Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 937: THÂN THẾ HAI ĐỨA TRẺ.

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

Tiên sinh mặt đen nhịn không được cười lên một tiếng, rốt cuộc vẫn chỉ là những đứa nhỏ, bị ước thúc chúng cũng không thoải mái, mặc dù là đối với bọn chúng, tu luyện là bọn chúng thành thực chờ mong.

Thu thập mọi thứ xong tiên sinh đứng đậy đi vào hậu viện.

- Trải qua thói quen liên tục đánh đánh giết giết, ngẫu nhiên ở lại tiểu sơn thôn yên tĩnh này nghỉ ngơi một chút cũng không tồi. Tiên sinh lầu bầu nói, sau đó cởi chiếc áo choàng trắng ra, để lộ ra trên thân hoàn toàn một màu đỏ cực kỳ. Trên người hắn lúc này hiện lên đầy những ký hiệu chằng chịt, ở một chỗ nơi lồng ngực có một hình xăm quyền trượng màu vàng.

- Phong ấn coi như ổn định, thứ độc hỗn độn này quả thật là dữ dằn, nếu không có quyền trượng thần thánh áp chế, chỉ sợ hiện nay ta đã bị ăn mòn thành một bộ xương khô. Tiên sinh mặt đen này đúng là Lý Lân đã từ dưới đất đào vong trở về, thời điểm trước khi hắn tới nơi này, hắn cũng đã chú ý tới ở trong thôn có một cái giếng cổ không bao giờ cạn. Cái giếng này có thông với một con sông ngầm dưới lòng đất, căn cứ vào phán đoán hướng đi của dòng sông ngầm dưới lòng đất lúc trước, khi Lý Lân bị vây giết ở phía dưới cũng vừa vặn có dòng sông ngầm chảy qua. Bởi vậy Lý Lân mới có thể không chút do dự đào sâu hơn một ngàn km xuống dưới lòng sông ngầm trong lòng đất, sau đó Lý Lân dựa vào hơi thở tuần hoàn lưu lại khi trước, thành công từ trong giếng cổ này thoát thân mà ra, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.

Sau khi Lý Lân khôi phục diện mạo như trước, lấy thân phận tu sĩ tha phương gia nhập tiểu sơn thôn này.

Tiểu sơn thôn này cực kỳ bế tắc, nhưng hướng tới ngoại giới phồn hoa, tu sĩ tha phương Lý Lân chẳng những có văn hóa lại còn tinh thông chữa bệnh. Những diệu thủ hồi xuân cứu những thợ săn già gặp độc khó giải, trong thôn lập tức cung phụng như thần minh, Lý Lân cũng hợp tình hợp ý lưu lại. Sau đó vài ngày Lý Lân đã đến gặp trưởng thôn đề nghị cho hắn mở trường tư thục, trở thành mục sư tiên sinh thứ nhất trong cái thôn hẻo lánh nghèo túng này.

Rất nhanh những ký hiệu trên người Lý Lân biến mất, ngay tiếp sau đó những cơ bắp cao cao cũng bằng phẳng hơn rất nhiều, hơi thở trên thân Lý Lân cực kỳ mỏng manh, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ là trên dưới cấp Tiên Thiên.

- Hiện tại tự phong toàn bộ huyết khí thánh lực, xem ra cần một lối tắt khác mới có thể giải quyết được phiền toái của loại độc hỗn độn này. Thân thể Lý Lân có được sức chống cự rất mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể làm giảm bớt được tốc độ kịch độc ăn mòn, hiện tại mượn dùng lực lượng thần thánh quyền trượng, miễn cưỡng ngăn được kịch độc xâm nhập. Song phương bị vây bởi một trạng thái cực kỳ cân bằng, toàn thân Lý Lân không thể vận dụng chân khí, kịch độc cũng không có cách nào khuếch tán một mảy may, đồng thời quyền trượng thần thánh cũng không có cách nào vận dụng được.

- Hiện tại ta gần như hoàn toàn không có thủ đoạn gì, phải hạ mình thấp xuống mới được. Gia tộc Tây Sa chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho ta, vô luận là ta quay về gia tộc La Căn hay là Giáo đình Quang Minh, cũng không phải là một lựa chọn tốt. Lý Lân cẩn thận phân tích tình thế chình mình gặp phải, hắn phát hiện ra quả thật đối với hắn rất bất lợi.

- Hy vọng là kế hoạch của ta có thể thành công. Lý Lân nói xong mặc quần áo tử tế, nhắc một cái hòm thuốc lên đi đến hậu viện.

Trưởng thôn tên là Trần Đại Đao, chỉ là thực lực Vương Tọa tam phẩm, có lẽ đi ra ngoài thì sẽ không coi vào đâu, nhưng là ở tiếu sơn thôn này gã quả thật hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất cường giả.

- Triệu tiên sinh, phiền ngươi tới xem bệnh giúp cho nương tử nhà ta. Hán tử trong vùng núi này cũng không hiểu biểu đạt tình cảm lắm, nhưng rất thành thực và chất phác, ngươi đối với hắn tốt, hắn sẽ đối với ngươi sẽ bằng tất cả tấm lòng.

- Đại Đao, ngươi đưa ta đến phòng ở, ta phải đi xem bệnh cho tôn phu nhân là chuyện đương nhiên, hơn nữa ta xem tôn phu nhân cũng không giống như người có bệnh, chắc ta không thể không chúc mừng ngươi.

Trần Đại Đao ngẩn người, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

- Tiên sinh, ý tứ của ngươi là nương tử của ta có? Ta sắp được làm cha?

Nhìn Trần Đại Đao hưng phấn nét mặt ửng hồng, Lý Lân cười cười nói: - Trước hết phải xem kỹ rồi mới nói được, nếu ta nhìn lầm chẳng phải làm cho ngươi mừng hụt hay sao?

- Đúng, đúng, tiên sinh, mời tiên sinh, mời tiên sinh. Trần Đại Đao ngại ngùng tới trước, lên tiếng gọi nương tử nhà mình mau mở cửa.

Rèm vải được vén lên, một phụ nữ cao gầy mộc mạc đi ra, nàng đúng là phu nhân của Đại Đao. Một cô nương ở sơn thôn bên cạnh, nghe nói trước đây có trải qua tư thục, so sánh cùng với Trần Đại Đao, tuyệt đối xem như là người có văn hóa.

- Làm phiền tiên sinh. Diện mạo nữ tử này thật không tồi, xem như có vài phần tư sắc, hơn nữa khí chất lại dịu dàng, xem như là một cô gái tốt trong gia đình, lúc này sắc mặt của nàng hơi tái nhợt, hiển nhiên là cũng không thoải mái.

Lý Lân nhẹ nhàng xem mạch, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra ý cười.

- Chúc mừng huynh đệ Đại Đao, lần này ngươi thật sự sắp được làm cha.

- Thật tốt quá, thật tôt quá. Trần Đại Đao hưng phấn thì thào nói.

Nhưng thật ra thì người phu nhân lại ngượng ngùng, nàng liếc mắt đẩy Trần Đại Đao một cái sẵng giọng nói: - Đồ ngốc, còn không cám ơn Triệu tiên sinh.

- Đúng, đúng, cám ơn Triệu tiên sinh cám ơn Triệu tiên sinh. Nương tử, làm phiền ngươi bưng món thịt Tuyết Ly mới nấu tối hôm qua ra đây, ta muốn cùng với tiên sinh uống một chén. Trần Đại Đao hưng phấn nói.

- Uống rượu thì để lần khác đi, buổi chiều ta còn phải chuẩn bị dạy cho bọn nhỏ tu luyện thánh lực, ta cần chuẩn bị một ít đồ vật. Lý Lân lắc đầu, hắn cũng không hy vọng phiến toái người ta.

- Tiên sinh cái này không đúng, những thứ kia là ta đều đã có sẵn, hơn nữa Tuyết Ly cực kỳ hiếm thấy, không phải dễ dàng một lần có thể đánh được. Ta đã bố trí hơn ba mươi cái cạm bẫy mới bắt được hai con, một con chuẩn bị bán đi đổi củi gạo dầu muối, còn một con thì đã chưng rồi, chưng suốt cả đêm, bây giờ đúng là thời điểm ăn ngon nhất. Trần Đại Đao lôi kéo không cho Lý Lân đi, người sống trên núi chất phác, khiến cho bọn họ dùng đồ ăn ngon nhất chiêu đãi Lý Lân.

Lý Lân không lay chuyển được Trần Đại Đao, chỉ có thể cảm tạ lưu lại.

Không thể không nói, sơn thôn có chỗ tốt của sơn thôn, nhìn một cái nồi đất lớn đựng đầy thịt Tuyết Ly, Lý Lân cũng không nhịn được nữa khẩu vị mở rộng ra.

Hai đại nam nhân khẩu vị vừa mở, một cái nồi lớn thịt Tuyết Ly đảo qua đã hết sạch, cuối cùng hai người nhìn cái nồi trống trơn rồi nhìn nhau cười ha hả.

- Đại Đao, ta vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi về hai đứa nhỏ, một đứa là Đại Sơn, còn đứa kia là Hoắc Sâm. Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói.

- Đứa nhỏ Đại Sơn này gây chuyện gì sao? Trên mặt Trần Đại Đao lộ ra một vẻ lo lắng.

Lý Lân lắc đầu nói: - Không có, chỉ là hôm nay ta đo lường thuộc tính thánh lực của tất cả bọn trẻ. Đại Sơn và Hoắc Sâm là hai đứa có thuộc tính cao nhất, nhất là Hoắc Sâm thế nhưng lại đạt đến thuộc tính hỏa cấp cao nhất, như thế này ở đại tông môn Trung Đô là đệ tử có thiên phú thiên tài.

Trần Đại Đao nhẹ nhàng thở ra cười nói: - Tiên sinh có điều không biết, Đại Sơn là một đứa con của một huynh đệ tốt của ta. Ba năm trước đây, đoàn người chúng ta vào núi săn thú, kết quả bất hạnh là gặp phải một con Ma Tê cấp sáu. Cha của Đại Sơn vì che dấu thay cho chúng ta mà bị chết ở trong tay Ma Tê, mẹ Đại Sơn đã qua đời cách đây một năm trước, đứa nhỏ này thật biết điều mà cũng rất đáng thương. Nói xong một hán tử vùng núi cứng rắn như Trần Đại Đao, đôi mắt cũng có chút đỏ lên, còn phu nhân thì lại càng thổn thức.

- Xin lỗi, đã nhắc tới chuyện thương tâm của các ngươi. Lý Lân lau lau cái mũi có chút buồn bực nói.

- Tiên sinh không cần nói như vậy, đứa nhỏ Đại Sơn này rất có chí khí, tuổi còn nhỏ không chịu ăn cơm trắng, hơn nữa nó là thợ săn trời sinh, năm mười tuổi đã tự tay săn được một con sói hoang hung mãnh, chỉ sau khi vào trường tư thục của tiên sinh nó mới không đi săn thú nữa. Trần Đại Đao đã nhiều lần muốn đem Đại Sơn nhận về nuôi, đáng tiếc tiểu tử kia bướng bỉnh căn bản không đồng ý.

Sau khi lên học đường, nhất là đã trúng mấy thước của Lý Lân, tính tình nó chuyển biến rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân Trần Đại Đao kính trọng Lý Lân như thế.

- Về phần Hoắc Sâm? Trần Đại Đao nói xong không nhịn được, đôi lông mày nhíu lại.

- Đứa bé kia không phải người trong thôn phải không? Lý Lân mỉm cười hỏi.

Trần Đại Đao lắp bắp kinh hãi khó hiểu nhìn Lý Lân.

- Tiên sinh làm sao mà biết được, đây là bí mật mới đúng, toàn bộ trong thôn trừ mấy người đầu lĩnh đội săn chúng ta, những người khác căn bản không biết.

Lý Lân cười cười nói: - Bởi vì tiểu tử kia rất không giống với những đứa nhỏ ở đây. Một phương thủy thổ nuôi dưỡng một phương người, người cùng một chỗ cho dù điện mạo có khác nhau nhiều hơn nữa, nhưng nếu uống cùng một thứ nước, ăn cùng một thứ cơm thì nó vẫn có nhiều chỗ giống nhau. Hoắc Sâm tiểu gia hỏa này có những động tác cùng với sự say mê rất không giống với những đứa trẻ ở đây.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DựcLong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.