Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giác tỉnh và tại nạn

Tiểu thuyết gốc · 2307 chữ

Cũng trong năm đó.

“ Tiều Na cậu đi thật hả, không ở lại được hả?” Lạc Bình nói.

“ đúng đừng đi Tiểu Na, bà đi rồi bộ ba siêu quậy còn gì nữa” tiểu phong buồn thiêu nói.

“ tui phải đi, ba nói do quê tui không ở đây, lúc trước chỉ đến để nghỉ ngơi thôi, giờ phải về nhà chính, nên không lại được” Tiểu Na cũng buồn hiu nói ra: “ nhưng chũng ta sẽ gặp lại thôi, khi chúng ta làm anh hùng chúng ta sẽ gặp lại mà phải không?”

“ ukm, khi làm anh hùng chúng ta sẽ nổi tiếng đến lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau thôi. Bà đi đi, tui sẽ mạnh nhất trong ba đứa mình” Tiểu phong nghe có thể gặp lại nhau cười nói.

“xì, tui mới mạnh nhất, thôi tui đi há, không được quên tui nha, nhất là ngốc tử....”

“ ukm, bà đi mạnh giỏi...” lạc Bình thất lạc nói.

.....

Đêm đó

“mẹ nói coi, Tiểu Na có phải thấy ghét con nên mới không chơi với con nữa àm bở đi không?” lạc bình hỏi mẹ.

“mẹ làm sao biết được, sao con không để lơn lên rồi đi hỏi thử thử nó đi?” thấy con mình hỏi như Mông cười nói rất đầy thâm ý.

“ ukm mai mốt con lớn lên sẽ đi tìm cổ” Lạc Bình chắc chắn cười nói.

......

Hai năm sau.

“ những đứa trể được đọc tên sau đây đã tròn 10 tuổi, nên sẽ được đo lường dị năng miễn phí một lần, từ đó chọn trường để theo học ...” một người đứng trên bực đài đọc to, họ là ban nganh bên giáo dục đi kiểm ta hàng năm: “ nguyễn văn hai. Trần văn ba, Lâm Phong, Lạc Bình, huỳnh thị tứ....

“ đi đi, lên đứng đàng hoàng, quậy phá là nẩu bắt đây...” Lạc Hải cười nói hai đước nhỏ.

“ dạ tụi con biết rồi” lâm phong, lạc bình, hai miệng một lời nói, rồi bức vào máy kiểm ta.

“ mời các phụ huynh và con em về cho, trong vòng hai ngày sẽ có tin tức gữi lại thông báo”. Người phụ trách sau khi kiểm tra xong đứng lên nói.

Hai ngày sau.

“ sau đây là thông báo của bên kiểm tra, tùy theo đây mà mấy phụ huynh chọn hướng đi cho con mình” người phụ trách nói to.

“ nguyên văn hai, dị năng: khống hỏa, tự nhiên cấp D, có thể đi theo nhiều dạng, nhưng khuyên di bên hổ trợ hơn vì sức mạnh cấp D rất khó phát triển bên chiến đấu”

“ lâm Phong, di năng: cuồng phong, tự nhiên cấp B, dị năng có thể điều khiển, tạo gió, rất có không gian phát triển, khuyên đi bên mảng chiến đấu”

“yead, ta biết mà, mà thấy không tiểu lạc tử, ta nói tao làm anh hùng gió lóc mà”. Nghe được người thông báo Lâm Phong phấn khởi la lên.

“ trần văn ba , dị năng: chất nhờn, siêu nhiên cấp D....”

“ huỳnh thị bốn, dị năng: hóa gà, hóa thú cấp D......”

“ Lạc Bình, dị năng: tham ăn, siêu nhiên cấp E, tăng khả năng hấp thu vật chất, thuộc dạng không có sở tròng áp dụng, khuyên chọn một con đường bình thường để đi”

Đêm đó.

“khốn nạn, tại sao lại như vậy, tổi lỗi gì thì cứ đổ lên người ta này, cần gì phải pha đi hy vọng của thằng nhỏ chứ”. Lạc Hải ngồi bên uống rượi, vừa ướng vừa mắng. Bơi sau khi nghe được thông báo, ông biết được rằng, con trai mình đã mát đi cơ họi làm anh hùng, với một nhóc 10 tuổi, từ nhỏ đã không luyện võ được những vẫn cứ hy vong vào di di năng để làm anh hùng, giờ lại biết dị năng của mình là cấp E cấp không có sức chiến đấu nhất thì sẽ đâu khổ cỡ nào.

À sẳn đây nói luôn, dị năng được chia làm ba loại, tự nhiên: diều khiển tái tại yếu tố tự nhiên, siêu nhiên: những năng lực vược qua diều con người làm được, hóa thú: mang trong mình một hình thấy khác chủ yếu là hình dạng thú, dù tập luyện cũng có thể mạnh di võ giả, nhưng dị năng cũng chia ra làm nhiều cấp nữa, là từ:

S- năng lực siêu hiếm cực hiếm hầu như 100 năm chưa thấy một lần.

A- năng lực ngàn người có 1, vừa mạnh mẽ vừa có đọ phát triển cao.

B- năng lực quý tính chiến đấu tốt có chiều phát triển tốt.

C- năng lực có khả năng chiến đấu, những uy lực bình thường, độ phất triển cũng chậm

D- năng lực bình thường đa số nhầm phục vụ cho đời sống.

E- phế năng lực không có sức chiến đấu cũng không thể sử dụng cho đời sống được.

“ thoi đùng nói nữa con nó buồn, làm người bình thường không tốt sao, không phải lúc trước đặc tên nó là Bình không phải muốn nó làm một người bình thường sao, cần gì làm anh hùng”. Trịnh Như Mộng nhìn chồng trách mắng.

“đúng ba, không làm anh hùng cũng được mà, con có thể đi bên cơ khí sáng tạo ra nhiều thứ cho chị hai, với tiểu phong để họ dùng để cứu người mà, vậy là cũng là anh hùng rồi” Lạc Bình cười nói nói.

“ đúng cần gì làm anh hùng, haha là ba nói nhiều, mai mốt con sẽ làm nahf khoa học lác mắt bọn họ” dù biết con trai dối lòng an ủi mình, nhưng Lạc Hải vẫn cười nói lại để nói bớt buồn.

.....

Trong năm đó.

Trong một khu rùng thôn Chấn Long, có một con thú đuổi hái thằng nhóc.

“chạy mau, nhanh chạy....để tao ở lại chặn lại cho.....nhanh, chạy đi....”

“ khốn nạn sao tao bỏ mày được.... nhìn mày chết được”

“nhanh ai cần mày giúp, tao không biết sau này mày là anh hùng mạnh cỡ nào, nhưng giờ tao mạnh hơn mày nên giờ tao là anh hùng, biến... chỉ cần mày chạy về báo người lớn là được”

“ai cần, tao cũng ở lại...”

“ biến...muốn chết chung hả ...nhanh biến “

“ nhưng mà....”

“CÚT..”

“ khốn nạn, mày ráng cầm cự tao đi kêu người lớn, đứng chết....”.

Hai đứa trẻ này không phải ai khác chính là Lạc Bình, Lâm Phong. Hôm nay tụi nó đi vào rừng chơi như mọi hôm, nhưng lần này lại gặp một một con hỏa lang, dị thú, dù là dị thú không cấp bật nhưng nó cũng là dị thú có dị năng, nên cả hai phải bỏ chạy, nhưng hỏa lang lại có tốc độ quá nhanh nên không thoátđược, lúc này Lạc Bình đành ở lại đánh lạc hướng cho Lâm Phong chạy đi.

“ tới đây đi, đừng nghĩ tao chạy là tao sợ...” nhìn thấy Lâm Phong chạy đi, lạc bình quay đầu nhìn về phía hỏa lang nói.

Hống..

Hỏa lang thấy có người khiêu khích liền hống xong nhào lên, trảo về phía lạc thiên.

“không có dễ...” thấy hành động của dị thú, lạc bình dựa vào võ đạo cơ bản tránh đi, nghiêng người đá một cước.

Nhưng dù gì hỏa lang cũng là dị thú, nên thấy bị tấn công nó liền tránh né nhìn về phía lạc bình đầu tức giận, nó lại phóng lên về phía của LẠc Bình, không những vậy trong miệng nó còn tuôn ra 2 3 đóm lữa.

“A...”

Dù sao Lạc Bình cũng chỉ mới 10 tuổi toàn nhờ mấy thứ cơ bản, nên đánh nhau còn được gặp bất ngờ thì dích chưởng.

Khi con thú nhay lên, hắn định lại tránh đi nhưng không ngờ những hỏa cầu lại xuất hiện nên liền bị trúng đòn, nhân lúc này con thú cũng nhày về cắn vào vai của lạc bình.

“ a đau quá...chét đi chết đi...” bị lửa đốt, cộng thêm nhát cắt lạc bình đau đớn la lên, dùng tay ra quyền liên tục vào bụng con thú. Nhưng sức một đứa nhóc 10 tuổi đang bị thương sao đủ dánh lùi con thú đang cnaws trên vái, nên không được bao lâu, quyền ra càng lúc cagf chậm.

“ ta phải chết thật sao, tai sao phải đối với ta như vậy...ta không cam tâm, không cam tâm....” thấy mình sắp chết lạc bình nhớ lại lúc trước mà không cam tâm la lên, từ nhỏ bị phế đi kinh mạch hy vọng vào dị năng để làm anh hùng, nhưng khi biết được di năng mình là phế nhất nói không buồn là nói xạo nhưng hắn vẫn tin mình có thể dựa vào khoa học để làm anh hùng, nhưng rồi hôm này những xuy nghĩ này giống như là trò đùa, bởi mỗi khi hắn có hy vọng thì hy vọng đó bị dập tắc....

“ không ta không muốn chêt, ta còn muốn làm anh hùng, muốn gặp lại tiểu Na...chết đi, chết đi...tao căn mày...” càng nghĩ lạc bình càng không cam tâm, nên liền vùng dậy, quyền sức đã không đủ ra, nên biền dùng rang cắn vào cổ dị thú.

Cũng chính lúc mà ý chí lạc bình không cam tâm kia, trên người cậu đã tuôn ra một luồng khí thế, dù còn nhỏ yếu, nhưng những nơi nó đi qua không còn một cây cả nào dám thẳng cành, con trùng không dám kêu, chính cả con hỏa lang đang cắn lạc bình cũng mắt mất màu, không rõ sống chết.

Lạc bình cũng không biết những điều đó, àm chỉ cấm đầu vào cắn, cắn , cắn, cho đến khi cảm nhận được mộ chất lỏng sền sệt, tanh xanh chảy vào cổ hộng, sau đó là cảm giác lửa đốt từa dạ dạy trào ra, sau đó thì gất đi.

........

Một năm sau.

“ukm....”.

Trên một chiếc gường trong một căn phòng nhỏ, nẳm ở đó là một đứa trẻ 10 – 11 tuổi, gương mặt tiều tỵ, xanh sao, hai mắt nhấm nghiền. Lúc này miếng cậu bé đó phát ra một tiếng mà hàu như trong một năm không mở lời, đôi mắt cũng từ từ mở ra, rồi ngắm nhìn xung quanh, thấy đây là căn phồng của mình, lại nhìn về phái kia là một người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi đang nhìn ra ngoài cửu sổ với vể mặt buồn hiêu, thụi trách. Nhìn thấy người đàn ông này đứa nhỏ liền gọi lên vói giộng khô khốc: “ ba...”

Lạc hải đang nhìn ngoài cửa sổ nhờ về mootj năm trước mà làng đau khổ tự trách. Hôm đó, nếu ông có thể làm mọt người cha tốt, có thể đến sớm hơn thì đã không để việc nàu xảy ra. Đang đau buồn nghĩ về số phận con trai mình thì một tiếng gọi làm ông đứng người, rồi nhìn về phía đứa con năm trên dường bệnh, những giọt nước mặt chưa một lần rơi trong đời mình đã rơi xuống.

“tiểu bình, con tỉnh hả tiểu bình....con tỉnh rôi....tỉnh rồi”. lạc hải thấy con mình tỉnh lại mặt thì tươi cươi, mặt thì khóc như mưa, miệng nói lung tung: “con thấy thế nào rồi..mà từ từ đã, nằm đó đã ba kêu mẹ con...Mộng nhi, nhanh vô, con tỉnh rôi, nhanh con nó tỉnh rồi...”

Choang...rầm...

“mẹ...” nhìn người phụ nữ bước vào, lạc bình kêu lên.

Trịnh như Mộng đang ở trng bếp lay hay, nghe tiếng chông gọi cũng đứng người cũng bỏ bốn ba hăm bảy chạy về phòng mặt kệ đồ ngã khắp nơi. tới cân phòng nhỏ kia bà cũng đã không còn bình tĩnh nữa, nước mắt như mưa, bởi gần một năm rồi đứa con ba đã nằm một năm rồi, bà cũng không được nghe cái tiếng ‘mẹ’ cũng một năm rồi.

Đứa trẻ nằm trên giương bệnh đúng là lạc bình, một năm trước sau khi hắn ngất đi, thì lác sao Lâm Phong cũng đã kêu người lớn tới kịp, nhưng khi được cấp cứu xông tính mạng đã được giữ lại, nhưng không biết sao lạc bình lại không tỉnh, dù là khoa học tiên tiến thời nay, hay dị năng trị thương cũng bó tay, cứ như thế đã một năm troi qua cho tới hôm nay.

“ đứng khóc nữa mà, con không sao rồi mà...” nghe được chuyện xảy ra lạc Bình nhìn mẹ mình nói.

“đúng con nó tỉnh mà khóc cái gì, phải vui mừng lên mới đúng!” lạc hải cũng nhìn vợ mình nói.

“ nói ai đó? Ông nhìn lại mặt mình coi, có hơn tui hông” trịnh Nhu Mông nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của chông mình noi, xong nhìn lại lạc bình nói: “không không nữa, để mẹ đi nói mọi người trong xom biết, gọi diện thông báo chị con để không còn lo nưa, nhất là tiểu Phong con xảy ra chuyện nó cứ tự trách miết, nếu không phải nhờ ba con chử nó, có khi nó bỏ học ở nhà lo cho con rồi.”

“ cái thằng thiệt là, kêu nó chạy nhanh chút mà như rùa, còn đòi bỏ học , lầu sau gặp lại đập nó”. Lạc bình nghe vậy hăm dọa.

“thôi năm nghỉ đi, để ba đi làm con gà để mẹ con hầm cho con ăn”. Lạc hải đi ra cửa nói.

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt đọc 581

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.