Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 410: LÔI KÉO HOÀNG KIM SƯ TỬ

2401 chữ
  • Phế vật! Còn không mau phát động toàn bộ man thú đi tìm!

Độc Nhãn cự nhân phẫn nộ quát lên, không ngờ tên tiểu tử tộc Hoàng Kim cự nhân lại giảo hoạt như vậy, lại còn nắm giữ thần thông ẩn nấp rất lợi hại, nếu không thì không thể dễ dàng thoát khỏi sự truy kích của Mặc Ngọc Kỳ Lân như vậy.

Rống…

Mặc Ngọc Kỳ Lân đầy ủy khuất, điều này sao trách nó được? Man thú có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là man thú, làm sao tâm địa gian xảo được như nhân loại.

Độc Nhãn cự nhân phóng thần thức ra, một lát sau, khuôn mặt y đầy vẻ kinh ngạc.

- Không thấy khí tức Hoàng Kim Sư Tử đâu nữa? Sao lại không có khí tức của nó được!

Độc Nhãn cự nhân trầm giọng nói.

Rống….

Mặc Ngọc Kỳ Lân rống lên một tiếng, chỉ vào cửa vào thật lớn ở một bên.

- Ngươi nói là Hoàng Kim Sư Tử đi ra ngoài rồi? Không thể nào! Không gian nơi đây có cấm chế, man thú không thể tự mình đi ra. Khốn kiếp, ban nãy đã xảy ra chuyện gì?

Độc Nhãn cự nhân không hiểu nổi. Hoàng Kim Sư Tử không giống man thú bình thường, là man thú chí tôn, Hoàng Kim Sư Tử khống chế hơn nửa man thú trong không gian này. Mà y có thể mượn dùng man thú lực cũng chỉ đủ để khống chế tam đại chí tôn man thú mà thôi, chỉ là đến giờ mình còn chưa dùng tới thì con Hoàng Kim Sư Tử kiệt ngạo bất tuân kia đã biến mất. Nếu quả thật có người hàng phục được nó, thế cục cả không gian này sẽ hoàn toàn khác đi.

- Ô ô…

Mặc Ngọc Kỳ Lân khẽ rên, nhưng Độc Nhãn cự nhân lại không hiểu được nó nói gì. Đối mặt với tình huống thế này, Độc Nhãn cự nhân đột nhiên nhiếp tới một con man thú Vương cấp sơ giai từ xa, dùng thần thức xâm nhập thức hải của nó, nháy mắt nghiền nát thần hồn yếu ớt của vương thú, đọc trí nhớ của nó. Quả nhiên trong trí nhớ của con man thú này có hình ảnh liên quan tới chuyện vừa rồi. Độc Nhãn cự nhân dùng bí pháp đọc được, hiểu ra Hoàng Kim Sư Tử đã xảy ra chuyện gì.

- Khốn nạn, ả đàn bà nhân loại kia là loại người nào, sao có thể khiến Hoàng Kim Sư Tử đi theo ả chứ!

Ở trong trí nhớ của man thú vương cấp, sau khi Hoàng Kim Sư Tử đuổi theo ra khỏi phong ấn thì không có phát sinh tranh đấu với đám người kia, ngược lại còn tiếp xúc với nữ nhân duy nhất trong nhóm người đó, cuối cùng là theo ả đi mất. Điều khiến Độc Nhãn cự nhân khó hiểu là dường như ả đàn bà đó có năng lực dẫn Hoàng Kim Sư Tử đi ra ngoài, kết quả này khiến Độc Nhãn cự nhân khó chịu như ăn phải ruồi bọ. Man thú Thiên Diễn tông thượng cổ, chiến lực đỉnh cao như vậy lại bị một ả đàn bà không rõ lai lịch bắt cóc, nếu không thông qua trí nhớ man thú vương cấp nhìn thấy, Độc Nhãn cự nhân chắc chắn sẽ không tin tưởng.

- Không được, phải đi tra xét cho rõ!

Độc Nhãn cự nhân bất chấp chuyện đại trưởng lão đang giằng co với Kim Sí Đại Bàng, mà lao thẳng tới cửa vào.

Ở cửa vào thần miếu ở Hắc Thủy vương thành, Mộc Thanh Lâm ngỡ ngàng nhìn bóng dáng màu vàng đang dần biến mất đằng xa, trong đầu vẫn còn rối loạn.

- Thiếu chủ, ả đàn bà kia không đơn giản đâu. Chúng ta thu xếp yên ổn rồi chờ đại trưởng lão về cho thỏa đáng!

Hồ bá mở miệng nhắc nhở Mộc Thanh Lâm.

- Hồ bá, ngươi nói xem vì sao Lý cô nương có thể thu phục được con Hoàng Kim Sư Tử vương kia? Hoàng Kim Sư Tử vương còn chẳng thèm đoái hoài gì tới chúng ta?

Mộc Thanh Lâm hỏi.

- Ai biết được! Có lẽ con Hoàng Kim Sư Vương này mù rồi, không nhìn thấy phong thái của thiếu chủ. Cũng có thể nó là một con thú háo sắc, lại là giống đực nên mới lựa chọn ả đàn bà đó!

Hồ bá cười nói.

- Hồ bá nói gì vậy! Ta vẫn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy! Tiếc là Lý cô nương không chịu tiếp xúc với chúng ta, dọc đường đi ta không hỏi được thông tin hữu dụng nào cả.

Mộc Thanh Lâm nói với vẻ tiếc hận.

- Thiếu chủ, chuyện Lý cô nương đã qua, chúng ta nên nhanh chóng tìm kiếm Hương Hương cô nương thôi. Lần này đi ra thời gian không ngắn, tông chủ cũng nóng ruột rồi!

Hồ bá khẽ nói.

- Không vội, mấy khi mới được ra ngoài, phải làm rõ mọi chuyện chứ. Ngươi thấy chưa? Người của Thần Ma học viện đã tới, còn có vài thế lực khác cũng như hổ rình mồi với Hắc Thủy vương thành. Thượng cổ Diễn Thiên tông đúng là bảo tàng, Thiên Dược tông ta sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Hồ bá, ngươi nên biết rằng linh dược thượng cổ sinh trưởng trong không gian Diễn Thiên tông đó rất có giá trị, nếu bỏ qua thì phụ thân sẽ mắng ta.

Mộc Thanh Lâm nói. Trải qua rèn luyện trong không gian Diễn Thiên tông, gã đã không quá ham thích chuyện tìm kiếm vị hôn thê Hương Hương nữa. Lời của Lý Lân đã ảnh hưởng tới gã, chẳng qua là không ai chú ý mà thôi.

- Linh dược dù quan trọng, nhưng sự an nguy của thiếu chủ còn quan trọng hơn. Còn một điểm nữa, nếu lão nô đoán không sai, ả đàn bà đó e rằng không phải là nhân loại!

Hồ bá khẽ nói.

- Không phải nhân loại? Sao có thể như vậy được. Hồ bá, tuy ta không biết ngươi có thành kiến với Lý cô nương ở điểm nào, nhưng ngươi không nên nói xấu nàng như vậy được. Mộc Thanh Lâm ta sống vài thập niên, năng lực thì không có mấy, nhưng vẫn phân biệt được nhân loại và linh thú.

Mộc Thanh Lâm lắc đầu, căn bản không tin suy đoán của Hồ bá.

- Không, đây không phải là lão nô tự mình suy đoán đâu. Ả đàn bà kia mang theo Hoàng Kim Sư Tử tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, nơi đó là địa bàn của linh thú đó. Nếu ả là nhân loại thì có thể lựa chọn bất kỳ hướng nào mà, sao lại trực tiếp lựa chọn Hắc Thủy Tùng Lâm. Điều này chỉ có thể chứng minh ả đàn bà kia đúng là đi ra từ trong Hắc Thủy Tùng Lâm. Thêm một bước nữa, rất có khả năng là ả đàn bà kia từ man hoang cổ địa phía sau Hắc Thủy Tùng Lâm.

Sắc mặt Hồ bá trở nên ngưng trọng. Nữ nhân mà Lý Lân giả trang càng thần bí, đám người Hồ bá càng dễ suy đoán lung tung. Mấy lần đoán, thân phận Lý Lân dường như đã vô cùng rõ ràng, nhưng so với thực tế thì lai hoàn toàn sai lầm.

- Man hoang cổ địa? Một trong mười cấm địa trên đại lục? Không thể nào! Hơn nữa cho dù Lý cô nương thật sự là người của tộc Linh thú, như vậy tộc Linh thú cũng quá tùy tiện rồi, lại đi phái một cao thủ Vương Tọa vào không gian Diễn Thiên tông, nơi nguy hiểm trùng điệp như vậy.

- Thiếu chủ lại sai rồi, ngài đã quên cửa vào không gian Diễn Thiên tông bị Long Mạch thiên sư phong ấn, chi cho phép người dưới Hoàng cấp vào ư? Nếu Lý cô nương vào sau khi đã phong ấn, như vậy thì rõ rồi.

Hồ bá trầm giọng nói.

- Như thế từ lúc trước các ngươi đã hoài nghi rồi?

Mộc Thanh Lâm cảm thấy phức tạp, chẳng lẽ mình thật sự non như vậy sao, ngay cả nhân loại hay linh thú cũng không nhận ra được? Mộc Thanh Lâm mới bắt đầu mở rộng tầm mắt của mình, không thể không nói người non nớt ít kinh nghiệm như gã mà so với lão làng giang hồ như Hồ bá thì đúng là tự tìm đả kích.

- Lúc trước đại trưởng lão cảm thấy ả có gì không đúng nên mới cố ý mang ả đi theo, lại không ngờ ả chẳng phải nhân loại. Hiện giờ để ả bắt được một con man thú Hoàng cấp đỉnh phong, sợ là thực lực bộ tộc linh thú lại tăng lên rồi.

Trên mặt Hồ bá hiện lên vẻ lo lắng.

- Hừ, Hồ bá đừng nói nữa, cho dù bộ tộc linh thú có đánh ra từ man hoang cổ địa thì cũng có những lão bất tử kia ra tay chống đỡ rồi. Nhân tộc chúng ta phát triển nhiều năm như vậy, đám linh thú trốn trong rừng sâu nước độc sớm đã chẳng thể so được với chúng ta rồi. Về thân phận Lý cô nương thì phải xem đã. Ta rất mong sẽ được gặp lại nàng.

Mộc Thanh Lâm nói với vẻ mặt chờ mong.

- Thiếu chủ, ngài…

- Đừng nói nữa, chúng ta tìm một chỗ đi, chuyện này nói sau.

Mộc Thanh Lâm khoát tay. Chuyến đi lần này khiến gã hiểu ra rất nhiều, quả thật cần nghĩ rồi tổng kết lại. Là thiếu chủ Thiên Dược tông, được ngàn vạn sủng ái, nhưng mãi đến khi ra khỏi Thiên Dược tông, Mộc Thanh Lâm mới phát hiện thế giới này chẳng hề đơn giản như suy nghĩ của gã. Gã phải nhanh chóng kết hợp lý luận tri thức học trong sơn môn với hiện thực tàn khốc lại, đây là một loại lột xác tâm linh, cũng là sự trưởng thành mà một người phải trải qua.

- Vâng! Thưa thiếu chủ!

Sắc mặt Hồ bá cũng khá phức tạp. Thiếu chủ đã bước trên con đường trưởng thành, có lẽ phải trải qua rất nhiều khổ cực, nhưng đây cũng là một trong những mục đích mà bọn họ dẫn thiếu chủ ra ngoài rèn luyện.

Bên ngoài Hắc Thủy vương thành, một bóng người như kim quang lóe lên rồi vụt tắt. Đám cao thủ trong Hắc Thủy vương thành đều thấy được, nhưng không ai dám ra tay. Khí tức của Hoàng cấp đỉnh phong, toàn bộ Hắc Thủy vương thành này không có ai là đối thủ. Điều khiến mọi người kinh hãi là con Hoàng Kim Sư Tử khí thế bất phàm vừa rồi lại không phải là linh thú, mà là man thú đỉnh phong đi ra từ trong không gian Diễn Thiên tông, như vậy nữ nhân có thể ngồi trên lưng man thú Hoàng cấp đỉnh phong sao có thể là người thường được. Mặc dù tất cả mọi người đều cảm thấy thực lực của ả cũng chỉ tầm Nửa bước Hoàng cấp, nhưng chính vì thực lực như thế nên mới khiến mọi người không tự giác được mà liên tưởng tới Hắc Thủy Tùng Lâm, thậm chí là man hoang cổ địa.

Đây đúng là kết quả mà Lý Lân muốn. Hắn không ngờ rằng chỉ thử thôi nhưng lại có thể mang cả Hoàng Kim Sư Tử ra. Lúc ấy Cửu Đầu Hoàng Kim Sư Tử có thái độ cực kỳ lạnh nhạt với Độc Nhãn cự nhân, kháng cự mệnh lệnh của Độc Nhãn cự nhân, mà tròng mắt lại ngời sáng hơn cả Kim Sí Đại Bàng và Mặc Ngọc Kỳ Lân. Điều này khiến Lý Lân xác định rằng con Hoàng Kim Sư Tử này có trí tuệ cao hơn hẳn hai con man thú chí tôn kia. Hơn nữa sau khi không gian Diễn Thiên tông mở ra, cao thủ nhân loại tràn vào, nhưng không có man thú nào bước ra, điều này khiến Lý Lân liên tưởng nhiều hơn. Sau hồi lâu suy nghĩ, Lý Lân thử kết nối với Hoàng Kim Sư Tử, không ngờ lại có thể khiến nó hứng thú.

Lúc ấy Hoàng Kim Sư Tử đuổi theo, trực tiếp đánh bay hai tên cao thủ Hoàng cấp hậu kỳ cản đường nó, lại chỉ cần dùng khí thế hùng mạnh của mình đánh văng mọi người ra ngoài. Chỉ có Lý Lân được giũ lại, đối mặt với Hoàng Kim Sư Tử có khí tức khổng lồ, Lý Lân thiếu chút nữa đã phát động lực lượng Lục Mang Tinh bỏ chạy. Nhưng vì không cảm nhận được sát khí, Lý Lân đã lựa chọn mạo hiểm. Khi câu hỏi non nớt của Hoàng Kim Sư Tử truyền vào thức hải của Lý Lân, nó đã khiến Lý Lân hoàn toàn bình tĩnh, sau đó triển khái cái miệng dẻo của mình mà liên tục cam đoan là có thể mở ra gông xiềng linh hồn cho Hoàng Kim Sư Tử, làm cho trí tuệ của nó trưởng thành, đồng thời thả Khuyển vương Tiểu Bạch ra làm ví dụ, hoàn toàn khiến Hoàng Kim Sư Tử kiên định cái quyết tâm bỏ trốn cùng Lý Lân.

Có Lục Mang Tinh, dẫn theo Hoàng Kim Sư Tử ra ngoài không phải chuyện khó khăn gì. Mà ra khỏi không gian này rồi, Lý Lân đương nhiên muốn tách khỏi đám người Mộc Thanh Lâm. Nếu lúc trước đám người Hồ bá còn có chút tâm tư, nhưng khi nhìn Hoàng Kim Sư Tử mà Lý Lân đang cưỡi kia thì chỉ có thể cung kính tiễn hắn đi. Thần Ma học viện cùng bốn thế lực lớn của Thần Lang hoàng triều đều thấy cảnh tượng này, nhưng tất cả mọi người vì sợ thực lực khủng bố của Hoàng Kim Sư Tử mà để cho Lý Lân và Hoàng Kim Sư Tử ung dung rời đi.

Bạn đang đọc Tam Thái Tử của Thuỵ Tỉnh Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DựcLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.