Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấn Động (1)

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

Chương 172: Chấn Động (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan nhìn trực đao Ám Hủy bên tay, hắn đã lấy lại trang bị trước đó.

Nhìn thấy chúng, hồi tưởng lại cuộc sống ở ngục giam trong hai ba ngày nay, chẳng khác nào một giấc mơ.

Lúc này Trưởng giám ngục ngồi xuống, dùng ly rượu to bự chạm nhẹ với Alan:

-Tôi nợ cậu một lời xin lỗi, những lời nói thô tục trước đó mong cậu đừng để trong lòng.

Alan lắc đầu:

-Đâu có, lúc đó ông cũng không biết. Nói ra thì, chúng ta đều đã bị nguyên soái Tham Lang chơi cho một vố.

Nghe hắn nói như vậy, Trưởng giám ngục cười gật đầu:

-Điều khiến người khác buồn bực nhất là mối thù này vẫn không có cách nào trả được.

Hai người nhìn nhau giây lát, đồng thời cười phá lên.

Ly rượu chạm lần nữa, Alan uống sạch rượu lúa mạch trong ly.

Trưởng giám ngục quẹt miệng, nhìn Vi Bá uống được mấy ly đang khua tay múa chân, hầm hừ:

-Tôi không thích cậu ta, thằng nhóc gian trá, lại dám giả vờ ngất. Biết thế lúc đó ông đây dẫm cho cậu ta một cái nữa, xem cậu ta còn dám giả chết không.

Alan nhún vai:

-Đáng tiếc, khi đó ông không có cơ hội.

Trưởng giám ngục haha cười to, gật đầu:

-Không phải chú em ban cho còn gì, lúc đó tôi còn nghĩ, tùy tiện nhảy ra một tiểu quỷ mà cũng giỏi giang vậy, thế giới này rốt cục kiểu gì vậy!

Hai người lại cười rồi cạn thêm hai ly nữa.

Trưởng giám ngục vỗ vai Alan:

-Cậu còn trẻ như vậy, lại có cơ hội trở thành học trò của nguyên soái, tiền đồ sáng lạn đấy. Phải cố lên, sau này có cơ hội viễn chinh ngoại vực, nhớ phải giết nhiều ma quỷ ở tinh vực Ước Đốn đó vào!

Alan gật đầu, Trưởng giám ngục mới nhấc ly rượu lên, tìm mấy vị quan quân đi theo Ôn Toa Bối Lạc để uống rượu.

Bữa tiệc rượu này cứ thế uống mãi đến đêm khuya.

Cuối cùng ngoài phó quan Mễ Luân ra, ngay cả Trưởng giám ngục uống rượu như uống nước cũng bại dưới tay Ôn Toa Bối Lạc.

Tửu lượng Nguyên soái kinh người, một mình uống gần hết một thùng rượu lớn nhưng sắc mặt chỉ hơi ửng hồng, trong mắt lại không hề có men say.

Về phần nhóm thiếu niên Alan và vài quan quân đi theo, đã sớm phải gọi người đưa về khách sạn ngáy o… o hết rồi.

Ôn Toa Bối Lạc một mình lướt qua, một cặp chân dài bắt chéo gác trên bàn rượu, trên đùi đặt một chiếc máy tính bảng.

Trên màn hình là cảnh sinh hoạt của đám người Alan trong ngục mấy ngày qua.

Phó quan Mễ Luân đứng phía sau Nguyên soái, anh ta cao lớn anh tuấn, chiến lực mặc dù không bằng Ôn Toa Bối Lạc nhưng cũng tính là cao thủ hiếm có trong Thiên Lang tinh, nếu không cũng không được giữ chức phó quan.

Loại nhân tài như vậy, ném vào trong quân đoàn bậc một, tất nhiên là nhân vật giai cấp lãnh tụ.

Mặc dù gia nhập Thiên Lang năm năm, Mễ Luân vẫn tình nguyện làm sĩ quan phụ tá, trở thành trợ thủ đắc lực của Ôn Toa Bối Lạc.

Trong chuyện này, ngoại trừ việc kính nể Ôn Toa Bối Lạc, đương nhiên cũng có ý theo đuổi.

Thực tế, quân đoàn Thiên Lang tinh to như vậy, có cả khối người muốn theo đuổi cô.

Nữ nguyên soái đối với chuyện này không kiêng kỵ chút nào, nói rõ hơn là, chỉ có người đánh bại cô mới có tư cách làm nam nhân của cô.

Điều kiện tưởng chừng như đơn giản lại làm cho đám mãnh nhân trong Thiên Lang tinh chỉ có thể nhìn từ xa.

Thực lực của cô bày ra đó, mặc dù trong Thiên Lang tinh cũng có số ít người có chiến lực cao như thế, ví dụ như Mễ Luân nhưng ngang trình độ với cô và đánh bại cô là hai chuyện khác nhau.

Bởi vậy cho đến bây giờ, Ôn Toa Bối Lạc vẫn là quý tộc độc thân.

- Nhìn thằng nhóc Alan này, thật là cơ trí. Hữu dũng hữu mưu, chỉ kém một chút thôi so với lúc ta còn trẻ.

Ngón tay thon dài của Ôn Toa Bối Lạc chỉ vào màn hình.

Mễ Luân lắc đầu bật cười:

- Nguyên soái đại nhân, cô năm nay mới hai mươi tuổi, cái gì mà lúc còn trẻ, đừng có nói kiểu già đời như vậy chứ.

Sau đó nhìn về phía màn hình gật đầu nói:

- Tuy nhiên, Alan này đúng là không tệ, lúc tôi bằng tuổi hắn còn không biết thế là cái gì. Nhưng hắn đã thành thếcòn dưỡng thế, thật là làm cho người ta hâm mộ.

- Cho nên tên tiểu tử này mới có tư cách làm học trò của tôi, Mễ Luân anh nghĩ đi, sau này người ta sẽ nói, nhìn kìa, kia chính là học trò của Ôn Toa Bối Lạc, mới bao nhiêu đó tuổi đã đạt tới biên giới đại thế, quả nhiên là minh sư xuất cao đồ.

Ôn Toa Bối Lạc dương dương đắc ý.

Mễ Luân hạ giọng:

- Quan trọng là hai chữ minh sư kìa?

- Đương nhiên.

Ngón tay cô vẽ một cái, trong màn hình xuất hiện hình ảnh Vi Bá.

Những video này đều là chụp ở nhà giam, cho dù lúc đó Alan đã kiểm tra, trong phòng tạm giam không có bất kỳ thiết bị quay chụp nào.

Nhưng hắn đã xem thường Thiên Lang tinh, một trong các quân đoàn vương bài của Liên bang, Thiên Lang tinh trang bị tiên tiến thậm chí còn vượt qua Hoàng Kim Sư Tử đồng cấp.

Camera lúc ấy dùng để quay chụp lại tình cảnh các thiếu niên trong ngục, tiện cho Ôn Toa Bối Lạc phán đoán đám nhóc này đủ tư cách hay không là do người máy trí năng ngụy trang thành côn trùng chụp được.

Đây mới chỉ là thủ đoạn thu thập tình báo đơn giản nhất của họ mà thôi.

- Mễ Luân, anh cảm thấy tiểu tử Vi Bá này như thế nào?

Ôn Toa Bối Lạc gõ màn hình hỏi.

Mễ Luân suy xét một lát, mới nói:

- Tôi chỉ có thể nói, cậu ta rất thông minh.

- Đúng vậy, cậu ta khá là thông minh. Vờ ngất trốn chiến, tùy cơ trốn thoát. Dựa theo mục đích khảo hạch lần này, chiến lược của cậu ta dùng cũng không sai. Chỉ có điều, chiến lược có thể nghênh ngang bỏ trốn, thậm chí đê tiện vô sỉ nhưng không thể không có chiến tâm đấu chí, huống chi cậu ta còn bỏ lại đồng minh, bất nghĩa như vậy, sao làm đại tướng tài được? Nếu ta có mấy tên như vậy, hừ, chị đại ta bán y cho kẻ thù, gài bẫy được rồi.

Mễ Luân lau mồ hôi, Ôn Toa Bối Lạc cũng không phải là tùy tiện nói như vậy.

Mấy năm ở chiến trường ngoại vực kia, quả thực từng có mấy tên vì quá mức giữ mình, thậm chí gây cản trở đã bị cô bán đi.

- Nói như vậy, đối với chuyện học trò thân truyền, trong lòng Nguyên soái đã có định đoạt?

Mễ Luân hỏi.

Ôn Toa Bối Lạc buông tay:

- Chuyện đó thì chưa, tuy rằng tôi thích Alan hơn nhưng quy tắc là do tôi đã định, Vi Bá quả thực cũng lấy được tư cách thăng cấp. Về phần đến lúc đó ai có thể thông qua khảo hạch cuối cùng, tôi cũng không rõ lắm. Mễ Luân, thực lực rất quan trọng. Nhưng đôi khi, vận may là thứ mà ai cũng không nói rõ được.

- Quyết định rồi, khảo hạch cuối cùng, định vào nửa năm sau.

Ôn Toa Bối Lạc đột nhiên nói.

Mễ Luân hoảng sợ:

- Lâu như vậy, chúng ta cũng không thể ở Địa Cầu lâu như vậy, nếu chẳng may tiền tuyến có nhiệm vụ gì khẩn cấp...

- Tôi biết.

Ôn Toa Bối Lạc tính trước kỹ càng nói:

- Trở về tuyên bố thời gian và đề mục khảo hạch cuối cùng, chúng ta quay lại tiền tuyến trước, đến lúc đó quay trở lại cũng không muộn, dù sao có cầu Cầu Vồng, lui tới hai tinh vực cũng chỉ là chuyện vài ngày. Vả lại, thời gian khảo hạch định trước càng lâu, đối với chúng ta càng có lợi.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.