Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đổi trận

Tiểu thuyết gốc · 2109 chữ

Lạc Bình nói ra lời này 10 phần bá khí, nói xong hắn còn liếc mắt về phía lớp sô 6, nhưng nơi hắn liết qua, nhưng nhừng bị hắn liết trúng vậy mà có cảm giác như dân đen bị vua trên nhìn xuống, sinh lòng muốn quỳ bái, phải lui xuống một hai bước mới giảm cổ cảm giác nay, có người càng chịu không được bắc đầu có cảm giác chóng mặt, hoa mắt nhờ người kế bên mới đứng được.

“ngươi...”Đinh Tuấn nghe lời nói của Lạc Bình đã tức giận muốn xông lên đập cho một trận, nhưng mới bước chân thì đã bị một cảm giác từ xâu trong nội tâm chế trụ, một cảm giác mà nói cho hắn nếu hắn bước thêm một bước là sẽ xong đời, dù không thích cái cảm giác này, nhưng không hiểu sao cứ nhìn lạc Bình ở phía trước hắn lại tin đúng là như vậy.

“cái gì mà ngươi nha ta nha, muốn đánh thì nhào lên kiếm ăn, để còn giành quyền sử dụng sân nha”. Lạc Bình nhìn mấy tên này chậm chạp, biết là do mình trong lúc vô tình đã tỏ ra một ít khí thế nhưng đã phát hiện hắn càng tăng thêm sức ép làm bên lớp số 6 càng thêm chất vật chịu đựng.

“ù móa, tao thần tượng nó mất rồi, dủ bá khí hà” Bên lớp số 6 thì chịu đựng, còn bên số 5 thì lời hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chăm. Lạc Bình tỏa ra chút khí thế ép lớp sô 6, nhưng đâu có ai biết dù lớp nào cũng vậy, nhưng trong mắt lớp số 5 thì Lạc Bình mười phần bá khí xông trận cứu người, bẻ tay cảnh cáo, một câu nói ép lùi lớp số 6 nhiêu đó cũng đã đủ để họ tạo nên một thần tượng mới.

“đậu đen nó, ‘muốn thì nhào lên kiếm ăn’ móa một câu nói chấn trụ đương trương, còn ai, tao hỏi con ai hà”

“Haiz, người huynh đệ này nói là làm khó người rồi, như vậy chỉ có Bình ca lớp ta thôi, đủ khí phách”

“tao tuyên bố, giờ tao là thần tượng số 1 của Bình ca cấm tranh với tao”

“haha, tao nó rồi tụi bây không tin, anh em của Lâm Phong này sao có thể là tên thái điểu được, lúc trước nói nó mạnh nhất trường tụi bây còn cãi, giờ thì sao thấy chưa, lớp trưởng nó còn có cách ôm về tay được, mấy cái tên này đã là gì.” Lâm phong nhìn ai ai cũng ca ngợi Lạc Bình, thì cũng bảy ba hâm mốt hùa theo.

“Im miệng...” Huỳnh Tiên Như nhìn bống lưng sừng sửng của Lạc bình thì cũng ngạc nhiên, cảm thấy đấy là một cổ hào khí làm cô muốn tiếp xúc gần gũi, càng nghĩ càng đỏ mặt thì nghe được Lâm Phong nói, liền tức giận xấu hổ quát, còn lo lắng nói lại: “mà cậu ta xông trận như vậy, nếu không làm gì sẽ bị hệ thống định tội, thì không một trường đào tạo anh hùng nào nhận đâu.”

“ukm, móa nó quên cái này, giờ phải làm sao đây?” mọi người được Tiên như nhắc nhở cũng nhớ lại cái sự kiện xông trận này, nhao nhao lo lắng nói.

“bỏ đi, đừng lo” lâm Phong cũng biết sự việc nghiêm trọng, muốn làm anh hùng mà trong hồ sơ bị hệ thống định tội dù là nhỏ như con thỏ cũng sẽ bị cấm thi. Nhưng mọi chuyện đã như vậy hắn cũng không biết sao, mà hắn cũng biết tinh cách tên này nên nói: “đừng lo, nhiều lúc nó hơi điên điên làm liều, nhưng không có lúc nào nó làm việc mà không nghĩ tới hậu quả đâu.”

“ukm vậy, chỉ có thể chờ hệ thống tuyên bố, nhưng mà nếu cậu ấy bị gì, thì mình...” Huỳnh Tiên Như, cũng biết chuyện đã không thể cứu vãn chỉ có thể chờ hehej thống phán xét, nhưng nghĩ lại do cứu mình mà ra thì lại bồn chồn lo lắng....

“bỏ đi, ai nó cũng làm vậy thôi, nên không có lần này cũng có lần khác đừng tự trách...lớp trưởng như vậy nó mới không vui” thấy Tiên Như vẻ mặt buồn hiu, đổ mọi lỗi lên người mình, Lâm Phong lên tiếng an ủi.

“ukm, biết rồi” nghe lâm Phong nói Tiên như đáp lại, nhưng xau trong lòng cô cảm giác mình nợ Lạc Bình nhiều nhiều lắm.

“sai nào nhanh lên tụi này còn học!” mà lúc này trong sân lạc Bình lại lần nữa khiêu khích chọc tức lớp số 6.

“móa thằng chó, đừng cản tao, để tao đánh nó...”nhân số lớp số 6 đâu thể chịu được nữa, đã có người lên tiếng muốn xông ra.

“đi, tao với mày đi, không đập nó sml là không chịu được.”

“tinh tao một người, móa nó quá hống hách”. Có một người thì mấy người con lại nhao nhao gật đầu tiếng lên.

“Im miệng” Ngay khi mọi người tiến lên thì Đinh Tuấn lên tiếng ngăn lại nó rằng: “đừng quên còn đang trong trận đấu, nếu không sợ bị hệ thống định tội thì cứ lên như thằng điên đi.”

“Ách...” lớp số 6 nghe được lời Đinh Tuấn sửng người nhớ lại việc này, chân vừa bước ra cũng thụt lại, không ai đủ can đảm bước lên vì cả tương lai sẽ bị một lời định tội của hệ thống mà mất đi một nữa.

“vậy phải bỏ qua cho hắn, tao không cam tâm, Tuấn ca không có cách sao?” có người không cam lòng lên tiếng, nhìn căm hận về phía Lạc Bình.

“hừ, cần gì chúng ta lo, kết thúc trận đấu thì hệ thống sẽ xử lý hắn, ngươi lên kéo thằng Hoàng xuống, chúng ta chịu thua, để xem hắn sẽ bị gì ?” Đinh Tuấn thấy ai ai trong lớp cũng vẻ mặt phẩn hận lên tiếng nói, rồi nhìn về phía Lạc Bình nói đầy ý cười: “tưởng sẽ có thể đánh với ngươi trên lôi đài, để Tiên như thấy vẻ yếu kém của ngươi nhưng giờ chắc không có cơ hội rồi”

“móa nó, nhát gan thì nó mẹ đi, còn đem hệ thống ra làm cái có không chiến, nhát như con thỏ, biến đi...” Lạc Bình nghe vậy thì cười cười nói lại, trong lúc không ai để ý thì tay luồng vào trong túi quần chứa đôi găn tây của mình, xong lại nói tiếp: “còn chuyện đấu tren lôi đài, mày khỏi lo, ta tin tưởng hệ thống biết phân biệt đúng sai, nên tao không bị sao đâu, nên vẫn đánh với mày được.”

“haha, chuyện cười, cứ chờ đi mày còn nói được như vậy không” Đinh Tuấn cũng không để ý lời chọc giận của Lạc Bình, thấy Nguyễn Hoàng được kéo ra khỏi vòng chiến thì giơ tay nói: “đại diện lớp số 6 mất sức thi đấu, lớp tôi xin chịu thua!”

“lớp số 6 lên tiếng nhận thua, thông qua hệ thống phán định trận ‘loạn chiến’ lớp sô 5 thắng, sấn bóng sô 3 thuộc quyền sử dụng lớp số 5, mời chấp hành” Ngay khi Đinh tuấn lên tiếng nhận thua, tiếng hệ thống cũng thông báo cho trận đấu.

“haha, chết mày chưa, hệ thống phán định mày bị....hả!” nghe thấy hệ thống lời ra, Đinh Tuấn cười ha hả nhìn Lạc Bình nhưng thấy có gì sai sai thì ngác mồm một mặt mộng bức: “tai sao lại thành ‘loạn chiến, tai sao lại không bị định tội?”

“haha, thấy chưa mấy thằng nhát gan, cả ‘loạn chiến’ mình tao đánh quyên lớp mà không dám lên, thấy nhục chưa!” thấy vẻ mặt như gặp điều gì không thể tin được của Đinh tuấn, lạc Bình len tiếng trêu trọc.

“mày...mày đã làm gì?” nghe được lời của Lạc Bình, Đinh Tuấn cũng đâu thèm để ý nó có dễ nghe hay không dễ nghe, mặt như là gà con lạc mẹ lên tiếng hỏi.

“tao làm gì!, à chắc do hệ thông thấy tụi bây vừa ngu mà còn hống hách, còn tao phong thần tuấn lãng nên đã công bằng phán sử thôi” Lạc Bình cũng thần thần bí nói ra: “để công bằng hệ thống đã cho tụi bay ‘loạn chiến’ mà tụi mày ngu quá làm sao cũng không lên”

“công bằng cái cù loi....”nghe được lời nói của lạc Bình nói, Đinh tuấn cảm thấy như lòng tin mình muốn sụp đổ.

Móa nó! Mới đầu là lớp trưởng chiến, bị tên này pha hoại, cả lớp sợ bị định tội không dám lên, dù bị hắn chữi trêu chọc, nhưng tin hệ thống sẽ phán định sau, nhưng hệ thống lại nó là ‘loạn chiến’, loạn cái đầu nó, nếu đã loạn chiến thì dù hắn có xông trận thì tội đâu mà định, mà nếu có ‘loạn chiến’ cũng cho cái thông báo để tụi này biết còn xông lên, nếu không còn tưởng là ‘lớp trưởng chiến’ ma nào dám lên, giờ lại còn bị thằng hỗn đản này trêu chọc nữa chứ.

“tức cái gì!, nếu muốn đánh thì nhào lên cho chúng mày một cơ hội nữa thách đấu ‘loạn chiến” đi, mà nếu nahts quá thì về nhà mét má đi.” lạc Bình thấy vẻ mặt của Đinh Tuấn thì cươi nói quay lưng đi về phía lớp mình, nếu khôn phải hắn biết trước thì dù ai gặp chuyện này cũng có vẽ mặt như thế, vì hệ thống là công lý tuyệt đối, chưa khi nào vụ thay đổi như vậy.

Chuyện này cũng không phải như Lạc Bình nói là hệ thống thấy máy tên bên kia hống hách mà sữa đổi luật chuyến, mà là lúc LẠc Bình đưa tay vào túi đã kích hoạt một chức nay của đôi găn tay màu đen của mình. Tuy không biết cái găn tay này mình làm sao có chỉ biết được khi đủ tuổi đeo găn tay thì ba đã đưa cho, lcus trước không để ý nhưng khi lên trên này, đôi găn tay này lại hiện ra nhiều vẻ khác thường nhiều công năng, Lạc bình đã tìm hiểu thử, và ngoài việc tùy ý đổi màu ra thì nó còn có chút quyền lợi nhỏ trong hệ thống, dù không biết quyền này là gì, nhưng nhờ nó mà Lạc Bình đã đổi luật từ ‘lớp trưởng chiến’ thanh ‘loạn chiến’.

“ngươi...mẹ nó đi chết đi...” Nghe lạc Bình một câu nhát gan hai câu về nhà mét má, Đinh tuấn cũng chịu đâu được, cái vẻ nho nhã lúc nãy cũng biến mất, thay vào đó là một quyền bất ngờ hướng thẳng Lạc Bình.

“A..cẩn thận” nhìn thấy Đinh tuấn bất ngờ đánh lén, lớp số 5 giật mình, trong đó Huỳnh Tiên như lo lắng kêu lên.

“hừ..chơi xấu...ồ!”Lạc Bình lúc đầu ngay khi Đinh tuấn dộng thân đã biết, định quay sang đáp trả thì thấy một bóng người khác cũng xuất quyền lao ra nên cười ồ một tiếng đứng im.

Ầm.....

Hai quyền đụng nhau, sóng khi do kình lực tao ra vang vọng toàn trường, làm mọi người nghĩ trúng một đoàn này cũng phải nằm viện cả tháng, cũng lúc đó là một giọng nói vang lên: “sao nào! Đánh không lại định chơi bẩn sao, muốn thì lên tao chơi với...”

Người nói này không ai khác ngoài Lâm Phong, từ nãy đến giờ hắn luôn chú ý tất cả, hắn cũng bị giật mình vì cái thông báo của hệ thống vì Lạc bình chưa kịp kể cái năng lực khác của găn tay, nên cũng chả hiểu cái mô tơ gì, nhưng vậy khi thấy Đinh tuấn ra tay đánh lén thì hắn là người phát hiện đầu tiên, nên lao ra, và cũng vì thấy hắn mà Lạc Bình đứng im giao cho hắn.

“Đập nó tiểu phong, cho tụi này thấy lão nhị của bộ ba siêu quậy đi” lạc Bình thấy Lâm phong ngăn được quyền này, thì vỗ vai cười đùa nói, nói song lại tháy có nghe hoặc hỏi lại: “không phải có hệ thống sao, sao lúc nãy tên này đánh lén không thông báo như lúc tao mới lên đánh nhau với thằng kia?”

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.