Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Đấu (2)

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Chương 142: Quyết Đấu (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Kiều Thập lần này thật sự hôn mê rồi, cảm xúc của y bị kích động, sớm đã quên hết cả chiến kỹ và khắc ấn.

Đánh về phía Alan, còn bị Alan dùng vỏ đao gõ cho vài cái, đa số đều là bị Uy Lợi Khắc đánh cho một trận đau đớn.

Từ chỗ Kỳ Á, Uy Lợi Khắc biết được chủ mưu là Văn Sâm, còn kẻ ra tay với Kỳ Á chính là Kiều Thập.

Lập tức quyền thiết liên tục, nếu không phải Alan cơ trí tặng cho Kiều Thập một cước, đá y ra khỏi ghế dài, sợ là sẽ bị Uy Lợi Khắc đánh đến chết.

Đó cũng là Alan vui vẻ mà làm, dù sao đây cũng là nơi công cộng.

Uy Lợi Khắc nếu ngang nhiên đuổi giết Kiều Thập, hắn cũng không bảo vệ được.

Uy Lợi Khắc thở hổn hển, cảm giác chưa thỏa mãn.

Alan đẩy vỏ đao, ngăn cản anh ta tiếp tục rời ghế truy kích.

- Bình tĩnh.

Alan quát nhẹ.

Uy Lợi Khắc hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.

Alan lúc này mới nhìn về phía bên cạnh:

- Văn Sâm, không phải ngươi vẫn luôn muốn đối phó với ta sao? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, ở tại đây ta và ngươi quyết đấu? Đương nhiên, nếu như ngươi sợ thì lập tức cút cho ta. Hơn nữa sau này không được xuất hiện trong tầm mắt của ta nữa. Nếu không, chính tại đây, chúng ta giải quyết mọi chuyện vào đêm nay đi.

Văn Sâm cảm thấy khó xử.

Lời Alan nói giống như đao của hắn vậy, rất bá đạo hống hách, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì trực tiếp đánh vào chỗ yếu hại.

Đầu tiên là lột trần những hành vi quá giới hạn của Văn Sâm, Alan đã chiếm trước được một chữ lý.

Hiện tại lại kích Văn Sâm quyết đấu, khiến gã đáp ứng cũng không được mà cự tuyệt cũng không xong.

Quan trọng là, hiện tại Alan khiêu chiến tại chỗ.

Có nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, nếu Văn Sâm cự tuyệt, về sau cũng đừng nghĩ tới ngẩng mặt lên trước gia tộc.

Rốt cuộc, Văn Sâm oán hận uống cạn một ly bia rồi ném ly kia xuống:

- Ngươi là muốn chết sao!

Mọi người ở quán bar đều dẹp ra một khoảng nhỏ, mấy cái bàn gỗ đều rời khỏi chỗ ban đầu.

Theo đó, một số khách khứa không thể không chuyển vị trí, khoảng nhỏ được dọn ra tự nhiên là dùng cho Alan và Văn Sâm quyết đấu.

Việc này cũng gây bất tiện cho một số khách, cũng biết được song phương quyết đấu là người của Bối Tư Kha Đức, những người khác khác chẳng những không phản đối mà còn vô cùng chờ mong.

Alan ôm đao đứng ở giữa vòng đấu, thái độ thong dong. Tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem xung quanh.

Còn Văn Sâm, hai mắt gã đỏ lên, bộ dáng nóng nẩy khiến người xem không ngừng lắc đầu.

Trong quán rượu ánh mắt mọi người đều dừng ở Alan và Văn Sâm.

Bởi vậy khi Khoa Đa Phu dẫn theo hai cô gái bước vào quán rượu, đến ngay cả phục vụ cũng quên tiếp đón ông ta.

Gã nghi ngờ nhìn đám người xung quanh, thầm nói:

- Đây là chuyện gì?

Sau đó bỏ lại hai cô gái lại, chen đến trước đám đông.

Khi nhìn thấy Alan và Văn Sâm giằng co, Khoa Đa Phu đầu tiên là biến sắc, tiếp theo là cười khổ:

- Tên Văn Sâm ngu ngốc này, tại sao lại muốn quyết đấu với Alan?

….

Khoa Phu Đa cũng không có thiện cảm với Văn Sâm.

Cho dù Văn Sâm giống như Alan, đều là Khắc Ấn sư cấp mười.

Nhưng Alan tới từ mặt đất lại tham gia lôi đài Tử Vong tàn khốc.

Kinh nghiệm đối địch của hắn, loại con cháu nhánh bên bình thường chỉ lấy hộ vệ gia tộc để so chiêu như Văn Sâm sao có thể so được.

Huống chi trước đây Alan không lâu mới đi một chuyến mặt đất, tiêu diệt một đoàn thợ săn.

Sau khi trở lại Babylon lại gặp tập kích, đối diện với sát thủ cấp mười sáu, hắn không chỉ không sai sót, hơn nữa còn đánh lui cả sát thủ.

Phong cách chiến đấu tàn nhẫn như thế, loại đóa hoa nhà kính như Văn Sâm này có thể sánh được sao?

Nhìn hai người giằng co, Khoa Đa Phu lặng lẽ rút lui.

Cuộc chiến tất bại, xem làm gì?

Văn Sâm hai mắt đỏ bừng, ngực như có lửa đốt.

Gã cởi nút áo ở cổ áo, xắn tay áo lên, miệng hơi mở nhìn Alan, gã thật sự không thể nguôi giận.

Nửa năm trước, Alan chẳng qua là một tên nhóc mặt đất, mỗi ngày giãy dụa để sinh tồn.

Còn Văn Sâm là con cháu có tiềm lực nhất trong gia tộc được bồi dưỡng, vốn dĩ nên là tiền đồ sáng lạn.

Nhưng Alan lại đột nhiên nhảy vào trong cuộc sống của gãvà thế là tất cả đã thay đổi rồi.

Chỉ là một tên tiện dân mặt đất lại có được lời mời của Hoắc Ân, gia nhập gia tộc không nói, còn có được địa vị và quyền hạn giống như gã.

Thậm chí Hoắc Ân còn để hắn tới học ở Lê Minh Chi Nhận, tất cả là muốn bồi dưỡng hắn trở thành tinh anh của gia tộc.

Văn Sâm không thể chấp nhận được sự thật như vậy, chỉ một tên con cháu ngoại tộc, dựa vào cái gì mà có được nhiều tài nguyên hơn gã.

Thậm chí hiện tại, hắn không ngờ còn lớn lối với mình, và ép mình không thể không ứng chiến mà trận chiến này bất kể thắng hay thua, sau này gã cũng đã mất mết mặt mũi!

Vốn dĩ tất cả không nên như thế.

Văn Sâm gầm thét trong lòng, đôi mắt nhìn Alan như muốn phun lửa ra ngoài.

Gã đã quyết định không để ý tới cái gọi là giới hạn kia nữa, trước tiên giải quyết tên tiểu tử chướng mắt này trước rồi nói sau.

Dưới sự thôi thúc của cồn và tức giận, Văn Sâm giống như con trâu đực đang nổi điên đánh về phía Alan.

Lần va chạm này không có cách thức càng không cần nói tới kỹ xảo, chỉ dựa vào độ mạnh, giống như đám lưu manh đánh nhau trên phố thôi khiến người xem cũng đánh giá thấp về trận đánh này.

Văn Sâm hiện tại không nghĩ gì khác, chỉ muốn đánh ngã Alan rồi lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Alan sao để cho gã được như ý nguyện.

Một bước thoải mái vô cùng khiến Văn Sâm ngã lăn đụng vào cái bàn, làm cho những người khách đang xem cuộc chiến cũng kêu sợ hãi rồi tản ra.

Tuy nhiên sau va chạm này, Văn Sâm cũng tỉnh táo lại.

Gã nhớ lại thầy dạy mình kỹ thuật chiến đấu đã nói rồi bắt mình phải bình tĩnh hơn, bắt đầu thúc đẩy Nguyên lực trong cơ thể, dần dần sinh ra ánh sáng màu vàng mênh mông lan tỏa ra bên ngoài thân, trên ngực hình thành một đồ văn của chiếc thuẫn hình vuông.

Một mảng ánh sáng giống đồng thau như nước chảy xẹt qua làn da của Văn Sâm, Văn Sâm đưa tay ra cong ngón tay búng một cái, khi tiếng kim loại vang lên gã đắc ý nói:

- Đây là năng lực Thiết bích của ta, nó khiến làn da của ta trở nên cứng rắn như sắt thép. Alan, dựa vào lực lượng của ngươi không thể phá được làn da sắt thép này đâu!

Alan gật đầu:

- Như vậy mới được, ngươi đánh loạn giống như tên điên, ta cũng không thể sinh ra được tâm tư quyết đấu với ngươi.

Giọng điệu có chút khinh miệt, nghe thấy mà Văn Sâm tức giận trong lòng.

Ám Hủy leng keng ra khỏi vỏ, cả người Alan hơi nghiêng.

Vỏ đao tung ra, hai tay cầm lấy đao, trực đao đâm lên trước, mũi đao vừa khéo ở chính giữa hai mắt.

Tâm trí Alan ngưng tụ ở mũi đao, sinh ra một cỗ khí thế vô hình nhằm về phía Văn Sâm.

Văn Sâm chịu khí thế của hắn xông tới, toàn thân rùng mình, cảm thấy thất kinh, ngay trong nháy mắt gã thất thần, Alan liền ra tay.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.