Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4402 chữ

Lý Diệp trở lại Lý gia, người gác cổng thấy Tứ thiếu gia mấy ngày gần đây thường xuyên hồi phủ tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn cứ cung kính đón vào. Trong phủ tựa hồ có khách nhân, Lý Giáng đang tiếp khách. Lý Diệp liền đến tiền viện thiên đại sảnh chờ. Hạ nhân châm cho hắn một chén khổ trà, đặt mấy đĩa bánh, biết hắn thích thanh tĩnh liền lui xuống.

Bên ngoài thiên thính có cây hòe già, hỉ thước xây tổ bên trên, ríu rít kêu đến thập phần náo nhiệt.

Hắn rõ ràng là chủ nhân cái nhà này, vậy mà chẳng thể thích nghi với nơi này, thật sự là châm chọc.

Ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân, sau đó có người đi vào. Lý Diệp vừa nghe cũng đoán được là ai, chẳng qua vẫn uống trà như cũ, làm bộ ho khan hai tiếng.

Người đó tới trước mặt hắn ngồi xuống, tuấn mi tu mục, cùng hắn lớn lên có vài phần giống nhau, nhưng ánh mắt lại rất kiêu ngạo. Đây là nhị huynh hắn, Lý Sưởng, tuổi còn trẻ đã là Hộ Bộ độ chi viên ngoại lang, là thủ hạ đắc lực của Bùi Duyên Linh. Những việc hắn lén lút làm, Lý Diệp đều rõ ràng. Tấu chương buộc tội để ở chỗ Quảng Lăng Vương, hắn từng cái một đều xem qua. Nếu không phải trợ Trụ vi ngược, làm sao lại có thể thăng tiến nhanh như vậy?

Mà Quảng Lăng Vương sở dĩ áp xuống không đề cập tới cũng không phải bởi vì Lý Sưởng là nhi tử của Lý gia. Lý Thuần cùng lúc cũng không phải là người công tư phân minh. Chỉ là hiện giờ thời cơ chưa tới, hắn phải nhẫn nại.

Lý Sưởng thưởng thức chén trà trong tay, mắt cũng không nhìn Lý Diệp: "Ngươi gần đây quả thật rất chăm chỉ về nhà, thân mình đã yếu ớt như vậy hà tất phải bôn ba qua lại? Cứ ngốc tại Ly Sơn là được rồi."

Lý Diệp nhu hòa mà trả lời: "Vân Nam vương cũng tới Trường An rồi, hôn sự của ta cùng Ly Châu quận chúa cần có người ra mặt. Cố ý về nhà cùng phụ thân thương lượng."

Lý Sưởng nhìn hắn một cái: "Ngươi như thế nào lại không biết? Nam Chiếu hiện giờ đã loạn thành một đoàn, người nào cũng muốn làm Vân Nam vương. Mộc Thành Tiết vọng tưởng leo lên Lý gia chúng ta, thay hắn thu thập cục diện rối rắm, ngươi còn dám cưới nữ nhi của hắn?"

"Đây là hôn sự phụ thân định ra hồi trẻ, ta chỉ y theo hôn ước, cưới nàng về." Lý Diệp nhàn nhạt mà nói.

Lý Sưởng nghĩ đây là lý do của hắn: "Nếu ngươi không muốn cưới, tùy tiện tìm cái cớ từ hôn là được, Mộc Thành Tiết có thể làm gì chúng ta? Phụ thân trong lòng cũng chưa chắc tán thành hôn sự này, chỉ là năm đó đã lỡ đồng ý, không thể thất tín với người ta. Nghĩ cách từ hôn đi."

Hắn thay Lý Diệp quyết định, nói xong liền đứng lên, chuẩn bị rời đi. Lý Diệp bỗng nhiên nói: "Nhị huynh, thứ cho đệ khó tòng mệnh."

Lý Sưởng quay đầu lại nhìn hắn, nhướng mày, phảng phất nghe không rõ: "Ngươi nói cái gì?" Hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể lớn mật cãi lời mình. Hắn từ nhỏ đã cho mình là siêu phàm, thiên tư thông minh. Trước khi Lý Diệp được sinh ra, hắn vẫn luôn được cả thành Trường An công nhận là người có tài học nhất trong toàn bộ thế gia đệ tử.

Tuy hiện giờ Lý Diệp đã không một xu dính túi, nhưng hắn đối với đệ đệ khác mẹ này một chút chán ghét cũng không hề giảm bớt. Lý Diệp thiếu chút nữa đe dọa đến vị trí của hắn trong lòng Lý Gia cùng phụ thân. Đối với Lý gia mà nói, chỉ có mình Lý Sưởng hắn là đủ rồi, căn bản không cần Lý Diệp nữa. Cho nên Lý Diệp dựa vào cái gì mà dám cự tuyệt? Hắn nghĩ mình là ai?

"Trước khi về nhà, ta đã đến bái phỏng Vân Nam vương, cũng đã thuận miệng định ra hôn sự. Ta trở về là để yêu cầu phụ thân chuẩn bị lục lễ." Lý Diệp bình tĩnh mà nói, "Cho nên hôn sự này không thể hủy bỏ được nữa. Hơn nữa, đây là chuyện của ta, thỉnh nhị huynh không cần nhúng tay."

Lý Sưởng nhìn hắn, thâm ý mà cười cười, cũng không nói gì liền khoanh tay đi ra ngoài. Hắn ở trong quan trường được người người mệnh danh là "Tiếu diện hổ", chưa bao giờ tức giận. Nhưng khi hắn cười như vậy, khẳng định là có người chọc tới hắn. Thông thường, mỗi lần như vậy, người kia sẽ không có cái kết cục tốt đẹp gì.

Trên mặt đất bóng cây loang lổ, rõ ràng hè đã vào thời điểm nóng nhất, lòng Lý Diệp lại lạnh như tháng 11. Kỳ thật, hắn không lạ lẫm với thủ đoạn của nhị huynh, trong cái nhà này, người nào mà không tính kế, bao gồm cả chính hắn. Bất quá chỉ là một đám người vì ích lợi tương đòng mà sống dưới một mái nhà, vốn không có cái gọi là tình thân. Đây cũng là lý do chính mà hắn không thích trở về.

Lạnh nhạt, ích kỉ, dối trá. Năm đó, nha đầu kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi chữ mắng ra đều vô cùng chính xác.

Qua một lát, hạ nhân vội vã tới thỉnh hắn đến thư phòng của Lý Giáng, nghĩ đến chắc Lý Sưởng đã qua đó. Lý Diệp đi đến hành lang dài trước thư phòng, thấy một bóng dáng biến mất ở lối rẽ, chắc hẳn là khách nhân mới thấy của phụ thân.

Hắn đi vào thư phòng, thấy phụ thân đang ngồi ngay ngắn sau án, sắc mặt ngưng trọng hỏi hắn: "Ta là kêu ngươi thay ta đi bái phỏng Vân Nam vương một chút, thể hiện chút lễ nghĩa. Ai dạy ngươi tự chủ tưởng, đem hôn sự ra định đoạt?"

"Phụ thân là tính toán hối hôn sao?" Lý Diệp hỏi ngược lại.

Lý Giáng trầm mặc. Hắn cũng không có ý hối hôn, chỉ là bây giờ Mộc Thành Tiết phiền toái quấn thân, mấy ngày trước còn tại yến hội trong Thư Vương phủ đắc tội Thư Vương, nhưng ngày đó hắn là người duy nhất không để tâm đến gian nam của mình, đưa tay ra viện trợ. Lý Giáng vốn định câu kéo chút thời gian, không muốn mình đứng ở nơi đầu ngọn sóng trong cuộc chiến của Mộc Thành Tiết cùng Thư Vương, nhưng Lý Diệp lại cố tình quấy rối kế hoạch của hắn, làm một người có thói quen khống chế toàn cục như hắn có chút tức giận.

"Ta khi nào có nói là muốn hối hôn? Chỉ là hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ngươi như thế nào lại có thể chính mình mở miệng?" Lý Giáng nhíu mày nói. Đứa con trai này hắn hiếm khi quan tâm, hắn cũng chẳng muốn quan tâm một kẻ không biết tự mình cố gắng, sống không có tham vọng, không bằng đem tâm tư đặt trên người hai nhi tử có tiền đồ kia, những người có thể mang đến cho gia tộc vinh quang cùng lợi ích.

Xưa nay mọi chuyện trong nhà Lý Diệp cũng không tham dự, vẫn luôn thờ ơ. Thái độ lần này vô cùng khác thường, đối với hôn sự này nhìn thế nào cũng thấy hắn rất tích cực, Lý Giáng cũng cảm thấy kỳ quái.

"Ta vừa nhìn thấy Ly Châu quận chúa đã thập phần ưa thích". Lý Diệp bái nói, "Nhi tử một mực mong ngóng thành thân, cưới nàng làm vợ. Mong phụ thân thành toàn."

Nhiều năm qua chưa lần nào Lý Diệp nói trắng ra tâm ý như vậy. Nhưng điều Lý Giáng vẫn luôn mong chờ là hắn nguyện ý nhập sĩ, nguyện ý trở thành lực lượng Lý gia mà không phải mấy chuyện râu ria như nữ nhi tình trường.

Thôi Thanh Niệm năm đó cũng là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, rất nhiều sĩ tộc đệ tử quỳ lạy dưới váy nàng. Nói vậy thì nữ nhi của nàng cũng hẳn là thiên tư quốc sắc. Lý Diệp là người vô cùng cố chấp, từ khi định ra hôn sự này, hắn ngay cả một thiếp thất thông phòng cũng không có. Lý Giáng nghĩ, nếu ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi này của hắn mà mình cũng tước đoạt thì người làm phụ thân như hắn cũng tránh không khỏi quá mức tàn nhẫn.

Lý Giáng mở quyển sách trên bàn ra, đạm nhiên mà nói: "Nếu ngươi khăng khăng muốn cưới, lục lễ liền giao cho mẫu thân ngươi thu xếp. Ta muốn chuẩn bị cho Khúc Giang yến, ngươi đi ra ngoài đi."

Lý Diệp là không đi, ngược lại tiến lên vài bước: "Phụ thân, ta chưa bao giờ hướng trong nhà đòi hỏi cái gì, cũng chưa bao giờ cầu ngài điều gì. Chỉ là hôn sự này ta thập phần coi trọng, hy vọng ngài có thể ra mặt thỉnh thái sư phu nhân làm mai, sính lễ cũng không thể ít hơn khi hai vị huynh trưởng nghênh đón tẩu tử, thậm chí còn muốn long trọng hơn. Chuyện này mẫu thân không làm chủ được, hy vọng phụ thân có thể ra mặt.

Lý Giáng biến sắc: "Ta đồng ý hôn sự này cũng xem như tận tình tận nghĩa, ngươi thế nhưng còn muốn ta oanh oanh liệt liệt mà tổ chức? Ngươi còn không biết bây giờ Vân Nam vương đang có vấn đề gì sao? Hắn vừa mới đắc tội Thư Vương, ngươi muốn Lý gia cùng Thư Vương đối nghịch sao?" Khẩu khí hắn tức giận không thèm che giấu.

Lý Diệp cúi đầu nói: "Tiết độ sứ cùng phiên vương vốn là một lòng trung với triều đình, Thư Vương lại muốn bọn họ tỏ thái độ đứng về phía hắn, đây chính là làm khó người khác. Cách làm của Vân Nam vương có gì không ổn? Chẳng lẽ hiện giờ trong triều đình, trung thần lương tướng đã mất đất dung thân, tất cả đều là thiên hạ của Thư Vương sao? Mười năm trước, khi phụ thân rơi vào khốn cảnh, nhờ có Vân Nam vương trượng nghĩa tương trợ, mới có được địa vị như hôm nay. Nếu như phụ thân ủy khuất quận chúa, người ngoài sẽ đánh giá hư thế nào? Nói ngài danh cao tiếng trọng nhưng lại vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình! Làm như vậy sẽ không khiến những môn sinh đi theo ngài lòng không sinh ra rét lạnh sao?"

"Ngươi làm càn!" Lý Giáng vỗ án quát.

Bên ngoài thư phòng, hạ nhân nghe ra bên trong khắc khẩu, đều thực lo lắng. tuy rằng không có ai dám vào khuyên can nhưng vẫn có người đi hậu viện bẩm báo Trịnh thị. Trịnh thị đang thêu hoa cũng lắp bắp kinh hãi. Hai cha con này tuy ngày thường cũng không phải tình cảm thâm sâu nhưng nhiều năm cũng chưa lần nào giận dữ quát mắng, như thế nào đang êm đẹp lại ra nông nỗi này?

Nàng được tỳ nữ đỡ chạy nhanh đến cửa thùy hoa, lại có người chạy tới bẩm báo, nói Tứ thiếu gia đã đi rồi.

Trịnh thị sửng sốt, truy vấn: "Tứ thiếu gia không có việc gì chứ? Tướng công tại sao lại giận dữ?" Lý Giáng mà nóng giận thì tương đối dọa người. Năm đó nàng vì Lý Diệp ấm ức mà làm ầm lên, bị hắn tát một cái, mặt sưng đến vài ngày mới khỏi. Đến nay nhớ lại vẫn thấy mặt ẩn ẩn đau.

Hạ nhân kia ấp úng nói: "Cụ thể thế nào tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy khi Tứ thiếu gia ra ngoài, bụm mặt.... Giống như bị tướng công đánh."

*

Vân Tùng giá xe ngựa vội vàng ra khỏi thành, một đường chạy thẳng về biệt thự Ly Sơn. Lý Diệp không hề lên tiếng mà trở về trúc viện rộng lớn, Vân Tùng nhỏ giọng hỏi: "Ta lấy hòm thuốc tới cho thiếu gia, ngài bị thương không nhẹ đâu."

Gương mặt Lý Diệp sưng đỏ, khóe miệng cũng có điểm xanh tím.

"Không sao." Lý Diệp nhàn nhạt nói, "Ngươi đi xuống đi."

Vân Tùng có chút lo lắng nhưng cũng không dám nói nhiều, đành lui ra.

Lý Diệp đi đến sau án thư, viết lại toàn bộ những gì vừa thấy trên giấy. Hắn biết nhược điểm của phụ thân, chỉ khi hoàn toàn chọc giận hắn, hắn mới có thể tạm thời buông lỏng phòng ngự, chính mình mới dễ dàng nhìn thấy nội dung trên sách. Hơn nữa phụ thân cực kỳ để ý đến mặt mũi cùng danh dự của gia tộc, cho hắn một kích, hắn cũng sẽ thận trọng suy xét hôn sự này.

Lý Giáng phụ trách Khúc Giang yến, mà mặt giấy chép lại dựa theo trí nhớ này quả nhiên cùng Khúc Giang yến có liên quan. Bọn họ định quả nhiên đều là tán quan, không có thực chức. Hơn nữa chỗ ở cũng an bài tốt, đều là mười trạch gần vương phủ. Theo hắn suy nghĩ, chức quan của con trai tiết độ sứ cùng phiên vương sẽ đều biến bọn họ thành con tin.

Thánh nhân bệnh tật quấn thân lâu ngày, nhất định sẽ không đặt tâm tư vào chuyện này. Huống chi, hắn lúc phụng thiên gặp khó khăn lại bị nha binh phiên trấn dọa bức vua thoái vị, lá gan nhỏ đều thập phần kinh sợ, tự nhiên sẽ không chủ động đối phó với phiên trấn. Chủ ý kia chắc chắn là của Thư Vương. Trong danh sách đó thế nhưng lại có tên Mộc Cảnh Thanh, có lẽ quá trình thế nào cũng không quan trọng nữa. Những người ngày ấy có thái độ không nghiêng về phe Thư Vương, nhi tử đều bị giữ lại Trường An.

Hắn vốn dĩ không nên tham dự chuyện này, mặc kệ nó phát triển, còn có thể bắt lấy Thư Vương kết bè kết cánh, nắm trong tay quá nhiều quyền binh mà gây ra sai lầm. Nhưng đêm đó nàng luôn miệng kêu cha cùng đệ đệ, có thể thấy được phân lượng của thân nhân trong lòng nàng. Vậy nên, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

Một lúc sau, người của Quảng Lăng Vương phủ mượn danh Quảng Lăng Vương phi tới đưa điểm tâm. Người ngoài đều biết là vương phi chỉ có duy nhất một đệ đệ, tự nhiên cho rằng tình cảm với hắn vô cùng sâu đậm, sẽ không khiến người khác hoài nghi. Mà trên thực tế người tới đây đều là nội vệ của Quảng Lăng Vương, chuyên phụ trách truyền tin tức giữa hai người, cũng là một trong số ít người biết được Lý Diệp chính là Ngọc Hành.

Nội vệ đều là tư binh, không dùng tên thật mà dùng danh hiệu, người này kêu Bạch Hổ. Hành trình đến Nam Chiếu, hắn là hộ vệ đứng đầu.

Trong phòng, ánh nến tối tăm nhưng Bạch Hổ vẫn thấy được mặt Lý Diệp bị thương, không nhịn được mở miệng nói: "Tiên sinh, mặt ngài... không có việc gì chứ?" Khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc bỗng nhiên lại xuất hiện một vết thương, muốn không gây chú ý cũng khó.

Lý Diệp hơi cúi mặt, nửa khuôn mặt giấu vào trong bóng tối, ánh mắt như hàn băng. Phần lớn thời gian hắn đều thực ôn hòa, chỉ khi tâm tình không tốt mơi lạnh như băng sương. Bạch Hổ cùng hắn giao thiệp mấy năm, ít nhiều cũng hiểu tính tình hắn.

Tuy rằng đôi khi bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, bằng thân phận cùng năng lực của tiên sinh, nếu trợ giúp Lý gia, chỉ sợ quyền thế của Lý gia sẽ còn lừng lẫy hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần. Nhưng tiên sinh lại vẫn chọn lựa đi trên băng mỏng cùng Quảng Lăng Vương, chỉ một bước đi sai lầm, hai người sẽ đều tan xương nát thịt.

Hiện tại Thư Vương một tay che trời, đường đi của Quảng Lăng Vương thực sự quá khó khăn.

Còn nhớ rõ lúc trước tiên sinh bất quá cũng chỉ cùng Quảng Lăng Vương cầm đuốc soi mật đàm một đêm, hai người liền nhận thức nhau. Sau này, Quảng Lăng Vương không ngần ngại cưới tỷ tỷ của tiên sinh để hai người lén kết giao còn có yểm hộ. Quảng Lăng Vương đối với tiên sinh, không chút nào coi như bộ hạ, đều đại ngộ đúng như quốc sĩ.

Lý Diệp hỏi: "Quảng lăng Vương có nói gì đến Khúc Giang yến không?"

Bạch Hổ lắc đầu" "Mọi việc của Khúc Giang yến đều do... Lý tướng công an bài, ngay cả Thái Tử cũng không biết nội tình ra sao. Quảng Lăng Vương muốn thuộc hạ qua đây chỉ là đưa bàn ngọc lộ đoàn này cho tiên sinh. Còn nói hương vị thực hảo, thỉnh tiên sinh nhất định phải nếm thử."

Lý Diệp nhìn về chén sứ trắng năm cánh trên án. Ngọc lộ đoàn là một loại điểm tâm, bình thường khi vãn tiệc mới đem ra dùng. Dùng nãi tô khắc thành hình dáng của ngọc lộ, màu sắc tươi đẹp, vào miệng là tan ngay, quan to hiển quý vô cùng ưa thích. Rõ ràng Lý Thuần rất thích ăn cái này, như thế nào lại đưa tới cho hắn... Lý Diệp đề bút viết chữ, đối Bạch Hổ nói: "Lần sau nếu hắn lại bảo đưa đồ ngọt cho ta, ngươi liền hồi hắn là ta không thích mấy món này. Cái này ta nhận lấy."

Bạch Hổ thay chủ tử tiếc hận một hồi. Vậy mới giác ngộ cái gì gọi là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.

Lý Diệp đem hai phong thư dán tốt, đưa cho hắn: "Giao hết cho chủ tử ngươi. Nếu không còn việc gì, liền trở về đi."

Bạch Hổ cung kính mà nhận lấy thư, lại nói: 'Quảng Lăng vương còn muốn tiểu nhân chuyển lời, tiên sinh buổi tối nếu ngủ không an ổn thì nên uống ít khổ trà đi. Trong núi đêm lạnh, nếu muốn ngắm sao thì nên ở trong phòng, nhớ kỹ mặc thêm một tầng xiêm y. Thân mình ngài không thể so với thường nhân, một khi cảm mạo liền rất nghiêm trọng, nhất định..."

Càng thêm bà bà mụ mụ.... Lý Diệp nhàn nhạt đánh gãy: "Đã biết." Hắn vấn đề này thật không kiên nhẫn, vô cùng ghét bỏ, cũng chỉ có đối với Lý Thuần mới có thể nhẫn nại tới bây giờ.

Bạch Hổ mỉm cười, biết hắn nghe lọt mới yên tâm rời đi.

Lý Diệp đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn một viên cô tinh phía cuối chân trời thật lâu, cũng không biết có phải lão sư đang ở trên trời nhìn hắn hay không. Toàn thiên hạ đều cho rằng Bạch Thạch Sơn Nhân vẫn còn sống cho nên thiên tử mới không có ý niệm phế trữ. Lại không biết, ngày hắn xuống núi năm ấy, lão sư đã sớm đột ngột mất. Trên đời này, đã không còn Bạch Thạch Sơn Nhân nữa.

Bạch Thạch Sơn Nhân có ơn tái tạo đối với Lý Diệp, như sư như cha. Đi theo lão sư mấy năm, hắn mới cảm giác được sự ôn nhu giữa người với người. Nguyên lai trên đời này, không phải ai cũng giống như phụ huynh hắn, lạnh nhạt tựa băng đá.

"Di chí của lão sư, Ngọc Hành đến chết không quên." Lý Diệp nhắm mắt nói.

Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức Khúc Giang yến, Mộc Cảnh Thanh thập phần khẩn trương, sáng sớm đã ra sân đánh một bộ quyền, cả người đầy mồ hôi. Gia Nhu cũng dậy rất sớm, ở bên cạnh nhìn hắn: "Thánh nhân muốn khảo ngươi tài học, ngươi nước tới chân mới nhảy cũng nên nhìn đến sách vở, đánh quyền làm gì?"

Mộc Cảnh Thanh trả lời: "Tỷ tỷ, mỗi lúc ta khẩn trương đều phải đánh quyền, nếu không chờ lát nữa ở ngự tiền, chỉ sợ lời nói đều không nhanh nhẹn!"

Gia Nhu bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, kỳ thật cũng không trách Mộc Cảnh Thanh, nàng đời trước khi bị bắt đến trước mặt Nguyên Hòa Đế, cũng cảm giác được khí thế của thiên tử, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng ngày ấy ở Ly Sơn nhìn thấy Quảng Lăng Vương, rõ ràng là một người hiền hòa. Chắc hẳn chỉ có đế vương đương thời mới có loại khí thế thiên uy khó dò.

Quảng Lăng Vương đăng cơ được cũng trải qua cửu tử nhất sinh, quanh co một hồi. Trước mắt, e rằng ai ai cũng đều cho rằng Thư vương sẽ trở thành hoàng đế đi.

Thôi thị cầm một cái áo choàng mới tinh đưa cho Mộc Cảnh Thanh thay, lại không yên tâm mà dặn dò hắn mấy câu. Mộc Thành Tiết thấy sắc trời không còn sớm, đối hai mẹ con nói: "Chúng ta đến lúc lên đường rồi." Hắn tuy không tham gia Khúc Giang yến nhưng lại muốn cùng mấy tiết độ sứ khác tiến cung.

Chờ hai cha con đi rồi, Gia Nhu thấy Thôi thị tâm sự nặng nề, liền hỏi: "Mẹ, ngài làm sao vậy? Thân mình không thoải mái sao?"

Thôi thị ấn ngực: "Chiêu Chiêu, ngươi nói Nhị Lang sẽ không có việc gì chứ?"

Theo Gia Nhu biết, kiếp trước đệ đệ hoàn hảo không hao tổn gì mà trở về Nam Chiếu. Ngu Bắc Huyền trở lại Thái Châu cũng chỉ nói với nàng dăm ba câu giản lược về Khúc Giang yến. Cho nên nàng cũng không biết bữa tiệc Khúc Giang cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết kết quả.

Nàng an ủi Thôi thị: "Thánh nhân là khảo tài học, đệ đệ sẽ không gặp cái gì nguy hiểm tính mạng, ngài đừng lo lắng quá."

Thôi thị ngoài miệng ứng hảo, trong lòng lại hoảng loạn. Nàng lén hỏi tùy tùng tâm phúc bên người Mộc Thành Tiết, mới biết ngày ấy ở yến hội trong phủ Thư Vương, Thư Vương muốn bọn họ tỏ rõ thái độ có đứng về phía mình hay không, Mộc Thành Tiết mượn danh say rượu để lừa gạt. Nhưng với tính tình Thư Vương, Thôi thị cũng tính là có chút hiểu biết. Hắn là loại người không đạt được mục đích tuyệt sẽ không bỏ qua. Bởi vậy nàng mới lo lắng Khúc Giang yến này hẳn là có ẩn tình.

Chỉ là những lời này nói cho Gia Nhu cũng chỉ làm xuất hiện thêm một người lo lắng, thế nên nàng mới không có nói rõ. Khúc Giang yến ngay cả huynh trưởng cũng không có tư cách đi, còn có ai nhìn thấu được vào đó? Nàng cũng là vô kế khả thi, chỉ có thể ở nhà chờ tin tức.

Dùng xong đồ ăn sáng, Thuận Nương liền qua chỗ này của Thôi thị thỉnh an. Thôi thị thần sắc đã khôi phục như thường, kêu A Thường đưa một danh sách cho Thuận Nương: "Ngày Thôi phủ tổ chức thọ yến, đại thể là có những người này muốn tới. Tuy rằng nam nữ tách biệt, nhưng ta đã dùng bút son khoanh tròn nữ quyến của những người đó, ngươi nên lưu ý nhiều hơn một chút. Cũng đã nhiều ngày như vậy, ngươi chắc cũng cảm thấy quen thuộc."

Thuận Nương mở danh sách ra, nhìn những tên họ viết trên mặt giấy, có thứ hạng, có đích thứ, còn có quê quán, thậm chí có người bản thân không có công danh nhưng phụ thân lại là quan mấy phẩm. Nàng kinh ngạc mà nói: "Mẫu thân, ngài đây là..."

"Ngươi là nữ nhi của Vân Nam vương, ta cũng hi vọng ngươi có thể tìm một mái ấm để dựa vào. Tâm tư di nương ngươi, ta không phải không rõ." Thôi thị dừng một chút nói, "Những người này phần lớn gia thế đều trong sạch, tiền đồ vô lượng. Ngươi nếu chịu qua mấy năm khổ sở, tương lai sẽ có phúc khí."

Thuận Nương biết là Thôi thị muốn tốt cho nàng, nhưng trong lòng nàng đã có Thôi Thời Chiếu, không thể dung thêm bất cứ người nào khác. Nhưng ý nghĩ này quả thật là không biết lượng sức mình, chỉ sợ nói ra, Thôi thị cũng sẽ không đồng ý. Thuận Nương yên lặng mà đem danh sách nhận lấy. trong lòng có tính toán, chỉ cần Thôi Thời Chiếu chưa cưới, cũng không có nhân gia nào coi trọng nàng, nàng liền vẫn còn cơ hội.

Nàng biểu hiện bình tĩnh như thế, quả đúng như Thôi thị dự kiến. Xuân Đào đã bẩm báo với nàng nhiều ngày nay Thuận Nương đều lo được lo mất, cùng với sự hưng phấn khi mới tới Trường An hoàn toàn bất đồng, trong lòng nhất định có chuyện.

Thôi thị tặng nàng cơ hội này, đó là hy vọng nàng thấy được chính mình đang ở đâu, không cần quá vọng tưởng, nếu không khi ngã xuống nhất định là tan xương nát thịt.

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.