Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3374 chữ

Sau khi mọi người lũ lượt kéo về hết, Ngọc Hồ thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt Gia Nhu: "Quận chúa, thải lâu kia căn bản không có ai. Nô tỳ mang theo phủ binh tìm xung quanh một vòng, cái gì cũng chưa phát hiện."

"Như thế nào có thể? Ta rõ ràng thấy...." Thuận Nương nhịn không được ở bên nói.

Gia Nhu lúc ấy chỉ lo lắng cho Mộc Cảnh Thanh, cũng không chú ý mũi tên là từ đâu bay tới.

"Nếu không tìm được thì bỏ đi. Nếu thực sự có người này, hắn không muốn lộ diện, cũng không cần cưỡng cầu." Thôi thị phân phó tả hữu, "Hồi phủ."

Giờ phút này hai bên bờ sông đã vãn người, tuy rằng hôm nay đua thuyền không phân thắng bại, nhưng độ mạo hiểm trước nay chưa từng có, cũng đủ để bọn họ có đề tài trò chuyện trong vài ngày tới.

Đoàn người trở lại vương phủ, nhũ mẫu tới báo, nói Mộc Cảnh Hiên lại khóc nháo không chịu ăn cơm. Mọi người tập mãi thành thói quen, Thôi thị phân phó Liễu thị cùng Thuận Nương qua chăm sóc.

Gia Nhu một mình trở lại chỗ ở, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị đồ để tắm gội. Hạ nhân đi chuẩn bị phòng tắm lớn, bên trong bố trí bồn tắm, bên cạnh xếp đầy những hộp thơm, tản ra hương hoa nhàn nhạt.

Nàng cởi xiêm y, ngồi vào trong bồn tắm, thoải mái mà than một tiếng, hưởng thụ Ngọc Hồ dùng tế vải đay lau thân thể. Đời trước nàng ở trong lao ngục khổ sở nhất chính là vô pháp tắm gội lau mình, ngay cả rửa mặt cũng là việc xa xỉ.

Lúc Ngọc Hồ lau đến trước ngực, nàng theo bản năng rụt về một chút.

"Là nô tỳ làm mạnh tay quá sao?" Ngọc Hồ cẩn thận hỏi.

Gia Nhu cúi đầu, trước ngực nàng trơn bóng, chỉ có một vết bớt như cánh hoa, không còn vết sẹo xấu xí. Nàng năm đó vì Ngu Bắc Huyền mà chạy trên đường báo tin, ngực bị bắn trúng một mũi tên, mũi tên kia mặc dù không lấy đi tính mạng của nàng, cũng đã khiến hài tử chưa thành hình trong bụng nàng sảy mất.

Từ đó về sau, nàng rốt cuộc không thể mang thai. Giờ phút này nhớ lại, trong lòng vẫn có vài phần nhói đau.

"Không có gì, để ta tự mình làm." Gia Nhu duỗi tay đem tế vải đay trong tay Ngọc Hồ tiếp nhận. Nàng vẫn luôn nỗ lực quên đi kiếp trước, quên đi Ngu Bắc Huyền. Nhưng người nọ ở trên sinh mệnh nàng để lại ấn ký quá sâu, nàng vẫn luôn vô thức mà nhớ tới.

Cuộc đời này, nàng sẽ khó mà có thể một lần nữa toàn tâm toàn ý tin một người, yêu một người.

Ngọc Hồ thối lui đến bên cạnh, nhìn bóng lưng cô đơn của quận chúa, muốn hỏi lại không dám mở miệng. Quận chúa từ khi nào mà trở nên trầm tĩnh như vậy, nàng tuy không thể nói là không tốt, nhưng trong lòng vẫn đau đớn, xót xa.

Sau khi tắm gội xong, sắc trời vần còn sớm, Gia Nhu ngồi sau án thư, tùy ý cầm sách xem.

Ngoài phòng vang lên thanh âm kinh hoảng của vú già, Ngọc Hồ đi ra ngoài dò hỏi, trở về nói: "Quận chúa, Tứ thiếu gia không tốt lắm, người trong phủ đi thỉnh đại phu, nhưng không tra ra nguyên nhân gì."

Mộc Cảnh Hiên vốn do hai nhũ mẫu chăm sóc, hiện tại Liễu thị ngày ngày đi qua giúp đỡ.

Trong phủ trên dưới đều cho rằng chỉ là thể nhược, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy?

Gia Nhu buông quyển sách, đứng dậy nói: "Chúng ta qua xem."

Tới chỗ ở của Mộc Cảnh Hiên, đám người Thôi thị đã ở bên trong. Đại phu đang cùng Thôi thị nói chuyện: "Tiểu nhân cẩn thận kiểm tra một lần rồi, tiểu thiếu gia sinh ra đã yếu ớt, hơi thở so với trẻ mới sinh khác thô nặng. Kiểm tra ẩm thực hàng ngày cũng không thấy có gì dị thường, thật sự tra không ra bệnh từ đâu mà tới."

"Nhưng hắn không chịu ăn cơm, còn khóc nỉ non không ngừng, chuyện này phải làm sao?" Thôi thị hỏi.

"Con của ta, ngươi không nên dọa nương như vậy!" Liễu thị nhào vào nôi, khóc không ra tiếng. Lúc này cũng không có ai quản nàng lễ nghĩa.

Mặt đại phu hiện lên nét hổ thẹn: "Là tiểu nhân y thuật không tinh. Thỉnh Vương phi thứ tội. Bất quá tiểu nhân có thể tiến cử một người."

"Người nào?"

"Tiểu nhân đã từng gặp qua chứng bệnh này, người nhà mang theo đến chùa Sùng Thánh tìm thầy trị bệnh, được Tuệ Năng đại sư chữa khỏi. Y thuật của hắn vô cùng thâm sâu, có lẽ nên thử thỉnh qua hắn một lần. Chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì, ngươi cũng đừng nước đục thả câu." Thôi thị thúc giục nói.

"Chẳng qua Tuệ Năng đại sư không dễ dàng ra tay cứu người. Cho dù là quan to hiển hách trong thành Trường An bỏ ra số tiền lớn, dùng quyền thế bức ép, cũng không thỉnh được hắn. Tiểu nhân là sợ hắn sẽ từ chối không giúp." Đại phu khó xử mà nói.

Điều này Thôi thị có nghe qua. Mộc Cảnh Thanh lại khịt mũi coi thường: "Lão hòa thượng kia dám không cứu người của Vân Nam vương phủ? Ta liền đem chùa Sùng Thánh của hắn thiêu sạch, xem hắn có cứu hay không!"

"Ngươi cái đứa nhỏ này, không được nói bậy, tiểu tâm khinh thường thần linh." Thôi thị bất mãn mà nhìn hắn một cái.

Mộc Cảnh Thanh tuy là không tin thần phật, nhưng hắn biết Thôi thị thập phần mê tín, hắn cũng không dám nói nữa.

Đại phu tiếp tục nói: "Tình huống tiểu thiếu gia hiện tại không tiện đi đường xóc nảy. E rằng phải thỉnh Tuệ Năng đại sư đến phủ chẩn trị mới là thượng sách."

Thôi thị thấy điều này càng khó hơn, chưa bao giờ nghe nói qua Tuệ Năng tới tận cửa nhà người xem bệnh. Liễu thị vội vàng bò đến trước mặt Thôi thị, bắt lấy vày nàng khóc ròng nói: "Vương phi, cầu xin ngài! Cầu xin ngài nhất định nghĩ cách cứu Tứ Lang, tiện thiếp chỉ có mình hắn là nhi tử a..."

"Ngươi đứng lên trước đi, hắn cũng là cốt nhục của Đại vương, ta như thế nào không cứu hắn? Chỉ là..." Thôi thị nâng Liễu thị dậy, mặt lọ vẻ khó xử, "Lời đại phu nói ngươi cũng nghe thấy rồi."

Liễu thị cúi đầu khóc rống, Thuận Nương lại đến an ủi nàng: "Di nương, ngài bình tĩnh chút, mẫu thân không phải đang suy nghĩ biện pháp sao? Đệ đệ nhất định sẽ được cứu mà."

Thôi thị nghĩ rồi nói: "Vẫn là Nhị Lang đến chùa Sùng Thánh đi. Mặc kệ có thỉnh được Tuệ Năng phương trượng hay không, đều phải lấy lễ đối đãi.

"Mẹ, để ta đi cho." Gia Nhu đi vào, "Ta trước kia theo cha tìm lão.... Tuệ Năng đại sư đánh vào ván cờ. Cha không có trong phủ, ta xem như là người duy nhất gặp qua hắn vài lần, để ta đi thử đi."

Đệ đệ tính tình xúc động, đến lúc đó cùng Tuệ Năng xảy ra xung đột liền không tốt. Nếu là thỉnh Tuệ Năng xem bệnh, cũng không thể sai bảo gia đinh tùy tùng, chỉ có thể là nàng đi. Hơn nữa nàng có thể cưỡi ngựa, có thể tiết kiệm thêm chút thời gian. Mạng người là việc quan trọng, không thể chậm trễ một giây.

Thôi thị nghĩ xong nói: "Cũng tốt. Nếu muốn đi, ngươi mang theo nhiều phủ binh một chút."

Gia Nhu gật đầu: "Đệ đệ liền ở lại phủ đi. Nhài mau chóng phái người đi Kiếm Xuyên thành một chuyến, thỉnh cha trở về." Đến Kiếm Xuyên thành cũng mất hơn nửa ngày cưỡi ngựa, hiện tại phái người đi, ngày mai Mộc Thành Tiết liền có thể trở về.

Thương nghị xong, Gia Nhu trở về đổi một thân nam trang, Mộc Cảnh Thanh tự mình đưa nàng ra phủ, nói: "Tỷ tỷ, nếu Lão hòa thượng dễ nói chuyện thì thôi, nếu khó thì trực tiếp đem hắn trói lại. Nếu không, hay là để ta đi cùng ngươi đi?"

Gia Nhu trừng hắn: "Ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc gì? Liền tính đem người trói tới, với xú tính tình của Lão hòa thượng thì sẽ cứu Mộc Cảnh Hiên sao? Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, ta sợ mẹ một mình không chịu nổi. Ngươi ở trong phủ bồi nàng đi."

Mộc Cảnh Thanh thấy sắc mặt mẹ vừa rồi quả thật không tốt, đầu tiên là ở đại hội đua thuyền, hắn suýt nữa mất mạng, hiện tại Mộc Cảnh Hiên lại xảy ra chuyện, nếu mẹ nhát gan một chút, e rằng đã sớm bị dọa hôn mê.

"Tốt thôi, ngươi bảo trọng."

Gia Nhu phất tay tạm biệt hắn, tới trước phủ rồi xoay người lên ngựa.

Cuối chân trời chỉ còn một vạt ánh chiều tà mờ tối.

*

Chạng vạng, sâu trong thiện phòng hoa mộc chùa Sùng Thánh, thập phần u tĩnh, có tiếng người ẩn ẩn vang lên.

Tuệ Năng tay cầm quân cờ trắng, thoáng suy tư, hạ xuống bàn cờ. Người đánh cờ quan sát bàn cờ một lát, cười nói: 'Sư thúc kỳ tài cao siêu, Ngọc Hành thua."

Tuệ Năng vuốt râu bạc trắng, hiền lành mà nói: "Từ lúc từ biệt ở Hoa Sơn, kỳ nghệ của ngươi thật ra tinh tiến không ít. Nghe nói ngươi đã đến Nam Chiếu mấy ngày, hôm nay mới đến tìm ta, chẳng lẽ là ở bên ngoài chọc ra chuyện gì?"

Lý Diệp cười nói: "Chuyện gì cũng không gạt được sư thúc. Ngọc Hành thấy nơi này của sư thúc thực an tĩnh, muốn tới trốn tìm mấy ngày thanh nhàn."

Tuệ Năng đang thu bàn cờ, duỗi tay đáp ở trên cổ tay Lý Diệp, lắc lắc đầu: "Ngươi thân mình tuy đã hết bệnh, nhưng thể chất bạc nhược, rốt cuộc không thể so với người bình thường. Suy nghĩ quá nhiều, sẽ tổn hại thân thể. Mấy năm nay, ngươi đang làm việc cho Quảng Lăng Vương?"

Lý Diệp đáp lại: "Sư phụ sợ thánh nhân nhìn lầm người, nhưng tuổi tác đã cao, không hỏi chính sự nhiều năm, ta liền ra mặt thay. Ta ở Trường An vẫn luôn nói với bên ngoài là dưỡng bệnh sống một mình, cũng không có ai chú ý tới."

Tuệ Năng nhìn hắn, nói lời thấm thía: "Sư huynh cả đời này yêu nước thương dân, tới tuổi này rồi, còn không bỏ xuống được. Ngươi là một trong năm đồ nhi trung với hắn nhất, thiên tư cũng tối cao. Chỉ là việc tranh giành ngôi vị hoàng đế này, từ trước đến nay đều là không chết không ngừng. Thân phận của ngươi nếu bị thế nhân phát hiện, chỉ sợ người muốn giết ngươi nhiều như lông trâu, thậm chí còn sẽ liên lụy Lý Gia. Chính ngươi cần phải thận trọng từng bước."

Lý Diệp biểu tình ảm đạm, cúi đầu nói: "Đa tạ sư tức dạy bảo, Ngọc Hành ghi nhớ."

Tận khi mặt trời đã khuất bóng, Lý Diệp mới từ giữa thiện phòng bước ra, đi dọc theo đường mòn phía trước. Hắn với Lý gia mà nói, chẳng qua là có chút huyết thống trói buộc, Lý gia không cần phế vật. Trong nhà, trừ bỏ mẫu thân, không có người để ý hắn, trong mắt bọn họ, hắn cùng lắm cũng chỉ như vật bài trí mà thôi.

Phượng Tiêu theo kịp: "Thiếu gia, nội vệ Quảng Lăng Vương phủ không thể tiến vào trong chùa, thỉnh ngài dời chùa gặp gỡ."

Lý Diệp theo sau, đi bộ ra bên ngoài chùa, trên đường núi đã lập lòe ánh nến, thắp sáng màn đêm xanh thẫm, đem lại cảm giác mênh mông, hiu quạnh.

Hắn ngừng bên một tòa thạch đèn, đưa lưng về phía rừng cây. Phượng Tiêu hướng trong rừng thổi còi, có lưỡng đạo thân ảnh quỳ xuống: "Tiên sinh, theo thám tử hồi báo, thánh nhân lâm bệnh, chỉ triệu Vi Quý Phi hầu hạ, Thái Tử cùng Quảng Lăng Vương hoàn toàn không được vào. Thánh nhân còn hạ lệnh triệu mấy tiết độ sứ cùng gia nhân Vân Nam vương nhập đô thành, tham gia thiên thu tiết, không biết dụng ý ra sao."

Lý Diệp trầm ngâm một lát, nói: "Ta hiểu rồi."

Một nội vệ khác không nhịn được nói: "Hôm nay tiên sinh làm việc thật quá mức nguy hiểm. Tiễn pháp của ngài thực dễ dàng khiến cho người có tâm chú ý, nếu là vì chuyện này mà để bại lộ thân phận..."

Lý Diệp hơi nghiêng đầu, khóe mắt ngưng một đạo lãnh quang. Người nọ lập tức hối hận, phủ phục trên mặt đất: "Thuộc hạ nhiều lời, thực sự đáng chết!"

Lý Diệp cũng biết lời nói của hắn xuất phát từ chân tâm, không hề trách cứ: "Trở về đi."

Phượng Tiêu kỳ thật cảm thấy người nọ nói rất đúng, hôm nay bọn họ thực sự quá nổi bật, đi chậm một bước, có khả năng còn bị người vương phủ bắt được. Nhưng đi theo thiếu gia lâu ngày, hắn quá hiểu tính cách của người này, ra tay tất có đạo lý của hắn.

Đi nhanh đến trước sơn môn, không biết từ khi nào đã nhiều thêm vài người. Lý Diệp đưa mắt nhìn lại, người cầm đầu dáng vẻ có chút quen thuộc.

Khi Gia Nhu tới chùa Sùng Thánh, sắc trời đã tối, tăng nhân canh cổng quả nhiên không cho tiến vào. Nàng vội la lên: "Ta là Ly Châu quận chúa, xác thực có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Tuệ Năng đại sư. Thỉnh các vị mở cổng."

Tăng nhân lắc đầu nói: "Phương trượng giờ này đã tĩnh tọa, người ngoài không được phép quấy rầy. Quận chúa nếu có việc, thỉnh ngày khác lại đến."

Gia Nhu trong lòng sốt ruột, đơn giản mà thẳng thắn nói: "Tiểu đệ ta sinh bệnh thực nghiêm trọng, đại phu trong thành không đủ y đức, nói Tuệ Năng đại sư y thuật cao minh, có lẽ có thể chữa trị. Phật gia không phải vẫn thường nói cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp hay sao? Phương trượng của các người chính là cao tăng đắc đạo, chẳng lẽ thấy chết lại không cứu?"

Hai gã tăng nhân đối mắt nhìn nhau, một người cuối cùng vẫn lắc đầu: "Quận chúa, thứ lỗi tiểu tăng không giúp được ngài. Người mỗi ngày đến thỉnh phương trượng xem bệnh nhiều vô số, nếu thấy đều cứu, chỉ sợ phương trượng sớm đã mệt chết. Hơn nữa người không mang người bệnh đến, chẳng lẽ còn muốn phương trượng tuổi tác đã cao còn phải đi theo ngài xuống núi?"

Gia Nhu nhất thời nghẹn lời. Nàng cũng biết như vậy có chút làm khó người khác, đành nói: "Xin cho ta vào gặp Tuệ Năng đại sư một lần, tiểu đệ ta bệnh trọng, không còn nhiều thời gian để lãng phí."

"Phát sinh chuyện gì?" Phía sau truyền đến thanh âm ôn hòa, tăng nhân chấp lễ.

Gia Nhu quay đầu lại, thấy một nam tử dưới ánh trăng chậm rãi đi tới. Trường mi nhập tấn, ánh mắt thâm trầm, trên người toát ra một loại khí chất tú nhuận không nói nên lời. Một thân giáng sắc trường bào càng làm nổi lên làn da trắng của hắn, đúng là hoa rơi vô tình, người đạm như cúc. Điều duy nhất không hoàn mỹ ở hắn là tư thái có vài phần ốm yếu, nhưng cũng có thể là ảo giác của bóng đêm.

Nàng bỗng sinh ra cảm giác tựa hồ đã quen biết từ trước. Hỏi: "Ngươi là ai?"

Lý Diệp bị nàng hỏi đếm sửng sốt, vừa định mở miệng. Gia Nhu lại giơ tay nói: "Khoan, việc này không quan trọng. Mọi việc đều có thứ tự trước sau, thỉnh ngài đứng yên bên cạnh, chúng ta nơi này đang nói chính sự." Nói xong, nàng xoay người, tiếp tục cùng hai thủ vệ tăng nhân nói chuyện.

Lý Diệp theo lời đứng ở bên cạnh, cũng không giận. Từ trong câu chuyện của bọn họ nói với nhau, biết được con vợ lẽ ở vương phủ bị bệnh nặng, nàng là tới cầu sư thúc chẩn trị.

Hai tăng nhân kia tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, chính là không chịu thả người. Lý Diệp thấy Gia Nhu thật sự sốt ruột, tiến lên cùng tăng nhân nói nhỏ hai câu liền đi vào.

Gia Nhu nói nửa ngày, sơn môn cũng chưa chạm tới, nhìn hắn nhẹ nhàng đi vào, cả giận: "Như thế nào ta không thể vào, còn hắn thì có thể?"

Tăng nhân nói: "Quận chúa thứ lỗi. Vị kia là khách quý của phương trượng, phương trượng đã sớm dặn dò trên dưới chùa phải lấy lễ đối đã, tiểu tăng tự nhiên không dám ngăn đón. Không bằng ngài ở chỗ này chờ một lát, tiểu tăng đi vào hỏi phương trượng một chút?"

Gia Nhu thấy hắn rốt cuộc cũng đồng ý, liền ngồi bên cạnh một khối đá lớn, kiên nhẫn chờ.

Nàng không phải là đánh không lại mất xú hòa thượng này, nhưng động thủ sẽ ảnh hưởng đến hòa khí, đến lúc đó, Tuệ Năng không chịu ra tay cứu người liền không xong.

Một lát sau, sơn môn mở ra, Tuệ Năng thế nhưng thực sự ra ngoài: "Quận chúa tới nơi này, bần tăng không có từ xa tiếp đón."

Gia Nhu cũng không so đo việc bị nhốt ngoài cửa hồi lâu, tiến lên hành lễ, đem bệnh trạng của Mộc Cảnh Hiên giản lược nói lại một lần: "Đại sư ngài là người xuất gia, từ bi vì hoài, thỉnh cứu hắn một mạng. Ta đã chuẩn bị tốt ngựa xe, đang đợi ở dưới."

Tuệ Năng sau khi nghe xong, gật đầu nói: "Nếu đã là như thế, bần tăng liền cùng quận chúa đi một chuyến." Nghe hắn nói xong, tăng nhân đi cùng hắn giật mình không nhỏ. Từ khi vào chùa tới nay, chưa từng thấy qua phương trượng xuống núi làm người chẩn trị, đều là người khác cầu tới cửa.

Gia Nhu vui sướng, không nghĩ Tuệ Năng vừa nghe xong liền đáp ứng, xem ra cũng không khó thỉnh như trong tưởng tượng. Liền giơ tay nói: "Thỉnh đại sư!"

Tuệ Năng nói với thủ vệ tăng nhân hai câu, liền theo Gia Nhu đi xuống chân núi.

Lý Diệp đứng bên trong sơn môn, an tĩnh nhìn bọn họ đi xa.

"Thiếu gia bằng cách nào lại có thể thu phục phương trượng?" Phượng Tiêu tò mò hỏi.

Lý Diệp nhẹ nhàng nói: "Không khó, dùng một thứ đổi."

Phượng Tiêu cũng không tiện hỏi là thứ gì, rốt cuộc cũng là chuyện riêng của thiếu gia cùng Tuệ Năng đại sư. Chỉ cảm thấy thiếu gia thực để ý quận chúa kia, năm lần bảy lượt ra tay đều là vì nàng.

Vốn cho rằng thiếu gia tới Nam Chiếu lần này là muốn từ hôn. Nhưng chậm chạp không thấy thiếu gia nói gì, chẳng lẽ là luyến tiếc?

Bạn đang đọc Tàng Châu (Dịch) của Bạc Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShinigamiEvie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.