Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2622 chữ

Theo đêm dài từng phút trôi qua, đoàn liệt hỏa trong lòng Lý Diệp cũng tắt dần.Thật ra hắn cũng học được một chút dưỡng sinh tâm pháp của Đạo gia, điều tức thuận khí nên cũng không tính là quá khó chịu. Hắn nhẹ nhàng đặt Gia Nhu đã ngủ say lên gối, một mình lại xốc màn đi xuống. Hắn mặc lại xiêm y, đem váy áo của nàng từng cái một nhặt lên, treo ở trên mắc áo.

Nàng sợ hãi nhưng lại không giống như đơn thuần sợ hãi, mà dường như bị chuyện cũ đè nặng. Lý Diệp ngay lập tức nhớ tới Ngu Bắc Huyền, nàng cũng từng thừa nhận hai người từng có tư tình. Chẳng lẽ là Ngu Bắc Huyền đã làm gì nàng, để lại bóng ma trong lòng nàng? Hôi mắt hắn lập tức trầm xuống, tay không tự giác mà nắm chặt thành quyền.

Hắn thực sự không phải là không chút nào để ý quá khứ giữa hai người bọn họ, chỉ là đem tất cả đè xuống thật sâu, không muốn khiến nàng cảm thấy áp lực. Trải qua việc tối nay, hắn khó mà không tự hỏi, nàng là không muốn cùng hắn thân thiết, hay là thực sự vẫn chưa quên được người kia? Phóng tầm mắt nhìn vào hơn bốn mươi phiên trấn khắp đất nước, Ngu Bắc Huyền cũng là một người xuất sắc. Nếu không, hắn cũng không thể lọt vào mắt Thư Vương, còn được mạnh mẽ bồi dưỡng. Nam nhân kia thân thế nhấp nhô, lịch duyệt phong phú, tuổi còn trẻ mà đã tổng lãnh một phương, ủng binh mười vạn. Đối với một tiểu cô nương ít tuổi như nàng, đích thực là cực kì có mị lực.

Tay Lý Diệp nắm lại càng thêm chặt chẽ, cuối cùng lại thở dài một tiếng, quả nhiên bản thân mình cũng không rộng lượng như tưởng tượng.

Trên cửa truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, giống như có người đang đè ở trên cửa vậy. Lý Diệp thu hồi suy nghĩ, đột nhiên mở cửa đi ra ngoài, vú già ngoài cửa đầu tiên là kinh ngạc, hẳn là không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, vội vàng khom lưng mà thối lui sang bên cạnh, khinh sợ mà thốt lên: 'Thiếu gia."

Lý Diệp đóng cửa lại, đi đến hành lang, lạnh lùng nói: "Ngươi đang làm gì? Khi nhập phủ không có ai dạy ngươi quy củ sao? Quận chúa bình thường tử tế với các ngươi cũng không phải để cho các ngươi làm càn như vậy."

Vú già sợ tới mức quỳ trên mặt đất: "Lão thân, lão thân chỉ là..."

Lý Diệp đánh gãy lời nàng: "Phái người đi nói cho mẫu thân, không cần đến phòng ta thăm dò nữa. Mặt khác, truyền lệnh của ta, về sau bất cứ chuyện gì phát sinh trong viên mà để cho người ngoài biết được nửa điểm, ta tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ người nào."

Vú già run lên, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất xin tha.

Lý Diệp cũng không kêu nàng đứng dậy, trực tiếp vòng qua người nàng rồi bước đi. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà vú già kia đã mồ hôi đầy đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thường ngày, ai cũng nói tính tình Tứ thiếu gia ôn hòa nhất, nhưng khí thế mà hắn vừa mới lộ ra cực kỳ giống tướng công.

Lý Diệp nhìn bốn bề vắng lặng, một mình đi vào trong rừng, không mang theo bất cứ ngọn đèn chiếu sáng nào, chỉ có bóng cây lay động xung quanh. Hắn nhìn vào khoảng tối, trầm giọng nói: "Không phải đã nói là không có việc gì gấp thì tuyệt đối không được bước vào Lý gia hay sao?"

Có một hắc ảnh nghe tiếng mà quỳ gối xuống: "Tiên sinh yên tâm, chúng ta đã thập phần cẩn thận, sẽ không để người khác phát hiện. Thật sự là có chuyện nhất định phải thông tri với ngài."

Lý Diệp đến gần một chút, hắn ảnh kia liền thấp giọng nói với hắn vài câu.

"Hết thảy là như vậy. Lúc trước, chúng ta đã cấp Mộc thế tử tin tức này, hắn hẳn là có thể bắt được người nọ. Việc ngày mai, chúng ta sẽ âm thầm phối hợp với tiên sinh. Tiên sinh còn điều gì phân phó?"

Lý Diệp nói: 'Không có gì, trở về đi."

Hắc ảnh kia nhoáng lên, trong rừng lại yên tĩnh không một tiếng động.

Lý Diệp trở về phòng, vú già kia quả nhiên vẫn còn quỳ trên mặt đất. Hắn đi qua nói: "Ngươi đứng lên đi, gọi Vân Tùng tới. Mang theo một chậu nước ấm tới cho ta."

Vú già như được đại xá, vội vàng đứng dậy lui ra. Một lát sau, Vân Tùng chậm chạp chạy đến: "Thiếu gia có gì phân phó?"

"Ngày mai, ta cùng quận chúa đến vương phủ, ngươi giúp ta chuẩn bị chút lễ trọng. Mặt khác, ngươi đi tuyển mấy người đáng tin cậy để canh giữ bên ngoài vương phủ, có khả năng sẽ hữu dụng." Lý Diệp phân phó.

Vân Tùng nghe lệnh rời đi, Lý Diệp ngồi dưới hành lang một lát, chờ đến khi người cảm thấy có chút lạnh, vú già mới bưng nước ấm đến cho hắn: "Nấu nước hoa tốn chút thời gian, thỉnh thiếu gia thứ tội."

Hắn nhận lấy, không nói gì hết, quay đầu vào phòng.

Nhân nhi trên giường còn đang ngủ say, hô hấp bình thản mềm nhẹ. Lý Diệp kéo ghế con lại gần, đem bồn đồng đặt trên đó, ngâm khăn rồi lau mặt cho nàng. Mặt nàng chỉ lớn bằng bàn tay hắn, môi còn ánh lên chút hồng kiều diễm mơ hồ. Nàng tựa hồ cảm thấy thoải mái, cả thân thể dịch về phía hắn, bày ra một bộ dáng ỷ lại vô cùng.

Lý Diệp nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hôn nàng một chút, đưa bàn tay vào trong chăn để chà lau. Trước ngực nàng như có một cái bớt màu đỏ, hơi nhô lên, hình dáng tựa cánh hoa, trùng hợp nằm tại vị trí tay hắn đưa vào. Hắn đụng phải, thân thể nàng liền co lại, phát ra một tiếng kêu như nhũ miêu, tựa như chỗ hắn chạm phải rất mẫn cảm.

Đối với Lý Diệp mà nói, vừa giúp nàng lau người vừa phải áp chế dục vọng quả là một chuyện thập phần tra tấn. Chờ hắn lau sạch thì mồ hôi đã đổ đầm đìa, hơn nữa, hạ thân còn nóng rực trướng đau. Hắn cũng đang ở cái tuổi như lang như hổ, chỉ là trước kia không chạm qua nữ nhân nên không biết được cảm giác. Tối này cũng nàng triền miên, hắn như củi khô gặp được mồi lửa, một lần liền không thể vãn hồi. Trước khi cưới nàng, hắn chưa bao giờ nghĩ mình cũng là một phàm phu tục tử, trầm mê với nữ sắc.

Hắn áp chế cảm xúc lộn xộn của mình, nằm ngửa trên giường. Nhắm mắt hồi lâu mới cảm thấy buồn ngủ.

Hôm sau, Gia Nhu no giấc tỉnh lại, duỗi cáo eo lười. Nàng nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn nhìn, trên người đang mặc một lớp áo lót, xem ra đêm qua cũng không phải là ngủ không một mảnh vải che thân. Là Lý Diệp giúp nàng mặc ý phục sao?

Nàng theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, lại phát hiện chăn đệm đã gấp chỉnh tề, hắn cũng không có ở đó.

Ngọc Hồ nghe được động tĩnh, ở bên kia bình phong nhìn thoáng qua thăm dò, sau đó mới đi vào: "Quận chúa nhiều ngày nay tựa hồ đều ngủ rất ngon." Trước kia khi còn ở nhà, ban đêm quận chúa thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, Ngọc Hồ vì thế mà không dám ngủ quá say. Nhưng từ sau khi gả đến Lý gia, quận chúa hình như chưa có tỉnh lại giữa đêm lần nào.

Gia Nhu cũng cảm thấy kỳ quái, mấy đêm nay nàng đều ngủ rất an ổn. Thậm chí, đêm qua nàng còn mơ thấy sóng biển vỗ nhẹ vào mình, thập phần thoải mái thích ý. Chỉ là thật sự xấu hổ với Lý Diệp, không những không giúp hắn dập lửa, ngược lại còn ném hắn một mình, bản thân thì hô hô đi ngủ.

"Lang quan ở đâu thế?" Gia Nhu hỏi.

Ngọc hồ trả lời: "Sáng sớm đã dậy rồi, còn tự mình phân phó Vân Tùng chuẩn bị đồ để hồi vương phủ, nghe nói là xếp đầy một xe ngựa đó."

Những việc này vốn là việc Gia Nhu phải làm, nàng vội vàng kêu Ngọc Hồ rửa mặt chải đầu, thay quần áo cho nàng, nhưng thời điểm chọn quần áo lại gặp chút khó khăn. Một bên là đại thường hoa văn cuốn thảo màu đỏ, nhìn vào đã thấy quý phái, long trọng. Một bên là váy thường màu xanh có thêu hồ nước mây trôi, là phong cách ngày thường nàng hay mặc. Nàng đang do dự, Lý Diệp từ bên ngoài đi vào, thấy vậy Ngọc Hồ vội vàng nói: "Thiếu gia mau giúp quận chúa chọn một chiếc đi, nếu không thì e là hết ngày quận chúa cũng chưa ra được cửa mất."

Gia Nhu trừng mắt liếc nàng một cái, thấy Lý Diệp bước đên bên cạnh, trên mặt vẫn là thập phần trấn tĩnh nhưng trong trái tim lại bang bang nhảy không ngừng. Đêm qua có thân mật xác thịt, nên hôm nay thấy hắn mới thẹn thùng như vậy. Hắn mặc áo choàng màu xanh lá đậm, thúc cách mang, eo và vai thêu một đoàn ám văn như ý, kết hợp với vẻ ngoài tuấn tú của hắn lại thêm vài phần quý khí. Quần áo bình thường của hắn đều là màu trắng, hẳn là hôm nay đi gặp cha mẹ nên mới cố ý mặc áo choàng như vậy.

Bất quá, với khí chất thanh nhã đó của hắn, mặc cái gì cũng đều đẹp cả. Sau lưng Ngọc Hồ là hai tỳ nữ đến bồi nàng thay xiêm y, nhìn thấy thiếu gia phong thần tuấn mỹ, đều mặt đỏ tim đập, nhưng lại không dám ngẩng lên nhìn hắn nữa.

Gia Nhu ngược lại không có câu nệ như vậy, thoải mái hỏi Lý Diệp: "Ngươi giúp ta chọn một cái đi?" Lý Diệp nhìn xiêm y, nghĩ một chút rồi nói: "Đang là mùa đông, mặc màu đỏ sẽ ấm hơn mọt chút. Ngươi thấy thế nào?"

Gia Nhu liền nói với Ngọc Hồ: "Vậy lấy cái màu đỏ đi."

Ngọc Hồ cao hứng ứng hảo, kêu tỳ nữ đem váy áo màu xanh biếc cất đi. Chờ Gia Nhu thay xong y phục, bụng đã có chút đói, liền ngồi ở gian ngoài dùng đồ ăn sáng. Bữa sáng là một chén bánh canh, bân cạnh còn có mấy món quen thuộc. Nàng cùng Lý Diệp đều không ăn nhiều, thời điểm ăn cơm cũng không nói gì với nhau.

Nàng trộm nhìn Lý Diệp vài cái, hắn phát hiện nhìn lại thì nàng lại dời ánh mắt đi. Dùng xong đồ ăn sáng, tỳ nữ đem bàn nâng xuống, Lý Diệp súc miệng xong, nói với nàng: "Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

"Đêm qua..." Nàng cắn môi dưới, "Ngươi không sao chứ?"

Lý Diệp cười nói: "Không sao cả, ngươi không cân bận tâm. Nếu lần sau mẫu thân lại lấy những việc này ra làm khó ngươi, ngươi cứ nói với ta. Ta đi ứng phó nàng."

Gia Nhu vội vàng nói: "Mẫu thân không làm khó ta, là ta không tốt."

"Gia Nhu, ngươi lại đây." Lý Diệp kêu nàng một tiếng. Gia Nhu liền đứng dậy, ngồi vào bên cạnh hắn, vừa ngồi xuống đã bị hắn kéo vào trong ngực ôm: "Ở trong nhà này, ở trước mặt ta, không cần dè dặt như vậy. Ngươi là Ly Châu quận chúa, nhạc phụ nhạc mẫu yêu ngươi như sinh mệnh. Ta cưới ngươi làm vợ, cũng không muốn ngươi hạ thấp chính mình, chịu đựng bất kỳ ủy khuất nào cả. Ngươi hiểu không?"

Gia Nhu ngửa đầu dựa vào cổ hắn, ngửi mùi hương thanh nhã trên người hắn, một tay bị hắn nắm lấy, bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Đã từng, nàng sống tùy tiện bừa bãi, muốn làm cái gì liền làm, bất chấp hậu quả thế nào. Cho nên nàng ruồng bỏ hôn ước, từ bỏ hắn, cùng Ngu Bắc Huyền ở bên nhau, để cuối cùng nhận lại kết cục như kiếp trước.

Trọng sinh sống lại, nàng đúng hẹn gả cho hắn, nhưng lại mang theo tâm tư giúp cha mình. Thời điểm ở chung với hắn, hắn đối với nàng càng tốt, nàng càng cảm thấy áy náy bất an. Nàng chỉ là một cái xác được dựng dậy mà thôi, lấy tư cách gì mà yên tâm thoải mái hưởng thụ yêu thương che chở của hắn? Nàng không xứng.

Kiếp trước, nàng phản bội hắn, từ bỏ hắn. Chính nàng còn không thể tha thứ cho mình.

Đối với tình cảm của hắn, nàng luôn cảm thấy rối rắm, nàng muốn tới gần, lại cảm thấy bản thân đáng xấu hổ, đánh lùi lại. Nàng làm sao có thể không chán ghét chính mình đây? Nàng đã không ở độ tuổi tốt nhất, có thể dũng cảm, có thể tùy ý gả cho hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn. Nàng cái gì cũng không làm được cho hắn.

"Ta rất xấu, ngươi không cần đối với ta tốt như vậy." Gia Nhu phiền muộn nói.

Lý Diệp cười khẽ: "Chẳng lẽ ánh mắt ta có vấn đề rồi? Trừ bỏ ngươi, nữ tử khắp thế gian này, ai cũng không lọt vào mắt ta."

"Ngươi không biết được, ta không xứng với ngươi." Gia Nhu lắc đầu nói.

"Có xứng hay không, chỉ có ta nói mới tính. Dù sao hai chúng ta, một người là Chu Du, một người là Hoàng Cái." Lý Diệp cúi đầu nói.

Nàng gần đây có đọc Tam Quốc Chí, vừa vặn đọc đến đoạn đốt lửa Xích Bích. Hắn như thế nào mà cái này cũng biết? Gia Nhu nhịn không được cười: "Chu Du là mỹ nam tử thì không tính, nhưng Hoàng Cái lớn lên rất khó coi. Hai người chúng ta, ai cũng không giống hắn..."

Lời nói của nàng vừa ngừng, ngẩng đầu lên thấy hắn tươi cười, hòa thuận vui vẻ như ánh dương ấm áp giữa trời đông. Trong lòng, một mảnh đất khô cằn dường như có giọt nước mát chảy vào.

Vân Tùng đến nói cho Ngọc Hồ đồ đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát rồi. Ngọc Hồ cho rằng thiếu gia cùng quận chúa chỉ đang nói chuyện, liền trực tiếp vào, lại lập tức cúi đầu rời khỏi.

Vân Tùng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngọc Hồ ho khan một tiếng: "Chờ chút, lát nữa ta lại vào xem." Vừa rồi nàng mới chỉ nhìn thoáng qua, mới thấy qua qua. Thiếu gia ôm quận chúa, còn đang hôn nàng. Ngọc Hồ cuối cùng cũng không thể quấy rầy, chỉ có thể lập tức rời đi.

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.