Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường Võ đạo

Tiểu thuyết gốc · 2565 chữ

“Mộng nhi, đi thôi, đưa con chung ta đi, không ở đây nữa.”. Trog một toa nhà được bảo vệ không kém phủ liên quân.người trung niên hùng hổ, bước vào nói.

“sao lại phải đi, ba em nói như thế nào”. Trong căn phòng đó nằm một người phủ nữ tuổi cũng đã 24 – 25, gương mặt tiều tỵ, nhưng nễu nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra đây cũng thuộc dạng một mỹ nhân đương thời.

“ba ba”. Kề cô là 2 đứa nhóc, một gái một trai. Đưa con giá lớn hơn đã có khoảng 4 – 5 tuổi, thấy người trung niên nhân đi vào nên kêu lên. còn một con trai còn lại thì khoảng 2 – 3 tuổi, gưỡng mặt mủn mỉn đang ngủ, có lúc cười lên rất muốn nựng.

“ anh từ chức rồi, ở nhà với em với con, nên giờ nhà mình sẽ chuyển đến nơi nào đó bình bình ổn ổn, chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, bù đắp lại những gì anh bỏ qua năm xưa”. Nhìn thấy người phụ nữa, trung niên nhân không còn hùng hổ nữa mà nghẹ dạng ngồi gần nàng, sờ sờ gương mặt nàng nói.

“ thật là đã lớn rồi mà còn hành đọng theo cảm tính như vậy”. Nghe chồng mình nói như vậy người phụ nữ làm gương mặt tức giận nói, nhưng cũng tính chồng mình là như vậy nên cô cũng nói tiếp: “ em biết anh đường nào cũng vầy, nên đã kêu người thu xếp đồ hết rồi, anh coi thiếu món gì không thì bảo, không thì đi thôi”

“haha chỉ có em là hiểu anh nhất”. nhìn mặt vợ mình người trung niên cươi cười nói, nhìn về phía đống hành lý để kiểm tra, trong đó thấy có một valy đen mở ra thì bên trong là một đôi bao tay đen thì nghi ngờ hỏi lại: “đôi hắc thủ này ở đâu ra vậy”

“ à của ba em đưa cho con trai chúng ta, ổng nói đây như là móng quà xin lỗi cho co chúng ta.” Người phụ nữ giải thích.

“ thứ này cũng bỏ ra được, hừ coi như ổng còn có lương tâm”. nghe là lão giải kia đưa cho, thì người đàn ông trun niên kia cười nói.

Vì trong thế giới này, bao tay được coi như là một vật để thể hiện cấp độ, màu sắt khác nhau thì giá trị con người khác nhau theo thứ tự ‘bạch – xám – đỏ - vàng – da cam – lục – lam – chàm – tím” 9 cấp độ, mà để có được nó thì ngoài địa vị ra thì người đó phải có vũ lực đủ mạnh để làm được.

Mà con trung niên không thể đi trên con đường võ đạo được nên dù sau này thì cũng chỉ có thế nào cũng không thể hơn được bao tay da cam, nen nhìn thấy đôi bao tay có mày đen, màu không nằm trong bản cấp độ, mà phải được những người đứng đầu công nhận là người quan trọng trên hết mới có này, thì dù con ông sau này có là ăn xin cũng được coi trọng như hoàng đế.

“ba ba, gia định mình sẽ chuyển đi hả, mình đi đâu thế ?” thấy sắp chuyển nhà nên, đứa con gái nhỏ hứng khỏi hỏi ba mình.

“ukm, nhà mình chuyển nhà, về quê của ba, ở đó tuy không có gì chỉ là một thôn nhỏ, nhưng ở đó rất đẹp, lại còn có nhiều thứ chơi vui lắm, hơn những thấy ở cái thành phố này, đủ rồi đi thôi nào”. Ngươi ông trung niên vừa chỉnh lý đồ đạc vừa đáp lại lời con mình. “ để thằng bé anh ẳm cho”

“được rồi, amh mang hành lý đi, để em ẳm cho”. Nghe chông nói người phụ nữ ngồi dậy bế con trai mình dậy đi ra ngồi.

“để con phụ ba mang đồ” . đứa con gái nhỏ lăn tăn chạy giúp ba mình.

Cả gia đình họ, vừa nhỏ vừa lớn vừa bước lên xe chay đi thì ở đầu kia của ngôi nhà, có một đám người đang quang sát họ.

“đi tốt, đi tốt”. nhóm người này cũng là nhũng người ở trong căn phòng kia, người lên tiếng chính là lão giả cha vợ của người trung niên nhân : “ tiểu nhất giúp ta giám sát họ đến nơi an toàn, bảo mật tuyệt đối tất cả thông tin về họ, cả thông tin liên quan đến tiểu tứ thì xóa hết đi, từ này nó sẽ là nó, không còn dính líu gì tới chúng ta nữa nên đừng để ai phá rầy cuộc sống của nó”.

“ vâng thưa trịnh lão”. Trung niên nhân được gọi là tiều nhất kia, vâng lời đáp lại.

“ukm, đi thôi, những người còn lại làm nhiệm vụ mình đi”. Lão giả kia, không nhìn nữa mà quay mặt bước đi.

........

Ba năm sau.

Thôn Chấn Long, thành Phú Khách, một nới hẻo lánh ở phái Nam của Đông châu. Dù diện tích nỏ bé, dân cư không đến 50 hộ nhà dân, nhưng ở đây ai cũng hiền lành, sống gần gũi, không ganh đua, mỗi này cũng như mọi ngày luôn có tiếng cười trong thôn.

Lúc này ở một bãi đất trống ở đầu thôn, đang tụ tập một nhóm những đữa trẻ đang nô đùa với nhau, phía bên kia là một hia người trung niên ngồi uống trà nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa.

“ Lạc Bình cậu đóng vai người bị hại đi mình sẽ làm anh hùng cứu cậu”. trong đám nhỏ có đứa lên tiếng.

“tại sao mình phải làm người bị hại mình cũng muốn làm anh hùng”. Đứa bé được gọi là Lạc Bình khoảng 5 – 6 tuổi lên tiếng cải lại.

“không được, câu không thể tập võ được nên cậu chỉ có thể làm người bị hại thôi”. Đứa trể đầu tiên nói lại.

“ cái gì mà bị hại, có tiểu Phong anh hùng gió lốc ta ở đây thì không ai có thể ăn hiếp tiểu Lạc tử cả”. một đứa nhóc tự xung tiểu Phong hùng hổ nói.

“ mày mà anh hùng gió lốc gì, tao anh hùng hỏa diệm mạnh hơn rất nhiều lần, còn Lạc Bình không thể tập võ được thì luôn là người bị hại thì đúng rồi” một đứa trẻ không phục kêu lên.

“ ai nói không tập võ được thì không mahj, mai mốt dị năng thức tỉnh tao có thể đi theo hướng dị năng sư mà, còn giờ chưa chắc ai ai mạnh hơn ai”. Thằng bé Lạc Bình không sợ cải lại.

“ đúng chưa chác ai mạnh hơn ai, sao nào không phục sao, nhào vô tao với tiểu Lạc tử cộng thêm tiểu Na bộ ba siêu quậy, chấp hết tụi bây.” Tiểu Phong bật người khiêu khích.

“cái gì mà bộ ba siêu quậy, ai là bộ ba với ông, tui chỉ đi theo tiểu Bình thôi, ai đánh cậu ấy mình sẽ đánh lại”. cô nhóc được gọi là tiểu Na, thấy có người nhắc tên mình thì đứng dạy nói lên.

“cái thì đấy, chơi không chơi mà đánh nhau cái gì”. Tụi nhỏ định bây dô bò co nhau, thì một người đàn ông la lên, rồi gọi tụi nhỏ lại : “ nhanh kaij đây đi, chú Hải chuẩn bị kể chuyện xưa nè.”

“ qua ba mày sắp kể chuyện kìa, nhanh đi qua đi tiểu Lạc tử” Tiểu Phong nghe vậy thì mừng rỡ kéo đứa nhỏ Lạc Bình kia chạy về chỗ mấy người đàn ông. Tụi nhỏ còn lại cũng hớn hỏ chạy về phía kia.

“ rồi đừng ồn để chú nói nghe”. Lạc Hải thấy mấy đứa nhỏ hớn hở nhìn mình thì cười nói: “cai tinh cầu này được gọi là Thiên Quân tinh cầu chác các cháu biết rồi cho gì”

“nhưng mà hồi xưa, nó không có như vầy đâu, nó nhỏ hơn và được gọi là Địa Cầu, ở đó không có nhiều tộc như bây giờ, mà chỉ toàn là tộc người chúng ta thôi, ở đó cũng không có võ đạo phổ biến như bây giờ, mà là lấy văn làm chủ, để phát triển đời sống”

“vậy tại sao bây giờ lại khác thế ạ?” một đứa nhỏ thấy tò mò lên tiếng.

“im miệng, để chú nói”. Tiểu phong thấy có người cắt ngang nên nói.

“Ukm để chú nói”. Thấy mấy đứa nhỏ nhao nhao, Lạc Hải cười cười nói tiếp: “ rất lâu từ khi thế giới còn là thế giới kia, đã có một trận động đất rất lớn nó phá hủy đi gần 3/5 lục địa, cũng sau trận động đất đó, con người đã phát hiện ra nhiều di tích cổ, mà trong đó còn người người còn phát hiện ra nền văn minh võ đạo, cũng từ đây mà võ đạo bắt đầu phổ biến”

“mấy trăm năm sau khi võ đạo phát triển, con người càng hoc tập võ thuật càng phát hiện được tiềm tàng to lớn trong nó, nó có thể một đấm san núi, một tay nhấc cả tấn, cao thủ 1 vs 100..... nói chung là không giới hạn. Rồi có một ngày đại tai nạn đã xảy ra, vì khi con người hút linh khí đất trời làm các hành tình khác bị ảnh hưởng, cuối cùng một khỏa hành tinh cũng như hành tinh này đã cộng hưỡng kéo lại gần nhau, lúc đó ai cũng tưởng tận thế đến, nhưng không như tượng tưởng sẽ va chạm vào nhau mà chúng dung hợp lại, tại ra hành tinh Thiên Quân như bay giờ, trên cái hành tinh kia cũng có nhiều chủng tộc khác nhau nên bay giờ hành tinh này không chỉ có riêng con người”

“ wow, võ đạo ca thâm như vậy, chú nói thử sao nay có thể thành cao thủ không?” Tiểu phong phấn khởi nói.

“ được hết, mấy đứa ai cũng có thể cả.” Trịnh Hải kiên cường giải thích: “ nhưng không phải dễ dàng nha, võ đạo đi càng xa đường càng khó đi, mấy đứa thấy mấy cái bao tay nhiều mày của người lớn không”

“dạ biết, đó là gi ạ?” một đứa nahnh nhẩu nói.

“ukm, chùng rất là quan trong nha, nói được coi như một thứ chứng minh thân mịnh của các cháu, chúng có nhiều màu như vậy là là để hợp với tầng cấp bậc trong võ đạo: ‘trắng – võ đồ’, ‘xám – võ giả’, ‘đỏ - võ sư’, ‘vàng – võ tông’, ‘da cam – võ tôn’, ‘lục– võ vương’, ‘lam – vương giả’, ‘chàm– vương tôn’, ‘tím – đế vương’ càng lên cao càng khó, nếu ai không chịu cố gắng thì chỉ bị loại ra, nên các cháu phải rán ra sức nhiều lên.” Lạc Hải giải thích cho lũ nhỏ.

“ vậ yba ơi, còn dị năng sư thì sao ạ, con nghe dị năng sư cũng mạnh lắm mà.” Lạc Bình nghe ba mình nói thì hỏi lại.

“Ukm dị năng sư cũng mạnh lắm.” Lạc Hải sờ đầu con mình nói tiếp : “ khi hành tinh kia dung hợp với hanh tinh chúng ta, không chỉ có chủng tọc nhiều lên, mà nó còn mang lại cho con người nhiều kha năng khác nhau, như khống hỏa, khiển lôi, vạn thủy, hóa thú vân vân, nên có nhiều người đi theo hướng dị năng, họ cũng có bao tay giống võ giả, nhưng không để thể hiện cấp độ mà là trên bao tay họ đính lên huy hiệu, có ba màu vàng – xanh – đỏ tượng trung cho ‘nhập môn’ – ‘bậc thầy’ – ‘tôn giả’ ba cấp bậc, trong mổi cấp bậc lại có bo ngôi sao cùng màu nên họ cũng có 9 sao huy hiu như 9 cảnh giới võ đạo, nên dù là ngừi có găng tay trắng nhưng lại có thêm 9 sao ba màu thì đó là thuộc hàng đế vương cảnh đấy, nên cẩn thận.”

“wow, mạnh như vậy, vậy mai mốt dù con không làm võ giả, cũng có thể làm dị năng sư”. Lạc Bình càng nghe mắt càng sáng.

“ nếu cậu đi làm dị năng sư mình cũng làm sị năng sư”. Tiểu Na nghe vậy nói theo.

“ haha, mấy cậu làm dị năng sư mình làm võ giả, ba tụi mình làm bộ ba siêu quậy, đến lúc đó phá khắp nơi coi ai dám nói gì”. Tiểu Phong oai hùng nói ra.

“ nói bạy bạ gì đó, có tin chú đánh không”. Lạc hải nghe tiểu Phong nói như vậy thì hung dữ nói qua: “nghe đây, bởi vì cũng có những xuy nghĩ như cháu, mà nhiều tổ chức tội phạm đã nổi lên, ỷ vào vão đạo làm hại khắp nơi, làm bị thương người có tội, biết không ?”

“ dạ cháu sai rồi, vạy mai mốt cháu sẽ làm anh hùng, như anh hùng gió lốc như trên TV vậy”. Tiểu Phoog nghe vậy cúi mặt nhận lỗi.

“ ukm, như vậy mới tốt” nghe đứa nhỏ biết nhận sai Trịnh Hải gật đầu nói tiếp: “vì có nhiều tội phạm nổ ra vừa có võ đạo, dị năng, dị tộc tràng lan làm điều ác, nên các chủng tộc khác nhau đã hợp lại và tạo ra một tổ chức gọi là Liên Quân Anh Hùng, ở đó tụ tập nhiều con người tốt bụng, anh dũng..sẳn sàng vì nghĩa, là những anh hùng được người đời nhớ đến , nên các cháu phải ráng mà cố gắng để được như vậy, không nên làm kẻ xấu.”

“ Dạ”. Chúng trẻ nhao nhao trả lời.

“ ukm về đi, mai tập hợp lại đây để từ mai chú dạy võ cho” Lạc Hải cười nói.

“ hay quá hay quá, mai được học võ rồi, ta sẽ là vô địch”

“ hừ ta mới là nhất”

“ ta sẽ đi luôn hai đường di năng, võ đạo luôn, ta sẽ mạnh nhất”

“ bớt ao đi cha, coi chừng gì cũng không học được bây giờ”

“ thôi chào mấy chú, tụi cháu về.” Tụi trẻ nhao nhao nhào mừng rỡ cười nói đi về.

“ haha còn trẻ sướng thiệt, thôi tôi về trước nha Hải” mấy người đàn ông còn lại cũng chào hỏi ra về.

“ à mấy anh về” Lạc Hải cười tiễn bạn, rồi quay lại nhìn 3 đứa nhỏ còn lại: “ sao nào giờ về được chưa, còn hai đứa kia không về định đi ăn ké nữa sao”

“đây không phải ăn ké, mà là đi thưởng thức đồ ngon, ai biểu cô Mộng nấu đồ ăn ngon quá chi, khà khà” Tiểu Phong mặt dày nói.

“ ukm, đi đi về nhanh đói bùng quá” tiểu cunxgungx hởn hở chạy trước.

“ ê đó là nha mình nha, ai có các người tới”. Lạc Bình bực mình chạy sau.

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt đọc 454

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.