Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2216 chữ

Điền Đức Thành thấy một con tuấn mã màu mận chín phi nhanh tới, trên lưng là thiếu nữ mặc nam trang, ngọc cốt băng cơ, dung nhan phảng phất hàm chứa sương mai đào hoa, mỹ lệ mà không hề yếu ớt. Hắn theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nàng.

Gia Nhu dừng ở trước mặt Mộc Cảnh Thanh, xoay người xuống ngựa.

Mộc Cảnh Thanh cao hứng mà hô: "Tỷ tỷ! Ngươi tới vừa đúng lúc, mau lại mà xem Điền Đức Thành tìm ta gây sự...."

"Ngươi câm miệng!" Gia Nhu dùng sức gõ đầu hắn, Mộc Cảnh Thanh ôm đầu kêu đau một tiếng: "Sao lại đánh ta!"

Gia Nhu trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, lòng bàn tay truyền tới cảm giác chân thật, tiểu tử này hảo hảo mà đứng trước mặt nàng.

Đời này chỉ là một năm không thấy, nhưng kiếp trước trong trí nhớ của nàng, hắn đã hi sinh ba năm ở Thổ Phiên chiến dịch.

Nàng rất muốn tiến lên dùng sức ôm hắn một cái, nhưng lại sợ hắn sẽ bị dọa hư, nên đành từ bỏ.

Gia Nhu bình phục cảm xúc, đi đến trước mặt Điền Thành Đức, nói: "Điền thiếu chủ, không biết đệ đệ đắc tội gì với ngươi, lại khiến ngươi sai người dạy bảo hắn?"

Điền Đức Thành nhếch miệng cười nói: "Đều là hiểu lầm! Gia Nhu, chúng ta đã lâu không thấy."

Hắn xem Mộc Cảnh Thanh không vừa mắt, nhưng lại rất thích Gia Nhu.

Khi còn nhỏ, Gia Nhu ở trong vương phủ chơi xích đu, là tiểu nhân nhi xinh đẹp tựa châu ngọc, tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc, tất cả mọi người đều tranh chơi cùng nàng. Nhưng Gia Nhu vẫn luôn không thích hắn, đại khái là ngại hắn lớn lên khó coi.

Nhưng hắn không để ý, vẫn luôn thích nàng, còn từng thề sau này sẽ cưới nàng.

Gia Nhu chắp tay sau lưng: " Đệ đệ ta còn nhỏ không hiểu chuyện , nếu hắn làm gì sai, ta thay hắn bồi tội. Nhưng nếu ngươi có ý định khiêu khích, người của Vân Nam vương phủ cũng không phải là người dễ khi dễ!"

Nàng vừa dứt lời, mấy chục phủ binh liền vây xung quanh họ mà bảo vệ.

Điền Đức Thanh vốn không sợ mấy cái phủ binh này, chỉ là không muốn người trong lòng sinh khí, nói: "Gia Nhu, ta không có ác ý, chỉ là nhìn thấy thế tử, liền gọi hắn lại mà thôi."

Mộc Cảnh Thanh ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, trước khi tỷ tỷ tới còn ở trước mặt mình bày ra bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống. Trở mặt thật mau nha.

"Một khi đã như vậy, thỉnh ngươi đem người rời đi." Gia Nhu nói.

Điền Đức Thanh không nói hai lời mà đuổi vây cánh của mình đi, nguyên bản còn tưởng có thể cùng Gia Nhu nói vài câu, Gia Nhu lại không kiên nhẫn để ý hắn, lôi kéo Mộc Cảnh Thanh rời đi.

Sau một hồi can ngăn, mọi chuyện lại êm đẹp, cũng không còn gì đáng xem. Vào lúc tiếng trống ngừng kinh doanh vang lên, bá tánh cũng dần dần trở về nhà.

Mộc Cảnh Thanh bị Gia Nhu một phen nhéo lỗ tai.

"Đau đau đau! Ngươi nhẹ tay nha!" Mộc Cảnh Thanh kêu thảm thiết, "Trước mặt công chúng, ta đường đường là thế tử mà thực mất mặt nha!"

"Biết mất mặt còn gây chuyện thị phi?" Gia Nhu tức giận mà nói.

"Là Điền Đức Thanh gây sự trước! Tỷ tỷ, ngươi hung hãn như vậy, về sau vị tỷ phu Lý gia ghét bỏ ngươi thì biết làm sao bây giờ!"

"Ai cần ngươi lo? Ta ngay cả hắn cao lùn béo gầy thế nào cũng không biết, không ghét bỏ hắn là tốt rồi!"

Tỷ đệ hai người tranh chấp đến khi tới bên ngựa, Gia Nhu xoay người ngồi lên, cảm giác có ánh mắt vẫn luôn đuổi theo chính mình, đưa mắt nhìn về bốn phía.

"Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Mộc Cảnh Thanh vừa xoa lỗ tai vừa hỏi.

"Không có gì. Mẹ ở nhà đang chờ ngươi, đi mau lên." Gia Nhu quay đầu ngựa lại, cũng không để ý nhiều nữa.

Bắc thị tửu lầu không cao, vừa đủ để ngắm ánh hoàng hôn. Lầu hai cửa sổ mở rộng, tựa hồ là gian trang nhã nhất. Nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn, thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống trà.

Ngồi đối diện hắn là một nam nhân trung niên, trong lòng lại lần nữa cảm khái: Đệ nhất mưu sĩ bên người Quảng Lăng Vương lại là người trẻ tuổi như vậy, nói ra sẽ ai tin tưởng hắn?

Nam nhân trung niên là trường sử của Quảng Lăng Vương phủ, tên Vương Nghị, thực sự mà nói, thân phận trong đám nhân tài của Quảng Lăng Vương là nhỏ bé không đáng nói. Nhưng vị Ngọc Hành tiên sinh trước mắt này lại rất có địa vị, chính là đệ tử đích truyền của Bạch Thạch Sơn Nhân.

Bạch Thạnh Sơn Nhân là truyền kỳ tại đế quốc. Không bao lâu liền nổi danh thiên hạ, trải qua tam triều quân vương, nhiều lần cứu lại quốc gia trong tình thế hiểm nguy, lại trong lần bình định đại loạn mà lập tiếng vang muôn đời. Hắn từng phụng dưỡng Minh Hiếu hoàng đế, là lão sư của tiên đế, là người phò trợ đương kim hoàng thượng đăng cơ, cơ hồ mà nói tả hữu đều là toàn năng, có thực quyền, lại có danh vọng, xứng danh Tể tướng.

Sau này, hắn chán ghét chính đấu, hơn nữa tuổi tác đã cao, đơn giản chỉ muốn quy ẩn rừng núi.

Nhiều năm như vậy, không ngừng có người dò hỏi hành tung của hắn, đều không tra được gì. Thậm chí có người nói hắn đã sớm qua đời. Mãi đến khi đệ tử Ngọc Hành của hắn đến phụ tá Quảng Lăng Vương, mọi người mới tin tưởng Bạch Thạch Sơn Nhân còn ở nhân thế.

Triều đình trên dưới đều cho rằng, chỉ cần vị này làm trụ cột nước nhà, thiên hạ đại loạn sẽ không xuất hiện.

Vương Nghị trước kia chưa từng gặp qua Ngọc Hành, chỉ nghe nói Quảng Lăng Vương đối với hắn thập phần tôn trọng, còn lệnh cho trên dưới vương phủ đều phải coi lời Ngọc Hành như lệnh của hắn. Mấy năm nay, Thái Tử thi hành rất nhiều phương châm chính trị, kỳ thật đều là cao kiến của người này. Ngay cả việc Quảng Lăng Vương có thể lôi kéo được hoạn quan thống soái Thần Sách Quân, công của hắn cũng không hề nhỏ.

Vương Nghị trộm nhìn đĩa bánh gạo, chép chép miệng. Hắn ở bên ngoài chạy quanh cả một ngày, bụng đã sớm kêu vang. Bánh gạo này nhìn thập phần mê người, hắn rất muốn nếm thử."

Nam tử đem đĩa điểm tâm đẩy đến trước mặt hắn: "Vương trường sử không cần khách khí, thỉnh dùng."

Vương Nghị vội vàng nói lời cảm tạ, cầm lấy bánh gạo cùng với nước trà từ từ ăn, không ngờ uống được một ngụm liền nhổ ra: "Trà này thực đắng! Tiên sinh như thế nào có thể uống được?"

Nam tử nhìn bắt trà, mệnh Phượng Tiêu đi pha ấm trà khác.

"Có, có rượu không?" Vương Nghị nhỏ giọng hỏi. Hắn thích rượu như mạng, cảm thấy trà một chút đều không có hương vị.

Phượng Tiêu nhíu mày: "Thiếu gia không uống rượu."

Vương Nghị trộm nghĩ làm gì có nam nhân nào không uống rượu, bất quá cũng không dám lắm miệng. Vị trước mặt thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại.

Hắn liền uống trà mời, ăn bánh gạo: "Sơn Nam Đông Đạo tiết độ sứ ốm chết, con trai hắn những tưởng sẽ được tiếp tục kế vị, nhưng triều đình không đồng ý, nên mới dẫn đến phản loạn. Nghe nói Thư Vương đã phái Hoài Tây tiết độ sứ đi bình định, tiên sinh hỏi cái này làm gì?"

Vương Nghị tưởng rằng lần này tới phía nam để khảo sát hiệu quả của thuế mới đang được nhà nước thi hành. Nhưng vị tiên sinh này lại muốn tách hắn ra, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, còn định sẵn sẽ gặp mặt ở Nam Chiếu. Hắn khẩn trương mà đuổi tới, đợi mất ngày liền mới thấy người kia tới, còn hoài nghi hắn ở ven đường là đi du sơn ngoạn thủy.

Lúc này lại khó hiểu hỏi hắn sự tình binh biến Sơn Nam Đông Đạo.

"Vương trường sử cho rằng, sau khi được Ngu Bắc Huyền bình định, năm châu của Sơn Nam Đông Đạo sẽ như thế nào?" Nam tử cười hỏi.

Vương Nghị cẩn thận suy nghĩ. Triều đình hiện giờ bị Hà Sóc Tam trấn cắn, những nơi phản loạn khác chỉ có thể thuyên chuyển mấy tiết độ sứ gần đó đi trấn áp. Thế lực lớn nhất vùng Hoài Thủy là Ngu Bắc Huyền, sau khi hắn bình loạn, năm châu kia tự nhiên sẽ trở thành địa bàn của hắn. Hoài Tây tiết mấy năm nay thế quá mãnh, lại có Thư Vương ở sau nâng đỡ, thực mau liền không có người áp chế được hắn.

Đương kim Thái Tử tuy rằng đã tại vị hơn hai mươi năm, nhưng thánh tâm rõ ràng thiên vị một người khác_ kiêm nhiệm thiên hạ binh mã đại nguyên soái Thư Vương. Thư Vương là con Chiêu Tĩnh Thái Tử, mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ, thánh nhân thương cháu trai, vẫn luôn che giấu chăm sóc Vi Quý Phi tại nơi nào đó bên người.

Kiến trung đầu năm, giữa sông phát sinh binh biến, phản quân đánh vào Trường An. Thiên tử trốn đi, bị nhốt với phụng thiên. Tuy rằng Thái Tử xả thân tương hộ, vẫn là không địch nổi chúng, nguy ở sớm tối. May thay có Thư Vương đang bình loạn đúng lúc xuất binh tiếp viện, đánh lùi phản quân, cũng một đường thu phục Trường An. Từ đó về sau, Thư Vương được xếp ngang hàng với Thái Tử, quyền hạn của Thái Tử, Thư Vương cũng đều có.

"Ngu Bắc Huyền duệ khí có thừa, xem ra Sơn Đông Nam Đạo đã là vật trong tầm tay hắn." Vương Nghị thở dài.

"Vậy cũng chưa chắc." Nam tử từ trong gấu áo lấy ra một quyển sách lụa, lại kêu Phượng Tiêu xuất ra thần sách quân lệnh bài, cùng nhau giao cho Vương Nghị: "Thỉnh trường sử lập tức khắc nhập Thục, đi gặp Kiếm Nam tiết độ sứ Đông Luân, nói có một cọc công cần hắn lãnh. Nhưng đừng quá sốt ruột, chờ Sơn Nam Đông Đạo phân ra thắng bại hãy đi. Nhớ kỹ, không được nhắc tới ta."

Vương Nghị ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại: "Tiên sinh yên tâm, Quảng Lăng Vương từng nói qua, hành tung của ngài tuyệt đối bảo mật."

Nam tử khẽ gật đầu. Vương Nghị hành lễ rời đi.

Mặt trời đã lặn về tây, nhiễm ra đầy trời rặng mây đỏ. Đã vào hạ, ban ngày thực dài.

Phượng Tiêu đi tới nói: "Thiếu gia, Hoài Tây tiết độ sứ để lại một nhãn tuyến trong thành, lén lút theo dõi chúng ta. Có nên diệt trừ hay không?"

"Không sao." Nam tử nhàn nhạt mà nói: "Hắn nếu thấy được thứ không nên xem, liền không thể sống tiếp trên đời."

"Rõ." Phượng Tiêu lại khuyên nhủ, "Ta đã phân phó phòng bếp sắc thuốc cho ngài. Hơn một tháng tàu xe mệt nhọc, thỉnh ngài sớm nghỉ ngơi. Ngài đừng vì việc vặt mà phí công, khiến bản thân bị thương. Nếu không ta không còn mặt mũi mà nói chuyện với phu nhân."

Thế nhân toàn bộ đều cho rằng Tứ Lang Lý gia Lý Diệp tính tình quái gở, suốt ngày ru rú trong nhà. Lý phu nhân e rằng tới bây giờ cũng đều cho rằng ái tử của nàng vẫn luôn ở Ly Sơn biệt trang an dưỡng.

"Ngươi không nói, làm sao mẫu thân biết được?" Lý Diệp đang muốn xuống giường, lại nói, "Ngươi đi hỏi thăm một chút sự tình Đoan Ngọ cạnh thuyền."

"Như thế nào, thiếu gia lại muốn đi xem sao?" Phượng Tiêu nhớ rõ trước kia Lý Diệp có khi nào thích đi xem náo nhiệt. Bất quá từ khi vào thành, vẫn luôn nghe bá tánh nói Đoan Ngọ cạnh thuyền chính là thịnh hội của Dương Tư Mị thành. Đến lúc đó, quan to hiển hách trong thành đều tham dự.

"Nam Chiếu cạnh thuyền cùng của Trường An không quá giống nhau, đi xem cũng tốt." Lý Diệp cười nói.

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.