Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày xuân ra đường

Phiên bản Dịch · 2253 chữ

Đạo làm vợ là phải chú ý đến ấm lạnh cho phu quân. Những ngày này, thân thể nàng chuyển biến tốt, trong lúc rảnh rỗi liền ôn lại các bài tập may vá, rồi dựa vào kích thước mà Lý ma ma đưa cho, nàng làm ra được một cái áo, bên trong có thêm một chút sợi bông.

Lúc này Thôi Cửu bất động thanh sắc nhìn chiếc áo có đường chỉ hơi thô này, ánh mắt không thấy được ý sâu xa trong đó.

Liễu Miên Đường cảm thấy hối hận, thật sự không nên lấy điểm yếu của mình phô ra cho người khác thấy, nếu phu quân không thích thì chẳng còn mặt mũi nào.

Nhưng phu quân nhìn một lát rồi nhận lấy, hắn cởi áo ngoài rồi chuẩn bị mặc thử.

Ánh mắt Liễu Miên Đường sáng lên, linh hoạt đi đến ân cần giúp phu quân mặc, may và vẫn mặc vừa người. Dáng người thẳng tắp của Thôi Cửu mặc áo vào rất có hình dáng, đường may thô ráp lộ ra cũng không có vấn đề gì.

Thôi Cửu được hiền thê Miên Đường hầu hạ mặc lại áo ngoài, rồi phủ thêm áo choàng.

Chỉ là lúc buộc lại dây, ngón tay thon dài của Miên Đường có chút vụng về, mấy lần cũng không được, cuối cùng dùng sức hơi mạnh nên làm thành nút tắc.

Thôi Cửu cảm thấy nàng buộc dây khá chặt, liền dùng bàn tay to lớn chạm vào gáy của nàng, khóe miệng hơi vểnh lên nói: "Nàng muốn ghìm chết ta sao?"

Bị hắn ôm sau gáy, cả người nàng cũng bị cuốn vào mùi hương thoang thoảng của hắn. Nàng đứng rất gần hắn, có thể thấy rõ đôi lông mi đen cong vuốt, cùng cặp mắt cười như không cười kia.

Miêu Đường cảm thấy tay hắn cầm hơi chặt, vô thức muốn dùng mánh khóe nhỏ để thoát khỏi tay hắn. Cũng không phải làm điều bất kính với phu quân, chỉ là động tác đỡ đòn vô thức của người tập võ mà thôi.

Thế nhưng chiêu thức vận dụng thuần thục trước kia lại hoàn toàn không có uy lực, kết quả là cơ thể nàng mất thăng bằng, ngã vào lòng ngực của Thôi Cửu.

Nàng có vẻ hơi ảo não nói: "Không phải Triệu thần y nói thiếp đã ổn rồi sao? Tại sao trên tay lại không có chút lực nào vậy?"

Mẫu thân đã mất của nàng là con gái duy nhất của tiêu cục lão đại tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Yến, cho nên lúc nàng ba tuổi đã cùng mẫu thân tập võ, mặc dù lúc nàng mười tuổi mẫu thân của nàng đã mất, nhưng nàng vẫn luôn giữ thói quen tập võ hàng ngày.

Nhưng bây giờ xem ra, tay chân của nàng có lẽ là do bệnh nặng nên không còn sức lực, không còn bản lĩnh mà mẫu thân đã truyền lại.

Thôi Cửu cúi đầu, nhìn mặt mũi tràn đầy ảo não của nàng, hắn buông lỏng tay chậm rãi đỡ nàng dậy, tròng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt buồn chán đến trắng bệch của nàng, nhẹ nhàng nói:

"Không phải đã khá lên nhiều sao? Đi ra đi vào nhiều một chút, hoạt động thư giãn gân cốt, có lẽ sẽ sớm bình phục hơn."

Nói đến đây, hắn nghĩ nghĩ, móc ra một chiếc hộp dẹp nhỏ xinh xắn: "Đây là Hàm Hương Trai, phấn hương này được điều chế ở Giang Nam, mùi rất thơm, ngày mai nàng trang điểm lên có thể tăng thêm chút nhan sắc."

Miên Đường nhận lấy chiếc hộp, phấn hương này dường như là chuyên cung cấp cho phú hộ, không giống như các hộp son phấn bình thường, lại còn kiểu dáng xa xỉ, mạ vàng khảm tùng thạch.

Nếu đã là tâm ý của phu quân, nàng đương nhiên sẽ vui lòng nhận lấy, thế nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng. Cái gọi là từ sang thành kiệm khó lắm, có lẽ là như vậy. Phu quân tiêu xài hoang phí đã quen, dùng tiền như nước, trong nhà bây giờ cũng không thể tiêu xài như ở kinh thành được.

Sau này nàng sẽ khéo léo nói chuyện với phu quân, nếu hao phí tiền bạc vào những thứ này thì không cần mua thêm cho nàng. Nhưng lúc tiếp nhận hộp phấn, nàng vẫn nhìn về phái hắn cười một tiếng.

Lúm đồng tiền như hoa, thu hút ánh nhìn của người khác, Thôi Cửu bình tĩnh nhìn một lát, rồi không nói lời nào liền rời đi.

Liễu Miên Đường đưa mắt nhìn thân hình cao thẳng của phu quân dần khuất sau tấm bình phong, trong lòng nàng suy nghĩ: Phu quân trông cũng gầy gò nhã nhặn, nhưng lực tay lại rất mạnh, thân hình lại cực kỳ rắn chắc, xem ra cũng từng tập võ qua.

Lúc còn ở kinh thành, phần lớn thời gian nàng đều ở trong nhà, rất ít khi ra đường. Nghĩ đến ngày mai có thể ra ngoài đi dạo một chút, ngắm nhìn phong cảnh của trấn Linh Tuyền, trong lòng nàng vẫn có chút vui sướng.

Rạng sáng ngày hôm sau, còn chưa chờ nàng thức dậy, Lý ma ma đã bưng nước nóng rửa mặt vào phòng gọi: "Phu nhân, nên dậy rồi."

Liễu Miên Đường lười biếng từ trong chăn chui ra, thầm nghĩ: Ngày thường sai khiến thì ít khi tuân theo, hôm nay lại ân cần, không gọi mà liền tới hầu hạ. Có thể là do phu quân trở về nhà, khiến lão bộc kia cũng tìm về quy củ, chú tâm vào công việc.

Nước nóng đã bưng tới, nàng cũng không nằm nướng nữa, đứng dậy rửa mặt trang điểm.

Ngày bình thường, Liễu Miên Đường là người không thích son phấn. Thế nhưng hôm qua phu quân đã có tâm ý, nàng không thể phụ được, thế là đánh một lớp phấn mỏng, tô thêm chút son môi đỏ.

Lý ma ma lấy gương đồng ra, cảm thấy nữ tử này thật đẹp đến mức lóa mắt, trong nét mặt lộ ra nét cuốn hút của yêu nghiệt, bà không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Liễu Miên Đường cũng đã quen với tính khí âm dương của Lý ma ma, nhân lúc trang điểm, nàng lơ đãng hỏi: "Lý ma ma, trước khi ta mất trí nhớ, có từng trách mắng hạ nhân không?"

Lý ma ma thay nàng đeo vòng tay bằng bạc, trả lời: "Phu nhân đối xử với mọi người khoan dung, cũng không trách phạt hạ nhân."

Miên Đường nghe vậy, quay đầu nhìn bà mỉm cười nói:

"Chưa từng, vậy sao Lý ma ma lại như luôn khó chịu với ta vậy, có chỗ nào bất mãn sao?"

Lý ma ma không ngờ nàng sẽ thẳng thắn như vậy, sửng sốt một chút, cắn răng quỳ xuống nói: "Nô gia xuất thân bần hàn, nói chuyên hơi thô bỉ, nếu có chỗ không chu toàn, xin phu nhân thứ lỗi."

Thấy Lý ma ma nhận lỗi, Liễu Miên Đường cũng không muốn trách phạt, chỉ nhẹ lời gọi bà đứng dậy.

Nàng tuổi còn trẻ, nhưng bây giờ bệnh nặng, đứng dậy cũng khó khăn, khó trách hạ nhân mất quy củ, không đem nàng để vào mắt.

Lý ma ma là lão nhân của Thôi gia, nghe nói là đã chứng kiến Cửu gia lớn lên, nếu như vậy thì nể mặt phu quân, cũng không thể trách cứ nặng được.

Sau khi chỉnh đốn xong, nàng cũng thức thời, chuyện kết thúc ở đó.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng uống một chút cháo loãng, lựa một chiếc váy hoa nền trắng trong rương quần áo mặc vào, sau đó chuẩn bị lên xe ngựa.

Thế nhưng Lý ma ma lại nói: "Hôm qua lúc rời đi Cửu gia cố ý phân phó lão nô, hôm nay để phu nhân đi bộ ra đường, Triệu thần y đã nói, phu nhân cần đi nhiều một chút thì tay chân mới mau bình phục."

Lời này cũng có lý, ánh nắng bên ngoài cũng vừa vặn, cũng không nắng cháy da, hương hoa mùa xuân rực rỡ, thật thích hợp để đi dạo.

Thế là Liễu Miên Đường liền dẫn Lý ma ma đi ra khỏi ngôi nhà ngói xanh.

Lúc này đã là qua thời điểm ăn sáng, các nam nhân ở Phố Bắc đã đi làm sớm, các nhóm bà vợ may vá cũng đã tụ lại trước cửa để phơi nắng.

Bà Doãn miệng lưỡi lanh lẹ kia thấy mỹ nhân từ ngôi nhà ngói xanh đi ra, lập tức gọi như đã quen nhau: "Xin hỏi vị tiểu nương tử này xưng hô như thế nào?"

Liễu Miên Đường biết những người này đều là hàng xóm, Thôi gia cũng không nghèo túng, cũng chỉ là thương nhân mà thôi, không thể khinh rẻ, trêu chọc cho hàng xóm ghét bỏ được. Thế là nàng dừng lại, cười nói: "Nhà chồng họ Thôi, gọi ta là Thôi cô nương là được rồi."

Nhưng bà Doãn vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục đặt câu hỏi: "Phu quân của Thôi cô nương làm cái gì, từ chỗ nào tới đây?"

Miên Đường mỉm cười trả lời: "Phu quân là thương nhân, từ trong kinh thành tới đây." Nói xong liền cất bước muốn rời đi.

Thế nhưng bà Doãn lại trông mong đứng lên hỏi: "Nếu là thương nhân, không biết mua cửa hàng ở đâu?"

Cái này Liễu Miên Đường cũng không trả lời được, nàng miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía Lý ma ma.

Chuyện này nàng cũng đã hỏi qua Lý ma ma, lúc đó Lý ma ma hàm hồ nói là ở trong trấn, thế nhưng ở chỗ nào cũng không nói rõ ràng.

Bây giờ nghe hàng xóm hỏi, tự nhiên nàng cũng muốn Lý ma ma trả lời.

Lý ma ma kia có lẽ là sáng sớm bị nàng khiển trách một phen, cho nên trong lòng buồn bực, lúc này lại bị mấy cái miệng bà tử chặn lại trong ngõ nhỏ, bà chỉ trừng mắt toát lưỡi một hồi nói: "Nô gia cả ngày trông coi phu nhân, cửa hàng kia ở nơi nào cũng không rõ lắm."

Thấy không hỏi được gì, bà Doãn không có cam lòng, nhưng vẫn thân thiện nói: "Cô nương đừng chê ta lắm miệng, thật sự là chúng tôi đều là lão nhân ở trấn này, nhà ai cửa hàng phong thủy bao nhiêu, qua tay mấy lần, đều quen thuộc cực kì, cô nương sau này nếu có nghi vấn, thì cứ tới hỏi ta, nhất định cái gì ta biết ta sẽ nói hết.."

Sau khi cáo biệt, Miên Đường rốt cục cũng có thể thuận lợi đi ra phố Bắc.

Linh Thủy mặc dù là tiểu trấn, thế nhưng các thương nhân khắp nơi đều tụ tập đến, náo nhiệt cực kì.

Nhưng tâm tư của nàng lại không nằm trên các quầy hàng hóa. Vốn hàng xóm không quen biết đều muốn hỏi thăm sự tình, nàng lại là một phu nhân, nhưng hỏi gì cũng không biết, thật sự là xấu hổ.

"Lý ma ma, nếu hôm nay phu quân cho người trở về lấy cơm, nhớ hỏi cửa hàng ở đâu, phu quân ngày đêm vất vả, chắc hẳn ba bữa cơm cũng không đúng bữa. Tối hôm nay, ngươi làm chút cơm canh ngon miệng, ta tự mình đi đưa cho phu quân là được."

Nghe phu nhân nói kiểu này, Lý ma ma chần chờ nói: "Cửu gia bận chuyện, mấy ngày nay ước chừng cũng sẽ không trở về, phu nhân không cần lo lắng, hạ nhân bên cạnh sẽ thận trọng lo lắng cho ngài ấy."

Liễu Miên Đường mỉm cười, không nói nữa, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Phong tục ở Đại Yến cũng dần được nới lỏng, phần lớn nữ tử xuất hành đều không mang mũ trùm, nhất là ở Giang Nam, các cô nương váy ngắn váy dài, lộ ra chiếc cổ trắng ngần xuất hiện đầy trên phố.

Miên Đường nhập gia tùy tục, cho nên cũng như vậy. Thế nhưng thân hình nàng cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, hôm nay lại tô thêm chút phấn son, khiến những người qua đường đều quay đầu lại nhìn, khe khẽ bàn luận đây là nương tử nhà ai, chẳng lẽ lại là tiên tử trên trời hạ thế?

Đi qua chỗ tập trung buôn bán vải ở trấn Linh Tuyền, người đi theo sau lưng Liễu Miên Đường ngày càng nhiều.

Đến mức Lý ma ma che chở nàng, nửa bước cũng khó đi được.

Bên trong trấn Linh Tuyền có nhiều thương nhân, ngõ nhỏ cũng nhiều, tay ăn chơi càng là vô số. Thấy nàng lạc đàn, bên người cũng không mang theo nam đinh, khẳng định không phải phu nhân tiểu thư phú hộ gì, liền đánh bạo tiến lên đùa giỡn.

"Xin hỏi tiểu nương tử đây đang đi đâu? Chân vàng chân ngọc đừng đi bộ kẻo sưng chân, bản công tử có kiệu mềm, nếu không chê, có thể cùng ta ngồi chen với nhau!"

Bạn đang đọc Tàng Kiều(Truyện dịch) của Cuồng Càng Thêm Cuồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.