đau, này là cái quái gì lại đau như vậy!

Tại sao bàn tay hòa thượng này cứng như vậy, lẽ nào nàng luyện Kim Cương chưởng, Thiết sa chưởng?

Trần Đường Đường thấp giọng nói: “A di đà phật, bần tăng thất lễ.”

Ngón tay của nàng cắm vào sợi tóc bóng mượt mềm bông của hắn, chậm rãi vuốt xuống.

Thật thoải mái.

Giống như cả thân mình đều ngâm ở trong ôn tuyền, tất cả lỗ chân lông trong người mở ra, được suối nước nóng nhẹ nhàng gột rửa.

Tiểu Thanh run lên lông mi, không khóc. Chỉ là, hắn rốt cuộc cũng ý thức được sự thật chính mình chảy máu mũi.

Hắn một tay che mặt, khóc lóc ríu rít chạy ra.

Ngõ nhỏ trống rỗng, vốn ba người còn đứng, trước mắt chỉ còn sót một mình nàng.

Trần Đường Đường sờ sờ đầu, nói một tiếng “A di đà phật”, không sợ hãi không hoảng hốt, chậm rãi từ ngõ nhỏ bước ra.

Sau lưng có người trùng trùng “Hừ” một tiếng.

Trần Đường Đường xoay người, thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra cư sĩ vẫn chưa đi.”

Trịnh Ngọc Lang ôm cánh tay, một chân đạp trên tườn, một chân duỗi thẳng, càng có vẻ vai rộng eo hẹp, chân dài mông vểnh.

“Hừ, ta đã nói, con rắn yêu kia chính là muốn ăn ngươi, người không biết thịt mình là vật đại bổ, yêu quái bình thường...”

“Vật đại bổ, vật đại bổ, sau khi ăn tuyệt đối làm cho súng ~ ngươi không ngã, một đêm bảy lần, hàng đêm làm chú rể!”

Không biết tiếng rao bán thuốc từ bao giờ lại đây, vừa vặn cắt đứt Trịnh Ngọc Lang.

Trần Đường Đường lĩnh ngộ: “Vật đại bổ, hóa ra thịt của ta có thể làm súng ~ người ta không ngã...”

“Phụt --”

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Yêu quái: Các tiểu đệ, hôm nay đại vương mời các ngươi ăn thịt Đường Tăng!

Trần Đường Đường: A di đà phật, hóa ra cả ổ yêu quái này đều không được, cần tráng ~ dương sao?

---------

(1) JJ: con gà, cũng là đồ vật nửa dưới đàn ông

Bạn đang đọc [ Tây Du Ký ] Bần Tăng Là Cái Hòa Thượng Giả của Hàn Tuyết Du

Truyện [ Tây Du Ký ] Bần Tăng Là Cái Hòa Thượng Giả tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kothiteodui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.