Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu chân sơ tri ngộ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1150 chữ

Lạc Thạch mở tủ bếp, cũng chỉ còn ít vitamine đóng gói, vài hộp “cá”, và hộp viên nang “Nước sạch”. Từ khi Mục tử xuất hiện, tuần này hắn đã đến Bếp Chung lấy đủ lương thực cho vài ngày, nay cũng gần cạn. Bình thường thì bữa nào phát bữa đó, là quy định của Lạc Duyên Đường, bởi tích trữ thức ăn làm sao được khi ngay ngày mai thôi cũng có thể mất mạng. Nhưng gã thì khác, vừa nằm trong bộ phận Quản lý, lại có thân thế không nhỏ, tà đạo vài miếng đồ ăn thì vẫn còn nằm trong khả năng.

Thực ra Mục tử cũng không ăn gì nhiều, mà nó nói đó là “ích cốc” gì đó khi đạt được cái gì “Ngã giới”, gã cũng không nhập tâm lắm; chỉ khi Mục tử hấp thu Thức thần thảo, mới thấy nó yêu cầu mấy viên “Nước sạch”.

Đồ ăn bày ra, Lạc Thạch hút thêm một hơi thật sâu, ngay ngắn ngồi khoanh chân trên ghế, nhìn chăm chú Mục tử.

“Nói đi”, gã khá nghiêm túc và hứng thú, cũng khiến Mục tử không khỏi nghệch mặt giây lát.

“Được a, ta đang xem bắt đầu từ đâu thì hợp lý”. Dòng chat chầm chậm hiện trên màn LED, gã hiểu vấn đề này cũng khá rắc rối.

“Thứ nhất, Thế giới này không có Thiên Địa Tu chân chi khí, ừm, không hẳn là không có, mà là từng có và đã cạn kiệt. Điều kì lạ ở đây, theo vài truyền thuyết từ ngàn vạn năm trước trên Thế giới này, đều tồn tại những điểm trùng hợp, là các năng lực siêu nhiên và Sáng Thế Thần, theo ta cảm thấy chính là Tu chân giả và các Võ kỹ mạnh mẽ thời viễn cổ. Vậy họ đã tu luyện như thế nào? Lí do không còn Tu chân khí là do đâu?”

“Thứ hai, Nhân hình chủng loại các ngươi tuy tiến hoá đúng là rất tân tiến, rất phù hợp để tu luyện, nhưng không hiểu sao lại đen đủi rơi vào Thế giới này, nên đành trở thành cá thể yếu đuối gần nhất tự nhiên?”

“Ây cái này tao đã có thắc mắc từ lâu này”, gã ngắt lời, “Thuyết tiến hoá đã bị bác bỏ cách đây hai trăm năm, nguồn gốc nhân loại vẫn trong vòng bí mật, dù rất nhiều giả thuyết được đưa ra nhưng chung quy vẫn chưa vén được bức màn cuối cùng. Kể cả khoa học kỹ thuật bây giờ đã có thể giải mã đến chín chín phần trăm bộ gene người, nhưng một phần trăm còn lại mới chính là câu trả lời. Con người thực sự đứng cuối chuỗi thức ăn, không răng nanh, không móng vuốt, không lông lá, trần trụi trong tự nhiên. Nhưng bù lại, chúng tao chẳng phải đã phát triển vượt bậc, đạt được thành tựu khoa học cao đến mức khống chế được tự nhiên đấy còn gì”.

“Ngu xuẩn, ngươi gọi thế là khống chế tự nhiên ư?”, lại âm thanh khịt mũi quen thuộc của Mục tử, “Chả trách sao, Thuyết tiến hoá vớ vẩn gì đó, lại nói Nhân loại bắt nguồn từ Viên Hầu, mà cũng bịp được nhân loại các ngươi gần ba trăm năm. Chung quy, Hầu cũng chỉ giỏi bắt chước làm trò, lại cứ nghĩ mình nắm trong tay cả Thiên Địa.”

Mục tử nói đúng, khiến gã lại lâm vào trầm tư. Con người từ khi phát hiện ra Thế giới này đáng sợ như thế nào, lại không kính ngưỡng, mà lại dần bắt chước rồi đòi thay thế cả tự nhiên. Toán học, có thể coi là ngôn ngữ của loài người tự quy ước với nhau để lý giải và tính toán mô phỏng tất cả các hiện tượng tự nhiên. Bài thần, Diệt tín ngưỡng, Khoa học kỹ thuật là trên hết, có cái gì mà con người còn không dám làm. Hậu quả của việc tôn thờ công nghệ, ngưỡng đạo đức bị hạ thấp do không còn Tôn giáo dẫn dắt, chả cần phải đoán định nó sẽ ra sao, vì điều đó đã đang diễn ra ngay vào lúc này rồi. Nhưng làm được gì đây khi cứ chỉ rao giảng đạo đức, trong tay không tấc sắt, bản thân lại yếu đuối dễ dàng nát tan trước đầu dao mũi đạn, tuổi thọ thì như chỉ mành trước mẹ thiên nhiên? Cơ bản là nói chẳng ai nghe, không nắm giữ được sức mạnh, mà ở đây là khoa kỹ, thì có là thánh nhân đi chăng nữa, cũng phải khuất phục trước Thần quyền. Sáng Thế Thần, trong thế giới vô thần này, chung quy cũng vẫn tồn tại, nhưng lại đang là Bom hạt nhân, là Pháo khinh khí.

“Ra là vậy, thế giới này quả thực tồn tại Tu chân.”, Lạc Thạch trầm ngâm, nói trong vô thức.

“Ồ thông tuệ đấy, trong số Nhân loại thì ngươi cũng là kẻ nhanh nhạy a.” Mục tử cũng không để ý gã, tiếp lời. “Nhưng phát hiện thứ ba mới là phát hiện làm Mục gia gia ngươi giật mình nhất, đó chính là ta đã ngủ dậy trễ một tỷ năm mất rồi. Oa oa”.

Tiếng khóc như trẻ con làm Lạc Thạch giật mình, gã cười lớn.

“Hoá ra Mục gia gia đỉnh đỉnh gì đó, cũng có lúc mắc sai lầm a”, gã nhại lại theo cái văn phong Hoa Hạ cổ xưa của Mục tử.

“Ngươi!”. Toàn thân Mục tử đỏ bầm, ra chiều khá giận dỗi. “Ngươi thì hiểu được gì cơ chứ. Đối với cấp độ của Mục gia gia ngươi, bế quan hai ba tỉ năm còn chẳng tính là dài, ngủ thêm có một tỉ năm thì là cái thá gì. Chỉ là, hức hức, một tỉ năm này có thể làm hỏng ván cờ của Cha, oa oa, nguy rồi”.

“Nếu hỏng thì sửa thôi, sao phải khóc làm gì?!”, lời an ủi đã bao giờ là thế mạnh của gã, vậy mà lần này lại chính miệng nói ra.

“Không, không đơn giản như vậy”, Mục tử đã ngưng khóc, nghe được lời Lạc Thạch lại thiếu điều muốn khóc to hơn. “Không hiểu Tu chân khí trong Thiên Địa biến mất lúc nào, nhưng ta phát hiện Chân Nguyên của ta so với lúc trước khi bế quan ra chiều còn thấp hơn, khiến tu vi ta giảm mạnh, một số thần kỹ không thể thi triển, còn lại cũng chỉ có thể sử dụng một lần là cạn. Cũng tại ta lúc tỉnh dậy không để ý, dùng ngay Tri Tuyền Lưu Khảo, Chân Nguyên lại mất đi mảng lớn, không thể phục hồi. Huhu”

Bạn đang đọc Tầm Thần Tuyệt Lộ sáng tác bởi Mundo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mundo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.