Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết xoay người

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Nghe nói như thế tôi thật sự hoang mang.

Nếu là người khác nói những lời này, tôi khẳng định cho rằng hắn bị điên rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác cái lão này đều nói rõ ràng, chính xác giống như tận mắt nhìn thấy vậy, để người khác không tin không được.

Trưởng thôn cũng giống như tôi bị dọa đến đứng cũng không vững, ông trực tiếp nắm lấy tay Vương tiên sinh hỏi:

“Chuyện này phải làm sao? Chuyện này phải làm sao? Vương tiên sinh, ông nhất định phải giúp, trong thôn không thể nào lại có thêm người chết được.”

Tôi biết trưởng thôn vô cùng lo lắng, hiện tại đã chết một thầy cúng bác ấy còn chưa biết làm thế nào, nếu là liên tiếp có người chết, không làm trưởng thôn nữa thì thôi nhưng bác ấy biết làm sao nói cùng với những người trong làng đây?

Vương tiên sinh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm lấy tôi.

Trưởng thôn lập tức thấu hiểu ý của ông ấy, thế là bác ấy buông tay ông chạy đến phía tôi, nói:

“Thằng nhóc, cháu phải tin bác, Vương tiên sinh sẽ không hại ông nội của cháu, ông ấy muốn cháu mở quan tài là tốt cho cháu.”

Hiện tại, đầu óc tôi rối loạn, căn bản tôi không biết làm thế nào mới là đúng, nhưng muốn để tôi mở nắp quan tài một lần nữa, tôi thực sự không thể làm được.

Vẻ mặt của trưởng thôn vô cùng lo lắng, nói:

“Nếu cháu không làm được chuyện này, bác đi mở quan tài, ông nội cháu có trách thì trách đến người bác đi, cháu thấy có được không?”

Tất nhiên là tôi không đồng ý nhưng tôi cũng vẫn chưa cự tuyệt, Vương tiên sinh đứng ở một bên nói:

“Chú Trần, chú đừng làm quá, quan tài của ông nội thằng bé thì trừ hắn ra, những người khác không ai được mở. Người nào mở, người ấy chết.”

Khó trách tại sao vừa nãy ông ấy rút đinh dễ như trở bàn tay, có thể mở nắp quan nhưng vẫn muốn tôi đi mở. Trưởng thôn vô cùng lo lắng hỏi:

“Vì sao lại như thế?”

Vương tiên sinh hừ lạnh một tiếng nói:

“Bởi vì hắn làm rơi nước mắt lên mặt của ông nội nó, để ông của nó sau khi chết mỉm cười.”

Tôi lại một lần nữa mơ hồ không hiểu, trưởng thôn lúc trước không phải đã nói với tôi là khi nước mắt nhỏ lên mặt tổ tiên thì chỉ khiến cho tổ tiên không lỡ rời đi hay sao? Làm sao hiện tại lại biến thành nước mắt của tôi khiến ông nội của tôi mỉm cười, hơn nữa giờ chỉ có tôi mới có thể đi mở quan tài?

Mà vấn đề mấu chốt chính là Vương tiên sinh chưa từng gặp qua thầy cúng Trần thì làm sao ông ấy lại biết trên mặt ông nội tôi lại cười?

Vương tiên sinh không cao hứng nói:

“Người chết cười, người sống phách rơi, cái đạo lý đơn giản thế mà cháu cái gì cũng không biết? Người nào đi mở quan tài thì người đó mất hồn thất phách, biến thành người chết để tang cùng mỉm cười. Cháu là cháu trai của ông ấy làm sao có khả năng ông ấy để cháu mất hồn được?

Vương tiên sinh dừng lại một chút, tiếp tục nói:

“Lại nói, coi như ông ấy để cháu để tang, cháu bây giờ bản thân đã đốt giấy để tang, chẳng lẽ lại một lần để tang? Cả nhà cháu chỉ có hai ông cháu, ngươi lại không chết được chả lẽ ông nội cháu lại chết thêm lần nữa?”

Tôi chưa từng nghe qua chuyện người chết mang cười, người sống mất phách. Nhưng từ câu từ của Vương tiên sinh tôi nghe ra được, ông nội tôi cho dù có chết thì vẫn che chở cho tôi, không hại tôi. Chuyện này khiến cho tôi trải qua chuyện bị ông dọa ngất tối hôm qua xong trong lòng lại vô cùng ấm áp.

Nhưng ông nội càng thương tôi thì tôi lại càng không muốn mở nắp quan tài của ông. Thế là tôi lại hỏi một câu:

“Chẳng lẽ trừ việc mở quan tài ra thì không có những cách khác hay sao?”

Vương tiên sinh nói:

“Cháu đừng hỏi ta, dù sao ta cũng không có biện pháp nào khác, mà lại cháu cũng có thể không mở quan tài, đối với ta chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng mà đừng trách ta không nhắc nhở cháu, đợi đến tám người khiêng quan kia chết xong, cũng sẽ đến lượt cháu đấy.

Đến phiên tôi?

Không phải trước đây chỉ nói thầy cúng Trần chỉ đào chín cái huyệt hay sao? Làm sao lại dính đến tôi nữa rồi?

Vương tiên sinh lạnh lùng cười cười, nói:

“Nếu không liên quan đến cháu, cháu làm sao lại ngủ trên quan tài? Bọn họ mỗi người chết đi thì cháu sẽ bị rơi một hồn hoặc một phách, đợi đến ngày thứ mười, ba hồn bảy phách đều mất, hắc hắc, cháu nói xem cháu còn sống được không?”

Tôi bị Vương tiên sinh làm cho chấn động, tôi cảm thấy tam quan của mình đề bị phá vỡ. Nếu không phải biết Vương tiên sinh không phải bịa chuyện, tôi sợ là đã với lấy cây gậy đập cho ông ấy một trận tơi bời rồi.

Không đợi tôi lấy lại tinh thần, trưởng thôn liền vội vàng nói với Vương tiên sinh:

“Không thể để có thêm người chết nữa, trong thôn không thể có thêm người nữa chết.”

Vương tiên sinh nói:

“Chú đừng nói với tôi, trừ khi mở được quan tài, ta không có biện pháp nào khác nữa.”

Thế là trưởng thôn lại nhìn tôi nói:

“Thằng nhóc, bác hiểu được tấm lòng hiếu thảo của cháu, nhưng thật sự trong thông không thể lại có thêm người nữa chết.”

Hiện tại, tôi làm gì có chủ kiến gì nữa, nhìn bộ dạng trưởng thôn như thế tôi đành gật đầu đồng ý, hướng về phía quan tài mà đi.

Nắp quan tài so với tưởng tượng của tôi nặng hơn rất nhiều. Tôi lấy chân làm điểm tựa, hai tay đẩy mạnh cũng không thể đẩy ra, cuối cùng phải nửa ngồi xuống, cùng bả vai đẩy nắp quan tài, khó khăn lắm mới có thể đem nắp quan tài dịch chuyển một ít.

Chờ nắp quan tài mở ra, Vương tiên sinh đập một búa đến, nửa cây rìu khảm vào trong nắp quan tài, sau đó ông ấy đưa tay kéo một phát, toàn bộ nắp quan tài đều bị ông ấy kéo xuống đất, lộ ra bên trong quan tài.

Ông nội tôi lặng yên nằm trong quan tài, giống y như trước đây, nhìn qua không hề giống như đã trèo ra khỏi quan tài. Chỉ có điều miệng ông nhếch lên một góc độ vô cùng đáng sợ so với trước đây, kéo cả khuôn mặt đều biến hình đổi dạng.

Nhưng cho dù là như thế thì trên mặt của ông nội tôi vẫn không hề có một tý nếp nhăn nào.

Vương tiên sinh chạm vào quan tài nhìn xem xét một chút, sau đó đầu gật nhẹ nói nhỏ:

“Quả nhiên là như thế!”

Sau đó ông ấy nhìn tôi nói”

“Thằng nhóc, giúp bác một chút, đem thi thể của ông nội cháu lật ngược lại.”

Vừa nói dứt, Vương tiên sinh đã muốn động thủ, nhưng trưởng thôn lại nhanh chóng gấp gáp ngăn cản.

“Vương tiên sinh, ông định làm gì? Anh muốn Hựu đại thúc tuyệt hậu sao?”

Tuyệt hậu?

Lại chuyện gì nữa?

Trưởng thôn nói:

“Chẳng lẽ ông nội cháu chưa từng kể cho cháu biết “người chết xoay người, đoạn tử tuyệt tôn” ư?”

Tôi lắc đầu, biểu thị rằng tới giờ chưa từng nghe qua.

Trưởng thôn nói, “Trong thôn đứa trẻ ba tuổi cũng biết câu tục ngữ này mà cháu cái gì cũng không biết vậy?”

Tôi thực sự không biết đến lời nói này, chẳng qua từ mặt ý tứ tôi hiểu tại sao trưởng thôn lại ngăn cản Vương tiên sinh xoay người ông nội của tôi.

Đúng là ở Trung Quốc, trong văn hóa mai táng, cho dù ai vô tri cũng phải biết người sau khi chết đều phải đặt nằm ngửa triều thiên trong quan tài, đây là hi vọng tổ tiên sau khi chết có thể thượng thiên làm thần tiên, nào có chuyện đặt nằm sấp trong quan tài, đây chẳng phải là trù tổ tiên sau khi chết xuống địa ngục hay sao?

Nếu ai làm ra những chuyện thất đức thế này, không đoạn tử tuyệt tôn mới là lạ.

Vương tiên sinh nghe trưởng thôn nói xong thì quát ầm lên:

“Ông hiểu cái mẹ gì, nếu không muốn thôn các ông lại có thêm người chết thì lật thi thể chú Hựu lại đi, bằng không cho dù Thiên Vương Lão Tử có đến thì chín người bọn họ cũng phải chết.”

Vương tiên sinh nói xong câu cuối cùng thì nhìn tôi, ánh mắt ông vô cùng kiên định ra hiệu cho tôi cùng ông ấy làm, lật thi thể của ông nội tôi lại.

Trưởng thôn kéo tôi lại, nói với Vương tiên sinh:

“Không thể lật, chú Hựu chỉ có một đứa cháu độc đinh này, tôi không thể để cho ông ấy tuyệt hậu được!”

Vương tiên sinh nói:

“Ngươi đúng là cái kẻ ngu ngốc, chú Hựu ngửa mặt lên trời mới là đoạn tử tuyệt tôn, chẳng lẽ ông không nhìn ra gương mặt cổ quái của chú Hựu?”

Trưởng thôn hỏi hắn: “Kỳ quái chỗ nào?”

Vương tiên sinh hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi gặp qua người chết nào bị nhỏ nước mắt lên mặt lại nhếch mép cười như thế chưa?”

Tôi còn tưởng là chỉ cần tổ tiên bị nhỏ nước mắt lên mặt đều là giống như thế, nhưng xem ra không phải là như vậy.

Cho nên, thi thể của ông nội tôi tại sao lại cười?

Vương tiên sinh nói:

“Đó là bởi vì trên đầu chú Hựu căn bản là không có mặt.”

==========

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483/

Cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện của mình! Đây là stk của mình.

Stk: 0731000861915

Tên tk: Tran Thi Thom

Ngân hàng vietcombank

Đừng ngại ủng hộ mình nha, bao nhiêu cũng nhận ạ hihi.

Bạn đang đọc Tam Thi Ngữ 2 của Lạc Tiểu Dương

Truyện Tam Thi Ngữ 2 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.