Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2244 chữ

- Ngươi đã tỉnh? - Thanh âm ôn nhu như gió xuân ấm áp.

Trần Đường Đường một bộ đã sớm thói quen, dò ra ngón tay trỏ, đặt ở ấn đường của hắn, đưa mặt hắn để sát vào đẩy ra xa.

Bạch Tố nằm ỳ ở trên giường, mềm yếu không xương, hướng về nàng nở nụ cười yêu mị, mềm nhũn nói:

- Đã nhiều năm như vậy, đại sư còn là dáng vẻ không hiểu phong tình, thật đúng là thương thấu lòng ta.

Trần Đường Đường bình tĩnh không lay động nhìn hắn một cái.

Ngươi cái tên tiểu yêu tinh này, bần tăng nếu như là đàn ông, tất nhiên sẽ lập tức ‘làm’ ngươi.

- A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.

Trần Đường Đường vươn mình dậy, thu dọn quần áo, mặc vào áo sư.

Bạch Tố nâng gò má nằm lỳ trên giường, hai cái chân thẳng dài nhếch lên, như là cái đuôi lắc đến lắc đi.

Nhiều năm như vậy nàng một mực từ chối hắn, không chỉ không rõ phong tình, lại như cái người bảo thủ, theo lý mà nói hắn một đại yêu ngàn năm như vậy không nên làm khó tiểu cô nương mới phải, thật là...

Bạch Tố chôn mặt vào trong khuỷu tay, dựa vào động tác này ngửi mùi tàn lưu lại trên giường nàng.

Nhàn nhạt mùi hoa sen di động trong không gian chật chội.

Mặt Bạch Tố trồi lên một vệt đỏ ửng, không chớp mắt nhìn chằm chằm lưng nàng ưỡn đến thẳng tắp.

Áo sư trắng thuần bao vây lấy da thịt của nàng, một tia không lộ, vẻ mặt của nàng thì có một loại xa cách khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền.

Hắn thật sự yêu chết bộ dạng cấm dục này của nàng.

Bạch Tố khuôn mặt đỏ hồng gắt gao ôm sát chăn nàng dùng qua, độ ấm lưu lại như dòng nước tinh tế không tiếng động ngấm vào tứ chi bách hải của hắn.

Hắn nhìn chòng chọc nàng, trong nháy mắt con ngươi đã dựng thẳng, bên trong tiết lộ ra khát cầu tham lam.

Hắn vĩnh viễn cũng không quên được cái ngày hai người lần đầu tiên gặp gỡ.

Hắn và một đại yêu quái chiến đấu, không địch lại đại yêu quái bị đánh về nguyên hình, không thể động đậy, đại yêu quái vì nhục nhã hắn còn đem hắn biến thành một con rắn trắng nhỏ vứt tại góc đường.

Hắn đường đường là bạch xà tinh sống ngàn năm lại bị đông cứng chết ở đầu đường cuối ngõ, thật sự là sỉ nhục!

Đúng lúc này, một tiểu cô nương phàm nhân để chân trần từ trước mặt hắn chạy qua.

Bạch Tố nóng máu lên lại nghiêm túc.

Ngay ở hắn đã từ bỏ hi vọng, cái tiểu cô nương kia lại đi trở về, còn ngồi xổm trước mặt hắn.

Tay nàng mọc đầy bệnh nẻ do lạnh nhẹ mở băng tuyết, nói với hắn còn đang cuộn mình:

- Hóa ra nơi này còn có một em đáng yêu.

Đáng, đáng yêu!

Bạch Tố mài răng nọc bản thân, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Nhãi con phàm nhân quả nhiên đáng ghét, nếu là nàng cứu hắn, hắn tất nhiên sẽ mạnh mẽ cắn nàng một cái.

Nàng đưa tay ra muốn nâng hắn lên, lúc sắp chạm đến hắn, dừng lại.

Bạch Tố trợn trắng mắt.

Nhãi con phàm nhân này tất nhiên là sợ hắn, hừ, hắn biết ngay.

Nhưng mà, hắn lúc này cũng dự đoán sai rồi.

Chỉ thấy nàng dùng tuyết chà xát bàn tay bẩn thỉu, mãi đến tận bàn tay trở nên trắng hồng mới một lần nữa đưa tay nâng lên hắn, như là sợ làm hắn bẩn.

Tim hắn nhảy một nhịp.

Kỳ thật, nhãi con phàm nhân cũng không sai, hừ hừ, nhất định là đã nghe qua uy danh của bản đại vương.

Nàng cẩn thận tỉ mỉ nâng lên hắn, như là nâng vô thượng trân bảo.

Nàng nâng hắn lên trước mắt, hướng hắn nở nụ cười.

Bạch Tố ngây ngẩn, hắn chưa từng gặp qua nụ cười đẹp mắt như vậy.

Nàng cười lên lại ngọt lại ấm, như là nồi bánh chưng vừa ra lò, đầy ắp nhiệt khí ấm áp dễ chịu, tản ra vị ngọt thơm ngát.

Không, hắn đại khái là lạnh đến đầu hôn mê, một tên ăn mày nhỏ, ấm áp dễ chịu cái gì, thơm ngát...

Bạch Tố còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng ôm vào trước ngực.

Trước ngực!

Tiểu nha đầu này đang làm gì! Dám! Dám...

Bạch Tố cảm giác vảy rắn của mình đều đã biến thành màu đỏ.

Phàm nhân quả nhiên rất đáng sợ.

Hắn dán vào da thịt nóng hầm hập của nàng không nhịn được nghĩ như vậy.

Quên đi, vì lấy thân làm ấm bản đại vương, thì không ăn nàng là được.

Nhiệt độ trên người nàng từng chút ấm lại Bạch Tố, Bạch Tố vẫn như là bị phế, cuộn mình ở trong lòng nàng không chịu rời tổ.

Bạch Tố không nhịn được trong đầu hồi tưởng lại chân nàng trần truồng đạp ở trong tuyết cùng đôi tay sinh bệnh nẻ do lạnh.

Mặc kệ như thế nào nàng đều là bản đại vương ân nhân cứu mạng, ừ, nên giúp nàng một chút.

Bạch Tố cọ cọ da thịt của nàng, phát hiện nàng đã dừng lại, mới chậm rãi mở miệng:

- Bản đại vương cảm tạ ngươi cứu mạng bản đại vương, nói đi, ngươi muốn thưởng cái gì.

- Ta muốn ngươi lấy thân báo đáp.

Hì hì --

Bạch Tố mãnh liệt cọ chăn được trải trên giường, đỏ mặt ở giường lộn qua lộn lại.

Câu cuối cùng đương nhiên là hắn nói mò, ôi, hắn thật sự rất muốn nàng.

Bạch Tố xuất thần mà nhìn bóng lung của nàng biến mất ở ngoài cửa.

Trần Đường Đường chạy thoát được thở ra một hơi.

Những năm qua, tính tình con rắn này càng ngày càng đáng sợ, nhìn nàng y như là muốn ăn luôn nàng.

Có nên làm cho mình hơi khó ăn một chút?

Trần Đường Đường đưa tay ra nhìn bàn tay trơn bóng của mình.

Nàng từ khi sinh ra đã tự mang kim quang hộ thể, kim quang này khi nàng du mộng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chờ nàng trở lại thân thể liền biến mất không thấy, nhưng vật này xác thật ở mỗi giờ mỗi khắc bảo vệ nàng.

Có vật này, mùa đông nàng chưa từng cảm thấy lạnh, để chân trần đi trong tuyết cũng không có việc gì, cũng không giống da dẻ bọn họ bị lạnh đến nứt mẻ.

Nàng lúc đó vì chạy nạn, giả trang thành ăn mày, nào có ăn mày là sạch sành sanh, nàng liền thử thu lại kim quang, trên tay quả nhiên xuất hiện bệnh nẻ do lạnh, chỉ cần nàng đem kim quang truyền tới tay, bệnh nẻ do lạnh sẽ lập tức khỏi hẳn.

Nàng quả nhiên là người trời chọn nha.

Trần Đường Đường vuốt vuốt ống tay áo, bắt đầu múc nước chặt củi, xử lý xong tất cả, mới đi làm bài mỗi sáng.

Ngồi trước tượng phật, nàng niệm kinh một hồi, lại ngẩng đầu ngắm nhìn thân Phật vàng kim, cũng không biết có phải là hoa mắt, nàng cảm giác Phật tổ cúi đầu khẽ mỉm cười với nàng.

- Huyền Trang.

Trần Đường Đường xoay người lại, thấy người trụ trì đứng ở cửa nhìn nàng mỉm cười, mà bên người người trụ trì là một vị lang quân hiên lãng ôn nhu, mặc bạch y.

- Người trụ trì? – Trần Đường Đường nhìn về phía người trụ trì.

Người trụ trì ôn thanh trả lời:

- Vị này chính là Trịnh cư sĩ ở Trường An, Trịnh cư sĩ muốn từ Giang Châu về Trường An, trên đường muốn tìm một người đồng hành giảng kinh tham thiền, đàm thuyết huyền ảo.

- Huyền Trang, kinh phât con đã thông suốt, nên đi chung quanh, để có thể lĩnh ngộ kinh Phật càng tốt.

Trịnh cư sĩ?

Trần Đường Đường gật gật đầu, trong đầu còn đang suy tư -- nàng mơ hồ cảm thấy thân phận vị Trịnh cư sĩ này không đơn giản như vậy.

Người trụ trì nhìn Huyền Trang mê mê tỉnh tỉnh, mệt người thở dài một tiếng.

Người trụ trì xoay người lại nói với Trịnh Ngọc Lang:

- Trịnh cư sĩ, Huyền Trang... xin ngươi quan tâm nhiều trên đường.

Trịnh cư sĩ mỉm cười, quả thật là “mặt mày trời sinh hỉ, đôi môi một điểm hồng”.

- Người trụ trì xin yên tâm.

Người trụ trì gật gật đầu, lo âu nhìn chăm chú vào Huyền Trang, dặn dò:

- Huyền Trang, ở bên ngoài không thể so với trong chùa, con phải có một chút tâm nhãn.

Trần Đường Đường mở to hai mắt, nỗ lực muốn cho người trụ trì biết mình kỳ thật rất khéo léo, làm ông đừng lo lắng.

Người trụ trì thấy nàng còn hồ đồ không rõ mà nhìn mình, càng ngày càng lo lắng lần xuất hành này của nàng, nếu người trụ trì có tóc, tất sẽ sầu trắng.

Trần Đường Đường trong long vui mừng không ngớt, nghĩ thầm rốt cuộc có thể công khai đi du lịch.

- Khi nào thì xuất phát?

Người trụ trì gặp cặp mắt Trần Đường Đường trong suốt không nhiễm nửa phần sầu lo, không khỏi có phần hối hận quyết định của bản thân.

Huyền Trang còn tuổi nhỏ, dễ nhìn, tính tình lại đơn thuần thiện lương, nhỡ đâu bị người lừa dối? Nhỡ đâu ăn không đủ no mặc không đủ ấm? Cái Trịnh cư sĩ này lẽ nào có vấn đề gì?

Tầm mắt hoài nghi của người trụ trì rơi vào trên người Trịnh Ngọc Lang.

Trịnh Ngọc Lang chỉ cười không nói.

Người trụ trì nheo lại mắt già, càng ngày càng cảnh giác.

Tri nhân diện bất tri tâm (1), không chắc người này từ lâu ước mơ diện mạo Huyền Trang, dù sao đệ tử của hắn là tăng nhân nổi danh có khuôn mặt đẹp nhất Giang Châu, hàng năm người đến thắp hương người vì nhìn đến Huyền Trang rất nhiều, thậm chí nhiều khách hành hương cúng bó lớn tiền công đức, chỉ là vì có thể nghe Huyền Trang nói một ít kinh phật.

Trịnh Ngọc Lang lắc đầu nói;

- Người trụ trì, pháp sư Huyền Trang thân mang hương hoa sen trắng, trong người lại có kim quang hộ thể, người bình thường không thể thương tổn hắn.

Người trụ trì thần sắc hoài nghi càng sâu.

Trịnh Ngọc Lang không thể không triển khai thần thông, che đậy thần trí người trụ trì, thúc đẩy ý tưởng Huyền Trang cùng hắn đến Trường An.

Người trụ trì giật mình một cái, nhìn về Trịnh Ngọc Lang đột nhiên trở nên ôn hòa:

- Lĩnh ngộ Phật pháp của Trịnh cư sĩ thâm hậu, Huyền Trang con có thể kết bạn với hắn cùng đi, ắt sẽ có thu hoạch lớn.

Trần Đường Đường đoàng hoàng cúi đầu nói:

- Vâng, người trụ trì.

Người trụ trì ân cần nói:

- Mau trở lại nhà dọn dẹp một chút đi, ngày hôm nay sẽ lên đường xuất phát, trước khi xuất phát vào phòng của ta, ta có một vật muốn đưa cho con.

Trần Đường Đường ánh mắt sáng lên, đáp một tiếng, xoay người lui ra.

Trịnh Ngọc Lang nhìn bóng lưng giống như hoa sen thẳng tắp khiết tịnh của nàng, chống quạt xếp ở khóe môi, khẽ mỉm cười.

Trần Đường Đường nhanh chóng đi tới phòng của mình, đẩy nhẹ cửa, chỉ thấy Bạch Tố đang ôm áo sư của nàng, chôn cả mặt vào.

Bạch Tố nghe thấy động tĩnh, ngẩng dầu.

Sợi tóc hắn toán loạn, biểu tình kinh hoảng, trên mặt còn ngất ngây một vệt đỏ ửng nhợt nhạt:

- Ngươi ngươi ngươi sao đã trở lại?

Trần Đường Đường từ trong rương lấy ra một cái bao đựng quần áo, xếp xếp, đem một ít áo sư của mình bỏ vào.

Bạch Tố ôm áo sư hoảng hốt nói:

- Ngươi căm ghét ta đến vậy? Nhất định phải trốn đi ra ngoài? Ta... ta chỉ là...

Trần Đường Đường thu gọn xong bao quần áo:

- Ta phải rời khỏi đây khoảng thời gian này.

Ngón tay thon dài xoa bóp áo sư trong lồng ngực, Bạch Tố oan ức hỏi:

- Tại sao? Ở bên cạnh ta không tốt sao?

Trần Đường Đường không hiểu, liếc nhìn hắn một cái:

- Người trụ trì muốn ta ra ngoài du lịch.

Bạch Tố vốn sương mù đầy mắt đột nhiên trời quang mây tạnh, hắn vỗ ngực thở ra một hơi:

- Hóa ra... hóa ra là như vậy, ta còn tưởng rằng...

Hắn lén lút đỏ mặt, ánh mắt chuyển vài vòng.

Trần Đường Đường vẫn cảm thấy hắn kỳ quái, chỉ cho những điều này là bản năng của rắn, hoàn toàn không đặt ở trong lòng.

---------

(1): biết người, biết mặt, không biết lòng

Bạn đang đọc [ Tây Du Ký ] Bần Tăng Là Cái Hòa Thượng Giả của Hàn Tuyết Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kothiteodui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.