Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 555: PHÁ PHONG.

Phiên bản Dịch · 1979 chữ

Bát công chúa như không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt, nên biết từ bé đến khi trưởng thành do tuổi tác của phần lớn các vị huynh trưởng đều cách xa với nàng do đó tình cảm của nàng và Cửu hoàng tử rất khắng khít, có thể nói từ khi bắt đầu nhận thức được thì nàng đã theo Cửu hoàng tử như một cái đuôi vậy. Cửu hoàng tử cũng cực kì yêu thương vị muội muội này, trong mắt của Bát công chúa trừ phụ hoàng và mẫu hậu ra thì Cửu hoàng tử là người yêu thương nàng nhất. Vậy mà hôm nay người đó lại ra tay đánh nàng, mà còn đánh không nương tình.

Vẻ mặt bát công chúa lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Bát muội...

Cửu hoàng tử như muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy các đại thần của Bích Lạc hoàng triều xung quanh đang nhìn y với ánh mắt cảm kích thì Cửu hoàng tử nói đến đó lại thôi không tiếp lời xin lỗi nàng nữa.

- Cửu ca, muội hận huynh!

Bát công chúa nước mắt thành hàng, không chút nghĩ ngợi mà xoay người bỏ đi.

Cửu hoàng tử có chút lo âu nên ra lệnh :

- Nguyên soái, làm phiền ngươi đuổi theo bắt công chúa về lại đây!

Ngao Vô Không ở gần đó liền lên tiếng :

- Không cần đâu, ta sẽ chăm sóc nha đầu này !

Nói xong liền phi người đuổi theo.

- Dừng lại đi, công chúa điện hạ...

Nguyên soái chưa dứt lời thì Cửu hoàng tử đã ngăn lại.

Cửu hoàng tử toàn thân phát ra một bá khí phi phàm của một bá chủ minh quân trầm giọng nói :

- Không cần đuổi theo nữa, người đó là Ngao Vô Không, một cao thủ thiên tài của Long tộc, lại là người theo phò tá Lý Lân, nếu có y đi theo thì Bát muôi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.

Chúng đại thần răm rắp nghe theo nói :

- Dạ! Thưa điện hạ!

Răng rắc...!

Một tiếng vỡ mỏng manh vang lên, chúng quần thần đều không để ý nhưng nét mặt Cửu hoàng tử bỗng biến sắc, bởi vì vị trí y đang đứng chính là trung tâm của phong ấn, y rõ ràng phát hiện ra phía dưới xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Cửu hoàng tử thốt lên giọng nhạc nhiên :

- Không! Không thể được. Phong ấn của Tứ Tượng sao lại bị nứt ra rồi.

Y kiểm tra kĩ lại thì đúng là phát hiện vết nứt dưới đất xuất hiện một ánh sáng như gương.

Răng rắc... Răng rắc...!

Lại thêm hai tiếng vỡ nữa vang lên, không chỉ vậy lần này âm thanh lớn hơn so với lần trước, số người nghe thấy càng lúc càng nhiều.

Có người không kìm được nỗi kinh hoàng mà tuyệt vọng nói :

- Không xong rồi, phong ấn sắp bị phá rồi, mọi người mau chạy đi!

Chỉ trong một lúc nỗi hoang mang càng lúc càng gia tăng.

Cửu hoàng tử nói lớn :

- Không, các ngươi đừng vội, Tứ Tượng phong ấn sao có thể dễ dàng bị phá vỡ được. Bổn hoàng tử lập tức triệu tập các cao thủ phong ấn của Bích Lạc hoàng triều về đây để gia cố nó lại, đảm bảo nó không còn sứt mẻ gì nữa.

Sau đó liền tức tốc ra lệnh triệu tập các cao thủ phong ấn về Bích Lạc hoàng triều nhằm gia cố nó lại trước khi quá muộn.

Răng rắc... Răng rắc...!

Tiếng vỡ liên hồi vang lên, trong chớp mắt mặt đất đã nứt ra hơn một phần ba. Một luồng khí tức hủy diệt từ vết các vết nứt xuất ra một cách mãnh liệt.

- Không xong rồi, ác ma đã thoát ra rồi, mọi người mau chạy đi.

Mặc dù biết rằng nếu ác ma thật sự thoát ra thì cho dù có chạy nhanh như thế nào cũng không thể thoát được, nhưng thế lực kinh người của Diệt Thế Giả ấy vẫn làm cho tất cả hoảng sợ đến không còn chút ý chí kháng cự nào.

Nét mặt Cửu hoàng tử cũng lộ vẻ tuyệt vọng.

Cửu hoàng tử trong lòng đấu tranh tuyệt vọng nghĩ :

- Lẽ nào Bích Lạc hoàng triều ta đã hi sinh đến như vậy mà vẫn thất bại sao? Vậy thì những việc mà phụ hoàng đã làm còn ý nghĩa gì nữa đây.

Vù... Vù...!

Hư không đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, từ trong đó một ông lão lưng gù từ từ bước ra.

Cửu hoàng tử nhìn ông lão nét mặt mừng rỡ nói :

- Lão tổ!

Lão tổ vốn là một cao thủ thượng thừa, thực lực cao thâm khó dò. Nếu có ông ấy ở đây thì sự việc có lẽ sẽ được vãn hồi.

Ông già trầm giọng nói :

- Việc Diệt Thế Giả xuất hiện là việc đã được định trước, phụ hoàng của ngươi cũng đã tận lực rồi!

Cửu hoàng tử liền quỳ xuống mà thưa :

- Kính xin lão tổ ra tay phong ấn triệt để ác ma này!

Chúng quần thần cũng bình tâm trở lại quỳ xuống thưa :

- Xin tiền bối ra tay cứu giúp!

Ông già thở dài nói :

- Ai da! Diệt Thế Giả xuất thế là việc không thể ngăn được rồi, lão phu tự nghĩ mình cũng không có thực lực đó, các ngươi mau chạy đi, lão phu sẽ ở lại kéo dài thời gian để các ngươi được an toàn.

Lời nói của ông già tuy không thể nói là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng đã làm cho mọi người bình tâm hơn rất nhiều, chúng quần thần lập tức hành lễ tạ ơn ông rồi mỗi người một hướng mà tháo chạy.

Cửu hoàng tử Lạc Tinh Thần nói :

- Lão tổ, người cũng nên đi với chúng con, chỉ cần có người thì Bích Lạc hoàng triều sẽ không thể bị diệt vong được.

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều lắc đầu nói :

- Tinh Thần. Sứ mệnh của Lạc gia chúng ta chính là bảo vệ phong ấn của Diệt Thế Giả. Con có lẽ cũng rất tò mò muốn biết tại sao Lạc gia chúng ta là một hoàng triều lâu đời có thế lực mạnh mẽ ở trung vực mà trong tộc lại có rất ít cao thủ xuất hiện, trong tộc phổ ghi lại rất nhiều những tên tuổi nhưng lại không hề thấy qua một người nào còn sống. Những người ngoại tộc đều cho rằng họ đang bế quan luyện công ở một nơi nào đó trong Bích Lạc hoàng triều, nhưng đâu ai ngờ được là bọn họ chính là những thi thể trong Thông Thiên Minh Hà, cho dù vậy thì đến nay Thông Thiên Minh Hà trấn áp Diệt Thế Giả trăm vạn năm nay cũng đã đến cực hạn rồi. Việc Diệt Thế Giả phá vỡ phong ấn đã trở thành định cuộc, phụ hoàng ngươi không cam tâm việc Lạc gia sẽ diệt vong nên vẫn muốn tiếp tục cố gắng, nhưng tiếc rằng cuối cùng cũng thất bại rồi.

Lạc Tinh Thần sắc mặt kinh ngạc, những lời mà lão tổ đang nói vốn không có ghi chép trong điển tịch của hoàng thất, bây giờ mới nghĩ ra, bên trong hoàng thất quả đúng là có rất nhiều bí mật. Chỉ tiếc rằng y cũng nghĩ rằng những vị cao thủ kia của tông tộc mình tất nhiên sẽ chọn nơi có điều kiện tốt hơn để tu luyện chứ không ở hoàng triều.

Ông lão lấy ra một ngọc phù cổ đưa cho Lạc Tinh Thần, miệng nở một nụ cười hiền hậu nói :

- Đây là Truyền Tống Phù của ta, con đeo lên người đi, vật này trong lúc nguy cấp có thể giúp con bảo toàn được tính mạng!

Lạc Tinh Thần nói lớn :

- Lão tổ, Tinh Thần vẫn xin người hãy bảo trọng, Bích Lạc hoàng triều không thể không có người được.

Bích Lạc hoàng triều lão tổ nét mặt không hề tuyệt vọng nói :

- Ha Ha, lão phu đã già rồi, thế giới bây giờ đã không còn như xưa, thời đại lớn sắp đến cũng là lúc đám lão già bọn ta nói lời từ biệt rồi. Trước lúc chết được lĩnh giáo sự lợi hại của Diệt Thế Giả thì lão phu có chết cũng nhắm mắt.

Điều này làm cho Lạc Tinh Thần vô cùng khiếp sợ, nếu lão tổ thật sự chiến tử thì có lẽ Bích Lạc hoàng triều đã đến thời khắc diệt vong thật rồi.

- Đi đi, nơi đây đã đến lúc con không ở lại được rồi. Sự hưng vong của Lạc gia từ đây phải dựa vào con rồi.

Lão tổ vẫy tay một cái, Cửu hoàng tử lập tức biến mất, đi đến nơi của tám vị hoàng tử còn lại vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Đây chính là những hi vọng cuối cùng của hoàng thất Bích Lạc hoàng triều, cũng là những huyết mạch còn sót lại của lão tổ Bích Lạc hoàng triều.

Một tiếng nổ ầm vang, mặt đất bắt đầu sụp đổ, những âm thanh kinh hoàng truyền ra khắp mọi nơi. Tiếp theo đó trên khắp mặt đất trong nháy mắt nứt toạc ra.

Lão tổ sắc mặt nghiêm lại, từ từ thi triển thân pháp, thân hình già nua của ông cũng dần dần từ phần trên mắt bắt đầu biến đổi mà trẻ lại. Giống như thời gian bị nghịch chuyển vậy, một ông lão gần đất xa trời bỗng trong một thời gian ngắn hóa thân thành một chàng thanh niên tuấn tú. Đến khi mọi thứ trở lại bình thường thì ông già giữa không trung cũng đã biến mất, một chàng cao thủ thanh niên hiện ra. Người thanh niên mái tóc đen tuyền, phong thái ung dung toát ra một khí tức của tuyệt thế cao thủ.

Mặt đất nổ ầm một tiếng tạo thành một cái động lớn, thân thể của một người trẻ tuổi dưới sự bảo hộ của tam đại thần binh phóng ra khỏi động.

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều tuy từng trải qua bao nhiêu sóng gió trong đời nhưng nét mặt vẫn lộ nét kinh ngạc trước cảnh tượng thân xác Lý Lân từ trong động phóng ra nói :

- Hả? Nhục thân của tên tiểu tử này hồi phục lại rồi sao? Cảnh giới của hắn sao giống như chỉ là ở cảnh giới Võ Hoàng vậy?

U... U...!

Một sức mạnh âm sát màu đen nồng đậm từ phía dưới trồi lên, phát ra một tiếng cười vang dội.

Tiếp sau tiếng cười là một luồng khí đen từ dưới thoát lên, từ từ tụ hợp lại hóa thành hình dạng một người tuổi trung niên, đó chính là Diệt Thế Giả.

- Tứ Tượng trận pháp thì đã sao chứ? Bản tôn cũng dễ dàng phá vỡ thôi. Bản tôn từng nói qua sẽ tận diệt hết tất cả người của Nhân tộc, giờ bản tôn đi thực hiện lời nói của mình đây, tưới máu khắp vạn dặm, lấy máu thịt của loài người tuyên cáo sự trở lại của ta.

Diệt Thế Giả đưa mắt qua nhìn tỏ vẻ ngạc nhiên nói :

- Hả? Cao thủ Thần cấp? Trong Nhân tộc vẫn còn cao thủ như ngươi ư?

- Ta tuy không phải đối thủ của ngươi, nhưng cũng tuyệt không để ngươi tàn sát con dân của ta đâu.

Diệt Thế Giả khinh thường nói :

- Dựa vào ngươi?

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DựcLong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.