Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2466 chữ

Thời điểm Trịnh thị nói chuyện với Lý Sưởng, Lý Diệp cũng cảm nhận được Lưu Oanh luôn cố ý vô tình mà nhìn về phía mình. Mà mỗi lần nàng nhìn một cái, Gia Nhu bên cạnh càng dán chặt vào mình hơn. Có lẽ hắn cần sai người âm thầm điều tra về thân phận của Lưu Oanh, đột nhiên mọc ra một người, không biết là có mục đích gì. Nhị ca vừa ý nàng cũng nhất định là có nguyên nhân.

Trịnh thị thương lượng với Lý Sưởng, trước tiên cứ để Lưu Oanh ở cạnh viện của nàng. Viện tử đó ngày thường cũng không có ai ở, Tô Nương dẫn người qua thu dọn một chút là được. Trịnh thị cũng không hề nói sẽ xử trí như thế nào, giống như kết cục thế nào đều do Lý Giáng quyết định hết. Nàng và Vương Tuệ Lan đều không quản được Quách Mẫn, duy chỉ có Lý Giáng thân là chủ nhà mới có thể.

Quách gia nói thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của nguyên phối phu nhân, Quách Mẫn và Lý Sưởng cũng là biểu huynh muội, nếu làm lớn chuyện, Quách gia bên kia cũng không để yên.

Quách Mẫn còn muốn nói gì đó, Vương Tuệ Lan liền chặn nàng lại: “Hảo, việc này cứ xử trí như vậy trước đã.” Đồng thời cảnh cáo nhìn Quách Mẫn một cái. Nàng chưởng quản mọi việc trong nhà nên dù sao cũng có vài phần phân lượng. Còn tiếp tục nháo như vậy, Lý Sưởng tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

Trong lòng Quách Mẫn cũng biết, nhưng chính mắt thấy liền nuốt không trôi cục tức này, nổi giận đùng đùng quay đi.

Sau khi mọi người lục tục rời khỏi phòng Trịnh thị, Lý Sưởng liền tự mình đưa Lưu Oanh về viện, bộ dáng hết sức yêu thương.

Vương Tuệ Lan cười với Lý Diệp và Gia Nhu: “Đệ muội mới gả vào nhà đã xảy ra chuyện này, khiến ngươi chê cười rồi. Tính tình nhị tẩu ngươi vốn là như vậy, bất quá Nhị đệ làm như thế cũng không thỏa đáng. Lý gia không phải là loại nữ nhân nào cũng vào được, không nên trực tiếp dẫn người về nhà.”

Nàng không phải muốn thay Quách Mẫn nói chuyện, chẳng qua vì các nàng đồng bệnh tương liên, quan hệ bình thường giữa hai người cũng không tốt như thế nhưng thấy sự tình thế này lại cảm thấy rất đồng tình với nàng. Nữ nhân vô luận là xuất thân cao quý cỡ nào, muốn sống tốt cả đời đều phải dựa vào sự sủng ái của phu quân. Đến khi đó, dù là kim chi ngọc diệp hay bồng môn kinh bố cũng không có gì khác biệt.

“Ta thấy thái độ của Nhị ca vô cùng cương quyết, hình như đối xử với Lưu Oanh cũng có chút khác biệt.” Gia Nhu nói.

Vương Tuệ Lan thở dài: “Đúng vậ, Nhị đệ trước kia chưa từng đem người về nhà. Ta chỉ sợ hắn nhất quyết lưu lại nữ nhân kia, ngay cả lời phụ thân cũng không nghe nữa. Đến lúc đó lại đem Quách gia cuốn vào, liền không phải là chuyện riêng trong nhà nữa rồi…. Nói cho cùng, vẫn là đệ muội ngươi có phúc khí nhất. Người giữ mình trong sạch như Tứ đệ, trong thành Trường An cũng không có mấy người đâu.”

“Đại tẩu quá khen.” Lý Diệp khiêm tốn nói. Hắn cũng không phải quân tử như các nàng nghĩ, lúc trước không gần nữ sắc là vì thân thể hắn ốm yếu, hơn nữa, hắn cũng không rảnh đi suy xét nữ nhi tình trường. Sau này, có Gia Nhu rồi thì hắn chỉ muốn một mình nàng, thật sự không có dư thừa tinh lực đi quan tâm người khác.

Gia Nhu vốn còn muốn hỏi thương thế của vị biểu công tử Võ Ninh hầu phủ kia thế nào rồi, bất quá thái độ của Vương Tuệ Lan đối với nàng vẫn như trước, không có gì bất đồng cả, Võ Ninh hầu hẳn là không đem chuyện này đổ lên đầu Vân Nam vương phủ. Vốn dĩ cũng chỉ là Mộc Thiệu có quan hệ cá nhân dây dưa không rõ với hoa nương kia, nhưng nàng sợ Võ Ninh hầu quyền to thế lớn sẽ không nói đạo lý gì cả.

Chuyện này hẳn là do nàng nghĩ nhiều rồi.

Chờ sau khi cáo biệt Vương Tuệ Lan, Gia Nhu cùng Lý Diệp về viện của mình.

Gia Nhu từng cảm thấy Vương Tuệ Lan là loại nữ nhân trung thực mà thành công, gia thế hiển hách, tài danh nổi trội, lại chấp trưởng nội trợ của Lý gia, ai dám không cho nàng mặt mũi chứ. Nhưng vừa rồi nghe thấy nàng khen ngợi Lý Diệp mang theo vài phần chua xót cùng bất đắc dĩ, đều là nữ nhân, nàng thật sự cảm khái a.

Nàng đời trước một lòng một dạ yêu một nam nhân, hỉ nộ ái ố đều do hắn mang lại, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Nàng không oán gì cả, có lẽ đã từng hận hắn, nhưng không có mãnh liệt như vậy. Hận hắn cái gì chứ? Hận hắn biết rõ đó là cái bẫy nhưng không tới cứu nàng sao? Hận hắn ngoài nghiệp lớn ra thì không quan tâm thứ gì sao? Nhưng cái đó, nàng đã sớm biết.

Nưng nàng sống quá hèn mọn. Hắn sủng ái, nàng liền cao hứng. Hắn xa cách, phản bội, nàng liền tuyệt vọng. Hắn không có nàng vẫn sống vô cùng tốt, nhưng nàng thiếu hắn lại giống như trời đất sụp đổ. Cho nên, kiếp này nàng không muốn tiếp tục sai lầm nữa, không muốn làm một người phụ thuộc vào nam nhân như vậy nữa.

Hiện tại, nàng và Lý Diệp là tương kính như tân, an ổn sống qua ngày. Nàng sẽ không yêu hắn đến bất chấp, như vậy, hắn yêu hay không yêu nàng, nàng đều có thể thản nhiên đối mặt. Dù sao giữa phu thê cũng phải có khoảng cách, có thân có sơ, có xa có gần.

Lý Diệp nhận thấy sau khi Gia Nhu từ chỗ mẫu thân trở về liền lãnh đạm một chút. Nàng quả thực là mẫn cảm, bên ngoài biến ảo một chút, nàng đều nghĩ nhiều. Hắn không muốn nói thẳng, cũng không có ý định trói chặt nàng. Nàng giống như ốc sên, có động tĩnh liền chui vào vỏ của mình, đã vậy thì cứ để hắn từ từ cảm hóa nàng.

Lý Diệp ngồi ở cách gian phía đông đọc sách, Gia Nhu ngồi ở cách gian phía tây vừa ăn bánh vừa đọc Tam Quốc Chí. Ngày thường, nàng cũng không nói nhiều, buổi sáng nghịch tuyết đã là lúc nàng hoạt bát nhất rồi.

Ngọc Hồ đi đến trước mặt Gia Nhu, nhẹ giọng nói: “Quận chúa, thế tử đang chờ ngoài cửa phủ, thỉnh quận chúa đến gặp mặt.”

Gia Nhu đặt quyển sách xuống, hỏi: “Tại sao hắn không tiến vào?”

Ngọc Hồ bất đắc dĩ chuyển lại lời: “Thế tử nói quy củ của Lý gia quá nhiều, nếu hắn đi vào còn phải bái kiến một đống người, thập phần phiền toái. Vậy nên thỉnh quận chúa ra ngoài gặp hắn cho tiện.”

Gia Nhu cười một cái, đây chính xác là tính cách của đệ ấy. Nàng đến cách gian phía đông nói với Lý Diệp một tiếng, Lý Diệp gật đầu: “Ngươi đi đi. Có cần ta đi cùng không?”

Gia Nhu lắc đầu: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, ngươi cứ đọc sách tiếp đi.” Nói xong liền cùng Ngọc Hồ rời đi.

Tuyết đọng trên đường lớn trước cửa phủ đều đã được quét vào ven đường, ngoài đường ngựa xe tấp nập lui tới. Mộc Cảnh Thanh chạy tới, lưng còn cõng theo một bao lớn: “Tỷ tỷ, muốn nhìn thấy ngươi thôi mà nếu như không có biểu ca dẫn đường, ta cũng thật không biết nên đi đường nào nữa. Thành Trường An thật sự rất lớn!”

Gia Nhu lúc này mới chú ý tới Thôi Thời Chiếu cũng cưỡi ngựa chờ ở ven đường, liền gật đầu với hắn một cái. Nhưng thần sắc hắn vẫn rất lạnh nhạt.

Kỳ thật khi nàng bước ra, hắn liếc mắt một cái liền thấy nàng. Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay lấp ló giữa đám lông xù xù của cừu y khiến khuôn mặt càng thêm oánh bạch, hai tròng mắt phiếm động ánh sáng nhạt.

Khi nhỏ, nàng hoạt bát hơn bây giờ rất nhiều, lúc nào cũng ríu rít như chim sẻ, khiến hắn cảm thấy thật phiền.

Từ nhỏ, hắn đã nổi danh khắp thành Trường An là mỹ thiếu niên, cô nương theo đuổi hắn luôn đếm không xuể. Khi mới gặp, hắn cũng không để tiểu biểu muội xinh đẹp nhưng phiền toái này ở trong lòng. Mãi đến cuộc săn thú lần đó, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cực kỳ tốt, thậm chí còn vượt xa so với hắn. Hơn nữa, khi nàng kéo cung, gương mặt chăm chú toát lên vẻ anh khí, khiến nhân tâm được chiếu rọi một luồng sáng.

Cưỡi ngựa bắn cung không chỉ yêu cầu khổ luyện, mà còn phải có thiên phú, ở tuổi này của nàng mà đã làm được như vậy hẳn là phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Lúc ấy, hắn mới hiểu được, nàng không phải chỉ là một cái bình hoa xinh đẹo, trong lòng nàng cũng có chấp nhất, cũng có việc để nỗ lực đạt được.

Sau đó, hắn muốn bắt một con thỏ, nàng lại ngăn cản hắn, nói thỏ vốn nhỏ yếu, sinh tồn trong rừng này đã không dễ. Bọn họ tranh chấp với nhau hai câu, linh miêu của nàng cư nhiên hung hăng mà cắn hắn, hơn nữa còn cắn vào vị trí mắc cỡ như vậy.

Điều hắn càng không ngờ tới chính là nha này này cư nhiên không ngại ngùng mà kéo quần hắn xuống, đem lãnh đạm thanh cao của hắn giẫm nát. Hắn thực sự tức giận, không thèm nói chuyện với nàng vài ngày. Hắn giận dỗi không phải vì nàng kéo quần hắn, mà là hắn thế nhưng lại có chút thích nàng. Nhưng trước khi hắn tới Nam Chiếu đã biết nàng có hôn ước rồi, nên hắn tuyệt đối không dám giữ ý nghĩ đó trong đầu.

Thế nhưng nàng lại là loại người vô tâm vô phế, cho rằng hắn giận dỗi vì bị cắn, liền trói gô linh miêu kia lại đưa cho hắn, xúi giúc hắn nướng lên ăn. Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, trên đời này sao lại có một nữ hài tử vừa đáng giận lại vừa đáng yêu như vậy chứ.

Đến tận bây giờ, cho dù thế gian có phồn hoa tựa cẩm thì đối với hắn cũng chỉ là mây khói thoảng qua.

Gia Nhu cũng không để ý Thôi Thời Chiếu lạnh nhạt nàng, hỏi Mộc Cảnh Thanh: “Tuyết rơi lớn như vậy, ngươi sao lại qua đây?”

“Chúng ta vốn là định qua năm nay mới trở về. Nhưng bây giờ Nam Chiếu tra được manh mối, ngày mai liền phải về chấn chỉnh lại, mẹ cũng cùng chúng ta trở về. Đây là đồ cha muốn gửi cho ngươi.” Mộc Cảnh Thanh đem bao trên lưng giao cho Gia Nhu. Gia Nhu cầm lấy rồi lập tức đặt xuống đất: “Là cái gì vậy? Nặng muốn chết.”

“Là chút quần áo, thức ăn, còn có ít tiền, khế ruộng đất tinh tinh, ngươi đem về từ từ mà xem. Mọi chuyện trong nhà đều được giải quyết rồi, ngươi không cần lo lắng.”

Trước khi ta xuất giá, mẹ đã cho ta rất nhiều rồi, bây giờ lại cho thêm làm gì?” Gia Nhu nhíu mày nói.

Mộc Cảnh Thanh vỗ vỗ bả vai Gia Nhu: “Còn không phải vì lo lắng ngươi chỉ có một mình tại Trường An, đến lúc cần lại không có tiền hay sao? Ngươi cầm đi, như vậy chúng ta mới có thể yên tâm. Tỷ tỷ, lời này ta từng nói với ngươi rồi, nếu sau này ngươi sống không vui vẻ, bất cứ khi nào cũng có thể trở về.”

Gia Nhu nhớ tới trước Đoan Ngọ, khi hai người ngồi trên nóc nhà tâm sự, hắn nói hắn muốn nuôi nàng cả đời, tuy nghe thật ngu ngốc nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp. Trên đời này, người duy nhất không phản bội mình chính là cốt nhục chí thân. Vậy nên, nàng cũng muốn đệ ấy nhất định phải sống tốt.

“Ta ở Lý gia rất tốt, ngươi thay ta chuyển lời đến cha mẹ, nói bọn họ không cần lo lắng. Ta không có ở nhà, mọi việc bây giờ đều phải nhờ ngươi, mong ngươi thay ta tẫn hiếu với họ.” Gia Nhu thấp giọng nói.

Mộc Cảnh Thanh gật đầu: “Ân. Ta còn phải đi đón mẹ, không thể ở đây lâu được. Ngươi nhớ bảo trọng, nhớ thường xuyên viết thư về nhà a.” Nói xong liền muốn đi.

“Mẹ không có trong phủ sao?” Gia Nhu giữ chặt hắn hỏi. Mẹ không ở Trường An nhiều năm như vậy, bằng hữu gì cũng đã sớm không còn, ngoại trừ Thôi gia thì có thể đi đâu chứ?

“Ta mới biết được Từ lương viện trong cung chính là bạn thân của mẹ, nàng thỉnh mẹ đi uống trà, khiến ta và cha cũng hoảng sợ.”

Gia Nhu biết lương viện Từ thị của Thái Tử chính là mẹ đẻ của Quảng Lăng Vương, ngày sau chính là Hiếu Hiền Thái Hậu. Nữ nhân này thập phần lợi hại, luôn bất động thanh sắc, âm thầm ở trong cung lót đường cho Quảng Lăng Vương. Nếu nói Quảng Lăng Vương có một Ngọc Hành trợ giúp ngoài cung thì tác dụng của Hiếu Hiền Thái Hậu ở trong cung cũng không thể khinh thường. Quảng Lăng Vương không lập hậu, nội cung hết thảy đều do vị Thái Hậu này định đoạt.

Chỉ là nàng không nghĩ tới Hiếu Hiền Thái Hậu khi còn trẻ lại thân thiết với mẹ. Trước kia cũng chưa từng nghe mẹ nhắc tới, sao nàng ta lại đột nhiên tìm mẹ chứ?

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.