Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Sĩ Chết Vì Tri Kỳ, Không Hối Tiếc

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Chương 127: Kẻ Sĩ Chết Vì Tri Kỳ, Không Hối Tiếc

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Âm thanh của Ba Ni vang lên phía sau:

-Alan thiếu gia, về phần A Nặc và Địch Man, cậu thật sự không cần để tâm đến.

Alan xoay người, hỏi:

-Ngươi đã đem bài vị trả lại cho người nhà của họ chưa?

Ba Ni nở nụ cười đắng chát:

-Vừa đang tính đưa đi đây ạ.

-Vậy, hãy mang ta theo.

Giống như những hộ vệ gia tộc khác, gia đình của An Nặc và Địch Mạn ngụ tại trấn nhỏ Lai Ôn.

Ba Ni mang theo Alan đến thăm hai nhà, toàn bộ quá trình, Alan đều lặng lẽ nhìn.

An Nặc là cha của ba đứa nhỏ, trong đó đứa bé nhất mới có hai tuổi, còn được mẹ ôm ở trong lòng.

Người mẹ ấy khi nhận được bài vị của An Nặc liền khóc không thành tiếng.

Còn về Địch Man thì vẫn chưa có gia đình.

Trong nhà chỉ có một mẹ già, lúc nhận được bài vị của Địch Man, bà lão không khóc mà chỉ ảm đạm thở dài.

Đối với Bối Tư Kha Đức, có lẽ chỉ là ít đi hai tên hộ vệ khá lợi hại một chút nhưng từ số lượng hộ vệ khổng lồ trong gia tộc, chết đi hai người cũng không phải là chuyện gì to tát.

Còn đối với hai gia đình mà nói, bọn họ lại không còn bao giờ được gặp lại bóng dáng chí thân kia nữa, về sau chỉ có thể nhìn thấy trong ảnh chụp hoặc hoài niệm trong ký ức.

Mà đây chẳng qua chỉ là số hộ vệ hy sinh trong một nhiệm vụ dưới đất, nhìn chung trong lịch sử gia tộc Bối Tư Kha Đức, số hộ vệ hy sinh vì gia tộc này còn nhiều đến bao nhiêu?

Alan nghĩ đó hẳn là một con số khiến cho người ta hít thở không thông, dưới nền đất của lâu đài cổ Ô Gia Lặc, phải chăng đã chôn xuống từng chồng xương trắng.

Rồi chinh chiến ngoại vực lại có bao nhiêu chiến sĩ hy sinh, hồn không về lại được quê cũ?

Trên đường về, Alan lặng im không nói.

Khi lần nữa nhìn thấy lâu đài cổ Ô Gia Lặc, hắn đối với gia tộc đã có một nhận thức hoàn toàn mới.

-Thiếu gia, người không sao chứ?

Ba Ni có chút lo lắng nhìn Alan, hắn cùng với các vị thiếu gia lớn lớn nhỏ nhỏ trong gia tộc khác nhau quá nhiều.

Ít nhất, Ba Ni chưa từng thấy qua vị thiếu gia nào sẽ đích thân mang bài vị của hộ vệ chết trận trả về gia đình.

Nhưng không thể không nói, cách làm của vị thiếu gia này nhận được sự tôn kính từ y, huống hồ, tình cảm lộ ra trong ánh mắt của hắn suốt cả đường đi không phải là giả mà xuất phát từ thật tâm.

Alan lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu:

-Ta không sao, cảm ơn ngươi đã để ta tham dự những việc ngày hôm nay. Những việc này đã dạy cho ta một bài học sinh động, ít nhất giúp ta hiểu được, mỗi một mệnh lệnh sau này, mỗi một hành động, đều phải gánh lấy loại trách nhiệm như thế nào.

-Về phần An Nặc và Địch Man, chuyện này sẽ không cho qua như vậy. Bọn họ là chiến sĩ, cho dù phải chết, cũng là ở trên chiến trường, chứ không phải vô duyên vô cớ chết dưới súng lạnh như thế.

Alan ngẩng đầu, nhìn lên lâu đài cổ sừng sững:

-Ta biết năng lực hiện giờ của mình có hạn, không thể làm được gì. Nhưng vô luận thời gian trôi qua bao lâu, ta cũng sẽ trả lại cho họ một cái đáp án. Hết thảy những người đứng sau vụ này, rồi có một ngày, hắn nhất định phải nợ máu trả bằng máu.

Thân thể Ba Ni khẽ chấn động, nhìn bóng lưng đơn bạc của thiếu niên trước mắt, y lại giống như nhìn thấy một Hoắc Ân khác.

Năm đó Hoắc Ân có thể viễn chinh Ước Đốn, lưu lại công danh muôn thuở, đem Bối Tư Kha Đức một bước đẩy lên đỉnh cao.

Làm được những việc này, tự nhiên là công lao to lớn của Hoắc Ân và mười ba võ sĩ bí mật nhưng quan trọng nhất chính là khả năng điều khiển người dưới của lão.

Lão không hề giống các tộc trưởng gia tộc khác, xem võ sĩ gia tộc là vật hy sinh, thậm chỉ chỉ là một con số.

Hoắc Ân xem mỗi một võ sĩ là chiến hữu, đồng bọn và mười ba võ sĩ bí mật lại càng như bạn thân.

Chính vì có những liên hệ chặt chẽ đó mới có thể khiến cho quân đội của Hoắc Ân phát huy ra chiến lực vượt mức bình thường, trên chiến trường hỗn loạn của Ước Đốn tinh vực, cắm lên chiến kỳ Sư Ưng Thú của Bối Tư Kha Đức.

Đối với những võ sĩ gia tộc như Ba Ni, kẻ sĩ chết vì tri kỷ, chết không hối tiếc.

….

Lúc gõ cửa chính nhà Hưu Đốn, bộ dạng chuếnh choáng bất tỉnh của lão tửu quỷ nhảy vào mắt Alan.

- Alan? Vào đi.

Hưu Đốn mở cửa, để Alan vào.

Ngày thứ hai trở lại lâu đài Ô Gia Lặc, Alan đến nhà Hưu Đốn thăm hỏi, đương nhiên chỉ học tập kiến thức liên quan tới danh sách ma phương.

Bây giờ là buổi sáng, mặc dù không còn sớm nhưng nhìn bộ dạng của Hưu Đốn thì mới vừa rời giường.

Để Alan ngồi trong phòng khách, còn bản thân ông thì đi rửa mặt chải đầu.

Khi quay lại đại sảnh, tiện tay cầm lên một chai rượu đặt bên cạnh bàn, uống vào một ngụm rượu mạnh lại phun ra một ngụm nồng nặc mùi rượu khiến cả phòng khách đều bồng bềnh mùi rượu.

Alan cau mày:

- Hưu Đốn tiên sinh, rượu mạnh hại thân nên uống ít một chút.

Hưu Đốn liếc mắt, đặt mông ngồi lên chiếc ghế salon đã phai màu của mình:

- Ngươi biết cái gì, không có thứ đồ tốt này, lão tử cũng không sống được tới bây giờ.

- Nói tới, nghe nói trước đó vài ngày ngươi đã bị phục kích hả?

Alan gật đầu.

Hưu Đốn lẩm bẩm nói:

- Là ai có lá gan lớn như vậy, dám có ý đồ với Bối Tư Kha Đức. Ngươi cũng không biết, cái lão già điên Hoắc Ân kia bây giờ đang treo giải thưởng truy nã toàn diện cho hung thủ. Bảng uỷ thác của đoàn săn bắt và trên bảng đen của tổ chức sát thủ ngầm, toàn bộ đều là thông cáo giải thưởng của Bối Tư Kha Đức các ngươi. Nếu ta là chủ mưu phía sau màn, bây giờ đại khái chỉ có thể trốn được góc nào xa xôi trên mặt đất, ở đó mười năm tám năm không ra ngoài, hắc.

Alan đơ ra, hắn thật không biết hành động của Hoắc Ân lớn như vậy.

Trước đó, hắn gặp Hoắc Ân ngay cả nói mấy câu cũng là do Hải Tân quản gia chuyển lời, còn tưởng rằng ông ta không thèm để ý đến vụ tập kích ở sân bay.

Bây giờ xem ra là hắn sai quá sai.

- Không nói chuyện này nữa, ta nghe nói lão Hoắc Ân đã an bài ngươi đi Lê Minh Chi Nhận nhập học?

Hưu Đốn chuyển đề tài, nói.

- Đúng, thứ hai con phải đi học viện báo cáo.

- Tốt lắm, thứ mà danh sách ma phương đề cập tới có rất nhiều. Ví dụ như toán học, không gian học, hệ thống nguyên lực, vân vân... Nếu ngươi không có chút cơ sở nào, ta cũng rất khó chỉ bảo ngươi kiến thức phương diện này. Lê Minh Chi Nhận là học phủ đẳng cấp cao nhất ở Babylon, ngươi ở trong đó một năm rưỡi, đọc hiểu một lượt những lý luận cơ sở kia, sau đó học Ma Phương Tự Liệt sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hưu Đốn nói tới đây, tạm dừng một lát, rồi lại nói:

- Ta còn có một việc muốn nhờ ngươi, coi như ngươi nộp học phí là được rồi.

- Chuyện gì?

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.