Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp ảnh tề hiện

Phiên bản Dịch · 12170 chữ

Mộng Thiên Nhạc chậm rãi nói:

- Trình Ngâm Xuyên, hãy nghe cho rõ, võ lâm minh chủ “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham, “Đoạn Trường Hồng” Du Hận Thủy và Hồ Thiến Ngọc hiện sống chết ra sao?

Trình Ngâm Xuyên đưa mắt thờ thẫn nhìn Mộng Thiên Nhạc, trên mặt nước mắt chưa khô, dáng vẻ trông rất thê lương tội nghiệp, bỗng thở dài nói:

- Họ đã chết cả rồi!

Mộng Thiên Nhạc nghe như sét trúng vào đầu, toàn thân run rẩy đầy khích động và đau xót, gắt giọng quát:

- Đại sư huynh ba người vì sao chết? Ai đã sát hại?

Trình Ngâm Xuyên run rẩy:

- Đại sư huynh? “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham là đại sư huynh của các hạ ư?

Mộng Thiên Nhạc gắt giọng:

- Đừng hỏi, hãy nói mau, họ vì sao mà chết?

Trình Ngâm Xuyên sực nhớ ra:

- À! Nghe nói “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu có bốn đệ tử, trong số một người danh tánh là Mộng Thiên Nhạc. Ồ! Các hạ đúng là Mộng Thiên Nhạc, đệ tử của Hồ Thương Phu lão tiền bối rồi…

Mộng Thiên Nhạc lúc này đôi mắt hổ rực lên vẻ ghê rợn, đanh giọng quát:

- Trình Ngâm Xuyên, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bổn môn chủ, ngươi mà không nói đúng sự thật, bổn môn chủ lấy mạng ngươi ngay.

Trong khi nói, tay trái Mộng Thiên Nhạc đã giơ lên.

Mười đại hộ pháp Huyết Kiếm môn đứng quanh đều biết rõ, Trình Ngâm Xuyên chỉ cần nói sai một lời là tức khắc táng mạng dưới chưởng lực của Mộng Thiên Nhạc.

Lúc này, bầu không khí tột cùng căng thẳng và ghê rợn.

Trình Ngâm Xuyên môi mấp máy mấy lần, nhưng không thốt nên lời, da thịt trên mặt co giật liên hồi, có lẽ y đã ý thức đến sự khủng khiếp của cái chết.

Sau cùng, thần sắc trên mặt Trình Ngâm Xuyên đã trở lại bình thường, giọng như thì thầm nói:

- Họ đã bị Trình mỗ hạ sát...

Chưa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc đã quát to:

- Tại sao ngươi hạ sát họ?

Đồng thời tả chưởng đã giáng xuống, một tiếng rú thảm thiết, thân người Trình Ngâm Xuyên từ trên ghế văng bay lên, vọt thẳng ra ngoài cửa sổ, “phịch” một tiếng rơi xuống đất xa ngoài ba trượng.

Mộng Thiên Nhạc người như sao xẹt theo sau bay qua cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy Trình Ngâm Xuyên giãy giụa trên mặt đất, nhưng không bò dậy nổi.

Mộng Thiên Nhạc tay trái vươn ra, thộp lấy ngực áo Trình Ngâm Xuyên xách lên, gắt giọng quát:

- Nói mau, tại sao ngươi sát hại họ?

Trình Ngâm Xuyên mặt mày xám ngắt, trông rất gớm ghiếc, máu tươi từ khóe miệng tuôn ra, theo hai mép chảy dài xuống, rơi trên áo, trên mặt đất.

Một chưởng của Mộng Thiên Nhạc đã khiến lục phủ ngũ tạng của y cơ hồ vỡ nát, y biết mình cách cái chết không còn xa nữa.

- Mộng... Thiên Nhạc... chưởng lực thật hùng hậu... Trình mỗ hết sức vui mừng... các hạ đã có được công lực thâm hậu như vậy...

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Ngươi không sợ chết sao?

Trình Ngâm Xuyên cười thảm não:

- Một chưởng của các hạ đã khiến Trình mỗ cách cái chết không còn xa nữa... Trình mỗ thật có lỗi với các bằng hữu... các đồng đạo võ lâm Trung Nguyên... chết là đáng tội... giờ Trình mỗ có vài điều muốn nói với các hạ...

Nói đến đó, máu từ trong miệng phún ra liên tục, trừng mắt nhìn quanh, thờ thẫn nói:

- Đây là đâu vậy?

Mộng Thiên Nhạc thấy biểu hiện của Trình Ngâm Xuyên như vậy, dường như có chút bất ngờ, nếu y thật sự là một kẻ gian ác xảo quyệt, sao lại xem nhẹ cái chết thế này?

Mộng Thiên Nhạc giọng bình thản:

- Đây là tiền điện của Hoàng Quang tự, sư đồ Hoàng Quang hòa thượng ở nơi hậu điện, rất tiếc là họ không nghe được tiếng thét của ngươi, đương nhiên là không thể đến cứu giúp.

- À! Vậy là... các hạ cũng biết Trình mỗ có cấu kết với sư đồ Hoàng Quang hòa thượng ư?

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Vào một đêm mấy hôm trước, cuộc đối thoại giữa ngươi với Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh ở hậu điện, bổn môn chủ đã nghe cả.

- Vậy là... các hạ đã gặp Đệ nhất Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo...

Mộng Thiên Nhạc cười đanh lạnh:

- Không sai, và cũng trông thấy ngươi khuất phục trong tay y thị, thật hết sức tội nghiệp... Hừ! Lúc bấy giờ bổn môn chủ rất lấy làm nhục nhã và thương hại ngươi, ngươi thật là một kẻ vô dụng.

Trình Ngâm Xuyên hai hàng nước mắt lại chảy dài, giọng yếu ớt nói:

- Các hạ mắng rất đúng... mắng rất đúng.

Nói đến đó, thân người Trình Ngâm Xuyên từ từ mềm nhũn, trong cổ họng phát ra tiếng khằng khặc, bỗng lại cất tiếng nói:

- Hà Bất Kham... ba người rất có thể chưa chết... Các hạ cần hợp tác với Hoàng Quang hòa thượng...

Mộng Thiên Nhạc nghe lòng rúng động, vội nói:

- Các hạ nói sao? Đại sư huynh ba người chưa chết ư? Nói mau... nói mau...

Hai tiếng sau cùng chàng lặp đi lặp lại đến mười mấy lần, nhưng Trình Ngâm Xuyên không sao nói được một lời nào nữa, chưởng lực ghê gớm của Mộng Thiên Nhạc quả đã chấn nát lục phủ ngũ tạng của y.

Câu nói sau cùng của Trình Ngâm Xuyên đã khiến tâm trạng khích động của Mộng Thiên Nhạc dần lắng dịu, chàng không hiểu vì sao Trình Ngâm Xuyên đã nói đại sư huynh ba người bị y sát hại... Rồi sau cùng lại nói là họ rất có thể chưa chết.

Mộng Thiên Nhạc thừ ra nhìn thi thể của Trình Ngâm Xuyên, chàng không thể nào hiểu nổi sự thật như thế nào?

Đột nhiên, một tiếng phật hiệu “A Di Đà Phật” rổn rảng như chuông ngân vang lên, khiến Mộng Thiên Nhạc bừng tỉnh ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bốn người đứng trong sân vườn đầy lá khô, đó là ba hòa thượng với một lão nhân áo đen gầy bé.

Lão nhân áo đen gầy bé chính là Hắc Ki đảo chu Lang Thất Tinh, Mộng Thiên Nhạc đã biết, còn ba hòa thượng thì người đứng giữa tuổi tác rất cao, mặt như trát vàng, râu bạc dài phủ ngực, ngay cả đôi mày cũng dài qua khỏi tai.

Điều kỳ lạ là làn da của lão hòa thượng lấp lánh như thể hoàng kim, ngay cả râu mày cũng vậy, không hỏi cũng biết chính là Hoàng Quang hòa thượng.

Tả hữu là hai lão hòa thượng râu đen phất phơ trước ngực, Mộng Thiên Nhạc biết họ hẳn là đồ đệ của Hoàng Quang hòa thượng, thật không ngờ họ đều đã tuổi ngoài năm mươi.

- A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Thí chủ đã giết chết Trình đại hiệp rồi!

Tiếng nói thấp trầm và nghiêm nghị của Hoàng Quang hòa thượng đã chấn động cõi lòng Mộng Thiên Nhạc.

Lúc này, mười đại hộ pháp Huyết Kiếm môn đã nối tiếp nhau đi ra, chia nhau đứng hai bên Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn thi thể Trình Ngâm Xuyên trên đất, lạnh lùng nói:

- Hoàng Quang hòa thượng nếu biết rõ lai lịch của y, đương nhiên biết Trình Ngâm Xuyên chết là đáng tội.

Hoàng Quang hòa thượng trầm giọng:

- Thiện tai! Thiện tai! Thí chủ giết lầm người rồi. Trình đại hiệp thật sự là một đại anh hùng, đại hào kiệt, co được duỗi được, biết tiến biết thoái, thí chủ giết chết Trình đại hiệp thật là tội lỗi.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Tại hạ giết Trình Ngâm Xuyên là tội lỗi, vậy chứ y đã hại chết biết bao bằng hữu huynh đệ, vậy chẳng tội lỗi hơn sao?

Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh bỗng cười hăng hắc xen lời:

- Mộng Thiên Nhạc, các hạ đến đây giới thiệu Lang mỗ gia nhập Huyết Kiếm môn phải không?

Mộng Thiên Nhạc sầm mặt:

- Huyết Kiếm môn không thể chứa chấp một kẻ gian trá xảo quyệt, tâm khẩu bất nhất như các hạ.

Lang Thất Tinh lạnh lùng:

- Các hạ đã phạm sai lầm to lớn là sát hại Trình Ngâm Xuyên ngay trong Hoàng Quang tự.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Mấy hôm trước Mộng mỗ đã biết các hạ định mượn tay sư đồ Hoàng Quang hòa thượng trừ khử Mộng mỗ, nên Mộng mỗ đã ở gần đây chờ đợi suốt mấy ngày trời, định bắt Trình Ngâm Xuyên trước, rồi sau đó dụ cho sư đồ Hoàng Quang hòa thượng xuất đầu lộ diện hội kiến, vậy là sai lầm ư?

Lang Thất Tinh thầm kinh hãi, nhưng nhanh chóng cười gian trá nói:

- Không sai, Lang mỗ đã đánh giá các hạ quá thấp!

Hoàng Quang hòa thượng lại khẽ tuyên phật hiệu rồi nói:

- Lang Thất Tinh định dẫn xuất sư đồ bần tăng khai sát giới, có lẽ bần tăng khước từ, nhưng thí chủ đã hạ sát Trình đại hiệp, sư đồ bần tăng có lẽ phải phá giới thôi.

- Nói hay lắm, người xuất gia đã can dự vào sự tranh chấp của giới võ lâm giang hồ, thật khó tránh khỏi phải phá giới.

- Bần tăng phong kiếm bế quan, lui ẩn võ lâm đã năm mươi năm, thật không biết người trong giang hồ càng thêm cùng hung cực ác.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Sự đời lúc nóng lúc lạnh, tình người ngày một suy thoái, chẳng trách một lão hòa thượng sớm tối niệm kinh bái Phật, tu tâm dưỡng tính hằng trăm năm mà vẫn không thể nhìn thấu hồng trần.

Hoàng Quang hòa thượng nghe vậy lòng thoáng chấn động, bỗng mở mắt ra, hai luồng sáng lạnh nhìn chốt vào mặt Mộng Thiên Nhạc.

Một hồi thật lâu, Hoàng Quang hòa thượng mới thấp giọng nói:

- A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Nhìn thí chủ ngũ quan đoan chính, anh khí lẫm liệt, dường như không phải kẻ cùng hung cực ác, nhưng thí chủ vì sao lại sát hại Trình đại hiệp?

Mộng Thiên Nhạc sầm mặt, cao giọng nói:

- Trình Ngâm Xuyên vốn là đệ tử Thiếu Lâm, nhưng đã bội sư diệt tổ, đầu nhập Vô Ngã chân giáo, giúp bọn yêu tà gieo rắc tội ác, thảm hại đồng đạo võ lâm, tội ác tày trời như vậy mà tại hạ không nên trừ diệt ư?

- A Di Đà Phật! Thí chủ có chứng cứ chắc chắn không?

- Các sư huynh muội minh chủ “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham cùng mấy mươi cao thủ trong Võ Lâm Minh toàn bộ đã bị Trình Ngâm Xuyên bán đứng hồi ba năm trước ở Khai Phong, đó chẳng phải chứng cứ sao?

Hoàng Quang hòa thượng lắc đầu:

- Thí chủ có biết toàn bộ sự thật về việc Võ Lâm Minh ở Khai Phong bị hủy diệt hồi ba năm trước không?

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người, chau mày nói:

- Tại hạ không biết Võ Lâm Minh bị hủy diệt như thế nào, nhưng qua điều tra, ngoại trừ Trình Ngâm Xuyên, quần hào trong Võ Lâm Minh khi xưa dường như toàn bộ không rõ tung tích, chẳng biết sống chết ra sao. Do đó, Trình Ngâm Xuyên có chứng cứ chắc chắn là đã mưu hại quần hào, hơn nữa trước khi chết, Trình Ngâm Xuyên còn thừa nhận đã sát hại các sư huynh muội “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham.

Hoàng Quang hòa thượng thở dài não nuột:

- Thí chủ thật sự đã giết lầm người rồi. Ôi! Về việc Võ Lâm Minh bị hủy diệt, Trình đại hiệp có nói cho lão nạp biết. Ôi! Trình đại hiệp thật chết quá thê lương.

Mộng Thiên Nhạc nghe Hoàng Quang hòa thượng thở dài liên hồi, hết sức hoang mang thầm nghĩ:

- Chả lẽ mình đã giết lầm người? Chả lẽ Trình Ngâm Xuyên là người tốt?

Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói trước khi chết của Trình Ngâm Xuyên nhanh chóng lướt qua trong đầu Mộng Thiên Nhạc...

Chàng nhận thấy rất nhiều điểm dường như có vẻ khác lạ, nhưng không sao hiểu nổi sự thật bên trong, và vì sao Trình Ngâm Xuyên lại thúc thủ chịu chết.

Mặc dù Trình Ngâm Xuyên như có uẩn khúc khó nói, nhưng y chẳng phải đã tự thừa nhận đã sát hại các sư huynh muội của mình là gì?

Mộng Thiên Nhạc lúc này lòng đầy phiền não và thắc mắc, nhất là câu nói sau cùng của Trình Ngâm Xuyên: Các sư huynh muội “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham rất có thể chưa chết... khiến chàng không sao đoán ra được đó là thật hay giả.

Lúc này Mộng Thiên Nhạc cảm thấy có phần hối hận, vì sao mình không hỏi rõ sự thật rồi hẵng quyết định xử lý Trình Ngâm Xuyên?

Thật ra, Mộng Thiên Nhạc cũng không ngờ Trình Ngâm Xuyên lại chết dưới một chưởng của mình, bởi Trình Ngâm Xuyên dẫu sao cũng là cao thủ bậc nhất võ lâm, tuy không thể tránh khỏi một chưởng của chàng, nhưng cũng chẳng thể một chưởng đã táng mạng.

Mộng Thiên Nhạc thở dài thậm thượt:

- Hoàng Quang lão tiền bối, tại hạ quả thật đã giết lầm Trịnh Ngâm Xuyên ư?

Hoàng Quang hòa thượng thở dài:

- Trình đại hiệp lẽ ra không nên chết như vậy, mà phải công bố toàn bộ sự thật với võ lâm thiên hạ, rồi chết cũng chẳng muộn.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Hoàng Quang lão tiền bối có thể cho biết rõ hơn về toàn bộ sự thật không?

Hoàng Quang hòa thượng bỗng mắt hiện sát cơ ghê rợn:

- Thí chủ đã sát hại Trình đại hiệp, giờ còn gì để nói nữa?

Mộng Thiên Nhạc thấy ánh mắt của lão hòa thượng, bèn hỏi:

- Lão hòa thượng muốn sao?

- Mạng người liên quan đến trời cao, thí chủ đã giết người, dù thế nào cũng phải có sự công bằng với đồng đạo võ lâm.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Lão hòa thượng định báo thù cho Trình Ngâm Xuyên, hãy miễn đi thôi.

- Thí chủ hẳn là tự phụ lão nạp không giết nổi thí chủ?

- Lão hòa thượng muốn giết tại hạ có lẽ phải tổn hao rất nhiều tinh lực, nhưng sau khi tại hạ ngã xuống, lão hòa thượng hẳn không còn đủ sức chống lại cường địch khác nữa.

Mộng Thiên Nhạc vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng cười ha hả đinh tai nhức óc từ trên mái nhà vọng xuống, liền theo đó một đại hán cao to vạm vỡ đã xuất hiện trong sân vườn.

Đó chẳng phải ai khác, chính là “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long, đệ tam cao thủ Cùng Hán bang.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long sau khi đứng yên, cất tiếng rổn rảng nói:

- Tàn Khuyết Thư Sinh nhãn lực thật kinh người. Ha ha... Hàn Tiểu Long hôm nay nhất định phải quyết một phen thắng bại với các hạ.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Quá khen! Quá khen! Hàn huynh hôm nay dẫn theo bao nhiêu người đến đây?

Hàn Tiểu Long ngạc nhiên, cười nói:

- Chừng hơn một trăm, giờ đã bao vây toàn bộ Hoàng Quang tự rồi!

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên cười:

- Hàn huynh muốn tìm Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh, đang ở ngay kia, Hàn huynh có thể bắt lấy.

Hàn Tiểu Long cười ha hả:

- Tàn Khuyết Thư Sinh thật biết chiến thuật binh pháp.

- Khách sáo quá, Hàn huynh nếu không sớm ra tay, Nhị giáo chủ Vô Ngã chân giáo mà đến đây thì quý bang tuyệt đối không đủ năng lực bắt được Lang Thất Tinh.

Hàn Tiểu Long cười khan:

- Các hạ cho là Vô Ngã chân giáo cũng sẽ có người đến đây ư?

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Hiện nay người trong giới võ lâm giang hồ đôi tai đặc biệt linh mẫn, việc sư đồ Hoàng Quang hòa thượng với Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh cùng nghiên cứu bản đồ cất giấu bảo tàng của Ma Lặc thân vương không còn là bí mật riêng tư nữa.

Hàn Tiểu Long cười:

- Vậy xem ra càng không nên thử lửa trước.

- Hàn huynh hẳn là sợ Mộng mỗ trở thành ngư ông phải không?

- Đúng là có sự e ngại như vậy!

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Hàn huynh nếu không ra tay trước, rất có thể bị người phổng tay trên.

Hàn Tiểu Long kinh ngạc:

- Ai có thể phổng tay trên?

- “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên, đại trang chủ Kim Long sơn kiếm trang!

Vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nói lạnh toát từ thinh không vọng đến:

- Khá khen cho Tàn Khuyết Thư Sinh, quả nhiên lợi hại, ngay cả hành tung của lão phu cũng bị các hạ phát hiện trước.

Tiếng nói phảng phất trong không gian, nhưng chẳng thấy bóng người đâu cả.

Hoàng Quang hòa thượng với “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long đều biến sắc mặt, bởi uy danh của “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên quá ư lừng lẫy trên chốn giang hồ.

Mộng Thiên Nhạc ha hả cười to:

- Mấy ngày trước tại hạ đã hay tin Mạc đại trang chủ đang tìm kiếm Mộng mỗ, vì đề phòng đại trang chủ hạ độc thủ nên Mộng mỗ đã theo dõi đại trang chủ trước. Ha ha! Rốt cuộc dường như đại trang chủ đã bị bảo tàng của Ma Lặc thân vương lôi cuốn, đã quên mất việc gây khó khăn cho Mộng mỗ.

Hoàng Quang hòa thượng lúc này đã mở to mắt, từ tốn nói:

- A Di Đà Phật! Mạc Phi Thiên hảo hữu, chúng ta đã hơn bốn mươi năm không gặp nhau rồi, lão hòa thượng nhớ lắm!

Tiếng nói Mạc Phi Thiên lại từ thinh không vọng đến:

- Hòa thượng lão hữu, nghe nói tàng bảo đồ ở trên mình lão hữu, chẳng hay có thể cho mượn xem không?

- A Di Đà Phât! Sao lại không thể, hảo bằng hữu lẽ nào mượn rồi không trả.

Hàn Tiểu Long bỗng quay sang Mộng Thiên Nhạc nói:

- Mộng môn chủ, có lẽ chúng ta nên tạm gác qua tư thù thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Tính tình của Hàn huynh dường như đã thay đổi rất nhiều.

- Đó là do tình thế bắt buộc!

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Huyết Kiếm môn tuy không có hứng thú mấy đối với tàng bảo đồ, nhưng cũng không muốn tàng bảo đồ lọt vào tay bất cứ bang phái nào, cho nên người có tàng bảo đồ tức là kẻ địch của Huyết Kiếm môn, nếu Hàn huynh giành được tàng bảo đồ, chúng ta vẫn phải trở mặt thành thù.

Hàn Tiểu Long cười:

- Nói hay lắm, nhận định của Mộng môn chủ cũng giống như Hàn mỗ, nhưng trước mắt có lẽ chúng ta nên hợp tác với nhau.

- Hợp tác bằng cách nào?

- Trước tiên là phòng ngừa bất kỳ ai cướp mất tàng bảo đồ!

- Tàng bảo đồ hiện ở đâu?

Hàn Tiểu Long ngẩn người:

- Không phải ở trên mình Hoàng Quang hòa thượng sao?

Trong thinh không lại vọng đến tiếng nói của “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên:

- Hòa thượng lão hữu, sao Mạc mỗ không tìm thấy tàng bảo đồ?

- A Di Đà Phật! Mạc trang chủ sao còn chưa hiện thân?

Hàn Tiểu Long bỗng quay sang Mộng Thiên Nhạc cười hỏi:

- Mộng môn chủ có biết Mạc lão đầu nấp ở đâu không?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Trên giang hồ đồn đại “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên thoạt ẩn thoạt hiện như thần long trong mây, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu chúng ta không phát hiện ra được lão ẩn nấp ở đâu, vậy thì đêm nay có lẽ hai ta đều bại dưới tay lão ta.

Hàn Tiểu Long cười ha hả:

- Nếu lão không hiện thân thì cũng đâu thể xuất kiếm đả thương Hàn mỗ.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Theo lời đồn đại thì Mạc Phi Thiên chưa bao giờ công ra kiếm thứ nhì, vì khi lão hiện thân thì đối phương đã trúng kiếm ngã gục, tốc độ xuất kiếm có lẽ không kém hơn “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ của quý bang.

Hàn Tiểu Long bỗng hỏi:

- Nghe nói Độc Tý Tuyệt Đao đã từng giao thủ với Mộng môn chủ phải không?

- Chỉ lĩnh giáo liễu diệp phi đao thôi!

Hàn Tiểu Long cười:

- Tuyệt kỹ lợi hại nhất của Độc Tý Tuyệt Đao là bảo đao bên lưng.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Mộng mỗ cũng từng nghe nói.

- Mộng môn chủ thấy Hoàng Quang hòa thượng với Mạc lão nhi có phải là sinh tử chi giao hay không?

Mộng Thiên Nhạc cố ý cất cao giọng cười nói:

- Mỗi người có ý đồ riêng, chỉ vì lợi ích thôi!

Hàn Tiểu Long cười ha hả:

- Vậy là đêm nay có lẽ không ai dám động thủ rồi!

- Hàn huynh có thể dằn lòng chờ đợi không?

- Nếu được Mộng môn chủ thỏa thuận hợp tác thì Hàn mỗ đương nhiên không cần phải chờ đợi.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Hai ta hợp lực dường như chỉ có thể đương cự với sư đồ Hoàng Quang hòa thượng, Hàn huynh không sợ Mạc Phi Thiên ngư ông đắc lợi sao?

- Hàn mỗ chẳng tin sư đồ Hoàng Quang hòa thượng khó đối phó đến vậy.

Mộng Thiên Nhạc khẽ cười:

- Vậy là một mình Hàn huynh đủ đương cự với sư đồ Hoàng Quang hòa thượng rồi, đâu cần Mộng mỗ nhúng tay.

- Nhưng còn có “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Quý bang chẳng phải còn có “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ là gì?

Hàn Tiểu Long ngẩn người, cười khan nói:

- Mộng môn chủ thật không chút hàm hồ.

Mộng Thiên Nhạc gần gật đầu:

- Quá khen, quá khen! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

- Mộng môn chủ không chịu hợp tác, một mình cũng khó chống chỏi đại cục.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Nếu Mộng mỗ hợp tác với Mạc Phi Thiên hay liên hiệp với sư đồ Hoàng Quang hòa thượng chống lại quý bang, vậy thì Hàn huynh với Liễu Kỳ có thể đắc lợi không?

Hàn Tiểu Long ha hả cười to:

- Đáng tiếc là Mộng môn chủ đã hạ sát Trình Ngâm Xuyên, không thì Hàn mỗ quả thật lo lắng các hạ hợp tác với Hoàng Quang hòa thượng.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Hoàng Quang hòa thượng tuy muốn báo thù cho Trình Ngâm Xuyên, nhưng có lẽ tàng bảo đồ quan trọng hơn, nên lão hòa thượng đã chần chừ không dám khinh cử vọng động, Hàn huynh không nhận thấy sao?

Hàn Tiểu Long cố nghĩ hết cách toan lợi dụng Mộng Thiên Nhạc đối phó với sư đồ Hoàng Quang hòa thượng, nhưng Mộng Thiên Nhạc đã biết tỏng ý đồ của y, khiến y vô kế khả thi, chẳng biết làm sao hơn.

Hoàng Quang hòa thượng cũng chẳng phải người đơn giản, kẻ địch có mặt đêm nay thảy đều là cao thủ võ lâm lợi hại nhất thiên hạ, lão hòa thượng dễ thường không biết, chỉ cần mình tấn công bất kỳ một người nào trước, nhóm người của mình hẳn sẽ trở thành mục tiêu chung của mọi người.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Hoàng Quang hòa thượng nhận thấy trong số kẻ địch hiện diện, “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc là lợi hại hơn hết.

Lúc này, trong thinh không lại vọng đến tiếng nói của “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên:

- Hòa thương lão hữu, chúng ta kết giao với nhau đã gần một giáp tý, chả lẽ không thể chia nhau số tài bảo này sao? Cục thế hiện hết sức rõ ràng, với lực lượng của sư đồ lão hữu hẳn khó thể bảo vệ tàng bảo đồ, chỉ cần lão hữu đồng ý, lão phu sẽ dốc toàn lực Kim Long sơn kiếm trang liên kết chống lại Cùng Hán bang, Vô Ngã chân giáo và Huyết Kiếm môn.

Mạc Phi Thiên vừa dứt lời, thốt nhiên từ trên mái nhà phía tây xẹt ra một vệt sáng trắng, hệt như tia chớp bay thẳng về phía trên một cây ngô đồng.

Vệt sáng trắng nhanh khôn tả, loáng cái đã đến nơi, ngay khi ấy một bóng người từ trên cây ngô đồng vọt lên, hạ xuống trong sân vườn.

Chỉ thấy đó là một lão nhân áo xám, lưng hơi khòm, một cặp kính già gác ngang trên sống mũi, trên vai giắt một thanh cổ kiếm.

Nhìn bề ngoài, không ai có thể đoán ra lão nhân áo xám này chính là “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên, đại trang chủ Kim Long sơn kiếm trang danh chấn võ lâm suốt mấy mươi năm qua.

“Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên bị vệt sáng trắng bức bách hiện thân, dường như tột cùng tức giận, lạnh lùng quát:

- Liễu Kỳ, đêm nay lão phu đã lĩnh giáo phi đao của các hạ, sao không ra đây lĩnh giáo một chiêu phi kiếm của Mạc mỗ.

Trên mái nhà lúc này cũng đã xuất hiện một người áo đen cứng đờ như cương thi, chỉ thấy y không hề co khuỷu chân, người đã từ trên mái nhà cao hơn ba trượng bay xuống bên cạnh Hàn Tiểu Long.

Sau đó, lạnh lùng đưa mắt nhìn Mạc Phi Thiên nói:

- Mạc đại trang chủ có thể tránh khỏi liễu diệp phi đao, Liễu Kỳ hết sức bội phục.

Hàn Tiểu Long cười tiếp lời:

- Liễu sư thúc, nghe nói tuyệt kỹ lợi hại nhất của Mạc đại trang chủ là dùng kiếm ám toán, giờ đã bị phi đao của sư thúc bức bách hiện ra nguyên hình, có lẽ Tiểu Long có thể lĩnh giáo kiếm thuật của Mạc đại trang chủ rồi.

Trong khi nói, Hàn Tiểu Long đã đưa thanh Huyền Thiết Kiếm lên ngang ngực, lớn tiếng nói:

- Mạc đại trang chủ, “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long của Cùng Hán bang muốn được lĩnh giáo kiếm thuật hiệu xưng “Võ Lâm Đệ Nhất Kiếm” của Mạc đại trang chủ.

“Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên đã được vinh danh là thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long lại dám khiêu chiến, thật là gan to tày trời.

“Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên đôi mắt xuyên qua cặp kính già đeo trên sống mũi nhìn Hàn Tiểu Long từ đầu đến chân, nhạt giọng nói:

- Kiếm thuật của các hạ chưa đủ để giao thủ với Mạc mỗ, tin hay không tùy các hạ.

Hàn Tiểu Long ngửa mặt cười vang:

- Hàn mỗ không đủ tư cách, vậy chứ ai đủ tư cách?

Mạc Phi Thiên đưa tay chỉ Mộng Thiên Nhạc:

- Người này có lẽ đủ tư cách tiếp vài chiêu của lão phu.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Không dám! Không dám! Chẳng ngờ Mạc đại trang chủ cũng để ý đến tại hạ.

- Lão phu đã để ý đến các hạ từ lâu, mười mấy hôm trước các hạ đã một chiêu đánh bại đại nhi của lão phu, đêm nay quyết phải trả lại một kiếm cho các hạ.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Tại hạ sẵn sàng lĩnh giáo!

Tình thế chuyển biến, Mộng Thiên Nhạc đã trở thành kẻ địch của Hoàng Quang hòa thượng và Mạc Phi Thiên. Hàn Tiểu Long với Liễu Kỳ đều là người tinh khôn, biết rõ tình thế lúc này hết sức có lợi đối với mình, nên lặng thinh đứng bên theo dõi tình hình.

Mười hộ pháp Huyết Kiếm môn đã cùng từ bên lưng rút ra một thanh đoản kiếm hàn quang lấp lánh, di chuyển bước chân, đứng thành hình vòng cung hộ vệ Mộng Thiên Nhạc.

Mười hộ pháp này vốn đã là cao thủ bậc nhất võ lâm, mấy ngày gần đây còn được Mộng Thiên Nhạc truyền cho một pho kiếm pháp ảo diệu, đã rèn luyện họ trở thành một đội bảo vệ sắt thép.

Nhưng Mộng Thiên Nhạc biết mười hộ pháp này không thể nào chống nổi một cao thủ tuyệt đỉnh như Mạc Phi Thiên, bèn vội quát:

- Mười vị hộ pháp lui mau !

Vừa dứt lời, bỗng nghe Mạc Phi Thiên cười sắc lạnh nói :

- Quá muộn rồi !

Đồng thời người như tên bắn lao tới, "soạt" một tiếng, kèm theo một tiếng rú thảm thiết, vang vọng đêm không, một hộ pháp đã trúng kiếm vào bụng, máu phún xối xả, người lắc lư hai lượt, ngã ra đất chết ngay.

Mạc Phi Thiên kiếm bổ một người, chân trái xoải ngang một bước dài, hàn quang lóe lên, lại công vào một người khác.

Do kiếm chiêu của Mạc Phi Thiên quá nhanh, Mộng Thiên Nhạc với các vị hộ pháp khác không tài nào cứu ứng kịp. "Soạt" một tiếng, lại bụng toác ruột lòi, máu văng tung tóe, vị hộ pháp thứ nhì đã ngã xuống.

Vị hộ pháp thứ nhất và hộ pháp thừ nhì cơ hồ ngã gục trong cùng một lúc.

Mạc Phi Thiên chân phải tiến tới nửa bước, trường kiếm trong tay lại quét sang vị hộ pháp thứ ba.

Nhưng lần này chiêu kiếm của Mạc Phi Thiên không đắc thủ, vì ngay khi trường kiếm vừa quét ra, một bàn tay như thể thiết trảo đã chộp vào mạch môn cổ tay phải, buộc lão phải rụt kiếm thoái lui.

Ngước mắt nhìn, chỉ thấy Tàn Khuyết Thư Sinh vẻ mặt nghiêm nặng nhìn hai tử thi máu ruột nhầy nhụa nằm trên đất, trầm giọng hỏi :

- Ông Đằng Thụ, hai vị này phải chăng là Phương Thế Hùng và Lại Tùng Hàn ?

Ông Đằng Thụ giọng đau xót :

- Bẩm cáo môn chủ, chính là hai vị ấy !

Mộng Thiên Nhạc lẩm bẩm:

- Phương Thế Hùng và Lại Tùng Hàn tiềm phục trong Vô Ngã chân giáo biết bao nguy hiểm, vào sinh ra tử mà có thể giữ được an toàn tính mạng, thật không ngờ Mộng mỗ vừa xuất sư lần đầu, hai vị ấy đã táng mạng… Mộng mỗ thật hết sức có lỗi với hai vị…

Đến sau cùng tiếng nói đã run rẩy, chứng tỏ lòng chàng đau xót đến dường nào.

Ông Đằng Thụ mắt rướm lệ dõng dạc nói :

- Xin môn chủ chớ bi thương, chúng thuộc hạ mười hộ pháp theo bên môn chủ luôn sẵn sàng hiến dâng tính mạng.

Mộng Thiên Nhạc lúc này trong đôi mắt hổ rực lên hai luồng sáng ghê rợn, nhìn chốt vào mặt Mạc Phi Thiên, lạnh lùng nói:

- Mạc Phi Thiên, Huyết Kiếm môn từ nay thề không đội trời chung với các hạ.

Mạc Phi Thiên nhìn thấy ánh mắt của Mộng Thiên Nhạc, bất giác rợn người, thầm nghĩ :

- Ánh mắt của y thật kinh khiếp!

Mạc Phi Thiên cười khảy :

- Kể từ lúc các hạ đánh bại khuyển tử, lão phu đã có mối thâm thù với Huyết Kiếm môn rồi.

Mộng Thiên Nhạc gằn giọng:

- Mạc Phi Thiên, sao không tiến tới xuất thủ đi ?

Mạc Phi Thiên cười khảy :

- Có gì mà không dám !

Đồng thời đã lao tới như tên bắn, hàn quang lấp loáng, trường kiếm tay phải lại từ bên trái vung ra, chiêu thức kỳ dị tuyệt luân, nhất là tốc độ nhanh đến mức không sao nhìn thấy rõ.

Một tiếng "soạt" vang lên, bóng người từ trong bóng kiếm lướt ra.

Mộng Thiên Nhạc đã lui ra bảy tám thước, áo nơi bụng đã rách toác một đường dài hơn thước, theo gió tung bay.

Mạc Phi Thiên đưa mắt nhìn lưỡi kiếm trong tay phải, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nói :

- Tàn Khuyết Thư Sinh, các hạ là người thứ nhất trong võ lâm đã thoát khỏi chiêu kiếm của lão phu.

"Vân Trung Long" Mạc Phi Thiên được vinh danh là Võ Lâm Đệ Nhất Kiếm, hỏa hầu kiếm thuật đương nhiên khỏi phải nói, nhưng kiếm thuật của Mạc Phi Thiên mà các cao thủ võ lâm hiện diện đã chứng kiến dường như còn lợi hại hơn sức tưởng tượng.

- "Vân Trung Long" Mạc Phi Thiên quả là đủ tư cách hiệu xưng "Võ Lâm Đệ Nhất Kiếm".

"Vô Mệnh Kiếm" Hàn Tiểu Long, "Độc Tý Tuyệt Đao" Liễu Kỳ và Hoàng Quang hòa thượng sau khi nhìn thấy chiêu kiếm công kích Mộng Thiên Nhạc của Mạc Phi Thiên, thảy đều lòng thầm nghĩ như vậy.

Hàn Tiểu Long bỗng ha hả cười dài nói :

- Kiếm pháp thật tuyệt, Hàn mỗ đêm nay đã được mở rộng thêm tầm mắt… Mạc đại trang chủ có thể cho biết đó là kiếm pháp gì không ?

Mạc Phi Thiên cười đắc ý :

- Đó là Vỹ Long kiếm pháp, chiêu kiếm vừa rồi là một trong mười ba chiêu Vỹ Long kiếm pháp do Mạc mỗ sáng chế sau nhiều năm khổ công nghiên cứu.

Hàn Tiểu Long cười :

- Thật lợi hại, chiêu kiếm vừa rồi chỉ kém ba phân là Tàn Khuyết Thư Sinh đã toác bụng đổ máu rồi.

- Tàn Khuyết Thư Sinh có thể thoát khỏi chiêu thứ nhất, chiêu thứ nhì, hẳn không thể thoát khỏi toàn bộ mười ba chiêu Vỹ Long kiếm pháp.

Hàn Tiểu Long toát miệng cười :

- Vậy là Tàn Khuyết Thư Sinh chết chắc rồi !

- Chỉ cần Mạc mỗ muốn hạ độc thủ, Tàn Khuyết Thư Sinh hẳn khó thể thoát chết.

Hàn Tiểu Long phì cười :

- Mạc đại trang chủ nói chuyện cũng có giữ gìn đấy !

- Giữ gìn gì chứ ?

Hàn Tiểu Long lại toét miệng cười :

- Nếu Tàn Khuyết Thư Sinh không chết dưới mười ba chiêu Vỹ Long kpháp, Mạc đại trang chủ hẳn bảo là không muốn hạ độc thủ.

Mạc Phi Thiên cười gằn :

- Hàn Tiểu Long, nếu không tin lời lão phu, sao không đích thân thử một kiếm ?

- Mạc đại trang chủ không cần nóng lòng, Cùng Hán bang không tránh khỏi đối địch với các hạ đâu.

Mộng Thiên Nhạc sau khi tiếp một kiếm của Mạc Phi Thiên, mặt đầy sương lạnh, đứng thừ ra tại chỗ, dường như suy nghĩ điều gì, hoặc đã khiếp sợ ?

Vì vậy, trong khi Hàn Tiểu Long với Mạc Phi Thiên đối thoại, chàng thờ thẫn đứng yên.

Đột nhiên, trên mặt Mộng Thiên Nhạc lộ vẻ vui mừng, như thể một người bị lạc trong sa mạc vừa gặp được suối nước, lập tức sức sống bừng dậy.

Chàng bỗng cao giọng nói :

- Mạc Phi Thiên, sao không xuất thủ chiêu thứ nhì?

Mạc Phi Thiên quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Mộng Thiên Nhạc, bất giác lòng chấn động mạnh, thầm nghĩ:

- Nhìn vẻ mặt y vui mừng thế kia, chả lẽ đã nhận ra sự biến hóa của kiếm pháp mình?

Đoạn bèn hết sức thận trọng hỏi:

- Các hạ đã phát hiện ra bí mật gì ư?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Không sai, tại hạ đã phát hiện ra bí mật về chiêu Vỹ Long kiếm pháp của các hạ!

Mạc Phi Thiên cười hăng hắc:

- Lão phu không tin!

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Vỹ Long kiếm pháp của các hạ đặc biệt ở chỗ nhanh và lạ, nhanh thì đến mức khó tin, lạ thì đến mức khác thường. Một người nếu muốn luyện yếu quyết nhanh và lạ đến cảnh giới như các hạ, có thể nói cả đời cũng khó thể luyện thành, vậy mà Mạc đại trang chủ đã có thể, chứng tỏ các hạ quá thông minh, vận dụng kỹ xảo tả hữu hoán đổi trường kiếm trong tay…

Hàn Tiểu Long nghe vậy liền buột miệng:

- Ồ! Không sai, không sai! Vỹ Long kiếm pháp của Mạc đại trang chủ chính là hai tay hoán đổi nhau xuất kiếm.

Mạc Phi Thiên biến sắc mặt, chậm rãi nói:

- Thật không ngờ các hạ đã nhận ra phương pháp xuất kiếm của lão phu, hắc hắc hắc… Tuy nhiên, nếu muốn qua đó mà có thể an toàn thoát được mười ba chiêu Vỹ Long kiếm pháp của lão phu, thật là điều mơ tưởng.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Vậy các hạ xuất chiêu đi!

Mạc Phi Thiên cười khảy:

- Muốn chết cũng đâu cần vội như vậy!

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Mạc Phi Thiên, lẽ ra với kiếm thuật kỳ diệu các hạ có thể xuất kỳ bất ý đánh bại Mộng mỗ, nhưng giờ thì các hạ không thể thắng được Mộng mỗ nữa rồi.

Mạc Phi Thiên vẻ không tin:

- Các hạ tự tin có thể tránh khỏi mười ba chiêu Vỹ long kiếm pháp của lão phu ư?

Mộng Thiên Nhạc đanh giọng:

- Mộng mỗ không để cho các hạ công ra mười ba chiêu, lần này ngay khi các hạ công ra chiêu thứ nhất, rất có thể trường kiếm của Mộng mỗ đã lấy mạng các hạ rồi.

Mạc Phi Thiên ngửa mặt cười to:

- Mấy mươi năm qua lão phu với kiếm tranh hùng võ lâm, chưa từng có ai thắng nổi một chiêu nửa thức, đêm nay phải xem thử các hạ bằng vào gì mà thắng được lão phu.

Vừa dứt lời, Mạc Phi Thiên trường kiếm trong tay đã vung động, hàn quang lấp loáng, “vút” một tiếng, từ bên phải công đến.

Đột nhiên, một làn sáng đỏ lóe lên, “keng” một tiếng chát chúa, Mạc Phi Thiên tay cầm kiếm tung mình lùi sau bảy tám thước.

Chỉ thấy Mộng Thiên Nhạc trong tay đã có thêm một thanh huyết kiếm, kiếm khí mông lung như sương khói phủ trùm khắp thân kiếm.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Mạc Phi Thiên, áo trên ngực các hạ đã bị kiếm của Mộng mỗ rạch toác ba đường rồi.

Mạc Phi Thiên lúc này vẻ mặt hết sức khó coi, như tập trung cả kinh hãi, phẫn nộ, bi thương và thê lương. Lão không cần cúi nhìn cũng biết ngực áo bị rách ba đường, bởi lúc này lão đã cảm thấy nơi ngực nóng rát và ươn ướt, hiển nhiên máu đã tuôn chảy.

Kiếm của Tàn Khuyết Thư Sinh đã công vào từ góc độ nào?

Mạc Phi Thiên giờ mới thật sự nhận thấy Tàn Khuyết Thư Sinh là một kình địch trước đây chưa từng có, và không chừng một đời anh danh của lão sẽ bị hủy dưới kiếm của Tàn Khuyết Thư Sinh.

Nghĩ đến đó, Mạc Phi Thiên vẻ mặt trĩu nặng, ngưng thần giới bị.

Mộng Thiên Nhạc tay cầm huyết kiếm bình thản nói:

- Mạc Phi Thiên, khi nãy các hạ đâm toạc áo nơi bụng Mộng mỗ, bây giờ Mộng mỗ chém rách áo nơi ngực các hạ, chúng ta kể như hòa, nếu động thủ tiếp, giữa hai ta hẳn sẽ có một người bại.

Mạc Phi Thiên lạnh lùng:

- Không sai, động thủ tiếp hẳn có một người thương vong.

Mộng Thiên Nhạc bỗng khẽ thở dài:

- Mạc đại trang chủ có tự tin đánh bại được Mộng mỗ không?

Mạc Phi Thiên cười khảy:

- Đó phải tổn hao rất nhiều kình lực.

- Sau khi đánh bại Mộng mỗ, có lẽ các hạ khó thể chống lại “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ và “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long.

Câu này đã trúng ngay điều lo ngại của Mạc Phi Thiên, khiến lão ngậm miệng lặng thinh.

Hàn Tiểu Long cười ha hả:

- Mộng môn chủ thuật công tâm quả là lợi hại, nhưng đêm nay chúng ta vì tàng bảo đồ có lẽ đều phải tận lực quyết một phen tử chiến.

Mộng Thiên Nhạc hỏi:

- Hàn huynh có biết tàng bảo đồ ở đâu không?

Hàn Tiểu Long cười:

- Hoàng Quang hòa thượng biết!

- Vậy Hàn huynh phải nhắm vào Hoàng Quang hòa thượng hạ thủ mới đúng chứ!

Hàn Tiểu Long cười:

- Mộng môn chủ hãy yên tâm, hơn trăm cao thủ tinh anh của Cùng Hán bang đã trùng trùng bao vây Hoàng Quang Tự rồi, bất kỳ ai trong Hoàng Quang tự cũng đừng hòng dễ dàng rời khỏi.

- Thì ra Hàn huynh có chỗ dựa, thảo nào định chờ đắc lợi ngư ông.

Hàn Tiểu Long cười:

- Không dám! Không dám! Chả lẽ Mộng môn chủ lại hợp tác với Hoàng Quang hòa thượng và Mạc đại trang chủ liên thủ đối phó với Cùng Hán bang?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Người nào thức thời vụ, biết lợi hại, quả là nên làm như vậy!

Hàn Tiểu Long cười vang:

- Nhưng đáng tiếc là Mộng môn chủ với Hoàng Quang hòa thượng và Mạc đại trang chủ thủy hỏa bất tương dung, không thể nào hợp nhau được.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Huyết Kiếm môn với Cùng Hán bang cũng là thủy hỏa bất tương dung kia mà!

- Vậy xem ra Mộng môn chủ đã trở thành mục tiêu chung, mọi người có thể liên thủ trừ khử các hạ trước.

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên cười:

- Nhưng các vị không dám hành động như vậy!

Hàn Tiểu Long ngạc nhiên, trố mắt:

- Vì sao?

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Vì bất kỳ ai trong các vị xuất thủ tấn công Mộng mỗ trước, hẳn sẽ thương vong dưới kiếm chiêu của Mộng mỗ trước.

Thì ra lúc này Mộng Thiên Nhạc tư thế đứng vững vàng và Bích Huyết kiếm đưa ngang trước ngực, đằng đằng sát khí, vừa rồi không ai chú ý, giờ nghe chàng nói vậy mới nhìn kỹ, bất giác thầm kinh hãi, nhất là Mạc Phi Thiên thầm kêu lên:

- May quá, vừa rồi mà mình tiếp tục xuất kiếm tấn công, hẳn là bại ngay tức khắc.

Những người trong sân vườn đều là cao thủ bậc nhất võ lâm, ai cũng có thể nhận ra thế đứng và hoành kiếm của Mộng Thiên Nhạc là một thế trận tột cùng cao thâm.

Mộng Thiên Nhạc bỗng khẽ thở dài:

- Huyết Kiếm môn đứng chân trên võ lâm giang hồ tuyệt đối không xâm phạm bất kỳ môn phái nào trước, nói cách khác, đêm nay trong Hoàng Quang tự, bổn môn cũng không có ý định tranh cướp tàng bảo đồ của Ma Lặc thân vương, càng không muốn đối địch với bất kỳ người nào, và đương nhiên cũng không muốn giúp bất kỳ phe nào. Bây giờ Mộng mỗ đã nói rõ rồi, mọi người không cần e ngại về Huyết Kiếm môn nữa.

Hàn Tiểu Long nhướng mày:

- Mộng môn chủ nói thật chứ?

- Hàn huynh có thể yên tâm mà tìm kiếm tàng bảo đồ.

- Mộng môn chủ nếu không màng đến tàng bảo đồ, Hàn mỗ có thể hạ lệnh đệ tử tệ bang để cho các vị rời khỏi Hoàng Quang tự.

- Người của Huyết Kiếm môn rời khỏi Hoàng Quang tự cũng được, nhưng hai vị hộ pháp của bổn môn chẳng thể chết một cách oan uổng dưới tay Mạc Phi Thiên mà không được đền bù.

- Chỉ cần Mộng môn chủ cùng đệ tử quý môn rời khỏi đây, mối thù của hai vị hộ pháp đó, Hàn mỗ có thể báo thay.

- Đa tạ Hàn huynh, việc của bổn môn, bổn môn có thể tự giải quyết.

- Vậy sao Mộng môn chủ không xuất thủ công kích Mạc đại trang chủ?

- Vì có điều e ngại nên chưa dám xuất thủ.

Hàn Tiểu Long cười ha hả:

- Mộng môn chủ hẳn là e ngại Cùng Hán bang?

- Chỉ chút ít thôi, chủ yếu là e ngại Vô Ngã chân giáo đại cử xâm phạm.

- Mộng môn chủ đúng là người biết nghĩ gần lo xa, nhưng đêm nay Mộng môn chủ đã đoán sai rồi, người của Vô Ngã chân giáo còn chưa biết về tàng bảo đồ.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Sự hiểu biết của Hàn huynh quá hạn hẹp, nếu Mộng mỗ đoán không lầm, có lẽ người của Vô Ngã chân giáo đã xâm nhập Hoàng Quang tự rồi.

- Mộng môn chủ nói thật khó tin.

- Cường địch đã đến, Hàn huynh không tin cũng phải tin.

Mộng Thiên Nhạc vừa dứt lời, một người chậm rãi từ chỗ khúc quanh một ngôi nhà đi ra, bước chân im lìm không một tiếng động, trong đêm tối chỉ thấy đôi mắt sáng như sao, thoáng chốc đã đến trong sân vườn.

- Nhiếp Hồn Ma Nữ!

Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh kinh hoàng kêu lên trước tiên.

Không sai, đó là một thiếu nữ áo lam thiên kiều bách mị, sắc đẹp của nàng sớm đã vang danh thiên hạ, ai nghe nói đến cũng kinh tâm táng đởm.

Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy người đến là Nhiếp Hồn Ma Nữ, bất giác tái mặt.

Hàn Tiểu Long bỗng nói:

- Liễu sư thúc, Tiểu Long đi xem Đồ Tiểu Hổ…

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài ngắt lời:

- Không cần xem nữa, các đệ tử Cùng Hán bang tiềm phục bên ngoài đại đa số đã dữ nhiều lành ít rồi!

Hàn Tiểu Long kinh ngạc:

- Mộng môn chủ sao biết vậy?

- Các đệ tử tiềm phục bên ngoài là do “Ngọc Diện Diêm La” Đồ Tiểu Hổ cầm đầu, với võ công và cơ trí của Đồ Tiểu Hổ, kẻ địch chẳng dễ gì vào được Hoàng Quang tự, nhưng nếu gặp nhị giáo chủ…

Mộng Thiên Nhạc chưa dứt lời, Hàn Tiểu Long đã tái mặt, khẽ “À” một tiếng, lập tức phi thân như cánh chim bay ra ngoài.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh quát:

- Hàn huynh, coi chừng Nhiếp Hồn Ma Nữ…

Tiếng quát của Mộng Thiên Nhạc còn phảng phất trên không, đã nghe Hàn Tiểu Long hét lên một tiếng kinh hãi, người đang trên không lộn một vòng quay trở vào trong.

Thì ra ngay khi Hàn Tiểu Long phi thân ra ngoài, Nhiếp Hồn Ma Nữ đang đứng yên trong sân vườn đột nhiên vọt người lên chận đầu, một bàn tay màu hồng phấn bổ thẳng vào Hàn Tiểu Long.

Hàn Tiểu Long là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, đương nhiên nhận biết chưởng chiêu của đối phương lợi hại, vội lộn người trở xuống, tránh khỏi một chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Nhiếp Hồn Ma Nữ một chưởng hụt hẫng, người đang trên không nhẹ nhàng như áng mây, bay thẳng về phía Hàn Tiểu Long.

Hàn Tiểu Long buông tiếng quát to như sấm rền, Huyền Thiết kiếm trong tay kèm theo một luồng kình phong quét ra.

Nhiếp Hồn Ma Nữ kêu lên một tiếng như yến oanh, người mềm mại xoay nhẹ như rắn lượn, tránh khỏi Huyền Thiết kiếm, hạ xuống trước mặt Hàn Tiểu Long, một chưởng bổ thẳng vào ngực đối phương.

Thế chưởng của nàng xem như chậm chạp không sức, nhưng thật ra tốc độ nhanh như tia chớp.

Hàn Tiểu Long khẽ “Ô” một tiếng, cả người lẫn kiếm ngả nghiêng sang trái, bàn tay của Nhiếp Hồn Ma Nữ lướt qua ngay bên mạn sườn.

Hàn Tiểu Long tránh khỏi được chưởng này của Nhiếp Hồn Ma Nữ, võ công quả thật chẳng kém, nhưng bàn tay của Nhiếp Hồn Ma Nữ biến chiêu đổi thức thật nhanh đến mức không sao tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy cánh tay trượt qua của nàng nhanh như chớp co vào rồi vung ngang, bổ vào mạn sườn sau bên phải Hàn Tiểu Long.

Những người bàng quan đều biết phen này Hàn Tiểu Long không sao tránh khỏi chiêu chưởng này của Nhiếp Hồn Ma Nữ.

“Vút vút” hai tiếng, hai vệt sáng trắng như tia chớp từ tay “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ phát ra, nhắm thẳng vào yết hầu và huyệt mạch môn nơi cổ tay ấy của Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Liễu diệp phi đao của Liễu Kỳ vang danh thiên hạ, độc nhất vô nhị, cực kỳ chuẩn xác, chưa từng hụt mục tiêu, ngay cả Nhiếp Hồn Ma Nữ cũng không thể tránh khỏi.

Nhưng hôm nay tình huống đã thay đổi, ngay khi liễu diệp phi đao của Liễu Kỳ vừa bay ra, một làn sáng đỏ lóe lên, “keng” một tiếng, tia lửa tung tóe, ngọn phi đao nhắm vào yết hầu Nhiếp Hồn Ma Nữ đã rơi vào khoảng không.

Tiếp theo, một tiếng thét đau đớn vang lên, ngọn phi đao khác đã trúng vào cườm tay trái Nhiếp Hồn Ma Nữ, máu tuôn xối xả.

Nhiếp Hồn Ma Nữ trong tiếng thét, người đã lướt ra xa hơn trượng.

Rốt cuộc, “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ đã cứu được tai nạn một chưởng cho Hàn Tiểu Long, còn Mộng Thiên Nhạc thì cứu được tính mạng của Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Thì ra làn sáng đỏ đã đánh rơi ngọn phi đao nhắm vào yết hầu Nhiếp Hồn Ma Nữ chính là Bích Huyết kiếm của Mộng Thiên Nhạc.

Những người hiện diện trong sân vườn nằm mơ cũng chẳng ngờ Mộng Thiên Nhạc lại ra tay cứu giúp Nhiếp Hồn Ma Nữ.

“Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ cười khằng khặc mấy tiếng rồi nói:

- Kiếm chiêu của Mộng môn chủ nhanh lắm!

Hàn Tiểu Long tiếp theo quát:

- Mộng môn chủ, vậy nghĩa là sao? Nhiếp Hồn Ma Nữ là cường địch chung của chúng ta, tại sao các hạ lại giúp y thị?

Mộng Thiên Nhạc đanh mặt lạnh lùng nói:

- Nhiếp Hồn Ma Nữ tuy là kẻ địch của chúng ta, nhưng Mộng mỗ không thể để cho các vị gây tổn thương đến tính mạng nàng ta.

Hàn Tiểu Long gào to:

- Vì sao?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Nhiếp Hồn Ma Nữ đã mất hết lý trí, mọi hành động đều không phải tự ý, nàng ta là người hết sức thê lương, rất tội nghiệp…

Ngay khi ấy, Nhiếp Hồn Ma Nữ buông tiếng cười ghê rợn, lao bổ vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy, Bích Huyết kiếm trong tay chênh chếch quét ngang ra, với mục đích ngăn không cho nàng lao đến gần, nên không vận dụng nhiều kình lực.

Nào ngờ Nhiếp Hồn Ma Nữ bỗng thụp người, chui qua bên dưới lưỡi kiếm, tả chưởng như thể ưng trảo chộp và huyệt hạ âm nơi bụng dưới Mộng Thiên Nhạc. Đó là một đòn chí mạng, tốc độ nhanh khôn tả.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh, chân phải tung lên, đá vào tay trái Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Nhiếp Hồn Ma Nữ thần trí chưa tỉnh, dường như chỉ biết công kích kẻ địch, không nghĩ đến kẻ địch lại với kỳ chiêu phản công, nên tay trái liền bị Mộng Thiên Nhạc đá trúng.

Cước này trúng ngay vết thương của phi đao vừa rồi, một tiếng thét thảm thiết, Nhiếp Hồn Ma Nữ tay phải vịn lấy tay trái, lùi sau ba bốn bước, máu tươi từ vết thương tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Mộng Thiên Nhạc thấy mặt nàng đầy vẻ đau đớn, lòng hết sức xót xa, thấp giọng nói:

- Đại Quân, xin hãy lượng thứ!

Nhiếp Hồn Ma Nữ đôi mắt vốn đã rực lên vẻ căm thù, nhưng khi nghe hai tiếng “Đại Quân”, nàng như tâm thần chấn động, xoe tròn mắt nhìn vào mặt Mộng Thiên Nhạc.

Nàng dường như đang sục tìm những ký ức đã quên mất…

Ánh mắt và giọng nói của Mộng Thiên Nhạc dường như hãy còn chút ấn tượng trong đầu óc Nhiếp Hồn Ma Nữ, nên nàng đã tạm ngưng tấn công.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài não nuột:

- Đại Quân có còn nhớ ngu huynh không? Ngu huynh là Cao Phong đây!

Nhiếp Hồn Ma Nữ vừa nghe hai tiếng "Cao Phong" liền tức vẻ mặt biến đổi, trở nên hết sức thê lương, bi thiết và ai oán.

- Cao Phong ! Cao Phong ở đâu ?... Cao huynh chết thảm quá…

Nhiếp Hồn Ma Nữ từ khi xuất hiện trên giang hồ, chưa từng một ai nghe nàng nói, nhưng đêm nay nàng đã nói, tiếng nói như khóc như kể, vừa như trong mơ lẩm bẩm một mình.

Tiếng nói thê lương của nàng khiến người nghe như đứt từng đoạn ruột, xót xa rơi lệ.

Mộng Thiên Nhạc thấp giọng:

- Đại Quân, ngu huynh chính là Cao Phong đây! Ngu huynh chưa chết, chỉ bị đứt một cánh tay thôi. Đại Quân, ngu huynh sẽ chữa trị thần trí cho Đại Quân… Thần trí của Đại Quân nhất định sẽ hồi phục…

Nhiếp Hồn Ma Nữ ngơ ngẩn nhìn Mộng Thiên Nhạc một hồi, bỗng nhè nhẹ lắc đầu, nhoẻn miệng cười vô cùng quyến rũ.

Nụ cười của nàng thật ngập đầy mị lực, Mộng Thiên Nhạc nhìn đến ngây ngẩn.

Ngay cả những người trong sân vườn cũng xem đến ngây ngẩn, thảy đều đứng thừ ra.

Nhiếp Hồn Ma Nữ vẫn nhoẻn miệng cười mê hồn, bỗng nhẹ nhàng cất bước, tiến thẳng về phía Mộng Thiên Nhạc.

Cử động của nàng không hề có chút địch ý, nụ cười của nàng ngập đầy vẻ dịu dàng và thân thiện.

Đột nhiên, Nhiếp Hồn Ma Nữ tay phải nhẹ giơ lên, chầm chậm ấn xuống ngực Mộng Thiên Nhạc.

Bỗng một tiếng Phật hiệu “A Di Đà Phật” vang rền như chuông ngân, lập tức khiến Mộng Thiên Nhạc giật mình bừng tỉnh.

Nhưng đã muộn một chút, ngay khi Mộng Thiên Nhạc bừng tỉnh, hữu chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ đã vỗ nhẹ vào ngực chàng.

Mộng Thiên Nhạc “hự” lên một tiếng, ngực như bị sức nặng ngàn cân nện trúng, mắt đổ đom đóm, cổ họng chợt ngọt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phún ra, người cũng văng bay ra xa hơn trượng.

Nhiếp Hồn Ma Nữ buông tiếng cười ghê rợn, người như tên bắn lao thẳng về phía Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc hét to:

- Đại Quân… quả thật đã mất trí rồi…

Đồng thời tung mình lùi ra xa hơn trượng. Nhiếp Hồn Ma Nữ nghe tiếng quát, đột nhiên chững người, lại đứng thừ ra tại chỗ.

- A Di Đà Phật! Thí chủ đã trúng chưởng lực của Nhiếp Hồn Ma Nữ, hẳn vô phương cứu chữa rồi!

Hoàng Quang hòa thượng lúc này đã nhẹ bước đi đến bên cạnh Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc vội vung động trường kiếm trong tay, cười khảy nói:

- Lão hòa thượng, tại hạ chưa chết đâu, muốn báo thù cho Trình Ngâm Xuyên, tại hạ còn có thể tiếp lão hòa thượng vài chiêu.

Hoàng Quang hòa thượng khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Lão nạp không phải muốn giao thủ với thí chủ, vì có một điều muốn hỏi rõ thí chủ trước khi chết, xin thí chủ hãy trả lời lão nạp.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Tại hạ không chết được đâu, muốn hỏi điều gì, nói mau đi.

- Bị chưởng lực của Nhiếp Hồn Ma Nữ đánh trúng, dường như không ai có thể thoát chết, thí chủ thật sự tính mạng nguy cấp rồi. Ôi! Điều lão nạp muốn hỏi là vừa rồi có nghe thí chủ xưng danh Cao Phong, thí chủ là Cao Phong thật ư?

Mộng Thiên Nhạc không trả lời trực tiếp, mà quả quyết nói:

- Lão hòa thượng, tại hạ không chết là không chết, tuyệt kỹ lợi hại nhất của Nhiếp Hồn Ma Nữ là Tố Nữ Tàn Dương chưởng, nhưng tuyệt kỹ ấy Nhiếp Hồn Ma Nữ chỉ luyện thành tay trái, mà vừa rồi tại hạ trúng chưởng là tay phải, nên tại hạ không chết được, chỉ bị tổn thương nội phủ mà thôi.

- Ồ! Vậy thí chủ đúng là Cao Phong rồi, không thì đâu thể biết rõ Nhiếp Hồn Ma Nữ đến vậy.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Cao Phong là danh tánh giả của tại hạ hồi ba năm trước, Mộng Thiên Nhạc mới là danh tánh thật, lão hòa thượng hỏi chi vậy?

Hoàng Quang hòa thượng thở dài:

- Thí chủ có nghĩ đến là Trình đại hiệp hồi còn sống có nhờ lão nạp tìm kiếm một vị Cao Phong…

Mộng Thiên Nhạc gắt giọng ngắt lời:

- Tìm Mộng mỗ để hạ sát chứ gì?

Hoàng Quang hòa thượng thở dài:

- Mộng thí chủ lầm rồi, thí chủ lầm rồi. Ôi! Trình đại hiệp bảo lão nạp khi nào tìm gặp thí chủ, hãy giúp thí chủ mọi sự, bảo thí chủ là truyền đồ của Cổ La thần tăng trước lúc viên tịch, và đã học được Đạt Ma cương khí thần công, chỉ thí chủ mới phá được Tố Nữ Tàn Dương chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ… Ngoài ra Trình đại hiệp còn cho lão nạp biết mọi nguyên nhân gia nhập Vô Ngã chân giáo…

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy toàn thân run rẩy, thê thiết nói:

- Trình Ngâm Xuyên không có thay lòng đổi dạ thật ư?

Hoàng Quang hòa thượng thở dài:

- Vì đấu tranh với quần ma võ lâm, Trình đại hiệp đã không ngại hy sinh bản thân, bề ngoài tuy là tam giáo chủ của Vô Ngã chân giáo, bỏ sáng theo tối, gieo rắc tội ác, nhưng đó chỉ là vận dụng tâm trí… Ôi! Lúc này lão nạp không có thời gian nói rõ mọi sự, trời cao bất nhân, một đại hào kiệt chân chính như Trình đại hiệp lại chết thảm như thế này…

Mộng Thiên Nhạc trong đầu lúc này lại hiện lên từng lời nói trước khi chết của Trình Ngâm Xuyên…

Bỗng chàng mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:

- Mình thật hối hận… Mình đã quá nóng nảy…

Chàng vừa nói vừa cất bước đi đến bên thi thể của Trình Ngâm Xuyên, bỗng hai chân co gối quỳ xuống, miệng lẩm nhẩm nói gì đó.

Là ăn năn, hối hận, bi thương, xót xa…

Bỗng nghe một tiếng phật hiệu, Hoàng Quang hòa thượng đã đến bên cạnh, thở dài nói:

- Thí chủ không cần hối hận, cái chết của Trình đại hiệp không phải hoàn toàn do thí chủ nóng nảy hấp tấp… Còn nhớ Trình đại hiệp có nói với lão nạp một câu: Cao Phong nếu còn sống trên cõi đời, vậy thì ngày Cao Phong tái hiện giang hồ, Trình Ngâm Xuyên không cần thiết phải sống nữa… Qua đó chứng tỏ ngay khi biết thí chủ là Cao Phong, Trình đại hiệp đã quyết định chết rồi.

Mộng Thiên Nhạc giọng đau xót:

- Vì sao chứ?

- Trình đại hiệp có uẩn khúc khó nói, rồi đây lão nạp sẽ nói rõ, giờ thí chủ hãy chuẩn bị ứng phó với cường địch.

Thì ra lúc này trong sân vườn đã xuất hiện nhiều người áo dài đen, họ đều tay cầm một ngọn trường mâu đứng vây quanh sân vườn. Qua hành động nhanh nhẹn và bí ẩn của họ, chứng tỏ những người này là cường địch hết sức lợi hại.

Mộng Thiên Nhạc quét mắt nhìn quanh, nhanh chóng đứng lên thấp giọng nói:

- Họ là người của Vô Ngã chân giáo!

Hoàng Quang hòa thượng thở dài:

- Đúng vậy, thật không ngờ y cũng đã đến Hà Bắc.

- Đó là ai vậy?

- Mộng thí chủ biết nhân vật lợi hại nhất trong Vô Ngã chân giáo là ai không?

- Đệ nhất giáo chủ và nhị giáo chủ!

Hoàng Quang hòa thượng lắc đầu:

- Hai người đó tuy lợi hại, nhưng không đáng sợ…

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn kỹ những người áo dài đen xung quanh:

- À! Họ dường như là Vô Địch vệ đội.

Hoàng Quang hòa thượng gật đầu:

- Không sai, họ chính là Vô Địch vệ đội của Vô Ngã chân giáo.

Mộng Thiên Nhạc nhẹ chau mày:

- Nhân vật lợi hại nhất trong Vô Ngã chân giáo mà đại sư nói, hẳn là đệ nhất đội trưởng Vô Địch vệ đội.

- Không sai, chính là y!

- Y có trong sân vườn không ?

- Chưa có ! Nhưng y chắc chắn sẽ đến, vì mười ba vệ sĩ của y đã có mặt tại đây.

Hàn Tiểu Long lúc này thấy mười ba người áo dài đen xuất hiện, càng tin là các đệ tử Cùng Hán bang bao vây bên ngoài Hoàng Quang tự đã dữ nhiều lành ít.

Hàn Tiểu Long bỗng quay sang Liễu Kỳ nói :

- Sư thúc, có lẽ chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường.

"Độc Tý Tuyệt Đao" Liễu Kỳ từ lúc hiện thân đến giờ rất ít nói, lúc này lạnh lùng đáp :

- Tiểu Long, hãy dằn lòng. Đây sẽ là một cuộc tử chiến lớn nhất trên giang hồ trong trăm năm qua, người nào có thể sống sót sẽ có được tàng bảo đồ.

Những người hiện diện nghe vậy thảy đều động tâm, lập tức ý thức đến một cuộc đại chiến không tiền tuyệt hậu đã sắp xảy ra trong Hoàng Quang tự này.

"Vân Trung Long" Mạc Phi Thiên bỗng cười khan nói :

- Cùng Hán bang muốn độc chiếm bảo tàng của Ma Lặc thân vương, chỉ bằng vào Độc Tý Tuyệt Đao với Vô Mệnh Kiếm có lẽ còn chưa đủ lực lượng.

Độc Tý Tuyệt Đao cười khảy :

- Lực lượng của Cùng Hán bang hơn xa Kim Long sơn kiếm trang.

Mạc Phi Thiên cười lạnh lùng :

- Hắc hắc, Liễu huynh nói không sai chút nào, nhưng thanh kiếm của Mạc mỗ chẳng dễ đối phó.

Độc Tý Tuyệt Đao cười khảy :

- Kiếm của các hạ ít ra cũng có thể giết được vài đệ tử của Vô Ngã chân giáo, Cùng Hán bang thật muốn mượn kiếm của các hạ dùng tạm.

- Liễu huynh sao không ra giá đi ? Bằng vào ba chúng ta, có lẽ còn chưa thể đối phó với người của Vô Ngã chân giáo.

Hoàng Quang hòa thượng bỗng cất tiếng :

- A Di Đà Phật ! Liễu thí chủ nói không sai, tình thế đã thay đổi, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực chống lại Vô Ngã chân giáo.

Mạc Phi Thiên cười hăng hắc :

- Chúng ta nếu liên thủ đúng là có thể chống lại Vô Ngã chân giáo, nhưng đáng tiếc là mọi người không thể nào đồng tâm hiệp lực.

Mạc Phi Thiên dứt lời, quay đầu nhìn Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc hiểu ý Mạc Phi Thiên, bèn bình thản nói:

- Cùng Hán bang và Kim Long sơn kiếm trang tuy có hận thù với Huyết Kiếm môn, nhưng không sâu đậm bằng với Vô Ngã chân giáo.

Mạc Phi Thiên cười :

- Vậy là chúng ta đã liên hiệp rồi, nên tiên hạ thủ vi cường đi thôi !

Độc Tý Tuyệt Đao trầm giọng :

- Chúng ta hãy trừ khử Nhiếp Hồn Ma Nữ trước.

Đoạn liền giơ tay, trong tay đã cầm sẵn hai ngọn liễu diệp phi đao lấp lánh tinh quang, vừa định phát xạ.

Mộng Thiên Nhạc tái mặt vội quát:

- Khoan đã !

Mạc Phi Thiên cười khảy :

- Cho nên bọn chúng ta không thể nào hợp nhau được.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Bất kỳ ai gây tổn thương đến tính mạng của Nhiếp Hồn Ma Nữ, Bích Huyết kiếm của Mộng mỗ quyết không dung thứ.

Mộng Thiên Nhạc vừa nói vừa đưa Bích Huyết kiếm lên ngang ngực, quắc mắt nhìn mọi người.

Trong sân vườn lập tức phủ trùm sát cơ, tột cùng căng thẳng và ghê rợn.

Hàn Tiểu Long bỗng cất tiếng :

- Mộng môn chủ khi nãy đã chứng kiến thân thủ của Nhiếp Hồn Ma Nữ rồi, nếu không trừ khử trước, e rằng chúng ta khó tránh khỏi thương vong dưới Tố Nữ Tàn Dương chưởng của nàng ta.

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng:

- Mộng mỗ đã nói rồi, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai gây tổn thương đến tính mạng của Nhiếp Hồn Ma Nữ, Liễu Kỳ mà phát ra phi tiêu, Bích Huyết kiếm của Mộng mỗ sẽ lấy thủ cấp ngay.

Liễu Kỳ cười lạnh lùng :

- Phi đao của Liễu mỗ đã cầm trong tay, tuyệt đối không có chuyện thu hồi.

Mộng Thiên Nhạc đanh giọng:

- Các hạ võ công tuy cao, nhưng trong lúc ngưng kình phát ra phi đao, tuyệt đối chẳng thể tránh khỏi trường kiếm của Mộng mỗ, các hạ không nên mạo hiểm thì hơn.

Mạc Phi Thiên đột nhiên cũng đưa trường kiếm trong tay lên, từ xa nhắm vào Mộng Thiên Nhạc, cười khan nói :

- Lão phu vốn là người đứng giữa, nhưng vì sự lợi hại, lão phu chọn đứng về phía Liễu huynh, như vậy Mộng lão đệ còn kiên quyết bảo vệ Nhiếp Hồn Ma Nữ nữa không ?

Hoàng Quang hòa thượng bỗng cất tiếng :

- A Di Đà Phật ! Các vị thí chủ đừng nóng nảy, chúng ta có thể nghĩ ra một cách ổn thỏa.

Mộng Thiên Nhạc bỗng thở dài thậm thượt nói:

- Các vị xin hãy nghe tại hạ một lời, Nhiếp Hồn Ma Nữ vốn là một người rất đáng thương, tại hạ từng chịu đại ân của nàng ấy, đêm nay tại hạ có thể giúp mọi người chống lại Vô Ngã chân giáo, nhưng với điều kiện là không được sát hại Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Vừa dứt lời, bỗng nghe một chuỗi cười sắc lạnh từ một góc sân vườn vọng đến, rồi một tiếng lạnh lùng nói :

- Bằng vào năng lực của các vị cũng chẳng thể sát hại Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai người từ góc phía bắc sân vườn chậm rãi đi ra.

Một người là nho sĩ áo xanh, Nhị giáo chủ Vô Ngã chân giáo mà Mộng Thiên Nhạc đã biết. Một người là lão nhân áo bào đen, trước ngực thêu một con rồng vàng quấn tròn, dường như không có mang theo binh khí, nhưng nhìn nhãn thần và cử động của lão, Mộng Thiên Nhạc bất giác chau mày.

Chàng nhận thấy lão nhân này võ công cao cực kỳ, có lẽ trong những người võ lâm mà chàng đã gặp trong đời, võ công của lão nhân áo đen thêu rồng vàng này là trội hơn hết.

Lão ta chính là đệ nhất đội trưởng Vô Địch vệ đội của Vô Ngã chân giáo ư ?

Lão nhân áo đen thêu rồng vàng cùng Nhị giáo chủ sóng vai đi đến, quét mắt nhìn những người hiện diện, lạnh lùng nói tiếp :

- Liễu Kỳ, nếu các hạ không tin, hãy phát phi đao ra đi, để xem Nhiếp Hồn Ma Nữ có chết dưới phi đao của các hạ hay không ?

"Độc Tý Tuyệt Đao" Liễu Kỳ bỗng cất hai ngọn phi đao vào, ha hả cười nói :

- Các hạ định xem thủ pháp phát xạ phi đao của Liễu mỗ, lát nữa hai ta đối địch, sẽ được chứng kiến tận mắt.

Lão nhân áo đen thêu rồng vàng cười khảy :

- Nghe đồn Độc Tý Tuyệt Đao là cao thủ ám khí đệ nhất thiên hạ, nhưng lão phu không tin.

Liễu Kỳ cười :

- Phi đao của Liễu mỗ như thế nào, các hạ có thể hỏi Nhị giáo chủ.

Nhị giáo chủ đứng bên phải mỉm cười :

- Ba năm trước ở Tứ Xuyên, phi đao của các hạ tuy nhanh hơn một chút, nhưng sự tỉ thí như vậy chưa thể phân thắng bại.

Liễu Kỳ cười khỉnh :

- Vậy chứ phải thế nào mới có thể phân thắng bại ?

Nhị giáo chủ sầm mặt :

- Hai ta có thể tái quyết một phen tử chiến.

- Đương nhiên là có thể.

Hoàng Quang hòa thượng bỗng cao giọng nói :

- Hình Trọng Cửu, có còn nhớ lão hòa thượng này không ?

Lão nhân áo đen thêu rồng vàng lạnh lùng đáp :

- Lão trọc đầu dù có hóa thành tro, lão phu cũng nhận ra được.

- A Di Đà Phật ! Hình thí chủ nên buông bỏ đồ đao đi thôi ! Phật pháp vô biên, Phật Tổ có thể xá miễn mọi tội lỗi của thí chủ.

Lão nhân áo đen thêu rồng vàng cười sắc lạnh :

- Lão trọc đầu có phải tự biết mình đêm nay chết chắc, yêu cầu lão phu tha cho một con đường sống chứ gì ?

- A Di Đà Phật ! Hình thí chủ chấp mê bất ngộ, hối hận chẳng kịp.

- Hoàng Quang hòa thượng, cho dù diện bích khổ tu thêm năm mươi năm nữa cũng không phải là địch thủ của lão phu, phóng mắt võ lâm, ai có thể lấy được tính mạng của lão phu?

Lão nhân áo đen thêu rồng vàng khẩu khí thật quá cuồng ngạo, chẳng xem ai ra gì, như thể duy ngã độc tôn, võ lâm thiên hạ không ai thắng nổi.

Quần hào hiện diện nghe vậy, thảy đều cảm thấy bực tức khó chịu.

"Vô Mệnh Kiếm" Hàn Tiểu Long ha hả cười to nói :

- Những lời cuồng ngạo của các hạ nghe thật khó chịu, tại hạ không tự lượng sức mình, muốn được lĩnh giáo tuyệt kỹ của thiên hạ đệ nhất nhân để xem lợi hại đến mức nào.

Lão nhân áo đen thêu rồng vàng giọng bình thản :

- Không tin thì cứ đến đây mà thử !

Hàn Tiểu Long cười :

- Đó là lẽ đương nhiên !

Đoạn tay cầm Huyền Thiết kiếm từng bước tiến tới.

Hoàng Quang hòa thượng thấy vậy vội lên tiếng:

- Hàn thí chủ, xin dừng bước.

Hàn Tiểu Long cười ha hả :

- Lão hòa thượng có thể để cho lão diệu võ dương oai, nhưng người khác không thể.

"Độc Tý Tuyệt Đao" Liễu Kỳ tuy nhận thấy lão nhân áo đen thêu rồng vàng võ công cao tuyệt, Hàn Tiểu Long chắc chắn không phải địch thủ, nhưng nghĩ Hàn Tiểu Long công lực thâm hậu, đối phương muốn thắng cũng không phải chỉ trong một hai chiêu, nên để mặc cho Hàn Tiểu Long xuất trận.

Mộng Thiên Nhạc với Mạc Phi Thiên đều nóng lòng muốn xem thử lão nhân áo đen thêu rồng vàng Hình Trọng Cửu võ công cao đến mức nào, nên chú mắt nhìn Hàn Tiểu Long tiến bước.

"Vô Mệnh Kiếm" Hàn Tiểu Long là một cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi, tuy trông bề ngoài rất ngạo mạn, nhưng thật ra không chút khinh địch, các cao thủ hiện diện thảy đều biết Hàn Tiểu Long trong mỗi bước chân hạ xuống đất đều một lần đề tụ chân khí vào tay phải, truyền qua Huyền Thiết kiếm.

Mọi người đều biết, chiêu kiếm tấn công thứ nhất của Hàn Tiểu Long hẳn cực kỳ cương mãnh.

Hình Trọng Cửu dường như hết sức thờ ơ đối với thế tiến tới của Hàn Tiểu Long, chỉ đứng yên chờ đợi.

Bỗng, một tiếng quát vang như sấm rền, Huyền Thiết kiếm trong tay Hàn Tiểu Long dấy lên một cơn gió xoáy, kèm theo tiếng rít ghê rợn bổ vào Hình Trọng Cửu.

Chiêu kiếm này nhanh như tia chớp, lực đạo hùng hậu có thể khai sơn phá thạch.

Theo nhận định của những người hiện diện, Hình Trọng Cửu ngoại trừ tránh né, tuyệt đối không dám đón tiếp.

Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược…

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.