Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác Chết

Phiên bản Dịch · 3695 chữ

Đêm tối tĩnh lặng.

Dưới chân Lộc Thủ Sơn , một vật nặng từ góc đá rơi xuống , phá vỡ sự yên tĩnh ,đè nát nhiều thân cây xiêu vẹo trên đường đi, cuối cùng rơi xuống đáy cốc. Xung quanh cây cỏ rậm rạp nhưng tuyệt nhiên không hề có dấu hiệu của côn trùng hay chim chóc.

Một dòng máu tươi chảy ra, ánh trăng yếu ớt chiếu sáng thân thể vặn vẹo của một thanh niên, một nữa thân thể của hắn gần như vỡ vụn , cổ vặn vẹo đến mất hình thù, đôi mắt hắn mở to vô hồn.

Chết không nhắm mắt !

Đinh.

Giữa tiếng vang thanh thúy, một chút ánh trăng xuất hiện dưới vách đá tối tăm, nguồn sáng hóa ra là một chiếc gương đồng cổ treo lơ lửng trên vách đá, gọng kính phong cách cổ xưa, hoa văn phức tạp, mặt gương chi chít những vết nứt.

Xác chết trong đêm tĩnh, cổ kính dưới ánh trăng.

Đột nhiên!

Trong gương lóe lên một tia sáng, một bóng người hư ảo từ trong đó đi ra, theo ánh trăng đi tới bên thi thể.

Hình dáng người này mơ hồ, cho dù một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ có chút phân tán, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã.

"Haizz..."

Những tiếng thở dài yếu ớt quanh quẩn dưới chân núi.

Người này tên là Trần Uyên , vốn dĩ là một con người bình thường sống ở địa cầu, ngoài ý xuyên đến thời đại tu luyện thịnh thế " Động Hư Giới ", vì ngưỡng mộ tiên duyên nên một lòng theo đuổi trường sinh.

Hắn mặc dù tư chất bình thường nhưng trên người có nhiều bảo vật quý giá lại am hiểu Đạo , cuối cùng cũng có thể tiến thăng Trúc cơ trước khi tận thọ nguyên, sau đó một trăm năm mươi tuổi luyện tinh hóa khí, ba trăm tuổi luyện khí hóa thần, năm trăm tuổi luyện thần phản hư, khai tông lập phái, trở thành một trong số ít Đạo môn tổ sư ở Động Hư Giới , chỉ kém một chút sẽ phi thăng.

Đáng tiếc số mệnh đã tận, tuy rằng chuẩn bị trăm năm, lại vẫn là độ kiếp thất bại, tiên thể sụp đổ, nguyên thần lui chuyển, nếu không có bản mạng pháp bảo bảo vệ ba hồn bảy vía, đột phá màng ranh giới, trốn sang thế giới khác, ngay cả chân linh cũng sẽ bị tiêu diệt tại chỗ!

"Mặc dù trốn thoát , nhưng bị mắc kẹt ở đây một trăm hai mươi năm, phong thủy bảo địa cũng bị ta hấp thụ thành sát địa ... Giờ thì tốt rồi , ba hồn bảy vía đều suy kiệt, bổn mạng pháp bảo thì mục nát, mười hai ngày sau chân linh cũng sẽ mất đi....."

Hắn nhìn về phía đáy cốc, nơi đó tụ một đống hài cốt, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía thi thể thiếu niên, thầm nghĩ : "Tuy là bộ dáng anh tuấn, góc cạnh rõ ràng cũng có bảy tám phần giống ta thời niên thiếu nhưng so với cái mười ba năm trước tổn hại lại nghiêm trọng hơn , mặc dù cảm thấy cái tiếp theo sẽ càng thích hợp hơn nhưng ai biết sau này sẽ không có ai rơi xuống nữa, quả thực hiện giờ không còn lựa chọn nào khác !".

Gió mạnh thổi qua, thân ảnh Trần Uyên đột nhiên mờ nhạt, giống như sắp tan vỡ!

"Ai! Lần sau, lần sau nhất định không thể lại kén cá chọn canh !"

Tuy rằng hắn không cam lòng, nhưng linh hồn là nền tảng, hắn cuối cùng cũng không do dự nữa, xoay người trở lại trong gương. Gương đồng nhất thời trào ra tầng tầng ánh trăng rồi treo lơ lửng trên không, tỏa sáng rực rỡ, như mặt trời và mặt trăng trong cốc sau đó từ từ rơi xuống, hòa vào lồng ngực thiếu niên rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Tĩnh mịch.

Sự im lặng quỷ dị kéo dài hơn một giờ cuối cùng bị phá vỡ bởi một tiếng rên rỉ nhẹ.

Nữa người thiếu niên khẽ động, hắn mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh, cố gắng nhấc chân đứng dậy nhưng chỉ nghe được hai tiếng “răng rắc” thì hai chân đã gãy mất.

"..."

Phù!

Có lẽ vì cơ thể vừa cử động nên máu đột nhiên chảy ra từ nửa cơ thể bên trái vốn bị tổn thương của hắn, phun khắp nơi!

Trần Uyên miễn cưỡng giơ cánh tay phải lên chặn lại, nhưng làm sao có thể ngăn cản được?

". . . . . ."

Cuối cùng, hắn nghiêng đầu sắc mặt đờ đẫn, nằm yên ngừng vùng vẫy.

Sau một tách trà, máu dần dần ngừng chảy, sắc mặt Trần Uyên tái nhợt như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào.

Hắn thực sự sắp hết máu rồi.

“Thân thể tổn thương quá nặng, giống như một chiếc ô tô hỏng, rỉ nước khắp nơi. Nếu không được sửa chữa sớm muộn gì cũng tan nát. Ba hồn bảy vía của ta cũng suy tàn, gương đồng bổn mạng cũng đem vỡ, toàn bộ đều dựa vào thân thể mới dung hợp này trì hoãn. Nếu cơ thể này sụp đỗ chưa nói việc gương đồng đã vỡ, hồn phách sẽ lập tức bị tiêu diệt. Huống hồ con đường thi tu, quỷ tu ta cũng không am hiểu nên phải cân nhắc thật kỹ mới được.

Khanh khách!!

Đột nhiên có một âm thanh nhỏ từ bên cạnh, giống như có thứ gì đó va chạm. Đáng tiếc thân thể Trần Uyên cứng đờ đến mù điếc, hoàn toàn không nghe được thứ gì. Nhưng âm thanh ngày càng lớn hơn rốt cuộc cũng khiến hắn chú ý tới.

Trần Uyên theo âm thanh nhìn lại , thấy đống xương bỗng rung chuyển, sau đó nhìn thấy vài tia hắc khí tràn ra.

"Đây là?"

Lạch cạch

Hắn khó khăn xoay cổ, hơi mở to mắt, cẩn thận quan sát, đập vào mắt hắn chính là các tầng hắc khí tụ tập từ mọi phương hướng, xen lẫn với từng tia sáng đỏ.

"Ác linh?"

Nhưng sau đó, Trần Uyên đã hiểu!

"Thi biến! ?"

Trong nháy mắt, hắc khí đã lan tràn vào cơ thể hắn, quấn lấy tứ chi , thẩm thấu vào bên trong. Sau một khắc, cơ bắp xương cốt của hắn run rẩy cọ xát, hồn phách truyền đến một cỗ mơ hồ cảm giác đau nhức!

"Ta nói. . . . . . Chàng trai trẻ , ngươi thật có tư chất bất phàm, số mệnh gặp ác không nói, còn chịu khổ đột tử, lại rơi xuống dưới này bị ta đoạt xá trọng sinh, có thể nói thiên lôi câu động địa hỏa nha!" Khóe miệng co giật, khuôn mặt cứng ngắc của Trần uyên lộ ra chút cay đắng.

Sau khi thi biến, xác chết thoát thai hoán cốt, thậm chí có người còn có thể sản sinh ra thần thông, nhưng đối với hắn mà nói, đó là một chuyện cực kỳ tai hại!

"Linh thi nhập sát huyệt, qua thiên địa luyện hóa đợi đến khi thi vương thành hình sẽ nảy sinh thú tính cắn nuốt linh trí nguyên bản, linh hồn yếu đuối hiện tại của ta căn bản không thể chống cự được chỉ có thể trở thành vật chất dinh dưỡng cho thi vương."

Rắc... rắc...

Chỉ trong chốc lát, mái tóc trắng mịn xuất hiện trên cơ thể trẻ tuổi của Trần Uyên lại có rất nhiều đường nét phức tạp, nối liền với nhau, mơ hồ như đang cố gắng phác thảo một hình mẫu thần bí nào đó!

Trong mắt hắn hiện lên một tia hồng quang nhàn nhạt, trong lòng hắn dâng lên một cỗ ý chí cuồng bạo xa lạ!

"Nếu như đợi thêm nữa, Cương Thi Vương sẽ ra đời, ta cũng sẽ bị cắn nuốt! Thay vì để trời đất luyện hóa, không bằng ta tự mình luyện hóa! Lần này ta sẽ không kén chọn nữa!"

Trần Uyên không hề chần chờ, mạnh mẽ cắn răng một cái, ý niệm chìm vào trong cơ thể.

"Cửu Chuyển Thi Giải Thiên!"

Ong ong ong...

Chiếc gương đồng run rẩy, lại có ánh trăng tuôn ra, lan rộng trong cơ thể, dựa theo pháp quyết huyền diệu lưu chuyển, thu nạp tử khí, luân chuyển tử huyết. Sau đó từ cơ thể Trần Uyên phát ra những âm thanh "két két", "ồ ồ". Căn cơ hắn xây dựng nhiều năm giờ phút này hoàn toàn tan rã, dược chất ẩn chứa trong huyết nhục đều được giải phóng!

Một làn khói trắng thoát ra từ một nửa cơ thể bị tổn thương, xương trắng như ngọc, máu thịt vặn vẹo tại vết thương khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Một tiếng vang lên như tiếng tơ nứt, vài cục thịt nhấp nhô nhô lên trên nửa cơ thể sắp lành, vài tiếng “phù phù” lần lượt nổ tung, tản ra từng luồng tà khí hắc ám! Trần Uyên không hề bối rối, sau khi đã quyết định, hắn không còn do dự nữa, ánh trăng dâng lên trong bổn mệnh gương đồng của hắn, rút ra huyết khí từ cánh tay trái của hắn, hòa trộn với tà khí kia. Tà khí được dẫn đường ,tiến hành tinh luyện đến tận xương tủy!

"Thi Tiên Bất Tử trong Đạo Giáo nói về việc lột xác hóa phiệt độ thế phi thăng. Nhưng "Cửu Chuyển Thi Giải Thiên" không phải là phương pháp cầu đạo trường sinh thực sự mà là sau khi mang tu sĩ rút hồn đoạt phách, đem thân thể luyện chế trở thành một pháp bảo hình người. Ta mặc dù không quen thuộc thi tu, nhưng lấy gương đồng làm trọng tâm , thân thể làm nô trước khi thi vương thành hình, đem bản thân luyện hóa vẫn có thể làm được."

Rắc rắc!

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của Trần Uyên nảy lên, khắp nơi trong cơ thể vang lên những âm thanh giòn tan, giống như đậu rán trong nồi sắt.

"Thi giải huyền thân, thành!"

Đùng!

Đột nhiên!

Trên bầu trời chợt lóe lên tia chớp , một đạo sấm sét đen tuyền đánh xuống, trong nháy mắt bao trùm cơ thể Trần Uyên!

"Động tĩnh nhỏ như vậy, sao có thể xảy ra thiên kiếp ? "

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, khu rừng im lặng khẽ rung chuyển. Chim hót thú rống, kêu gào thảm thiết!

Sâu trong rừng có một tòa Đạo quan cổ kính. Trong phòng chính, dưới ánh nến. Một lão già gầy gò râu trắng, mặc đạo bào cũ nát giật mình mở mắt ra, đôi mắt già nua mờ mịt đầy kinh ngạc, sau đó linh hoạt đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng , nghiêng người nhảy lên nóc nhà hướng về phía lôi quang màu đen phía xa nhìn tới.

"Khóa tinh chi kiếp! Xem phương vị là ở tuyệt địa phụ cận, màu sắc tối đen nói rõ khóa tinh quan này là yêu ma quỷ quái ! Chỉ có Cửu trọng khí huyết mới mở ra tinh tàng , xem ra chính là đại yêu! Ai... Lộc Thủ Sơn này mới an bình vài năm lại muốn loạn sao ? Không ổn !"

Đột nhiên, lão đạo sĩ sắc mặt thay đổi.

"Thanh nhi dạo gần đây đang ở phụ cận luyện công!"

Nghĩ nghĩ, hắn nhảy xuống, chạy về phía sấm sét biến mất.

Đùng ~ Đoàng~~

Trong điện quang chập chờn, Trần Uyên chậm rãi ngồi dậy, trên người hắn vẫn còn có những điện xà cực nhỏ đang nhảy lên, nhưng chúng càng ngày càng mỏng manh.

"Cũng không phải nghịch thiên công pháp, vì sao trúc cơ lại buông xuống thiên kiếp ? Bất quá lôi kiếp này cũng tốt mã giẻ cùi, thật làm mất mặt thiên kiếp."

Nghĩ lại chi kiếp của bản thân , Trần Uyên xé bỏ bộ quần áo rách rưới treo trên người, cơ thể gần như không còn một sợi lông nào, cổ bị vẹo, chân gãy, nửa người khốn khổ đã được khôi phục lại như ban đầu, nhưng toàn bộ cánh tay trái giống như bị teo lại, héo rút khô quắt, cảm giác vô lực.

"Thế giới này thật cổ quái , nhưng bất luận thế nào thì thiên địa linh khí cũng không phải giả , linh khí nồng đậm khẳng định có tu hành truyền thừa!"

Trong đầu đang suy nghĩ, Trần Uyên đứng dậy, rút cánh tay trái đang treo lủng lẳng của mình ra máu thịt ở chỗ bị gãy dâng lên như sắp tái sinh, lòng bàn chân dường như có sức mạnh nảy sinh, xuyên thấu toàn thân hắn, thân thể phát ra tiếng vang thanh thúy, như thể có thứ gì đó được mở ra.

"Cửu Chuyển Thi Giải Thiên " không hổ là một trong những thượng phẩm pháp quyết ghi lại trong " Đạo Chương" . Mặc dù nó không phải là cách giải thích chân chính của Huyền Môn về sinh mệnh nhưng vẫn vô cùng tinh diệu, không chỉ có thể tiêu hao nguyên khí tu bổ thân thể , ở những cảnh giởi đầu có thể khiến toàn thân cứng cáp tương đương với Trúc Cơ tu sĩ . Bất quá Trúc cơ ở tu hành giới chính là tầng dưới chót , ta thân ở dị giới , không rõ thế cục sau này làm việc ắt phải điệu thấp ..."

Răng rắc.

Trần Nguyên đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh.

"Có người tới! Bọn họ nhất định bị động tĩnh của lôi kiếp hấp dẫn !"

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh.

Ngoại trừ cỏ, xung quanh không có gì cả, không có chỗ ẩn náu, chỉ có một lối vào và một lối ra.

"Trước ngụy trang thành một phàm nhân bị thương, tùy thời mà động."

Trần Uyên đình chỉ hồi phục vết thương, bảo toàn khí huyết , vờ lộ ra điểm yếu sau đó nhặt mảnh vải còn lại quấn quanh che chỗ trọng điểm, vận phương pháp liễm tức Thi Giải Thiên đem tử khí đều phong ấn trong cơ thể không lộ một chút nào.

Chờ hắn làm xong ,phía miệng cốc vang lên tiếng thì thầm.

"Đợi ở đây, ngoan ngoãn, nơi này quá nguy hiểm, ngươi không thể tiến vào..."

Thanh âm mặc dù thấp, lại thanh thúy dễ nghe

Nữ nhân?

Trần Uyên nheo lại ánh mắt, theo thanh âm nhận ra rất nhiều tin tức. Trung khí cường mà không tráng, cước bộ ổn mà không doanh, so với ta thì hơi yếu nhược. Thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn lại có ý tưởng khác.

Là nên bắt giữ thẩm vấn về thế giới này hay tiếp tục giả làm phàm nhân đuổi nàng rời đi?

Trần Uyên nghĩ nghĩ, dựa vào vách núi, che vết thương, cố gắng giả vờ đau đớn và bối rối, nhưng sắc mặt hắn cứng đờ, dù cố gắng thế nào nét mặt vẫn không hề thay đổi.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, khi cách Trần Uyên bốn năm trượng, người phía trước dừng lại.

Trần Uyên buông tha việc khống chế biểu tình, ngước mắt nhìn sang, lọt vào tầm mắt là một tiểu nữ tử thấp bé.

Nàng khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú, trên đầu búi tóc, mặc một chiếc Đạo bào rộng thùng thình, một tay cầm một lá bùa bằng giấy màu vàng một tay nắm đoản kiếm bằng gỗ đào, đôi mắt thông minh hữu thần tràn đầy cảnh giác.

"Nữ nhân này mặc đạo bào, có thể có quan hệ gì với Huyền Môn?"

Trần Uyên đang định mở miệng thăm dò, không ngờ cô gái mặc đạo bào đột nhiên hỏi: “Ngươi là người, là quỷ hay là yêu?”

"Ta. . . . . ."

"Ngươi không cần trả lời!"

Nữ tử cầm trong tay lá bùa, trong miệng lẩm bẩm gì đó bảy tám phần giống như tiếng Hán lại giống như ngôn ngữ địa phương sau đó dùng thanh kiếm gỗ đâm xuyên qua lá bùa.

Đằng!

Lá bùa đột nhiên bốc cháy, tạo nên những gợn sóng vô hình quét qua xung quanh!

Một cơn gió thổi qua, máu thịt toàn thân Trần Uyên run rẩy, tử khí trong cơ thể như sắp trào ra, khiến tóc trắng mọc dài, hình thành những đường vân thần bí!

"Hiện hình phù?"

Đem dị động trong cơ thể áp chế, Hắn kinh nghi bất định!

Nữ tử đối diện thở phào nhẹ nhõm, nàng thu hồi kiếm gỗ đào, bước nhanh đi tới, nhìn Trần Uyên như trần trụi , thấp giọng hỏi: " Ngươi sao lại vào nhầm nơi này? A! ngươi bị thương thật nặng!"Mặc dù từ ngữ hơi khác nhau, nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được.

Nàng đánh giá miệng vết thương của Trần Uyên, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bị gãy, mặt lộ vẻ không đành lòng nhưng vẫn hỏi:" Vừa rồi ở đây có sấm sét ,ngươi có từng nhìn thấy dị trạng gì không?"

"Không nhớ rõ ." Trần Uyên ăn ngay nói thật, hắn chỉ chiếm giữ thân thể, chưa hề thu được trí nhớ, lúc này hắn muốn giả vờ đau khổ, nhưng sắc mặt cứng ngắc, vẻ mặt âm trầm: " Ta vừa tỉnh lại thì phát hiện liền ở nơi này, bản thân thì bị thương, hoàn toàn không biết lúc trước xảy ra chuyện gì..."

Hắn chính là đang nói dối, sau khi phân tích nữ tử kia đại khái hiểu ra : "Là người nước ngoài? Không nhớ gì cả? Ta hiểu được!" Trên khuôn mặt thanh tú của cô hiện lên vẻ tự tin,"Ta đại khái biết tao ngộ của ngươi rồi."

Hả? Ngươi biết cái gì?

Lời còn chưa chuẩn bị nói ra, đối phương đã lộ ra vẻ tự tin, Trần Uyên lập tức trở nên cảnh giác.

Tuổi còn nhỏ, tu vi thấp lại hiểu rõ thuật mưu tính tinh thâm?

"Nhìn ngươi, một người có làn da non mịn, nhất định là xuất thân từ một gia đình giàu có bời vì ân oán của nhà hào phú mà bị mắc kẹt ở trong núi Lộc Thủ. Người như ngươi ta cũng gặp qua vài lần nhưng bọn hắn vận khí còn tốt không sa sút đến như vầy. Nơi này cắt đứt với cuộc sống bên ngoài, thân thể phàm thai như ngươi sao có thể chịu đựng nổi. Mất trí nhớ cũng xem như là may mắn! Không nói nữa, nơi này không nên ở lâu, trước tiên chữa trị cho ngươi , tránh mất máu quá nhiều nếu không thật sự sẽ chết!"

Trần Uyên nghe được sửng sốt một hồi.

Cô gái cũng không quản hắn, từ trong túi vải bên hông lấy ra một lá bùa, lại lẩm bẩm điều gì đó rồi dùng kiếm đâm ra!

Ông!

Vì khoảng cách gần Xích Trì , Trần Uyên có thể rõ ràng phát hiện được gợn sóng trên mi tâm của cô gái trước mặt, hòa vào thanh kiếm gỗ đâm xuyên qua lá bùa.

Lá bùa thiêu đốt, tro bụi bay xuống trên người Trần Uyên, linh khí tụ tập ở miệng vết thương, thúc đẩy huyết nhục khép lại.

Thần Niệm?

Nhận thấy được sự kinh ngạc trong mắt Trần Uyên, cô gái mỉm cười nói:" Đây là đạo thuật, không có nghe nói qua? Đúng rồi, ngươi mất trí nhớ, trước theo ta rời khỏi nơi này, chuyện khác đợi lát nữa nói sau." Nói xong, cô ra hiệu cho Trần Uyên đi theo rồi bước nhanh về phía trước.

Thần niệm thần niệm, tự nhiên sau khi luyện khí hóa thần mới có thể chân chính nắm giữ.

Trần Uyên đứng dậy đi theo phía sau, nhìn cước bộ cô gái lộ vẻ phù phiếm, lòng tràn đầy nghi hoặc : " Nữ nhân này thân thể xương cốt đều không được rèn luyện tốt, nền tảng chưa được củng cố, không có điều kiện tẩm bổ thần thức , vì sao có thể lấy thần niệm kích phát lá bùa?" Hắn dần dần nhận thức được sự kỳ lạ của thế giới này, vừa tò mò vừa cảnh giác.

Ngay khi hắn vừa bước ra khỏi đáy cốc, phía trước bỗng nhiên chợt lóe hồng quang, lập tức có một đạo hồng mang phá không bay tới chỉ thằng vào trước mặt Trần Uyên.

Bại lộ ? Nữ nhân này dẫn ta ra khỏi sát huyệt là muốn động thủ ở bên ngoài ?

Trần Uyên nheo mắt lại, tử khí trong cơ thể dâng trào, tụ lại trong lòng bàn tay, hung hãn vung lên!

Bên cạnh,cô gái thấy hồng mang cũng sửng sốt, cả kinh nói : " Hồng Đồng, ngươi đang làm cái gì? Mau dừng tay!"

Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, bản thân Hồng Đồng trời sinh dị chủng, trải qua rất nhiều kì ngộ, ngay cả sư phụ cũng ngăn cản không được! Hồng mang này tới vừa nhanh vừa chuẩn, lại nói thiếu niên này vốn có thương tích trên người làm sao có thể sống sót?

Đáng tiếc lời nói của nàng vẫn quá muộn.

Ba!

Chợt nghe một tiếng giòn vang, tia hồng mang bị Trần Uyên một tát đập lên mặt đất, biến mất không còn bóng dáng.

"A! Cái này!"

Cô gái mở to hai mắt nhìn.

Trần Uyên cũng nghe thấy lời cô gái nói, dừng lại động tác, cũng ngừng suy nghĩ muốn bắt đối phương.

Bạn đang đọc Tang Khí Tiên (Dịch) của Chiến Bào Nhiễm Huyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuocloc2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.