Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 16 chương 1

Phiên bản Dịch · 3060 chữ

Phần 16

Cẩn thận với những kẻ thâm độc ngậm máu phun người

Những kẻ ngậm máu phun người quả thực rất đáng sợ. Ngay cả một hòa thượng chân chính như Đường Tăng cũng bị nó biến thành hổ. Trong thực tế, trong 81 kiếp nạn của cuộc đời, chúng ta cũng giống như Đường Tăng, khó tránh khỏi những kẻ độc ác ngậm máu phun người này.

Tính cách của Trư Bát Giới

Nói đến việc Đường Tăng đuổi Tôn Ngộ Không đi và để cho Trư Bát Giới thay thế nhiệm vụ của y. Phải nói rằng tên Trư Bát Giới này rất biết cách lấy lòng người, suốt chặng đường hắn luôn có những câu chuyện khiến người khác nghe mãi mà không hết, cười mãi không thôi. Dẫu như vậy nhưng tật xấu lớn nhất của hắn là dễ đánh mất lòng tin trước khó khăn, ý thức trách nhiệm kém, làm việc lộn xộn không có trật tự, nói năng linh tinh.

Vào một hôm đang trên đường đi ở chốn rừng rậm, Đường Tăng chợt hỏi:

Bát Giới à, ta đói bụng rồi, con chịu khó đi xin bát cơm chay đi!

Trư Bát Giới liền nói:

Xin sư phụ hãy xuống ngựa đợi để lão Trư đi xin cơm chay cho sư phụ.

Đường Tăng bèn hỏi:

Nhưng con sẽ đi đâu để xin ?

Trư Bát Giới xoa ngực rồi nói:

Sư phụ chớ lo, cho dù có phải phá băng lấy lửa, ép tuyết lấy dầu thì con cũng sẽ xin cho sư phụ một bát cơm chay đầy.

Ai dè Bát Giới ba hoa vậy mà làm không nên hồn. Hắn cầm chiếc bát đi khắp mấy chục dặm đường mà không tìm được một nhà nào, biết xin cơm chay ở đâu bây giờ ? Lúc này Trư Bát Giới mới thấy hối hận:

Khi đại sư huynh còn ở lại, sư phụ muốn gì thì được cái đó. Bây giờ sư huynh đi rồi mọi việc đổ lên hết mình ta, giờ ta mới biết việc lo củi gạo thật là gian nan. Sao hồi trước ta lại xui sư phụ đuổi đại sư huynh đi chứ?

Rồi hắn lại nói:

Ta phải vào bụi cây ngủ một giấc đã, nếu ta mới đi mà về tay không thì chắc sư phụ sẽ trách ta.

Vừa nghĩ hắn vừa vạch bụi cây ra rồi chui vào ngủ, thoáng cái hắn đã ngủ say như chết.

Đường Tăng đợi mãi chẳng thấy Bát Giới quay về, mà ông thì đã đói hoa cả mắt rồi. Sa Tăng thấy thế thì nói:

Sư phụ hãy ngồi đợi lát nữa để con đi tìm nhị sư huynh về.

Vào rừng, Sa Tăng men theo dấu vết Trư Bát Giới đã đi qua, ôi thôi, hóa ra cái tên bụng to tai lớn đang ngủ say như chết trong lùm cây, mà chẳng thấy cơm chay đâu cả.

Yêu quái bắt công chúa làm vợ

Sau khi Sa Tăng đi rồi, còn một mình Đường Tăng ngồi trong rừng, rất buồn và mệt mỏi, ông bèn đứng đi tản bộ xung quanh. Ông đưa mắt nhìn về phía trước, bỗng nhiên ông nhìn thấy một tòa bảo tháp, dưới ánh hoàng hôn, đỉnh tháp tỏa ra muôn vàn ánh hào quang lấp lanh. Ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông liền thúc ngựa đi đến bảo tháp, không để ý đến hành lý đang còn ở đó.

Đường Tăng tới cửa tháp rồi vén rèm cửa đi vào, vàotới nơi ông giật mình khi nhìn thấy một con yêu tinh mặt xanh nanh vuốt đang nằm trên sập đá. Đường Tăng rất hãi hùng, ông muốn quay người bỏ đi nhưng đâu còn kịp nữa? Bất chợt con yêu tinh trừng mắt nhìn, rồi nó cất tiếng hỏi:

Các ngươi đâu, người ngoài cửa là ai đấy?

Một con tiểu yêu ló đầu ra nhìn rồi quay lại nói:

Thưa, đó là một tên hòa thượng da thịt tươi ngon.

Tên yêu tinh bèn cười lớn rồi nói:

Đó chẳng phải là nó tự dâng thịt lên thớt đấy ư? Hãy nhanh bắt nó lại đây cho ta!

Không lâu sau thì Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng đã tìm đến cửa tháp. Tên yêu tinh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nó cầm lấy dao rồi ra cửa nghênh chiến. Hai bên đều thần thông quảng đại, bên đánh bên đỡ, tiếng dao kiếm keng keng, đánh đến mấy chục hồi mà vẫn chưa phân thắng bại. Xem ra, chỉ nhờ vào bản lĩnh của Trư Bát Giới và Sa Tăng mà muốn cứu được Đường Tăng thì e là không dễ chút nào.

Cũng may là mệnh của Đường Tăng còn chưa hết, ông đã gặp công chúa Bách Hoa của nước Bảo Tượng. Công chúa đã bị tên yêu tinh đó bắt làm vợ 13 năm rồi. Công chúa Bách Hoa nói với Đường Tăng rằng:

Ta có thể cứu ngài ra khỏi nơi này, nhưng ngài phải giúp ta chuyển một lá thư cho quốc vương của ta.

Đường Tăng nhanh chóng nhận lời. Công chúa Bách Hoa bèn lấy một phong thư đã dán kín rồi đưa cho Đường Tăng. Rồi sau đó nàng vội vàng ra ngoài, đợi con yêu tinh về và nàng đã xin con yêu tinh tha cho Đường Tăng. Tên yêu tinh nói:

Tha thì tha, ăn thêm một người cũng chẳng hơn được gì.

Nói rồi hắn bèn thả Đường Tăng để cả ba thầy trò ra đi.

Ba thầy trò ra khỏi rừng, lên đường cái rồi họ cắm cúi đi, thoáng chốc đã đến nước Bảo Tượng. Ba thầy trò đi vào thành, trước tiên họ tìm một quán trọ để nghỉ ngơi và ăn uống, còn Đường Tăng thì một mình đi bộ đến cửa triều đình xin được cầu kiến quốc vương. Quốc vương nghe nói Đường Tăng là cao tăng nước Đại Đường thì vui mừng ra nghênh đón.

Đường Tăng tâu rằng:

Bần tăng từ xa đến đây, trước là muốn trao đổi bức văn thư, hai là muốn chuyển cho bệ hạ một lá thư.

Quốc vương xem qua bức văn thư, giải quyết những thủ tục liên quan rồi hỏi:

Vậy còn lá thư ngài muốn chuyển cho ta đâu?

Đường Tăng lấy trong tay áo ra một lá thư dâng lên cho quốc vương rồi nói:

Đó là cô công chúa thứ ba của ngài, bần tăng tình cờ gặp công chúa, nàng đã nhờ bần tăng chuyển lá thư về cho ngài.

Quốc vương giật mình kinh ngạc, ông vội vàng mở thư ra xem, rồi nói:

Vào đêm rằm trung thu 13 năm trước, bỗng nhiên công chúa thứ ba mất tích, ta đã phái người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng đều bặt vô âm tín, thế mà ta đâu có ngờ công chúa lại bị yêu tinh bắt đi như thế!

Quốc vương khóc lóc một hồi lâu, rồi ông hỏi các quan văn võ:

Trong các khanh, ai có thể đồng ý đem binh đi chinh phạt, bắt tên yêu tinh đó và cứu công chúa Bách Hoa không?

Ông hỏi tới vài lần nhưng vẫn không có ai cất tiếng trả lời. Quốc vương rất đỗi buồn rầu và căm tức, ông quay sang nói với Đường Tăng:

Đại sư vượt muôn dặm xa xôi đi Tây Thiên, chắc hẳn ngài phải có cách để hàng yêu phục ma chứ.

Đường Tăng nói:

Bần tăng không biết hàng yêu phục ma, trên suốt cả dặm đường, bần tăng chỉ dựa vào hai đồ đệ mới có thể đến đây được.

Quốc vương vừa nghe Đường Tăng nói vậy thì lập tức tuyên chiếu mời Trư Bát Giới và Sa Tăng vào triều kiến.

Trư Bát Giới thích khoác lác

Trư Bát Giới và Sa Tăng vào triều kiến, quốc vương liền hỏi:

Trong các ngươi, ai có khả năng hàng yêu trừ ma được?

Trư Bát Giới không biết trời cao đất dày là gì, hắn vội vàng nói:

Lão Trư đây có thể hàng yêu trừ ma được.

Quốc vương liền hỏi:

Nhà ngươi có bản lĩnh gì?

Trư Bát Giới trả lời:

Ta là Thiên gồng Nguyên Soái xuống trần, ta là người đã hàng yêu trừ ma nhiều nhất trên đường đi.

Trên suốt chặng đường có ba huynh đệ, bây giờ Tôn Ngộ Không đã đi rồi, Sa Tăng lại khiêm nhường, rằng, người có tính cách hoạt bát thường thích khoe khoang mình như vậy để khiến người khác kính nể.

Tướng quân trong điện thấy thế liền hỏi:

Trư trưởng lão này, ngài cao lớn như vậy thì trình độ của ngài sẽ đến mức nào?

Trư Bát Giới khoác lác:

Hãy xem gió thổi, gió đông ta thổi về tây, gió tây ta thổi về đông, nếu là gió nam thì ta có thể nhấc cả bầu trời!

Quốc vương nghe Trư Bát Giới khoác lác thì rất đỗi vui mừng, ông bèn lệnh cho ái phi mời Trư Bát Giới một chén rượu, rồi ông nói:

Trư trưởng lão, chén rượu này là mừng tấm lòng dấn mình vào lao khổ của khanh, đợi đến khi bắt được yêu ma, cứu được con gái của ta thì ta sẽ mở đại yến để chiêu đãi ngài, có ngàn vàng hậu tạ trưởng lão.

Cái tên ngốc khoác lác đó thấy lâng lâng trong lòng, hắn nhận ngự rượu rồi uống mốt hơi cạn ly, sau đó hắn quay sang nói với Đường Tăng:

Sư phụ, sư phụ hãy ở lại với quốc vương để Lão Trư đi bắt yêu quái!

Nói xong hắn tung người bay lên không trung, đạp mây bay đi.

Sa Tăng tỏ ra lo lắng, ông bèn quay sang nói với sư phụ:

Hai huynh đệ con đã từng giao đấu với tên yêu quái đó nhưng cũng chỉ giữ được thế trận hòa, bây giờ chỉ có một mình nhị sư huynh đi thì con sợ huynh ấy không phải đối thủ của yêu quái rồi.

Đường Tăng cũng biết Trư Bát Giới có tật nói năng khoác lác, nên cũng gật đầu đồng ý với Sa Tăng và nói:

Con nói đúng, con nên đi giúp Bát Giới một tay đi.

Sa Tăng bén cầm lấy bảo trượng rồi bay theo Bát Giới.

Lực bất tòng tâm

Con yêu quái đã bắt công chúa về sơn trại, nó bắt công chua làm vợ đã 13 năm, câu chuyện như vậy cho dù là hôm nay mới nghe thì cũng cảm thấy muôn vàn đáng thương cho công chúa. Trư Bát Giới dũng cảm nhận việc, hắn không hề mất đi lòng nhiệt tình vốn có, chỉ có điều biểu hiện bên ngoài của hắn thì oanh liệt, hắn thích đảm nhận vai chính, nhưng chưa hẳn có thể vẹn toàn được trước sau.

Các bạn thấy đấy, Trư Bát Giới mang theo cả Sa Tăng, hai huynh đệ khí thế mạnh mẽ đến tìm yêu quái để thách đấu. Tên yêu quái đó xách đao ra nghênh chiến, ra tới nơi hắn hỏi:

Con lợn kia, ta đã tha cho sư phụ của các người, tại sao các người còn đến đây quấy rối ta?

Trư Bát Giới trả lời:

Ngươi bắt công chúa của nước Bảo Tượng, ta vâng lệnh quốc vương đến bắt nhà người, người biết điều thì hãy tự trói mình chịu tội đi, đừng để Lão Trư ta phải ra tay!

Tên yêu quái vừa nghe Trư Bát Giới nói như thế thì nổi trận tam bành, hắn quát lớn:

Trư Bát Giới, người thật to gan, người dám chen vào việc của ta ư?

Nói dứt lời, hắn liền cầm dao rồi nhằm thẳng đầu của Trư Bát Giới mà chém, Trư Bát Giới vội vã nâng cào sắt chống đỡ, Sa Tăng cũng nâng bảo trượng lên giúp đỡ Trư Bát Giới, cả ba cùng lao vào nhau, kẻ đánh qua người đánh lại, tiếng la hét, tiếng dao kiếm va vào nhau loảng xoảng, trận chiến vô cùng ác liệt.

Tên yêu quái càng ngày càng thêm hung hãn. Mới chỉ đánh tám chín hồi mà Trư Bát Giới đã cảm thấy hoang mang, hắn bèn nói với Sa Tăng:

Sư đệ này, đệ hãy xông lên nghênh chiến với hắn đi. Lão Trư mệt quá, ta đi đại tiện xong sẽ quay lại ngay.

Nói rồi hắn bỏ Sa Tăng ở lại chiến đấu một mình, còn hắn thì chạy đi chỗ khác. Thật đáng thương cho Sa Tăng, ông đâu có phải là đối thủ của tên yêu quái kia, ông bị tên yêu quái kia gọi lũ tiểu yêu ra vây đánh, rồi chúng bắt ông vào động.

Sa Tăng không sợ gian nguy

Tên yêu quái đó sau khi bắt Sa Tăng về còn túm tóc công chúa tôi lên để hỏi tội. Hắn lắc lư con dao rồi thẩm vấn Sa Tăng:

Ngươi nói đi, có phải con ả này nhờ các người chuyển thư về cho quốc vương, rồi quốc vương sai các người đến bắt ta không?

Sa Tăng nhìn công chúa giẫy giụa như vậy thì rất thương xót, ông nghĩ: “Khi trước công chúa đã cứu sư phụ mình, bây giờ nếu mình nói ra sự thật thì chắc chắn công chúa sẽ bị tên yêu quái kia hạ độc thủ”. Nghĩ vậy ông bèn lớn tiếng quát:

Tên yêu quái kia chớ vô lễ! Hôm nay chúng ta đến đây là vì khi tới trao đổi văn thư với nước Bảo Tượng, quốc vương có nói đến chuyện của công chúa với sư phụ ta, lúc đó chúng ta mới biết việc đó chính là do người làm, và quốc vương đã nhờ chúng ta đến bắt nhà ngươi chịu tội. Ngươi muốn giết thì hãy giết ta đây, nhà ngươi đừng bắt tội công chúa, công chúa không có tội!

Hóa ra, tuy Sa Tăng tình cảm ẩn chứa trong lòng, hành động chậm chạp nhưng lại giàu tình cảm. Một ưu điểm khác trong tính cách của ông là cho dù phải đối mặt với áp lực lớn như thế nào thì ông vẫn giữ được sự bình tĩnh. Như hôm nay đây, tính mạng của ông nguy cấp mà ông còn không lo, ông vẫn bình tĩnh để ứng đối, chỉ dăm ba câu mà đã cứu được công chúa.

Tên yêu quái nghe Sa Tăng nói vậy thì tin ngay là thật, hắn bỏ dao xuống rồi đỡ công chúa dậy và tạ lỗi với nàng. Công chúa cảm thấy vô cùng uất ức nhưng nàng cũng không dám bộc lộ, nàng chỉ bảo tên yêu quái hãy nới lỏng dây trói cho Sa Tăng. Tên yêu quái như có điều gì suy nghĩ, chợt hắn quay sang nói với công chúa:

Tuy nàng không chuyển thư về nhưng tên Đường Tăng lại thích gây chuyện, hôm nay ta sẽ đến nước Bảo Tượng xem ông ta thế nào.

Nói rồi hắn xoay người biến thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Hắn ngửa cổ cười lớn rồi cưỡi mây bay tới nước Bảo Tượng.

Hòa thượng biến thành hổ

Quốc vương nghe nói là vị tam phò mã đến, biết đó là yêu quái thì ông giật mình ông giật mình sợ hãi. Đến khi thấy mặt, nhìn mắt mũi sáng sủa, mặt mày khôi ngô, dáng vẻ hiên ngang, nhưng ông vẫn nghi ngờ đó là yêu quái. Ông hỏi vẻ ngờ vực:

Tam phò mã, nhà ngươi ở đâu? Ngươi kết hôn với con gái ta đã lâu rồi sao bây giờ người mới đến nhận người thân?

Tên yêu quái trả lời rằng:

Bẩm quốc vương, nhà con ở bên sườn núi, cách phía đông thành 300 dặm. 13 năm trước, con đã đánh một con hổ và cứu được công chúa Bách Hoa, chúng con đều là bậc trai tài gái sắc nên đã cùng nhau kết hôn đến bây giờ. Nhưng chỉ vì công chúa chưa từng để lộ thân phận cho nên chon chưa có dịp đến tạ lễ với quốc vương.

Tên yêu quái vừa nói vừa nhìn Đường Tăng, rồi hắn lại đưa ra lời xảo quyệt:

Không ngờ con hổ năm xưa bây giờ đã tu luyện thành tinh, lại biến thành hòa thượng đi lấy Kinh, đến đây lừa dối mọi người nữa.

Cả quốc vương và Đường Tăng đều giật mình kinh ngạc, tên yêu quái bèn khẳng định:

Không sai chút nào, tên Đường Tăng đây chính là con hổ tinh biến thành.

Tên yêu quái bèn lấy một bát nước trong rồi nó nói với mọi người:

Mọi người hãy xem ta sẽ khiến cho con hổ tinh này phải hiện chân tướng như thế nào!

Nói dứt lời tên yêu quái bèn niệm lời chú, rồi nó ngậm nước phun vào đầu và mặt Đường Tăng, và hắn hô: “Biến!” Lời hô vừa dứt thì Đường Tăng mặt mũi hiền từ bỗng biến thành một con mãnh hổ, nó gầm rú khiến cho vua tôi hồn bay phách lạc. Một số võ sĩ can đảm đã xông lên dùng roi sắt và dây bắt con hổ lại nhốt vào lồng.

Trung Quốc có câu thành ngữ: Ngậm máu phun người. Tuy thứ mà tên yêu quái đó phun vào người Đường Tăng là nước nhưng điều hắn nói ra chẳng khác gì máu. Phật Giáo xem đó là ác khẩu, liệt vào nghịch tội. Thế nào gọi là nghịch tội? Đó là đem điều đúng nói thành sai, điều sai nói thành đúng, điên đảo trắng đen, vu cáo hãm hại người lương thiện. Phật Giáo cho rằng, nghịch tội làm điên đảo chính pháp, đó là tội lớn nhất trong bốn bậc tội vọng ngữ.

Ngậm máu phun người, ngay đến cả hòa thượng cũng biến thành hổ, thật là đáng sợ! Nhưng thực ra, 81 kiếp nạn nhân sinh, chúng ta khó có thể tránh được như Đường Tăng, chúng ta sẽ gặp phải kẻ ngậm máu phun người.

Bạn đang đọc Tây du @ ký của Thành Quân Ức
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.