Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Kích (1)

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Chương 77: Truy Kích (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Mảnh trăng khuyết treo giữa bầu trời đêm, lấp ló sau những đám mây trôi lững lờ. Ánh sáng trên mặt đất lúc ẩn lúc hiện, Alan đang đứng bên một một sườn đá nhô cao trên mép vực. Từ vị trí này có thể mượn ánh trăng mờ để nhìn bao quát đầu trường giữa lòng hồ

Lộ Thiến ngồi ở bên cạnh, cô vừa thay xong hộp đạn mới, nhìn về phía Alan với vẻ khó hiểu. Gió đêm khẽ thổi bay vài sợi tóc, ống tay áo của cô cũng theo gió mà phập phồng lên xuống.

- Nhìn bên đó kìa.

Alan chỉ tay về phía Tây bờ hồ:

- Đàn quái quái thú đã lần lượt di tản khỏi hồ nhưng chúng không hề đi quá chỗ đó.

- Vậy thì sao?

- Anh Ninh và Lục Nguyên vừa rời đi, bọn họ đã hợp tác với nhau.

Alan nói.

Lộ Thiến nheo mắt nhìn theo hướng tay của Alan. Dưới ánh trăng mờ nhạt, mực nước trong hồ đang dần dần dâng lên. Những đàn quái thú cũng vừa mới rút khỏi khu vực này, nhưng điều kỳ lạ là bọn chúng không hề đi về khu rừng rậm phía Tây.

Lộ Thiến gật đầu nói:

- Xem ra ngươi nói không sai. Quái thú quả nhiên chừa một lối đi cho chúng ta, hai tên kia chắc chắn đi về phía đó.

Chuyện này không cần bàn cãi, nếu như quái thú đi một hướng, thì hai người kia chắc chắn đi theo hướng còn lại.

Alan ngồi xuống nói:

- Ngươi thấy biểu hiện của Anh Ninh nhưthế nào?

- Không thể xem thường.

Lộ Thiến đánh giá một cách ngắn gọn:

- Động tác của hắn rất linh hoạt, Quý Hồ không phải đối thủ của hắn.

- Còn với ngươi thì sao?

Trong đôi mắtxanh màu lục bảo tràn ngập sự tự tin, Lộ Thiến nhún vai nói:

- Nếu ta dùng hết khả năng vẫn có thể ngăn chặn được hắn.

Alan gật đầu:

- Ta đã nghĩ kỹ, có lẽ trong trận chiến đầu vừa qua, Anh Ninh chưa dùng hết bản lĩnh thực sự. Nếu không thì cuộc chiến giữa các ngươi và Quý Hồ đã không kéo dài như vậy.

- Ý của ngươi là…

Lộ Thiến nhớ lại hình ảnh lúc chiến đấu:

- Quả thực, Anh Ninh có vài cơ hội hạ gục được Quý Hồ, nhưng hắn lại không làm vậy mà lựa chọn lui lại vài bước. Ta cứ nghĩ hắn là người cẩn thận, bây giờ nghe ngươi đưa ra nghi điểm, không lẽ Anh Ninh cố ý buông tha cho Quý Hồ. Nhưng tại sao hắn phải làm vậy cơ chứ?

- Để gã béo Lục Nguyên rảnh tay xử lý Minh Quang.

Alan lắc đầu cảm thán:

- Suy cho cùng, vấn đề ở đây chính là sự lựa chọn. Thử thách lần này đào thải bốn người, chỉ còn lại chúng ta và hai gã kia. Ta với ngươi chắc chắn kết làm một đội, vậy còn những người kia? Anh Ninh chỉ có thể lựa chọn một người làm đồng minh. Chắc chắn hắn sẽ không chọn Minh Quang, đứng theo góc nhìn của hắn đây là một quyết định rất đúng đắn vì Lục Nguyên khó chơi hơn so với Minh Quang.

- Khó chơi là sao?

Lộ Thiến hỏi.

Alan nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

- Thì là khó chơi đó.

Hắn vỗ vỗ bả vai của Lộ Thiến:

- Đi nào, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở nơi này.

- Đi làm gì?

- Đi giết hai người còn lại.

- Cái gì?

Lộ Thiến cảm thấy không thực sự vừa ý với quyết định của Alan, cô nhìn hắn và nói:

- Ta còn tưởng ngươi muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao trong một ngày tới, chúng ta không cần để mắt tới đám quái thú.

- Không sai, ngươi cũng biết người máy Nano chỉ hoạt động trong hai bốn giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian này không bị quái thú truy đuổi, chẳng phải thời cơ tốt để đuổi giết hai người kia sao?

- Kế hoạch của ngươi là gì?

Alan buông tay:

- Lần theo dấu vết đến chỗ bọn chúng. Ta sẽ lo lên béo Lục Nguyên, ngươi chỉ cần cầm chân Anh Ninh là được. Đợi ta làm thịt xong con lợn kia, sau đó sẽ cùng ngươi đối phó với Anh Ninh.

- Chỉ như vậy thôi ư?

- Đơn giản vậy thôi! Đi nào, chậm trễ thì mất dấu bọn chúng đấy.

Hai bóng người nhanh chóng rời khỏi vách núi. Đêm nay sẽ là một đêm dài.

Rất nhanh sau đó, Alan và Lộ Thiến đã đi ra bờ hồ. Đi dọc theo bờ hồ về phía Tây, đi qua một mảnh cát đá nghiêng nghiêng, xuyên qua cánh rừng dừa sẽ đến địa phận khu rừng rậm.

Ánh sáng bên trong khu rừng rất ít ỏi khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.

Alan không dám thắp ngọn lửa hay thiết bị chiếu sáng, như vậy sẽ làm Anh Ninh cùng Lục Nguyên phát hiện.

Hắn đi vào trong khu bìa trừng thám thính, một lúc sau, hắn phát hiện có dấu chân nhàn nhạt trên mặt đất.

Có dấu chân nên việc lần theo dấu vết sẽ thuận lợi hơn. Alan từng sống cùng với Tuyết Lang ngoài thiên nhiên hoang dã, học được kỹ thuật săn mồi, khả năng truy tìm dấu vết cũng được bao hàm trong đó. Vì vậy khi nhìn Alan đưa tay sờ sờ mặt đất khiến Lộ Thiến cảm thấy rất tò mò.

Đột nhiên bụi cây gần đó phát ra tiếng động, hai người vội vàng tiến lại quan sát.

Cách vị trí của Alan đang đứng khoảng một cây số, Anh Ninh cùng Lục Nguyên đang dừng chân nghỉ ngơi. Bọn họ tìm tới một bãi đất trống đốt lửa dựng lều, chỗ đó có vài vách đá dựng đứng, mưa gió ăn mòn trong gian dài tạo nên một cái hốc đá lõm vào bên trong, rất phù hợp cho nghỉ ngơi qua đêm. Lục Nguyên chui vào trước, tranh thủ kiếm một chỗ rộng rãi khô ráo.

Gã béo vừa đặt mông xuống, hai tay vỗ vỗ cái bụng to lớn của mình nói:

- Trên người ngươi có thứ gì ăn được không, ta đói quá.

Với thân thể to lớn của mình, Lục Nguyên vừa ngồi xuống đã chiếm phần lớn không gian trong hốc đá. Anh Ninh bất đắc dĩ tìm một chỗ khuất gió mà ngồi nghỉ chân. Nghe tiếng Lục Nguyên than thở, Anh Ninh cười khổ:

- Ta bị lũ Cương Linh Chiến Ưng truy đuổi chạy tụt cả quần, trước đấy có một túi lương khô, nhưng đi được nửa đường thì rơi mất.

- Vãi thật, vậy phải làm sao bây giờ?

Lục Nguyên thở một hơi khinh bỉ.

Anh Ninh nhìn lên bầu trời, gã nói:

-Giờ đã tối rồi, để sáng mai tính tiếp.

- Ngươi nói dễ nghe nghỉ, đói bụng thì làm sao ngủ được. Ngươi đi vào trong rừng kiếm mấy quả dại, hay săn con thỏ, con chuột gì đó, đem về nướng ăn tạm. Còn ta ở đây nhóm lửa.

Lục Nguyên vỗ vỗ bụng mỡ của mình.

Anh Ninh híp mắt, chợt nở nụ cười lạnh nhạt:

- Ngươi cũng biết rồi đấy, ta không phải là Quý Hồ.

- Nói thừa, ai chẳng biết ngươi là Anh Ninh.

- Ý của ta là, ta không phải tay chân của ngươi, hiểu không?

Anh Ninh nhấn mạnh:

- Chúng ta đang hợp tác công bằng, không ai hơn ai.

Trong lòng Lục Nguyên khó chịu lắm, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười:

- Thì đúng rồi, thế nên ta mới bảo ngươi đi săn, còn ta ở lại nhóm lửa. Mỗi người một việc, đó chẳng phải là hợp tác công bằng sao?

Anh Ninh cuối cùng cũng hiểu rõ con người của Lục Nguyên, nhìn mặt béo ú vậy thôi ai dè khôn đáo để, hắn là một kẻ rất ranh mãnh, trong bất kỳ tình huống nào luôn chọn công việc nhẹ nhàng nhất. Nếu hắn tiếp tục hợp tác với loại người này chắc chắn không thể đi xa được. Nhưng lúc này chưa phải thời điểm hai bên trở mặt làm kẻ thù. Anh Ninh gật đầu:

- Đừng đốt lửa to quá kẻo thu hút những thứ không hay ho trong rừng đến làm phiền.

- Được rồi, không cần ngươi phải nói?

Lục Nguyên vung tay tỏ vẻ không chờ được nữa.

Anh Ninh hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi hốc đá. Lục Nguyên gượng cười hắc hắc, hắn cũng đi ra ngoài kiếm cành cây khô để nhóm lửa.

-------

Mỗi 20 KP sẽ tăng thêm 1 chương, tối đa 5 chương

Mỗi ngày từ 3 chương, khi nào tinh thần bạo sẽ sẽ có thêm chương aaaa

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.