Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dao Găm Của Cha

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Chương 4: Dao Găm Của Cha

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Cha, đối với Alan mà nói là một từ xa lạ. Từ khi được sinh ra cho đến bây giờ, hắn chỉ biết Mẹ, nhưng lại không biết một chút xíu tin tức nào liên quan đến cha. Lan Ny không bao giờ đề cập chuyện này, một lần ngoại lệ duy nhất là khi hắn đánh nhau cùng năm đứa nhỏ trên trấn vì bọn chúng mắng Alan là đứa trẻ không có cha. Sau khi trở về hỏi Lan Ny cũng không có đáp án, chỉ bị vài cái bàn tay vào mông.

Về sau Alan liền xem chuyện cha đồng nghĩa với chuyện bị đánh.

Có thể đêm nay, Lan Ny có chút thất thường. Hồi tưởng lại lúc nàng đưa cây dao găm này cho mình, vẻ mặt vốn ôn nhu từ trước đến giờ của Mẹ đột nhiên trở nên nhăn nhó, đồng thời lớn tiếng nói:

- Alan, cây dao găm này là cha con đưa cho ta. Hiện tại ta giao cho con, tương lai hãy dùng cây dao găm này đâm vào ngực thằng cha khốn khiếp của con cho ta! Con có thể làm được không ?

Alan gật đầu theo bản năng, nhưng hắn không biết vì điều gì mà Mẹ lại lộ ra vẻ mặt như thế.

Một đứa bé năm tuổi, không thể hiểu được loại tình cảm này gọi là hận. Mà rất nhiều năm về sau, Alan mới biết được trong tình cảm này không chỉ có hận, trong đóncàng bao hàm một thứ tình cảm còn mãnh liệt hơn cả hô hấp, đó là yêu.

Vì yêu sinh hận!

Hắn lục lọi vỏ da của dao găm, đây là quà tặng tốt nhất mà hắn từng được tặng. Alan rất sớm đã muốn có một thanh tiểu đao như cái mà Ôn Linh đeo ở bên hông, Ôn Linh nói chờ hắn được 10 tuổi thì sẽ đưa cho hắn. Bất quá bây giờ hắn đã đạt được bảo bối còn tốt hơn.

Alan có thể thề là hắn chưa thấy qua một thanh dao găm nào đẹp như vậy trên khắp cái trấn này. Cái vỏ da kia dưới ánh đèn toả ra ánh sáng nhu hoà, cùng với ánh sáng mà viên đá quý chiết xạ.

Nếu như phải hình dung, chỉ có thể dùng một câu mà hắn học được:

- Đây quả thực quá khốc!

Alan nhịn không được thử rút cây dao găm ra, lưỡi đao màu bạc trắng, phía trên có hoa văn, khiến hô hấp của hắn muốn dùng lại. alan rất hưng phấn, thậm chí có thể nhìn thấy chính mình ở trên lưỡi dao bóng loáng, vẻ mặt hưng phấn cùng mong chờ xem kẽ trên khuôn mặt hắn. Hắn liếm liếm bờ môi, duỗi ra tay nhỏ khe khẽ chạm vào lưỡi dao.

Ngón tay truyền đến một tia lạnh buốt, tiếp theo là có chút đau xót, là đầu ngón tay bị mũi dao vạch ra một lỗ hổng nho nhỏ.

Sắc bén tới như thế luôn sao!!

Alan không những không sợ, ngược lại rất cao hứng rồi nhanh chóng cất dao găm đi, đồng thời sử dụng miệng hút hút máu ở đầu ngón tay, lại để cho loại hương vị rỉ sắt kia tan ra ở trong miệng. Sau đó chui vào trong chăn lông, phát ra một tiếng cười nhẹ rồi ngủ.

Nam hài cũng không biết, vết máu nhỏ nhỏ mà nó lưu lại trên lưỡi dao lại tự di chuyển, liên tục thẩm thấu vào mũi dao. Vì vậy dao găm trong vỏ lại khôi phục như trước, chẳng qua là đá quý Ác Ma gắn trên tay cầm lại lặng lẽ loé lên một vòng ánh sáng hồng nhạt ở trong chăn.

Sau ba tháng, tiểu trấn nghênh đón trận tuyết đầu mùa đông. Bông tuyết màu bạc trắng ung dung từ trên không trung rơi xuống, giống như lễ vật mà trời cao ban xuống cho mặt đất, bọn chúng quét đi sự xấu xí, che lấp tội ác, trang trí trời đất thành một mảnh trắng thuần khiết.

Sinh cơ của thế giới đang không ngừng khôi phục.

Ăn điểm tâm xong, Alan đi ra ngoài. Mặt đất đã có một lớp tuyết đọng thật mỏng, che giấu đi màu vàng sậm của mặt đường, lưu lại một màu bạc chói mắt. Alan ngẩng đầu, phát hiện mùa đông năm nay có gì đó không giống so với mọi năm.

Ngoài những bông tuyết đang bay xuống, lơ lửng trong trời đất còn có một số huỳnh quang dị dạng.

Nào đỏ nào xanh, lam tím, đủ mọi màu sắc kẹp vào bông tuyết, phiêu linh đầy trời. Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà Alan từng thấy qua, hắn hứng thú bừng bừng lấy một cái ghế dựa cao từ trong nhà ra, leo lên rồi đưa tay muốn tóm lấy những huỳnh quang kia.

Huỳnh quang hình như có linh tính, mặc cho tay nhỏ của Alan điên cuống khua qua khua lại giữa không trung nhưng không có 1 viên nhỏ nào rơi vào tay hắn.

Nam hài cũng không uể oải, ngược lại lộ ra nụ cười xán lạn trên mặt. Rốt cục cũng có một viên huỳnh quang rơi vào trong tay Alan. Nó lành lạnh, đồng thời lập tức chui vào tay của cậu bé, vì vậy Alan nhìn thấy trên bàn tay của chính mình có ánh sáng mịt mờ lướt qua, hình thành một mạch kín giống như đồ án.

Ánh sáng đồ án lóe lên một cái rồi biến mất.

- Alan! Trời ạ, con ở chỗ này làm gì vậy ?

Giọng nói của Mẹ đột nhiên vang lên khiến Alan giật mình. Nam hài vội vàng nhảy xuống, Lan Ny tức giận kéo hắn chui vào trong nhà nói:

- Mẹ không phải nói là nếu chơi trong đống tuyết sẽ xảy ra bệnh sao.

Khuôn mặt nhỏ của Alan vì lạnh cóng nên hơi hồng, hắn thở ra một ngụm khói nói:

- Mẹ nhìn này, con cũng đâu có xảy ra việc gì.

Tính cách của hắn là quật cường như vậy, Lan Ny chỉ có thể lườm hắn một cái. Alan lại kéo Mẹ đi vào cạnh cửa, chỉ vào trên trời nói:

- Mẹ, những cái kia là cái gì vậy ?

- Tuyết đó.

- Không không, thứ con đang nói đến chính là đồ vật dính liền với tuyết ấy. Bọn chúng có rất nhiều màu sắc, còn biết phát sáng!

Lan Ny dùng ngón tay dí vào đầu hắn đáp:

- Chớ nói nhảm, có cái gì phát sáng đâu ?

Alan sờ cái trán, tò mò nhìn lại Mẹ, lại nhìn bầu trời. Những huỳnh quang kia vẫn còn. Có thể là Lan Ny cùng những cư dân đi lại trên đường phố không có ai biết được tuyết của mùa đông năm nay rất khác lạ.

Lúc này Alan còn không biết mình đã thấy cái gì.

Đó là Nguyên lực, năng lượng bản nguyên của vũ trụ. Nhân loại có thể dùng mắt thường để nhìn thấy Nguyên lực, vạn người cũng không có một!

Một thứ gì đó đang thức tỉnh.

Không thể không nói, thế giới nhiều khi đều là tái diễn, là đơn điệu. Tựa như cuộc sống của tiểu trấn này, cơ hồ ngày qua ngày, năm qua năm vẫn vậy.

Khoảng cách từ ngày tuyết đầu mùa đến giờ đã trôi qua 3 ngày.

Tối hôm đó, trong lúc Alan đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được trán bổng lành lạnh. Giống là có người dùng ngón tay lạnh như băng chạm vào trán của hắn, hắn cố gắng mở to mắt.

Trong căn phòng mờ tối, có một bóng người lờ mờ. Alan phát ra tiếng gọi như nói mơ:

- Là mẹ hả ?

Người kia "Ừ" một tiếng, cũng không nói chuyện. Ngón tay lạnh lùng đặt ở trên trán nam hài, trên người di động qua lại, mang theo một quy luật nhất định giống như là thôi miên, khiến cho Alan lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày thứ hai, nam hài đã quên chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua.

Bất quá hôm nay, Alan tự nhiên sinh ra một cảm giác bất an không rõ là vì sao.

Đến tối, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức Alan không cách nào chìm vào giấc ngủ, trái tim đập mạnh liên hồi, bị kích thích bài tiết ra nhiều mồ hôi hơn, con mắt Alan khi nhìn về phía ngoài cửa sổ bổng khẩn trương hơn.

Sâu trong con mắt màu đỏ bốc lên ánh lửa, đêm nay trăng rất tròn và lớn. Thậm chí có thể nhìn thấy những dãy núi to lớn ở trên đó, trong lúc nam hài đang nhìn chăm chú vào ánh trăng, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên từ nơi xa truyền tới.

--------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 12539607

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 775

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.